- Kiếm thứ tám, giải!
Trên đỉnh núi, vô số ánh mắt ngắm nhìn thanh niên hơi tỏ ra xa lạ kia, hào quang trên thân người này, trong lúc nhất thời giống như cướp đi hào quang của Lý Hàn U.
Lý Hàn U giải kiếm kiếm thứ chín, đã là rất không tệ rồi.
Nhưng thanh niên này lần đầu tiên giải kiếm, phá kỷ lục bảy kiếm đầu, hôm nay, lại ở trong thời gian ngắn ngủi giải kiếm thứ tám, không thể tưởng tượng.
Đôi mắt đẹp của Diệp Lăng Sương lóe lên, nàng vừa rồi nói ra kiếm thứ tám không phải dễ giải như vậy, sau đó Tần Vấn Thiên liền giải kiếm, khiến nàng trợn mắt há hốc mồm, bĩu môi, thấp giọng mắng:
- Giải kiếm và tu vi cảnh nội không quan hệ, không ngờ đồ háo sắc này thế mà lại có chút bản lãnh, thế mà có thể ở trong khoảng thời gian ngắn giải được kiếm thứ tám. Sư huynh, sẽ không là ngươi vụng trộm nói cho hắn biết huyền bí của giải kiếm chứ?
- Con đường giải kiếm cần tự mình lĩnh ngộ, cho dù ta nói cho hắn, bản thân hắn không hiểu ra cũng không có tác dụng.
Lâm Soái giải thích:
- Sư muội ngươi cũng đừng có ý kiến đối với Tần sư đệ nữa.
Nói xong gã cười khổ lắc đầu, gã thấy thế nào Tần Vấn Thiên cũng không giống hạng người háo sắc, ngược lại bị sủng vật của hắn đào hố.
Mọi người còn lại cũng đều ùn ùn nghị luận, Tần Vấn Thiên đã giải kiếm thứ tám, như vậy kiếm thứ chín, hắn hôm nay có thể giải không?
Sau bảy kiếm, một kiếm một con đường, kiếm thứ tám đến kiếm thứ mười bốn đều phi thường khó giải.
- Một kiếm này có lẽ còn có khả năng là thành phần vận khí, nếu như hắn có thể giải thêm một kiếm, như vậy ta liền tin tưởng hắn thật sự ngộ tính siêu tuyệt.
Có người mở miệng nói, khiến không ít người phụ họa:
- Hắn nếu lại giải kiếm thứ chín, thì đuổi kịp Lý sư muội rồi.
Tần Vấn Thiên hôm nay chỉ ở sau Lý Hàn U một bước, trước mắt hắn lại xuất hiện một vách núi đồ án, đồ án này thế mà lại cực kỳ tương tự với một kiếm vừa rồi, một con chim đại bàng bay lượn trên bầu trời, một kiếm sinh, đại bằng rụng, một kiếm cực kỳ tương tự, làm Tần Vấn Thiên cau mày.
- Cùng một kiếm nọ vừa rồi, hầu như giống nhau.
Tần Vấn Thiên nói nhỏ trong lòng, nhưng hắn biết, tuyệt không có khả năng đây là kiếm hoàn toàn giống nhau, đi là đường kiếm khác nhau, lại đạt tới hiệu quả tương tự.
Ngẩng đầu, Tần Vấn Thiên nhìn căn nhà tranh phía trước, nhà tranh hư vô mờ mịt như trước, giống như rất xa.
- Thuỷ tổ Trượng Kiếm Tông là nhân vật cỡ nào, lúc này mới kiếm thứ chín, đã huyền diệu như vậy, võ đạo ý chí giao dung, tự mở ra một con đường, giống như một con đường tu hành, mỗi một kiếm, đều giống như đại biểu một con đường, cổ lộ này, giống như là cổ lộ tu hành đi thông thông thiên đại đạo.
Trong lòng Tần Vấn Thiên giờ phút này lộ ra ý sùng kính.
Hắn đoán, nhân vật thuỷ tổ Trượng Kiếm Tông, tất nhiên là công tham tạo hóa, đạt tới cảnh giới không thể tưởng tượng, cổ lộ này, trên dưới Trượng Kiếm Tông, không ai có thể đi hết, cho dù là cửu sơn kiếm chủ cũng không được, từng có một vị tiền bối Trượng Kiếm Tông suýt nữa đi hết cổ lộ, về sau vô địch Trượng Kiếm Tông, có thể thấy được sư tổ cường đại, chỉ sợ thật là tồn tại như kiếm tiên, kiếm quét thiên hạ.
Nghĩ đến đây, Tần Vấn Thiên cẩn thận thăm dò một kiếm này, một canh giờ sau, hắn rốt cuộc phát hiện, kiếm này cùng một kiếm kia, vẫn có chút khác biệt.
Một kiếm vừa rồi, kiếm hạ, gió như sợi tơ, mang theo uy vô thượng chém xuống, đại bằng trực tiếp chém chia năm xẻ bảy, tiêu tán vào hư không; một khắc đó, Tần Vấn Thiên nghĩ tới cảnh tượng mưa sa gió giật, trong gió lạnh xen lẫn mưa rào, đánh ở trên thân người, nếu như phóng đại vô hạn, liền cộng thêm uy của kiếm, có thể tạo thành cảnh tượng chém chết đại bằng, bởi vậy hắn ngộ ra một kiếm vừa rồi.
Nhưng kiếm này có chút khác, tuy hầu như là kiếm uy tương tự, nhưng khoảnh khắc kiếm này hạ xuống, quả thật có một luồng lực lượng hủy diệt, trực tiếp khiến thân thể đại bằng nổ tung, hoàn toàn phá hủy.
- Trong thiên địa bất cứ võ đạo ý chí nào, đều có thể giao dung lẫn nhau sao?
Tần Vấn Thiên suy nghĩ, sư tổ lưu lại lều tranh giải kiếm, có phải muốn nói cho nhân vật hậu bối một thông thiên cổ lộ, nói cho hắn con đường tu hành tương lai hay không.
Tất cả võ đạo ý chí, đều có thể dung nhập tất cả, hơn nữa sau khi giao dung, tuy sinh ra uy lực càng thêm đáng sợ, nhưng lại tựa như khó tìm được bóng dáng võ đạo ý chí lúc trước nữa.
- Tinh thần thiên tượng (điềm báo của sao trời), là cái gì, là võ đạo ý chí giao dung biến thành sao?
Trong lòng Tần Vấn Thiên nghĩ đến, nếu như cường giả Thiên Tượng cảnh đến giải kiếm, tất nhiên càng dễ dàng hơn chút, bởi vì bọn họ lý giải đối với võ đạo khắc sâu hơn.
Tần Vấn Thiên đưa tay đặt ở trên vách núi, trong phút chốc, kiếm quang ngập trời, vách núi tiêu tán, Tần Vấn Thiên lẩm bẩm:
- Kiếm này, là phong và lôi ẩn ở trong kiếm.
Vừa dứt lời, bước chân Tần Vấn Thiên đi ra về phía trước.
Kiếm thứ chín, giải.
Hắn đang nghĩ, thật ra phong và lôi, bản thân bọn nó giao dung sẽ trở thành một loại lực lượng đáng sợ, chỉ là kiếm, trở thành một loại vật dẫn, vật dẫn phát huy uy lực của chúng nó, chỉ vì lão tổ năm đó chính là nhân vật kiếm tiên, bởi vậy lấy kiếm làm vật dẫn.
- Kích pháp của ta hôm nay, một kích ra, rơi ở trên thân người, sao lại không phải nhịp đập lực lượng, mơ hồ có một tia đại địa võ đạo ý chí trong đó, liền có được lực phá hủy càng thêm đáng sợ, con đường giải kiếm này, chính là đường ta về sau phải đi.
Tần Vấn Thiên cảm khái, thuỷ tổ lưu lại lều kiếm giải kiếm, không có công pháp, cũng không phải thần thông, nhưng là một con đường đi thông đại đạo, nếu như ngươi tu kiếm, lấy kiếm làm vật dẫn, đó là con đường kiếm tiên.
Thuỷ tổ Trượng Kiếm Tông, có thể nói dụng tâm lương khổ, lều tran giải kiếm này, vô thượng chí bảo, để đệ tử tự mình đến giải, mà không phải người khác đến dạy, như vậy đệ tử cảm ngộ mới càng thêm khắc sâu.
Tần Vấn Thiên, hắn đi ra bước thứ chín, ở bên cạnh hắn, lại có một bóng người, tuyệt mỹ nữ tử mặc quần áo phượng vũ, tư thế oai hùng bức người, làm người ta muốn ngước nhìn, quỳ gối dưới váy của nàng, chính là Lý Hàn U.
Ánh mắt Lý Hàn U chuyển qua, nhìn Tần Vấn Thiên bên cạnh một cái, trong mắt đẹp hiện lên một tia sáng kỳ dị, thế mà có người giống với nàng giải được kiếm thứ chín, hơn nữa tựa như rất trẻ tuổi.
Nàng nhập môn không lâu, rất nhiều đệ tử của Trượng Kiếm Tông nàng cũng không quen biết, hơn nữa cũng không có hứng thú quen biết, bởi vậy cũng không biết Tần Vấn Thiên mới nhập môn, chỉ là thản nhiên hỏi:
- Kiếm này ngươi trước kia từng giải?
Thanh âm nàng trong mềm mại mang theo ý sắc bén, cho người ta cảm giác cường thế.
Tần Vấn Thiên lúc này cũng nhìn thoáng qua Lý Hàn U bên cạnh, trên quãng đường lúc trước hắn cũng gặp mấy người, chỉ là đều chưa trao đổi. Lý Hàn U này khí chất bức người, dung nhan xuất chúng, mặc dù là hắn cũng nhịn không được thầm khen một tiếng, nếu không phải bên cạnh có Khuynh Thành cùng Thanh Nhi, hắn chỉ sợ cũng sẽ kinh ngạc than thở bởi vẻ đẹp của nàng này.
- Hừ.
Nhìn thấy Tần Vấn Thiên đánh giá mình, Lý Hàn U hừ lạnh một tiếng, có vài phần miệt thị, những thanh niên này tất cả đều như thế, mỗi khi nhìn thấy nàng đều là thần thái như vậy.
- Chưa từng.
Tần Vấn Thiên tùy ý đáp lại, sau đó đưa ánh mắt quay đi, không một gợn sóng, khiến trong mắt Lý Hàn U lộ ra cười lạnh, người này trái lại cũng lợi hại, phát giác mình bất mãn lập tức thần thái như thường, che giấu vô cùng tốt, nhưng đám nam nhân này ở bên cạnh nàng thủ đoạn nào chưa từng dùng, chút tài mọn bực này, sao có thể giấu diếm được nàng.
- Kiếm này khó, không phải ngươi có thể giải.
Lý Hàn U thản nhiên nói, lộ ra một khí chất cao ngạo.
Tần Vấn Thiên nhíu mày, sau đó liền lại giãn ra, không thèm để ý đối phương, chỉ nhìn vách núi đồ án trước mắt.
Đại bằng lượn trên trời, một kiếm chặt đứt, đồ án này, thế mà gần như giống với đồ án kiếm thứ nhất của giải kiếm, nhìn không ra bất cứ sơ hở nào, thậm chí so sánh với kiếm thứ tám, kiếm này càng giống kiếm thứ nhất hơn, làm hắn hầu như cho rằng mình lại về tới tình hình giải kiếm thứ nhất.
Một kiếm chặt đứt, như gió, nhưng sao có khả năng sẽ giống nhau như đúc.
Một lần này, Tần Vấn Thiên dừng lại hai canh giờ, vẫn như cũ không thể giải kiếm, khiến người trên đỉnh núi cũng âm thầm cảm thán, quả nhiên, đến kiếm thứ mười, càng khó hơn rồi.
Tần Vấn Thiên có thể giải được chín kiếm, đã làm không ít người rất bội phục rồi, ngộ tính nhất định rất lợi hại, nhưng kiếm thứ mười này, Lý Hàn U không giải được, chỉ sợ người này cũng khó giải được.
Tần Vấn Thiên thử vài lần, đều đã thất bại, chưa hiểu ra, ý niệm câu thông liền sẽ thất bại, liền không giải được kiếm này.
Trong nháy mắt, trời tối lại sáng, đã qua một ngày, Tần Vấn Thiên và Lý Hàn U lại đều vẫn đứng ở đó bất động.
Tần Vấn Thiên cẩn thận nhớ lại chín kiếm trước mình giải, lại ở trong mộng cảnh đi dò xét kiếm thứ mười này, nhìn nó cực chân thật, một lần lại một lần.
Rốt cuộc, giờ khắc này khóe mắt Tần Vấn Thiên lộ ra một mảng ý cười, thấp giọng nói:
- Ta hiểu rồi.
Bên cạnh, ánh mắt Lý Hàn U chợt lóe, nhìn về phía Tần Vấn Thiên, cười lạnh một tiếng:
- To mồm không biết ngượng.
Kiếm này khó, nàng có lĩnh ngộ khắc sâu, quá khó giải.
Tần Vấn Thiên nhìn nàng một cái, mỉm cười, thế mà lại làm cho người ta như tắm gió xuân, sau đó hắn đưa tay đặt ở trên vách núi, ý niệm câu thông, trong phút chốc, hào quang lấp lánh, một kiếm thông thiên.
Kiếm thứ mười, giải.
Tần Vấn Thiên bước ra một bước về phía trước, biến mất ở trước mặt Lý Hàn U.
- Sao có khả năng?
Lý Hàn U lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, nàng chưa giải kiếm thứ mười, vậy mà có người giải trước nàng.
Nghĩ đến một nụ cười kia của Tần Vấn Thiên khi rời đi, Lý Hàn U thầm nghĩ:
- Chẳng lẽ kẻ này tâm cơ thâm trầm, rõ ràng trước đó đã từng giải kiếm này, hôm nay cố ý như thế, dẫn ta chú ý, để ta nhìn bằng cặp mắt khác xưa đối với hắn?
Không đi nghĩ nhiều, Lý Hàn U tiếp tục nhìn về phía vách núi, vô luận như thế nào, Tần Vấn Thiên giải kiếm thành công là sự thật, nàng sao có thể bị kẹt ở kiếm này mãi.
Người trên đỉnh núi thấy Tần Vấn Thiên giải kiếm thứ mười cũng nhịn không được kinh ngạc than thở, hôm nay, không ai hoài nghi ngộ tính của Tần Vấn Thiên nữa, hắn đến sau Lý Hàn U, thế mà giải kiếm thứ mười trước.
Tần Vấn Thiên cũng thầm nghĩ may mắn, kiếm thứ mười quả thật khó giải, nó thế mà giống kiếm thứ tám như đúc, cùng là phong và vũ võ đạo ý chí, căn bản khó có thể tưởng tượng được.
- Bất cứ một loại võ đạo ý chí nào cũng có biến hóa khác nhau, phong, ý chí thứ nhất là phong chi tốc độ, võ đạo ý chí thứ hai có thể là phong xé rách, một loại võ đạo ý chí sau khi đại viên mãn, lại nhiều loại biến hóa, giao dung với võ đạo ý chí khác, đương nhiên cũng có thể sinh ra biến hóa khác nhau.
Trong lòng Tần Vấn Thiên cảm thán, nếu như hai người tu hành võ đạo ý chí giống nhau, hơn nữa dung hợp nó, nhưng sau khi dung hợp, bọn họ cũng có có thể sẽ đi con đường khác nhau, tựa như kiếm thứ tám cùng kiếm thứ mười.
- Đường về sau, còn rất dài.
Tần Vấn Thiên cảm thán thật sâu, hắn hôm nay ngay cả một loại võ đạo ý chí đệ nhị cảnh cũng chưa từng đại viên mãn, càng không cần phải nói võ đạo ý chí giao dung, hơn nữa con đường về sau, còn có thể là nhiều loại võ đạo ý chí dung hợp, sẽ đi hướng nào, chính hắn cũng không cách nào đoán trước.
Kiếm thứ mười này, làm Tần Vấn Thiên có một loại hiểu ra, kế tiếp, trong vòng ba ngày, hắn liên tục giải bốn kiếm, trên sơn đạo nhà tranh thổi lên gió lốc kiếm đáng sợ.
Tần Vấn Thiên lại phá kỷ lục, khiến cho trong mảng hạp cốc này chất chứa kiếm uy ngập trời, mọi người nhìn về phía thanh niên kia, tắm rửa hào quang kiếm, lấp lánh vô cùng, thậm chí, trên bầu trời, cũng như có những đôi mắt nhìn mọi thứ xảy ra bên dưới.
Tần Vấn Thiên, trong năm ngày, giải kiếm mười bốn kiếm!