Nhóm: Liliana
Nguồn: Truyenyy
---------------
Cổ Yêu Đại Bằng, một trong tám vị Yêu Thần truyền thuyết, chim Đại Bằng đứng trong mây chính là Yêu Thông Thần, do Yêu Thần chuyển hóa, cánh chim xòe rộng hơn ba nghìn dặm, như che lấp cả bầu trời, lu mờ hết những vì sao.
Chim Đại Bằng vô cùng hiếm thấy, lúc xưa, khi Tần Vấn Thiên biến thành chim Đại Bằng, đã ở bộc lộ sức mạnh kinh người trong điện Đan Vương.
Bây giờ, tại thành Khâm Châu này, không ngờ lại có Đại Bằng hiện thân, tuy rằng không phải là con mạnh mẽ nhất, nhưng như vậy cũng đã đủ khiến người ta phải mơ ước.
Giờ phút này người đàn ông trung niên của Đại Nhật Trần Gia thầm nghĩ, lần này đến hoàng cung cổ kính của Đại Hạ tra xét, nhưng lại không thu hoạch được gì, nếu có thể lấy được con chim Đại Bằng này, thì quả thực chính là niềm vui ngoài ý muốn, còn về phần kẻ kia, cứ tra hỏi thân phận của hắn trước đã, nếu chỉ là người bình thường, thì cứ giết không tha.
Nhìn khắp hoàng triều Đại Hạ, chẳng có mấy thế lực mà Đại Nhật Trần Gia bọn họ không thể trêu vào, số đó chỉ đếm trên đầu ngón tay mà thôi.
Nói chuyện không hợp, liền muốn giết người đoạt yêu thú của ta, đây chính là cách làm của Đại Nhật Trần Gia sao.Tần Vấn Thiên nhìn đối phương, cười lạnh một tiếng, hắn vẫn bình tĩnh như trước đứng ở trên lưng Đại Bằng, điềm nhiên khoanh tay, không hề bận tâm, để ý đến đám người này.
Ai bảo ngươi không biết điều.Người đàn ông trung niên khẽ phất tay, cả đám người sau lưng ông ta liền xông lên phía trước, vây xung quanh Tần Vấn Thiên.
- Ha ha ha. . .
Đúng lúc này, đột nhiên có một tiếng cường sang sảng truyền đến, giọng nói không hề che giấy ý châm biếm:
- Không hổ là Đại Nhật Trần Gia, quả nhiên vẫn ngang ngược như vậy, không biết suy nghĩ, giết được người thì sao chứ, nếu đến một ngày, Đại Nhật Trần Gia của các ngươi suy tàn, chỉ sợ sẽ giống như chuột chạy qua đường, người người đều đánh, tốt nhất các ngươi nên cầu nguyện để Trần gia có thể cường thịnh vĩnh viễn đi thì hơn.
Tiếng nói kia vừa dứt, cách đó không xa bỗng có một nhóm thân ảnh bay xuống, người đi đầu mặc trường bào màu tím, trong gam màu tối ấy như ẩn hiện sấm sét, làm cho người ta có cảm giác hắn ta là người vô cùng kiêu ngạo, người này quả thực vẫn còn khá trẻ tuổi, chắc chỉ mới hai sau hai bảy, tu vi quả thật có chút không tầm thường, đã đạt đến tầng cao nhất của cảnh giới Thiên Cương cấp hai.
Bên cạnh hắn là những nam nhân trẻ tuổi khác, những người này tuổi đều chưa cao, nhưng khí chất phi phàm, khiến cho không ít người nhìn về phía bọn họ, không nhịn được mà thầm cảm thán.
Nhóm người vừa đến chính là những nhân vật đã từng làm mưa làm gió trên bảng Thiên Mệnh, còn người thanh niên mặc áo bào tím kia, chính là Âu Dương Cuồng Sinh của Âu Dương thế gia, những thanh niên bên cạnh hắn ta, đều là bằng hữu tốt của Âu Dương Cuồng Sinh, người thanh niên mập mạp mặc bạch y có nụ cười đáng đánh đòn kia tên là Phàm Nhạc, còn người thanh niên có dáng vẻ khôi ngô bên cạnh, tên là Sở Mãng, thực lực bây giờ của ba người đều đã vô cùng lợi hại
- Âu Dương Cuồng Sinh.
Người đàn ông trung niên của Trần gia quay đầu nhìn lại, trong đôi mắt ông ta bốc lên ngọn lửa đỏ rực, như núi lửa đang chờ chực phun trào.
- Ngươi muốn xen vào việc của người khác?
Người đàn ông trung niên lạnh lùng hỏi.
- Không, nếu như ngươi đã muốn cướp đi yêu thú của người kia vậy sau khi ngươi cướp được ta sẽ cướp lại từ ngươi được chứ?
Âu Dương Cuồng Sinh cười nói, cường giả sau lưng hắn ta đông, thực lực lại vô cùng mạnh mẽ, hơn hẳn đám người Trần gia kia, muốn dễ dàng lăn lộn thám thính ở thành Khâm Châu này, hiểu nhiên Âu Dương Thế gia không dám chủ quan, dù sao đây cũng là địa bàn của Trần gia.
- Âu Dương Cuồng Sinh, ngươi cũng rảnh rỗi thật nhỉ.
Một tiếng cười lạnh vang đến, cách đó không xa, một đám người ung dung bước đến, khí chất toát ra từ họ mang theo hơi thở bén nhọn, giống như một loại thần binh lợi khí nguy hiểm, đây chính là cường giả Vương gia của thành Binh Châu.
Bây giờ, ở thành Khâm Châu này, phong vân tụ hội, các thế lực lớn đều dẫn theo cả đội hình mạnh nhất của gia tộc mình đến đây, so với tình hình ba năm trước thì hung hiểm hơn không biết bao nhiêu lần. Mỗi một thế lực, đều có hậu thuẫn lớn mạnh đã được sắp sẵn trong thành Khâm Châu chống lưng. Từ sau cuộc chiến trên diện rộng của năm đại bá chủ, bọn họ bỗng ý thức được rằng lúc nào cũng có thể đối mặt với bão táp, nên đều tự chuẩn bị phương án phòng ngừa cho mình.
- Ta đến đây chỉ để xem thử, sao lại gọi là rãnh rỗi chứ?
Âu Dương Cuồng Sinh quét mắt nhìn về phía đám người Vương gia. Thời gian gần đây, hai nhà Vương gia và Đại Nhật Trần gia qua lại rất thân thiết, rất có thể bọn họ sẽ liên thủ với nhau, đây chẳng phải là một dấu hiệu tốt đẹp gì.
Đại Nhật Trần Gia và Hoa gia bắt tay với nhau là do cuộc đại chiến lần trước, lúc phải đối mặt với mấy thế lực lớn, bọn họ sẽ đứng cùng chiến tuyến, nếu như còn có nguồn lực từ Vương gia thành Binh Châu, vậy thì sự liên hợp này sẽ vô cùng đáng sợ.
Trần gia, Vương gia và Hoa gia, đều là một trong chín gia tộc lớn của hoàng triều Đại Hạ, thông qua hình thức kế thừa, bọn họ vẫn luôn giữ vững ngôi vị bá chủ ở hoàng triều Đại Hạ này.
Mà Âu Dương Thế gia, Khương gia và Huyền Âm điện hiển nhiên không mạnh mẽ bằng ba thế lực lớn này.
- Chỉ là một con yêu thú mà thôi, Trần gia thích thì kệ họ, Âu Dương gia các ngươi cũng muốn nhúng một tay vào, như vậy không gọi là rảnh rỗi thì gọi là gì?
Vương gia cất tiếng châm chọc, bọn họ vốn không có hảo cảm với đám người Âu Dương Cuồng Sinh, Vương gia lại có thù với Tần Vấn Thiên, trong thành Bái kiếm, những người được cử đến vách núi Bái Kiếm của Vương gia trước đó đều bị giết sạch, đến cả Thiên Kiêu Vương Tước cũng chết dưới Yêu Kiếm của Tần Vấn Thiên.
Trong điện Đan Vương, Vương gia lại tổn thất không ít người, vậy nên có thể nói rằng giờ đây Vương gia hận Tần Vấn Thiên thấu xương. Cũng may là đã khá lâu rồi Tần Vấn Thiên không hiện thân, có thể hắn đã chết, nhưng đám người Âu Dương Cuồng Sinh này lại là bằng hữu tốt của Tần Vấn Thiên, luôn muốn đối đầu với những thế lực đối lâp với Tần Vấn Thiên lúc trước.
Gần như, các thế lực lớn của hoàng triều Đại Hạ, lấy Tần Vấn Thiên dẫn đầu, đều bị phân chia làm hai phái.
- Chỉ là một con yêu thú mà thôi à?
Tần Vấn Thiên cười lạnh, đám người Vương gia này, quả thực là cái gì cũng dám nói.
Nghe thấy tiếng cười lạnh của Tần Vấn Thiên, đám cường giả của Vương gia đều chuyển mắt qua, nhìn về phía Tần Vấn Thiên, trong con ngươi ẩn hiện sắc thái lạnh lùng:
- Hay là, các hạ cho rằng ta lỡ lời?
- Ta cười đám người Vương gia các ngươi ngạo mạn ngu ngốc, tự rước lấy nhục.
Tần Vấn Thiên điềm nhiên khoanh tay, đứng trên người Đại Bằng, lời nói của hắn khiến đám người Vương gia đều đổi sắc mặt, sát ý tỏa ra dày đặc, Âu Dương Cuồng Sinh dám khiêu khích Vương gia thì cũng thôi đi, còn tên này chỉ là một tu sĩ cảnh giới Vũ Mệnh mà cũng dám lớn mật như thế à?
- Bây giờ, chẳng ai mà không biết những việc đã từng xảy ra ở điện Đan Vương trong thành Bái Kiếm, một yêu thú Đại Bằng hóa thân không những giết đám người Vương gia, thế lực được xem là cấp bá chủ, đến tơi bời hoa lá không còn sức chống đỡ mà còn khiến bọn họ mất hết dũng khí, không dám đi đối phó với Đại Bằng này, bây giờ vết sẹo đã lành thì quên đau rồi à.
Tần Vấn Thiên như không hề cảm nhận được sự lạnh lẽo tỏa ra từ đối phương, cất giọng hùng hồn kể lại, đám người đang đứng xung quanh kẻ nào còn không rõ, ngụ ý của hắn tất nhiên chính là Cổ Yêu do Tần Vân Thiên hóa thân.
- Con Cổ Yêu Đại Bằng của ngươi mà cũng dám đi so sánh với Tần Vấn Thiên lúc trước sao, quả thực là càn rỡ, không biết chữ chết được viết như thế nào à?
Một người trong Vương gia cất giọng mỉa mai, không hề che giấu ý tứ uy hiếp trong đó.
- Ta không tự đi so sánh với người đã đại khai sát giới trong điện Đan Vương, đứng đầu bảng Thiên Mệnh, mà chỉ là không hề xem đám người ngu muội lừa đời lấy tiếng, chỉ biết dựa vào hơi ấm của tổ tiên các ngươi ra gì mà thôi.
Tần Vấn Thiên cười lạnh một tiếng:
- Trước kia, nghe nói Tần Vấn Thiên danh chấn Đại Hạ Hoàng Triều, đối mặt với sự truy sát của các thế lực lớn cũng không hề nao núng, chẳng ngờ rằng hôm nay ta ngao du qua nơi này lại gặp phải tai bay vạ gió.
Tiếng nói vừa dứt, chim Đại Bằng dưới người hắn đã bay lên, dừng lại trên đỉnh một pho tượng, nhìn xuống đám người Trần gia và Vương gia.
- Đế mỗ tu vi cảnh giới Thiên Cương cấp hai, nếu Trần gia và Vương gia còn có chút sĩ diện, có thể chọn ra bất kỳ người nào cùng cảnh giới đến đây giết ta, nếu như ta chết, là do Đế vô năng, con Cổ Yêu Đại Bằng này, các ngươi có thể mang đi, đương nhiên, nếu các ngươi quen thói cùng nhau tấn công, Đế mỗ cũng không quan tâm.
Tần Vấn Thiên chưa chờ đối phương động thủ, liền cao giọng nói, âm thanh của hắn truyền khắp tám phương, khiến cho tất cả những người ở hoàng triều Đại Hạ cổ kính đều nghe thấy, còn đám người Trần gia và Vương gia thì đổi sắc mặt.
- Âu Dương gia ta, cũng muốn nhìn xem thực lực của cường giả Trần gia và Vương gia thế nào, có thể kiêu ngạo như vậy, hẳn là cũng dễ dàng thắng được tu sĩ có tu vi cùng cảnh giới chứ.
Âu Dương Cuồng Sinh thẳng thắn mở miệng, dẫn theo người của nhìn phi thân lên không, dáng vẻ tràn đầy khí thái của kẻ đến xem náo nhiệt.
Đám người Trần gia và Vương gia liếc mắt nhìn nhau, sau đó vẫn là người đàn ông trung niên của Trần gia lên tiếng:
- Đại Bằng này Trần gia chúng ta coi trọng, đã vậy thì, Trần Nguyên, ngươi đi đi.
Hiển nhiên Trần gia không muốn để chim Đại Bằng rơi vào tay người khác.
Trần Nguyên năm nay đã hơn năm mươi tuổi, nhưng dáng vẻ lại chỉ như người mới ba mươi, dung mạo quắc thước, tu vi ở cảnh giới Thiên Cương cấp hai, ông ta đã dừng chân ở cảnh giới này nhiều năm, thực lực vững mạnh, thân là một trong những nhân lực chủ chốt của Đại Nhật Trần gia, thứ ông ta luyện tâp là tâm pháp Nhật Càn Khôn, sức chiến đấu vô cùng mạnh mẽ.
Mặc dù bọn họ không biết Tần Vấn Thiên là người phương nào, nhưng với chiến lực mạnh mẽ của Trần Nguyên, giết hắn cũng không phải là việc khó.
Trần Nguyên bước ra, đột nhiên một luồng khí nóng lực khổng lồ tản ra, chiêu pháp Võ Mệnh Thiên Cương được thi triển, Võ Mệnh Thiên Cương này chính là một đứa nhóc toàn thân đỏ rực như lửa, độ nóng trên người không biết khủng bố đến mức nào.
- Đi.
Tay hắn vung lên, Võ Mệnh Thiên này liền gào théo lao về phía Tần Vấn Thiên, trong không gian, một luồng khí nóng bỏng ở nhiệt độ cao lướt đi, hình như
- Đông!
Tiếng chuông cảnh báo trong lòng hắn vang lên, nhìn nụ cười còn đọng trên khóe mắt Tần Vấn Thiên, hắn bất chợt kinh hãi, nhưng chỉ chớp mắt sau đó, tâm mạch đã bị đánh bát, ánh mắt tan rã chẳng còn tiêu cự. Tần Vấn Thiên không chút khách khí lấy mất Nhẫn Thần Văn của hắn, thân hình chợt lóe lên, trở lên trên lưng Đại Bàng, mỉm cười nhìn đám người Trần gia ở dưới.
- Nhẫn Thần Văn này, xem như là chiến lợi phẩm của ta đi, đế mỗ cũng không muốn lấy nhiều đồ vật của các ngươi , nếu Trần gia và Vương gia vẫn òn muốn chỉ giáo, đế mỗ chắc chắn sẽ phụng bồi.
Tần Vấn Thiên nở nụ cười nhìn đám người, nhưng nụ cười ấy chỉ khiến những người đối diện cảm thấy kinh hãi, thực lực của Trần Nguyên vốn không yếu, nhưng lại dễ dàng bị tiêu diệt như vậy, có thể thấy được rằng thực lực của người này mạnh mẽ đến mức nào.