Thái Cổ Thần Vương ( Dịch Full)

Chương 611 - Thái Độ Cường Thế

Thái độ cường thế Thái độ cường thế viptruyenfull.com

Nhóm: Liliana

Nguồn: Truyenyy

---------------

Bên trong ánh mắt Tông Nghĩa mơ hồ có kiếm mang lóng lánh xuất hiện khẽ nói:

- Nếu như Thiên Lôi thế gia đã vi phạm di mệnh thì chúng ta nên xử trí như thế nào đây?

- Mấy nghìn năm rồi, mấy ai có thể vẫn tuân thủ nghiêm ngặt lời hứa của mình. Các ngươi làm được như vậy nếu Thương Vương còn sống tất trong lòng cực kỳ vui vẻ. Thiên Lôi thế gia mưu đồ phát triển như vậy tuy có sai lầm nhưng cũng có thể hiểu được. Tông thúc đi theo ta đến Hoàng cung của Thiên Lôi Quốc đã, những người khác thì tạm thời không nên lộ diện, chúng ta đi xem một chút, xem thái độ của Thiên Lôi thế gia đối với người truyền thừa của Thương Vương là như thế nào-

Tần Vấn Thiên chậm rãi nói, tức khắc mọi người phía sau ai nấy đều gật đầu thầm nghĩ, Đế Thiên này tuy cực kỳ cao ngạo nhưng lòng dạ cũng có chút rộng rãi.

- Đi thôi.

Nói xong đám người Tần Vấn Thiên liền ly khai nơi này và đi đến Hoàng cung của Thiên Lôi Quốc.

Hoàng cung của Thiên Lôi Quốc uy nghiêm hạo hãn, phía bên ngoài Hoàng cung có một cái cổ đạo rộng lớn kéo dài từ cửa Hoàng cung đi thông đến trong Hoàng cung. Ngoài cửa thành có một đám quân sĩ mặc áo giáp thủ hộ, bộ dáng nhìn đầy sâm nghiêm. Phía sau cửa thành Hoàng cung còn có một cái tháp quan sát cao tới trăm mét, nếu đứng ở phía trên đó người ta có khả năng nhìn được hết thảy chung quanh.

Thời khắc này trên cổ đạo rộng lớn có hai người đang dạo bước đi vào trong Hoàng cung. Hai người này nhìn như đi chậm rãi nhưng tốc độ rất nhanh, thoáng cái đã đến bên ngoài cửa cung rồi.

- Đứng lại.

Thấy Tần Vấn Thiên cùng Tông Nghĩa tới gần lập tức có quân sĩ cầm trường mâu trong tay chỉ về Tần Vấn Thiên cùng với Tông Nghĩa nhưng mà hắn chỉ thấy thân ảnh hai người kia lóe lên rồi như gió bay lên từ phía trên cửa thành ngự không mà đi. Trong chớp mắt hai người đã bước vào trong Hoàng cung, xuất hiện ở phía trong thành rồi lại theo cổ đạo phía trong chậm rãi đi về phía trước.

Trên tháp quan sát liền có lôi quang lóng lánh xuất hiện và có một tiếng sấm rền vang lên, ngay sau đó trong Hoàng cung có rất nhiều cấm vệ quân điên cuồng lao tới phía bên này.

Tần Vấn Thiên cùng Tông Nghĩa vẫn nhàn nhã đi về phía trước, tại thời điểm đám quân sĩ chạy đến thì Tông Nghĩa liền đi tới bên cạnh Tần Vấn Thiên. Trên người hắn đột nhiên có một cỗ Kiếm Ý tràn ngập ra, trong một sát na một cỗ Kiếm uy làm cho người ta hít thở không thông ập ra bao phủ lấy mọi người khiến không người nào dám can đảm có hành động thiếu suy nghĩ.

- Hai vị là người phương nào, nơi này chính là Hoàng cung trọng địa của Thiên Lôi Quốc, nếu có chuyện gì thì xin thông báo.

Lúc này một vị thống lĩnh đứng ra ngăn cản trước mặt Tần Vấn Thiên cùng Tông Nghĩa nói.

- Ta muốn gặp Thiên Lôi Quốc chủ.

Tần Vấn Thiên bình tĩnh nói, ở phía sau hắn Tông Nghĩa vẫn duy trì một cỗ Kiếm uy đáng sợ ép vào trên người vị thống lĩnh kia khiến trán của hắn trong nháy mắt chảy đầy mồ hôi lạnh và thần sắc thì tái nhợt.

Thật mạnh, hắn thân là nhân vật thống lĩnh trong Hoàng cung, tu vi đã là Thiên Cương cảnh ngũ trọng, không thể nói là không cường đại nhưng mà Kiếm Ý của Tông Nghĩa lại làm cho hắn có cảm giác hít thở không thông.

Nhìn Tông Nghĩa vẫn từng bước đi lên phía trước, rốt cục thân hình người này lóe lên rồi vội vàng rời đi. Bên này càng ngày càng có nhiều cường giả xuất hiện nhưng lại không có người nào dám ngăn cản Tần Vấn Thiên cùng với Tông Nghĩa.

Cũng không lâu lắm sau, Tần Vấn Thiên liền bước vào chỗ sâu trong Hoàng cung. Lúc này tại trước người hắn có một nhóm thân ảnh xuất hiện, người cầm đầu chính là một đôi thanh niên nam nữ, nam tử tuấn tú, đầu đội kim mũ ăn mặc hoa lệ còn nữ tử thì xinh đẹp, toàn thân lộ ra vẻ xinh đẹp nhưng tại thời điểm mỉm cười trong thần sắc lại mang theo vài phần yêu mị làm người ta phải mê muội.

Phía sau hai người có một nhóm cường giả khác, khí tức trên người bọn họ lan tràn ra cũng rất mạnh, xem ra tất cả cũng đều là nhân vật phi thường lợi hại.

- Nhìn thấy điện hạ sao còn không quỳ xuống.

Chỉ thấy một lão giả ánh mắt lạnh lùng quát hai người Tần Vấn Thiên một tiếng lớn, trong ngữ khí đầy sự tức giận nói gằn từng chữ rồi hai tay rung lên, hắn cầm một thanh trường mâu đâm thẳng tới Tần Vấn Thiên.

Thấy vậy Tông Nghĩa liền giơ tay lên, ánh kiếm lóng lánh chém ra khiến trường mâu bị nứt ra, sau đó Tông Nghĩa lại lạnh lùng mở miệng nói :

- Bảo Thiên Lôi Quốc chủ đến đây trả lời.

- Đúng là đại ngôn phách lối.

Tên còn lại lạnh lùng mở miệng nói rồi nhìn chằm chằm vào Tông Nghĩa, tu vi của người này tuy mạnh nhưng khẩu khí cũng quá lớn đi, lại muốn quốc chủ tự thân đến đây.

Tuy nhiên thần sắc của vị hoàng tử kia vẫn thủy chung tươi cười thản nhiên nói :

- Hai vị chắc là khách phương xa tới, tại sao lại đến đây, xin nói cho rõ để ta cũng dễ 'Chiêu đãi' nhị vị.

- Ngươi là hoàng tử của Thiên Lôi Quốc à?

Tần Vấn Thiên nhìn thanh niên, hỏi.

- Đúng vậy.

Thanh niên kia cũng nhìn Tần Vấn Thiên trả lời. Hắn cũng muốn biết, hai vị khách không mời mà đến có thân phận như thế nào mà lại dám xông vào Thiên Lôi Hoàng cung như vậy.

- Thương Vương.

Một đạo thanh âm trực tiếp truyền vào trong tai thanh niên khiến ánh mắt hắn đang mỉm cười rốt cục đã có biến hóa, con ngươi rút lại bất quá chẳng qua là trong khoảnh khắc sau đó thần sắc hắn liền khôi phục lại như cũ, nói:

- Hai vị, mời.

Dứt lời, hắn liền tránh ra con đường làm cho tất cả người bên cạnh hắn đều nghi hoặc, tại sao đột nhiên hoàng tử lại khách khí như vậy?

Thấy vậy, Tần Vấn Thiên cùng Tông Nghĩa cũng không do dự liền đi về phía trước. Thanh niên kia thấy đối phương lướt qua bên cạnh mình mà đi thì lập tức thấp giọng phân phó nói :

- Phong tỏa trong ngoài Thiên Lôi Môn, không cho bất luận kẻ nào đi vào.

Nói xong, hắn bảo một số người lưu lại, những người khác thì theo hắn đi phía trước. Tần Vấn Thiên cùng Tông Nghĩa được đưa vào trong một quảng trường phía trước cổ điện, nơi này rất thanh tịnh, thích hợp để làm vài việc.

Thời khắc số lượng người đi theo ở sau lưng hoàng tử Thiên Lôi Quốc đã không nhiều, chỉ còn lại có ba người, bất quá xa xa lại có tiếng bước chân vang lên và rất nhanh lại có một số cường giả đi tới.

Bọn họ đưa mắt nhìn hoàng tử Thiên Lôi Quốc với thần sắc đầy nghi hoặc.

- Ngươi biết được bí mật giữa Thương Vương cùng Thiên Lôi Quốc.

Hoàng tử Thiên Lôi Quốc ngưng mắt nhìn Tần Vấn Thiên, trong thanh âm mang theo vài phần hàn ý nói.

Xung quanh hắn, mọi người ai nấy thần sắc đều khẽ biến đổi lộ ra vẻ khiếp sợ rồi đưa mắt nhìn chằm chằm vào Tần Vấn Thiên cùng với Tông Nghĩa, khí tức trên thân tất cả đều trở nên cực kỳ lạnh lẽo.

- Mọi người Thiên Lôi Quốc nghe lệnh.

Tần Vấn Thiên lấy Thương Vương lệnh rồi giờ trước mặt mọi người, tức khắc thần sắc hoàng tử kia liền hơi biến hóa nhưng hắn tựa hồ sớm đã đoán được chuyện này, trong sát na sau đó thần sắc hắn liền khôi phục lại như cũ nhưng những người khác thì lại càng khiếp sợ hơn. Đây tựa hồ là Thương Vương lệnh.

- Sao cha còn chưa tới chứ?.

Vị hoàng tử kia tựa hồ không để ý đến Tần Vấn Thiên mà đang lầm bầm lầu bầu nói :

- Thương Vương chết đã nhiều năm rồi, nay lại có người dám giả danh Thương Vương, quả thật là đáng giết.

Thanh âm vừa dứt, trong mắt của hắn đã xuất hiện sát cơ mãnh liệt. Thiên Lôi Quốc lập quốc đã được tám trăm năm nhưng có một việc vẫn một mực đè nặng ở trong lòng bọn họ, đó là chuyện của Đế Thương.

Thân là ẩn chi nhất mạch của Thương Vương, bọn họ phụng mệnh chờ đợi truyền nhân của Thương Vương, tuy nhiên theo quá trình thực lực của Thiên Lôi Quốc dần dần cường đại lên, bọn họ đã thành kẻ vênh mặt hất hàm sai khiến người khác, chính là chủ nhân một nước. Nay lại muốn bọn họ quy thuận thần phục truyền nhân của một kẻ đã chết ư? Bọn họ làm sao nguyện ý.

Ngày hôm nay truyền nhân của Thương Vương rốt cục đã xuất hiện nơi đây. Đã như vậy thì vậy hãy để cho hắn vĩnh viễn biến mất đi.

- Càn rở.

Tông Nghĩa bước ra một bước rồi một cỗ Kiếm uy khủng bố cuồn cuộn lao ra. Tuy nhiên tại trong khoảnh khắc hắn bước ra thì mấy người ở sau lưng hoàng tử kia tất cả cùng đồng thời bước ra phía trước một bước. Tất cả đều là cao thủ mạnh mẽ, hiển nhiên bọn họ đã sớm có chuẩn bị, bọn họ đã truyền âm trao đổi với nhau trước rồi.

- Những người khác cũng đều tính toán phản bội Thương Vương sao?.

Tần Vấn Thiên đưa mắt nhìn qua hỏi, chẳng biết tại sao cảnh giới của những người này đều cao hơn so với Tần Vấn Thiên nhưng khi chạm vào ánh mắt của Tần Vấn Thiên thì bọn họ lại cảm giác được được một cỗ lãnh ý, dường như con mắt kia có khả năng xuyên thấu lòng người vậy.

Tần Vấn Thiên sử dụng từ phản bội vì trước Thiên Lôi thế gia, Bạch Lộc Thư Viện lúc trước mặc dù không muốn thần phục nhưng cũng sử dụng lễ mà đãi, điều đó có thể hiểu được.

Tuy nhiên đối với Thiên Lôi thế gia, bọn họ đã có thói quen là nhân vật đầy quyền thế nên tuyệt không chỉ có không muốn nghe mệnh mà còn nghĩ đến việc diệt khẩu.

- Một kẻ đã chết cũng dám dùng hai chữ phản bội, thật buồn cười.

Nữ tử yêu mị đứng bên cạnh Hoàng tử tựa vào trên người hoàng tử mà cười khanh khách, trong ánh mắt kia không có nửa điểm kính ý đối với Thương Vương, thậm chí còn lấy hai chữ người chết để trêu chọc.

- Câm miệng.

Hoàng tử nhàn nhạt mở miệng nói, bất quá tuy hắn quát lớn nhưng vẫn phi thường bình tĩnh nói :

- Thương Vương chính là nhân vật đời trước, là người đáng kính trọng, chẳng qua là những kẻ giả danh Thương Vương thì mới đáng giết.

- Ồ, ta biết mà .

Nàng kia vẫn cười khanh khách, hai người này căn bản là không để Tần Vấn Thiên cùng với Tông Nghĩa vào trong mắt.

Tuy rằng thực lực của Tông Nghĩa rất mạnh nhưng đã đến nơi đây thì lại không thể đi ra khỏi Thiên Lôi Hoàng cung được.

Không bao lâu, lại có các cường giả khác lục tục kéo đến đây. Như vậy là tất cả những người biết được bí mật của Đế Thương đều được mời tới nơi đây.

Cảm giác của Tần Vấn Thiên mở rộng lan tràn ra, quả nhiên hắn phát hiện ra khu vực này đã bị phong toả, cửa cung cũng có cường giả đứng gác ở đó.

Thời khắc này Tần Vấn Thiên, làm sao còn không rõ thế cục bất quá hắn cũng không nói gì mà vẫn an tĩnh đứng ở đó chờ đợi. Hắn muốn nhìn một chút xem những người biết được bí mật Đế Thương rốt cuộc sẽ có thái độ như nhau hay không.

Đúng vào lúc một vị nam tử uy nghiêm xuất hiện, đầu nam tử này có đội vương miện, sau khi nhìn thấy hắn tất cả mọi người đều khẽ khom người hô nói:

- Bệ hạ.

Trung niên nam nhân kia khẽ vuốt cằm rồi đưa mắt nhìn vào Tần Vấn Thiên cùng với Tông Nghĩa, thần sắc của hắn mang theo một cỗ khí thế không giận mà tự uy.

Tần Vấn Thiên đồng dạng ngưng mắt nhìn đối phương nhưng không có mở miệng nói gì.

- Quỳ xuống.

Hai người tại bên cạnh trung niên nam nhân thấy vậy thì hét lớn một tiếng rồi bước chân đi lên phía trước một bước, khí tức cuồng bạo liền phát ra trấn áp lên trên người Tần Vấn Thiên, làm cho Tần Vấn Thiên cảm giác được một cỗ lực lượng kinh khủng ép xuống thân.

- Nếu như còn có người nhận ra Thương Vương lệnh thì liền tại trước mặt Thương Vương lệnh mà quỳ lạy Thương Vương.

Tần Vấn Thiên lại một lần nữa lấy ra Thương Vương lệnh nhưng mà chưa có người nào nguyện ý thừa nhận. Bầu không khí trên quảng trường cực kỳ yên tĩnh không một tiếng động, không có ai nhìn vào Thương Vương lệnh. Mặc dù trong đó có lẽ vẫn có người có tâm tư tôn trọng Thương Vương nhưng ở giờ khắc này, dưới hoàn cảnh này cũng không có ai dám đứng ra đối nghịch cùng Thiên Lôi Quốc Quân Vương, hết thảy còn muốn xem thái độ của vị Quân Vương này.

- Đưa Thương Vương lệnh cho ta xem.

Thiên Lôi Quốc chủ nhàn nhạt mở miệng nói. Chỉ thấy Tần Vấn Thiên vung tay rồi Thương Vương lệnh tức khắc bay vào trong tay đối phương, một màn như vậy lại làm cho Thiên Lôi Quốc chủ sững sờ, trong ánh mắt hắn nhìn Tần Vấn Thiên xuất hiện một tia kiêng kỵ.

Người này thân là Thiên Lôi Quốc chủ tự nhiên là hạng người tâm cơ thâm trầm. Hắn thấy vào thời điểm này Tần Vấn Thiên không loạn chút nào, thậm chí còn không chút do dự đưa Thương Vương lệnh cho hắn.

- Ngươi lấy được cái lệnh bài này từ chỗ nào, cái này ta còn cần phải tra xét lại, huống chi thân phận ngươi vẫn còn không rõ, xin ngươi tạm thời ở lại Hoàng cung một thời gian đi.

Thiên Lôi Quốc chủ bình tĩnh mở miệng nói, hai mắt chăm chú nhìn Tần Vấn Thiên tựa hồ muốn nhìn thấu Tần Vấn Thiên, muốn nhìn ra được hư thực của Tần Vấn Thiên.

- Thương Vương lệnh tại đây, ta lệnh cho bọn ngươi, trong thời gian mười hơi thở phải quỳ xuống.

Tần Vấn Thiên nhìn thẳng vào đối phương, giữa đứng đó chắp tay, thanh âm lạnh lùng, bộ dáng lộ ra vẻ ngạo nghễ nói làm cho thần sắc của mọi người xung quanh không khỏi cứng lại, không biết sức mạnh của người này từ đâu mà ra.

Nữ tử kiều mị kia lại cười lên khanh khách, dường như nàng vừa nghe được một câu chuyện phi thường đánh cười vậy.

- Các hạ đang nói đùa sao?.

Nghe Tần Vấn Thiên nói, cảm giác cảnh giác trong lòng Thiên Lôi Quốc chủ lại tăng thêm vài phần.

- Tuyệt không phải nói đùa, còn có bảy hơi thở nữa.

Tần Vấn Thiên lạnh lùng mở miệng nói.

Mọi người cười lạnh, vị hoàng tử cùng với nữ tử yêu mị kia càng cười nhạo, ánh mắt lộ ra vẻ trào phúng.

Tuy nhiên ngay tại thời điểm bọn họ coi Tần Vấn Thiên là kẻ ngu si thì đột nhiên có mấy âm thanh phốc phốc truyền đến, đã có người quỳ một chân trên đất, nói:

- Ta nguyện tuân theo di mệnh của Thương Vương, thuộc hạ ra mắt thiếu chủ-

- Hoàng thúc, ngươi...

Vị hoàng tử kia đưa mắt nhìn về phía người vừa quỳ xuống, thần sắc đột nhiên biến hóa hô.

- Phốc, phốc...

Tiếp theo đó lại liên tục có sáu, bảy người khác lần lượt quỳ một chân trên mặt đất, cất cao giọng nói :

- Thuộc hạ ra mắt thiếu chủ-

Một màn này lại làm cho đám người hoàng tử cùng với nữ tử bên cạnh hắn kia tất cả đều sững sờ, thần sắc lộ ra vẻ không dám tin vào mắt mình!

Bình Luận (0)
Comment