Nhóm: Liliana
Nguồn: Truyenyy
---------------
Tần Vấn Thiên nhìn thanh Ma Kích đỏ như máu đang cắm vào đại địa kia, trong lòng không khỏi run sợ, quả thật là oán khí quá nặng.
Xích Dã Tử này chính là Ngũ giai Luyện Khí Đại Sư, thân phận cao quý, tất cũng cực được người tôn trọng. Nhưng mà không nghĩ tới vị Ân thiếu gia này lại ngu xuẩn như vậy, đẩy một vị Ngũ giai Luyện Khí Đại Sư vào tuyệt cảnh, giết người nhà hắn, lại hại chết hắn, lấy huyết tế kích, oán niệm ngập trời.
Mặc dù sau khi chết, cũng muốn giết chết kia Ân gia thiếu gia, bởi vậy những người đến lấy kích kia toàn bộ vẫn diệt, lại không nghĩ rằng Ân gia thiếu gia may mắn chạy trốn, lại phong tỏa khu vực này lại muốn nhìn một chút xem thanh Xích Ma Kích này đến cùng có chỗ nào quỷ dị, mà lại có thể hại tất cả mọi người trong cả một khu vực.
Thân hình lóe lên, huyết sắc bị bao phủ phía dưới màn đêm. Tần Vấn Thiên tới gần phương hướng nơi cắm Xích Ma Kích kia, càng đến gần Xích Ma Kích, hắn càng cảm giác được có một cỗ lực lượng kinh khủng tựa hồ đang ảnh hưởng đến tâm cảnh của mình, làm cho tâm cảnh của hắn trở nên bất an, cáu kỉnh lên.
Rốt cục, Tần Vấn Thiên đi tới một chỗ cách Xích Ma Kích không xa, đột nhiên, hắn chỉ cảm thấy một cỗ huyết sắc quang hoa vao phủ cả người hắn lại. Vùng trời này âm u không gì sánh được, bốn phía đều là xương khô, máu huyết nhuộm đỏ cả thiên địa. Từng vị Yêu Ma đáng sợ rít gào mà đến, một vong hồn tóc tai bù xù vọt về phía hắn. Oán niệm mãnh liệt lộ ra trong đôi mắt kia khiến người ta cảm thấy sợ mất mật.
Từng đạo huyết sắc quang mang nhảy vào trong thức hải củaTần Vấn Thiên. Nhưng mà chỉ thấy ánh mắt hắn vẫn thanh minh, chẳng qua là bình tĩnh nhìn vong hồn tràn đầy oán niệm trước mắt, thấp giọng nói.
- Tiền bối, tâm chí của ta, đã không bị Mộng Niệm phiền.
Lúc này, Tần Vấn Thiên đã biết đây là một cỗ lực lượng thế nào.
Xích Dã Tử, tất cũng am hiểu Mộng Niệm, có khả năng thâm nhập vào trong thức hải của người khác, từ đó khiến người ta hãm sâu vào trong đó, không thể tự thoát ra được.
Chẳng qua là, Tần Vấn Thiên tại trong Hoàng lăng lịch lãm, đã cảm nhận được Mộng Ma chi cảnh là bực nào đáng sợ, bây giờ, Xích Dã Tử Mộng Niệm chi lực, căn bản là không dao động được tâm trí của hắn.
Vong hồn kia dường như không cam lòng, như trước phát ra tiếng rít gào, điên cuồng đánh về phía Tần Vấn Thiên.
Tần Vấn Thiên âm thầm lắc đầu, thấp giọng nói.
- Oán niệm của tiền bối, đã làm cho nhiều người vô tội phải bỏ mạng như vậy, trong khi cừu nhân của ngươi lại bình yên vô sự, đây cũng là tội gì.
Thoại âm rơi xuống, Tần Vấn Thiên vẫn như trước nhấc chân hướng về phía trước, từng bước từng bước đi về hướng Xích Ma Kích. Chỉ thấy hắn xòe bàn tay ra, lại trực tiếp giữ nắm ở phía trên Xích Ma Kích, nhàn nhạt mở miệng.
- Oán niệm của tiền bối, đều hướng về phía ta mà tới đi.
Trong nháy mắt khi tay hắn cầm lấy Xích Ma Kích, tức khắc oán khí ngập trời quả nhiên toàn bộ xông về phía hắn. Não hải của hắn một mảnh hỗn loạn, Mộng Ma Chi Niệm này muốn dao động trí nhớ của hắn, nhưng tâm chí hôm nay của Tần Vấn Thiên quá cứng cỏi, đối với loại lực lượng này sức chống cự có thể nói khủng bố. Một lần lịch lãm ở Hoàng Lăng kia, đối với hắn mà nói giống như là một lần Luân Hồi, quá tàn khốc, tôi luyện khiến cho tâm cảnh của hắn lột xác, thời khắc này cỗ lực lượng này căn bản là không dao động được hắn một chút nào.
- Vãn bối không dám nói nhất định, nhưng nếu có cơ hội, ta nhất định sẽ lấy thanh kích tự tay tiền bối luyện chế, tự tay rửa sạch huyết hải thâm cừu cho ngài. Tần Vấn Thiên dứt lời, bàn tay run lên, lập tức phá vỡ ngón tay của mình, huyết dịch trực tiếp thấm vào trong, lưu chuyển khắp trên văn lộ của Xích Ma Kích. Đồng thời ý thức của hắn cũng từ từ gặm nhấm vào, làm mất đi dấu vết của oán niệm mà Xích Dã Tử lưu lại.
Sau một lát, bàn tay hắn run lên, rút ra Xích Ma Kích, rồi lập tức thu nó vào.
- Nơi này, để cho nó bình tĩnh lại đi.
Tần Vấn Thiên thấp giọng nói, lập tức thân ảnh run lên, trực tiếp tiêu thất.
. . .
Sáng sớm ngày thứ hai, tin tức Xích Ma Kích biến mất truyền ra, làm cho rất nhiều người cũng vì đó mà kinh thán.
Biến mất, Xích Ma Kích lại bị người khác lấy mất?
Chẳng lẽ, là Ân gia rốt cục phái ra Thiên Tượng cảnh cường giả xuất động, cưỡng ép lấy Xích Ma Kích đi?
Nghĩ vậy mọi người âm thầm khẳng định, tất nhiên là như vậy, Ân gia lặng lẽ lấy Xích Ma Kích đi, mọi người cũng không dám nói thêm cái gì, chẳng qua là ở trong bóng tối thỉnh thoảng sẽ trò chuyện bát quái một chút.
Nhưng mà vị thiếu gia nào đó của Ân gia không hề hay biết, lúc này lại là cực kì giận dữ. Hắn hao hết tâm tư muốn vì Thương Thích tạo ra được một thanh Phương Thiên Họa Kích thật bá đạo. Thậm chí không tiếc ra tay với một vị Ngũ giai Luyện Khí Đại Sư, danh tiếng suy bại. Nhưng mà là kết cục lại là như vậy, Xích Ma Kích, dĩ nhiên bị người khác lấy mất.
Hơn nữa, ngày hôm qua còn có một tin tức khiến cho hắn cực kì không vui. Người hắn phái đi để bắt Tống Giai, lại bị một cường giả đả thương ở dọc đường, Tống Giai bị người ta mang đi, hai chuyện này, để cho hắn phi thường khó chịu.
Đến mức Tống Giai, thời khắc này còn đang ở trong khách sạn, bất quá mới vừa mới ngủ dậy, nàng xuống dưới lầu khách sạn dùng bữa ăn, đã nghe được tin tức Xích Ma Kích bị người khác lấy mất, trong lòng càng cảm thấy bi thương, chắc là người Ân gia.
- Tống tiểu thư, thật là đúng dịp.
Lúc này, một đạo thanh âm truyền đến, làm cho đôi mắt đẹp của Tống Giai hơi đình trệ, ngẩng đầu nhìn thanh niên tuấn tú từ bên ngoài đi tới, có chút ngoài ý muốn.
- Ngươi tại sao lại ở chỗ này?
Tống Giai nhìn Tần Vấn Thiên ôm một sủng vật, cũng có vẻ cực kỳ tiêu sái.
- Tự nhiên đi tới nơi này, không nghĩ tới lại trùng hợp gặp Tống tiểu thư.
Tần Vấn Thiên cười ngồi ở phía đối diện với Tống Giai, nói.
Trước Tống tiểu thư bị người uy hiếp cưỡng bức, nhưng bây giờ lại là một người tự do, nhất định là có kỳ ngộ, sao không trở về Lạc Thành?
Tống Giai nghe đến lời này thần sắc có một chút ảm đạm, lập tức lắc đầu nói.
- Ân Thành người nọ ta hiểu rất rõ, không đạt mục đích tất nhiên sẽ không bỏ qua. Nếu như ta trở về, hắn vẫn như trước sẽ sai người đi đến gia tộc của ta, khi đó ta nếu không có mặt, chẳng lẽ không phải là lại làm liên lụy tới người thân?
- Vậy ngươi tính toán tự chui đầu vào lưới, cái này cũng cũng không phải là cục diện mà người nhà ngươi mong muốn trông thấy chứ?
Tần Vấn Thiên nói.
- Hôm nay Huyễn Vương Thành ở tại Thiên Sơn tổ chức Đoạt Bảo Hội, đến lúc đó người của các đại thế lực đều sẽ tới đó, Ân Thành cũng sẽ đi. Ta nhận sai với hắn ở trước mặt tất cả mọi người, khẩn cầu hắn tha thứ, hy vọng có thể để cho hắn bận tâm thể diện mà buông tha ta một lần. Tuy nói làm như vậy sẽ mất hết mặt mũi, nhưng mà nếu như ta chết, người nhà tất nhiên sẽ đau lòng, nếu không có vạn bất đắc dĩ, ta còn không muốn tuổi còn trẻ như vậy đã trở thành một bộ xương khô.
Tống Giai cực kỳ bình tĩnh nói.
- Người sống một đời, luôn luôn có thời điểm không thể không cúi đầu, nếu là ta trưởng thành sớm một chút, không nói lung tung, sẽ không đến mức tạo ra cục diện ngày hôm nay.
Tần Vấn Thiên bình tĩnh nhìn Tống Giai, trong lòng thầm than, quả nhiên, trải qua tôi luyện có thể làm cho người ta thay đổi, gặp phải chuyện như vậy, tâm cảnh của Tống Giai, hiển nhiên có biến hóa.
- Ta đang lúc rảnh rỗi, Đoạt Bảo Hội này nhất định là vô cùng phồn hoa, ta cũng đi góp vui một phen.
Tần Vấn Thiên tùy ý cười nói, nhưng trong lòng thì thầm than, hắn vốn nghĩ lặng yên không tiếng động cứu Tống Giai, nhưng mà bây giờ nữ nhân này muốn tự chui đầu vào lưới, thật sự là khiến người ta đau đầu, bất quá để cho Tần Vấn Thiên nhìn đối phương đi chịu chết, thì hắn lại vô pháp làm được
- Cầm rượu của người khác, chính là phiền phức mà.
Trong lòng Tần Vấn Thiên âm thầm nói thầm.
Tống Giai ngẩng đầu nhìn Tần Vấn Thiên một mắt, lập tức khẽ gật đầu nói.
- Ngươi đi cũng tốt, chẳng qua là đến Thiên Sơn, thì không nên cùng ta đi cùng một chỗ, để tránh khỏi bị chuyện của ta liên lụy đến.
Tần Vấn Thiên không có trả lời, sau khi hai người ăn một chút điểm tâm, lập tức lên đường.
Tống Giai thấy tiểu tử kia biến ảo thành một Thiên Mã, trong con ngươi xinh đẹp không khỏi hiện lên một tia sáng kì lạ.
- Đây là tiểu tử kia biến ảo thần thông, lên đây đi, còn muốn dựa vào ngươi dẫn đường đây.
Tần Vấn Thiên hướng về phía Tống Giai cười một tiếng, Tống Giai chần chờ trong khoảnh khắc, lập tức gật đầu, đi tới trên lưng tiểu tử kia.
Tức khắc thân ảnh tiểu tử kia bay lên không, bay về phía trước, hướng về phương hướng của Huyễn Vương Thành Thiên Sơn.
Thiên Sơn chi địa, ở vào Huyễn Vương Thành Tây Vực, đi ngang qua cả một mảnh sông núi bao bọc lại cả tòa thành trì, đi thông đến phương xa, vô cùng bao la.
Mặc dù bên trong Huyễn Vương Thành cường giả vô tận, nhưng mà bên trong Thiên Sơn sơn mạch, vẫn như cũ có thật nhiều vị trí thần kỳ vô pháp thăm dò được, rất nhiều ẩn tu cũng sẽ tu hành ở bên trong Thiên Sơn sơn mạch.
Chính là bởi vì Thiên Sơn thần bí, bởi vậy sau một thời gian bên trong Thiên Sơn lại thường xuyên xuất hiện kì trân dị bảo. Lâu ngày, Thiên Sơn sơn mạch, nửa năm một lần, sẽ tổ chức đại hội đoạt bảo, cường giả khắp nơi đều sẽ mang theo bảo vật đến đây giao dịch.
Thiên Sơn chủ phong, phía trên đường núi, người đến đây bán bảo tầm bảo nhiều không đếm hết, cực kì náo nhiệt.
Bất quá thời khắc này Tống Giai ngược lại không có tâm tình gì, nàng đi ở phía trên đường núi, hướng về phía Tần Vấn Thiên nói.
- Đoạt bảo đại hội mỗi năm, đều phân tầng thứ, người cấp bậc Nguyên Phủ, ở tại chân núi; Thiên Cương Cảnh tầng thứ sáu trở xuống, ở tại nơi sườn núi; tu vi cao hơn nữa, có thể đến Thiên Sơn đỉnh chủ phong, mới có thể tìm được bảo vật mà mình mơ ước.
- Tu vi của Ân Thành đã bước vào Thiên Cương Cảnh tầng thứ ba, đại hội đoạt bảo lần này, hắn nhất định sẽ mời một số con em có chút thế lực trong Huyễn Vương Thành tụ tập lại một chỗ, đê cho người ta đưa bảo vật đi đánh giá trước, đây là tác phong của bọn hắn từ trước đến nay.
Tống Giai chậm rãi mở miệng.
- Chúng ta tách nhau ra ở chỗ này đi, ta bên này đi đến nơi sườn núi trước, ngươi không cần phải quan tâm đến ta nữa.
- Được.
Tần Vấn Thiên nhẹ nhàng gật đầu, Tống Giai cũng không nghĩ tới hắn sảng khoái đáp ứng như vậy, trong lòng không khỏi hơi có chút mất mát. Mỗi người ở thời điểm tuyệt vọng, luôn muốn tìm được một chỗ dựa vào. Mặc dù không muốn liên lụy đến Tần Vấn Thiên, nhưng thấy Tần Vấn Thiên ngay cả một lời khách sáo cũng không muốn nói, khó tránh khỏi thương tâm trong lòng.
Xoay người, Tống Giai lộ vẻ sầu thảm cười một tiếng, lập tức nhấc chân rời đi.
Tiểu hỗn đản đã một lần nữa huyễn hóa thành bản thể, bị Tần Vấn Thiên ôm vào trong ngực, đi ở phía trên đường núi, cảm giác của Tần Vấn Thiên lan tràn ra, sau một lát, hắn tới đến một chỗ ngồi xuống.
- Lão trượng, đây là Thần Văn quyển trục?
Tần Vấn Thiên nhìn một chút sách cổ trên mặt đất, lên tiếng hỏi chuyện lão giả đang ngồi phía trước.
- Tiểu tử, ánh mắt không sai, nói vậy ngươi cũng phải có hiểu biết đối với Thần Văn. Phía trên những cuốn sách cổ này có khắc Thần Văn chi thuẫn, dẫn động ra có thể thừa nhận được một kích của cường giả Thiên Cương Cảnh tầng thứ năm, cũng là một vật bảo mệnh không tệ lắm.
Lão giả vuốt vuốt chòm râu, mỉm cười nói.
Tần Vấn Thiên khẽ lắc đầu, vật này đối với hắn mà nói không có tác dụng quá lớn. Cho dù là Thần Văn quyển trục thời kì cường thịnh, đều không giá giá trị quá cao. Nếu là thật sự gặp phải một người không thể đối đich nổi, quyển trục này sử dụng một lần xong là mất tác dụng, vẫn là trốn không thoát, trừ phi là thời điểm hỗn chiến có đôi khi có thể tạo được tác dụng lớn.
- Có quyển trục Thần Văn nào có chứa lực lượng không gian cường đại có thể thuấn di hay không?
Tần Vấn Thiên hỏi, hắn mặc dù cũng có thể khắc Thần Văn, nhưng mà hắn không am hiểu không gian chi lực, lúc trước trên người Tần Chính thì có, thời điểm hắn tu hành tại ba mươi sáu núi, vậy mà trên bất kỳ một ngọn núi nào, lại cũng có năng lực không gian của chính nó.
- Không có.
Lão giả lắc đầu nói.
- Vật ngươi nói đó không chỉ cần phải am hiểu Thần Văn, vẫn cần phải am hiểu cả không gian lực lượng, nhân vật cấp đại sư mới có thể luyện chế. Căn cứ vào khả năng thuấn di bất đồng mà giá trị cũng bất đồng, Thần Văn quyển trục có khả năng thuấn si ở cự ly xa thế nhưng là giá trị liên thành, ngươi cần phải thở thời vận ở chỗ mấy công tử ca bên trên sườn núi kia thì may ra mới có một chút hi vọng. Nhưng mà, mặc dù có, chỉ sợ cũng không tới phiên ngươi được đến.
- Đa tạ lão trượng chỉ điểm.
Tần Vấn Thiên chắp tay, tùy ý cười nói, lập tức nhấc chân đi về phía sườn núi.
Hắn tự nhiên cũng biết bảo vật như lời hắn nói thực sự rất trân quý, chẳng qua là bây giờ hắn hành tẩu bên ngoài, nếu có thể có vật bảo mệnh, tự nhiên càng tốt!