Nhóm: Liliana
Nguồn: Truyenyy
---------------
Đại Hạ Hoàng Triều, tất cả các thế lực cấp độ bá chủ đều phái những thanh niên yêu ngiệt của tộc mình ra ngoài lịch lãm. Quân Ngự, sau khi không có cách nào tìm được đấm người Tần Vấn Thiên, đành phải mang theo tâm trạng tức giận buồn bực mà rời khỏi Đại Hạ.
Trong lúc nhất thời, cả Hoàng triều khổng lồ, hình như khôi phục lại được một chút bình tĩnh. Chẳng qua là mạc nước ngầm kia cũng đang không ngừng khởi động, định trước một tương lai sẽ không còn khả năng an ổn như ngày trước nữa. Tất cả những thế lực lớn của Đại Hạ, đều ở trong thời gian này quyết chí tự cường, để cầu mong vẫn có thể đứng sừng sững bên trong cơn cuồng phong sắp sửa bạo phát này. Điều này cũng đặt ra thế cục của Đại Hạ ngày sau, chỉ có cướp đoạt tài nguyên, chiếm đoạt môn phái, chinh phạt không thôi.
Đại Thương Hoàng Triều, lịch sử sáng lập so với Đại Hạ Hoàng Triều còn lâu đời hơn. Ở phía dưới sự quản lí của Đại Thương Hoàng Triều, rất nhiều lĩnh vực đã từng vượt qua Đại Hạ Hoàng Triều, chẳng qua là về sau Hạ Hoàng kỳ tài ngút trời, chinh phạt Đại Hạ, sử chi nhất thống, mới có thể có địa vị ngang hàng với Đại Thương Hoàng Triều. Nhưng mà lĩnh vực của Đại Thương Hoàng Triều, vẫn như cũ so với Đại Hạ Hoàng Triều còn rộng lớn hơn rất nhiều.
Hơn nữa khác biệt lớn nhất so với Đại Hạ Hoàng Triều là, Đại Thương Hoàng Triều ngoại trừ có rất nhiều thế lực khủng bố ra, còn có Hoàng tộc. Hoàng tộc của Đại Thương Hoàng Triều, bản thân nó, chính là một thế lực cường đại nhất.
Đại Thương Hoàng Triều Trung Nam địa vực, Lạc Thành!
Tầng mây màu trắng bao phủ đại địa, khí trời trong veo mang theo vài phân mát mẻ. Trên hư không, rất nhiều người ngự không mà đi, hoặc là Yêu thú khống chế phi cầm, tự do tự tại.
Thời khắc này, ở phía dưới tầng mây, tại một vị trí nào đó, có hai thanh niên nam nữ, lớn lên xuất chúng khác thường, thanh niên yêu tuấn không gì sánh được, con mắt xán lạn như ngôi sao, trong tay cầm một hồ lô rượu cũ nát, thỉnh thoảng lại ngửa đầu uống một ngụm, lộ ra vẻ mặt cực kỳ rảnh rỗi. Còn nàng kia lại giống như là băng sơn tuyết liên, đẹp đến mức làm người ta hít thở không thông. Nhưng mà cỗ khí chất lạnh như băng trên thân kia, lại làm cho người ta không dám tới gần. Nàng thủy chung đứng ở đó, giống như là một pho tượng mỹ lệ lạnh lùng.
Ở dưới người của bọn họ, còn lại là một con Yêu thú, Thiên Mã mọc ra một đôi cánh chim màu trắng. Đại Bằng quá mức chói mắt, bởi vậy Tần Vấn Thiên để cho tiểu hỗn đản huyễn hóa thành Thiên Mã, miễn cho không được an bình.
- Thanh Nhi, ngươi có muốn uống một ngụm hay không?
Tần Vấn Thiên quay đầu lại, đưa hồ lô rượu cho Thanh Nhi, nhưng mà lại thấy Thanh Nhi chỉ lặng lẽ nhìn hắn một cái, sau đó lập tức không nhìn thẳng lời nói của gia hỏa này.
- Giai nhân không muốn uống, chỉ có thể một mình độc ẩm thôi.
Tần Vấn Thiên cười khổ lắc đầu, tự mình uống rượu một mình, dọc theo đường đi, hắn ngoại trừ tu hành, còn thỉnh thoảng muốn cùng Thanh Nhi trò chuyện vài câu. Nhưng mà Thanh Nhi ngoại trừ một số thời điểm khó được sẽ trả lời với hắn một vài câu, còn lại đa số thời gian nàng cơ bản đều là lạnh lùng, để cho Tần Vấn Thiên thật sự là không biết phải làm sao.
Nha đầu kia, chính là có chút quá lạnh, nhưng mà nếu như không phải là như vậy, vậy thì không phải là Thanh Nhi.
- Y nha. . .
Thanh âm của tiểu tử kia lại truyền tới, một ngụm rượu trong miệng Tần Vấn Thiên lập tức phun ra, thấp giọng mắng.
- Ngươi vừa mới uống hết một hồ lô rượu của ta, bây giờ lại muốn nữa?
- Y y nha nha
Tiểu tử kia không ngừng gật đầu lại gật đầu, làm cho Tần Vấn Thiên khồn khỏi cười khổ, gõ lên đầu tên nhóc đó một cái, mở miệng nói.
- Ngẩng đầu.
Tiểu tử kia nhanh chóng ngẩng đầu lên, ngước nhìn bầu trời, động tác kia thật lưu loát, Tần Vấn Thiên trực tiếp dốc ngược hồ lô xuống, tức khắc rượu vung vãi xuống, đều tiến nhập trong miệng tên tiểu tử kia. Chỉ thấy trên mặt tên này hồng hồng, giống như là cảm thấy mỹ mãn, cúi đầu lại phát ra mấy âm thanh y nha không rõ, tiếp tục phi hành về phía trước, thân thể đều bắt đầu lay động lên.
- Lại uống say!
Tần Vấn Thiên đảo cặp mắt trắng dã, hung hăng gõ một cái lên đầu của nó, nói.
- Ngươi này sâu rượu nhỏ, lúc ngươi say rượu ngồi ở trên người ngươi đều không có cảm giác an toàn, không biết cái tên còn lại kia say rượu lại là dạng gì, vẫn là lạnh như băng sao, có thể hay không sẽ đỏ mặt đây?
Ngồi ở sau lưng Tần Vấn Thiên, lông mi Thanh Nhi giật giật, giòn giã nói.
- Ta sẽ không uống rượu.
Nói xong, đã thấy thân thể của nàng trực tiếp lóe lên, lập tức biến mất không thấy đâu nữa.
- Ách, lại chạy. Cũng chỉ có tiểu tử nhà ngươi là ngoan nha.
Tần Vấn Thiên thì thào nói nhỏ, giúp tiểu hỗn đản xoa xoa đầu, hiển nhiên đối với loại tình huống này Tần Vấn Thiên đã tập mãi thành thói quen.
- Uống rượu xong, lại phải mua rượu mới.
Xem thường một tiếng, tiểu tử kia như nghe hiểu lời của hắn, dĩ nhiên trực tiếp hướng xuống phí dưới mà bay, làm cho Tần Vấn Thiên không còn lời nào để nói, tên này thật đúng là một con sâu rượu nhỏ mà.
Tiểu tử kia lao xuống phía dưới, hạ xuống một vùng đất có chút phi phàm, phủ đệ nơi này xây ở phía trên cổ thành, từng tòa kiến trúc phá lệ lộ ra vẻ khí phái.
- Lên, lên.
Tần Vấn Thiên gõ gõ vào đầu cái tên tiểu tử kia, đây rõ ràng là một thế lực không nhỏ trong thành, tiểu gia hỏa này muốn tìm rượu uống, tốt xấu gì cũng tìm cái tửu lâu chứ.
Bất quá rất nhanh Tần Vấn Thiên phải trợn tròn mắt, chỉ thấy lần lượt từng bóng người từ trong cánh cửa cổ xưa kia phóng lên trời, trực tiếp đứng ở trước mặt của hắn, ánh mắt lạnh lùng, tiết lộ ra từng đạo phong mang.
Phía dưới, càng là có thân ảnh một lão giả tóc bó lên, lộ vẻ gọn gàng nhanh chóng, lão giả này khí vũ phi phàm, toàn thân tràn ngập khí tức mạnh mẽ, lại có tu vi Thiên Cương cảnh giới tầng thứ tư, cũng là phi phàm.
Bên cạnh lão giả, còn lại là một nữ tử còn đang tuổi thanh xuân, dáng người thướt tha, tướng mạo thanh thuần, lại có một cỗ khí tức quyến rũ mê người. Tuổi tác nhìn qua giống như khoảng hai mươi hai, hai mươi ba, tu vi lại cũng đạt tới Nguyên Phủ đỉnh phong.
Khoảng hai người, cũng có không ít cường giả đang đứng vây xung quanh, tất cả bọn họ đều là thần sắc trang nghiêm, giống như bày trận địa sẵn sàng đón quân địch, ánh mắt ngưng trọng nhìn Tần Vấn Thiên ở trong hư không, chẳng khác nào lâm phải đại địch.
Bầu không khí có chút vi diệu này để cho Tần Vấn Thiên có chút phiền muộn, sao những người này lại đều nhìn hắn bằng con mắt cực kì căm thù thế này? Hắn tự nhận là xét theo tướng mạo của hắn, xem ra cũng không phải là hạng người tà ác gì, ngày thường lại ở trong hành trình lịch lãm tâm cảnh, ngẫu nhiên cũng làm chút việc thiện, hành hiệp trượng nghĩa, tuyệt đối không đắc tội qua người nào, chỉ có thể cười khổ không biết làm sao.
- Cho ngươi xông loạn.
Tần Vấn Thiên mắng nhỏ cái tên tiểu tử kia một cái. Đã thấy lão giả hạ không đang ngưng mắt nhìn hắn, nói.
- Tống Giai đã trở lại Lạc Thành, chủ thượng của các hạ tốt xấu gì cũng là người của Ân gia, hà tất phải hùng hổ doạ người như vậy. Chẳng lẽ thật sự muốn trắng trợn cướp đoạt cháu gái của ta đi trước hay sao?
- Ách. . .
Tần Vấn Thiên chỉ cảm thấy không hiểu, không khỏi cười khổ, khó trách người trong gia tộc này lại bày trận địa sẵn sàng đón quân địch, nguyên lai là đắc tội với người.
- Các hạ chắc là hiểu lầm, ta chỉ là đi ngang qua nơi này, nghĩ đòi chén rượu.
Tần Vấn Thiên lắc đầu cười nói, làm cho ánh mắt Tống gia lão giả hơi đình trệ, những người trong Tống gia cũng nhao nhao sửng sốt một chút.
Ba ngày trước vị thiếu gia kia của Ân gia truyền tin tới Lạc Thành, tuyên bố sẽ ở hôm nay, dẫn người rời đi. Bởi vậy Tống gia trên dưới đã bày trận địa sẵn sàng đón quân địch, khu vực xung quanh cũng không có người nào dám đặt chân, người trong Lạc Thành, cũng đều biết chuyện này.
Nhưng không nghĩ tới Tần Vấn Thiên lại xông lầm vào, Tống gia tự nhiên cho rằng hắn là người Ân gia phái tới.
- Các hạ không phải là người do Ân gia phái tới?
Lão giả mở miệng hỏi.
- Nhìn ta giống lắm sao?
Tần Vấn Thiên cười khổ.
Lão nhân sững sờ, quan sát Tần Vấn Thiên tỉ mỉ vài lần. Người này vô cùng trẻ tuổi, thoạt nhìn cũng chỉ khoảng tầm hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi. Tuy nói tuổi tác của Võ tu rất khó liếc mắt một cái đã nhìn ra, nhưng thấy khí chất trên người Tần Vấn Thiên, cũng hơi có thể cảm giác được tuổi tác của người này sẽ không vượt qua ba mươi. Một người trẻ tuổi như vậy, cho dù tu vi bất phàm, cũng không khả năng bị sai phái tới Tông gia của hắn đoạt người.
Nghĩ vậy lão nhân lắc đầu, xem ra là dưới tình thế cấp bách nhận lầm người, hướng về phía Tần Vấn Thiên chắp tay nói.
- Xem ra là chuyện hiểu lầm, lão hủ Tống Thái xin tạ lỗi tại đây.
Tuy nói Tần Vấn Thiên vô cùng trẻ tuổi, nhưng khí chất bất phàm, nói vậy cũng không phải là nhân vật tầm thường.
- Đã là hiểu lầm, tự nhiên không có gì.
Tần Vấn Thiên khoát khoát tay, chẳng thèm để ý.
- Tống gia chúng ta tuy rằng không phải thế gia đại tộc, nhưng mà rượu ngon ngược lại là có không ít. Các hạ nếu không chê, có thể vào sơn trang tùy ý lấy đi, chẳng qua là hôm nay Tống gia có chút việc, lão hủ không thể tự mình tiếp đãi, các hạ lấy xong thỉnh nhanh tránh đi, để tránh khỏi xảy ra bất trắc.
Tống Thái hướng về một vị quản sự ở phía sau vẫy vẫy tay, nói:
- Mang tiểu huynh đệ đi lấy rượu trước đi.
- Như thế, Tần mỗ xin đa tạ.
Tần Vấn Thiên chắp tay nói cảm ơn, vỗ vỗ đầu tiểu tử kia, tiểu tử kia tự nghe hiểu được đối thoại của bọn họ, lắc lư bay xuống, lập tức đi theo quản sự phía trước kia đi tới một thôn trang phía sau núi.
- Lão nhân gia, nơi này đã xảy ra chuyện gì?
Tần Vấn Thiên đi theo phía sau quản sự, hiếu kỳ hỏi.
- Ai. . .
Lão quản sự hít sâu một hơi, lên tiếng.
- Tiểu thư nhà chúng ta từ trước đến nay là người thiện lương, sẽ không dễ dàng trở mặt với người. Nhưng mà có sự tình tai họa bất ngờ, ngươi nghĩ tránh cũng tránh không xong, sớm biết, lúc trước gia chủ sẽ không nên đưa tiểu thư đi ra ngoài tu hành. Nhưng mà như vậy lại đáng tiếc cho thiên phú của tiểu thư.
Lão quản sự như không muốn nói nhiều, dẫn Tần Vấn Thiên đi tới hậu viện phía sau sơn trang, nơi đó là hầm rượu, ngược lại có không ít rượu ngon trân quý.
- Đây là rượu ngon những năm gần đây sơn trang tàng trữ, cũng không biết sau này còn có thể dùng đến hay không, gia chủ cũng phân phó, tiểu huynh đệ tới chính là duyên, nếu như thích, thì cứ tùy ý lấy, sau khi lấy xong, thì hãy trực tiếp rời khỏi đi.
Lão quản sự nói xong lập tức xoay người rời đi, thật đúng là lưu lại Tần Vấn Thiên ở chỗ này tùy ý lấy.
- Xem ra Tống gia gặp phải phiền toái không nhỏ.
Tần Vấn Thiên thấy quản sự rời đi, hiển nhiên là chuẩn bị cùng với những người khác cùng chung hoạn nạn, cũng là khó có được.
Bàn tay Tần Vấn Thiên vung lên, tức khắc không ít rượu ngon trong hầm rượu đều trôi nổi bay lên, bay tới bên cạnh Tần Vấn Thiên, bị hắn thu vào.
Sau đó, lực cảm ứng của Tần Vấn Thiên lan tràn ra, vọt về phía phương hướng vừa rồi. Sau một lát, cảm nhận của hắn có khả năng nhìn thấy tất cả mọi chuyện xảy ra ở bên kia. Người của Tống gia vẫn như trước bày ra trận địa sẵn sàng đón địch.
Xung quanh nơi này, không có bất kì người nào ngự không, hiển nhiên là đã sớm biết việc này, chỉ có mình Tần Vấn Thiên hắn là đần độn đến đòi rượu.
Qua một chút thời gian, đã thấy một trung niên áo đen gào thét mà đến, nam tử trung niên này thần sắc sắc bén, vai vác Cổ Kiếm, ánh mắt cũng giống như một đạo dao sắc, uy áp Kiếm Đạo cường đại vung vãi xuống, bao phủ lên người Tống gia. Mà từng cỗ Kiếm Khí kia, lộ ra khí tức đè nén đáng sợ, làm cho người của Tống gia trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch.
Đây mới là địch nhân của bọn họ, Thiên Cương cảnh giới tầng thứ tư đỉnh phong, hiển nhiên đối phương đã đã điều tra xong nội tình Tống gia, trực tiếp phái ra một vị có thể lập tức ép vỡ tất cả cường giả của Tống gia qua đây.
Ánh mắt nam tử trung niên mặc hắc y trực tiếp dừng ở trên người Tống gia, lạnh lùng mở miệng.
- Theo ta đi.
- Các hạ, Tống gia ta nguyện ý bỏ ra hơn nửa tài nguyên, thỉnh các hạ hồi bẩm với Ân thiếu gia, bỏ qua cho Tống Giai.
Tống Thái tự nhiên biết chiến đấu là không có hi vọng sống sót, nam tử trung niên mặc hắc y này khí tức khủng bố, tuyệt đối không phải là người hắn có thể chống đỡ.
“Ô...ô...n...g!”
Kiếm khí sát phạt khủng bố vương vãi xuống, bao phủ hoàn chỉnh cả mảnh hư không, lợi kiếm màu đen phía sau lưng cường giả kia lao ra, mặc dù còn chưa ra khỏi vỏ, cũng đã có một cỗ Kiếm Chi Phong Bạo tàn phá hư không.
- Tự mình qua đây, hay là muốn ta tự mình động thủ.
Trung niên áo đen vẫn như trước lạnh như băng nói. Thần sắc Tống Thái xanh mét, nói.
- Nếu các hạ đã bức bách như vậy, Tống gia chúng ta, chỉ có thể toàn lực đánh một trận.
- Không. . .
Tống Giai đứng bên cạnh Tống Thái lắc đầu mói.
- Ông nôi, nếu như đối phương đã không đáp ứng thì bỏ đi, để con đi theo bọn họ thôi.
- Không được.
Tống Thái lắc đầu.
- Không thể thay đổi được.
Trên mặt Tống Giai lộ ra một tia tuyệt vọng, lắc đầu với gia gia của nàng. Cho dù là Tống gia tử chiến, thì kết cục, vẫn là không thể thay đổi được.
- Ông nội, cháu gái bất hiếu.
Thân hình Tống Giai run lên, chậm rãi bay tới hư không, bay veeg phía trung niên áo đen kia.
- Tống Giai.
Tống Thái và một đôi vợ chồng đứng ở hai bên trái phải của hắn đều là xanh mét mặt mày, khí tức trên thân cuồng loạn. Chỉ nghe thấy trung niên hắc y kia hừ lạnh một tiếng, kiếm đột nhiên toát ra khỏi vỏ, cuồng phong xé rách hư không càng thêm mãnh liệt.
- Ta đã đáp ứng rời đi với ngươi.
Tống Giai mở miệng nói, trung niên áo đen kia lúc này mới xoay người, bàn tay huy động, mang theo Tống Giai rời đi.
Tần Vấn Thiên vẫn nhìn tất cả mọi chuyện phát sinh ở bên này, thầm cười khổ. Thế giới Võ Đạo vi tôn từ trước đến nay tôn sùng thực lực, chuyện bất bình có nhiều lắm, trong lúc hắn đi du lịch tới Đại Thương Hoàng Triều, dọc đường cũng gặp phải không ít, thời điểm đủ khả năng cũng sẽ xuất thủ giúp đỡ một tay. Mà giờ khắc này, Ân gia kia thực lực phi phàm, nếu như hắn ra tay ở chỗ này, có lẽ trái lại sẽ liên lụy đến toàn bộ Tống gia.
- Làm cái chuyện phiền toái này, ít nhất cũng phải thu chút thù lao chứ, đúng không?
Tần Vấn Thiên thì thào nói nhỏ, nhìn thoáng qua hầm rượu, bàn tay vung lên, tức khắc rượu trong hầm rượu toàn bộ bay lên, bị hắn thu vào.
Lập tức, thân ảnh hắn lóe lên, phá không mà đi!