Thái Cổ Thần Vương ( Dịch Full)

Chương 756 - Song Sát

Song Sát Song Sát viptruyenfull.com

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực

Nguồn: TruyenYY

Dịch: Tiêu Dao

----------------------

Lâm Tiên Nhi nhu hòa nói, làn da nàng trắng như ngọc, dường như có thể búng ra nước, thần thái quyến rũ mê người. Mặc dù không đi quyến rũ, lại đủ để say đắm lòng người, có người sẽ muốn dốc lòng che chở, nhưng cũng tương tự lại có người muốn công kích mãnh liệt. Càng nhìn thấy vẻ nhu nhược kia, cáng muốn xé nát hết thảy những gì trên người nàng, hung hăng chà đạp một phen, xem xem nàng có thật sự là làm từ nước hay không.

Thái Yêu Giáo Thánh tử, liền sinh ra loại ý nghĩ này, ngày trước Lâm Tiên Nhi vì Tần Vấn Thiên mà chịu nhục, hắn liền nghĩ qua một ngày kia nhất định phải nữ nhân này đặt ở dưới thân hầu hạ. Khi tiên tử đưuọc mệnh danh là đệ nhất Hoàng Cực Thánh Vực Tiên tử này bị chinh phục, phong thái sẽ như thế nào đây?

- Tiên tử là một cô gái yếu đuối sao? Lúc trước ở Tiên Ba Đình, Tiên tử vì một nam nhân cường thế vô cùng, còn để cho hắn trở thành khách quý, không biết đêm đó hắn có làm cho Tiên tử hài lòng không?

Thái Yêu Giáo Thánh tử nhìn không chớp mắt, thậm chí không liếc mắt nhìn Tần Vấn Thiên bên cạnh, dường như người hắn nói tới và Tần Vấn Thiên chẳng có quan hệ gì cả.

- Nếu như hắn không được, ta xin nguyện lòng chinh phục Tiên tử.

- Ngươi vẫn chưa hỏi qua ý kiến của ta mà.

Trong đồng tử màu nâu của Độc Hạt Tử hiện lên tư thái thèm nhỏ dãi, mỹ nhân như vậy, dù là hắn cũng không tránh khỏi có chút động lòng.

- Không làm tổn hại đến tính mạng nàng, chỉ phế đi tu vi của nàng, còn ai có thể chinh phục nàng, thì phải xem hai người chúng ta ai có thể đi tới cuối cùng.

Thái Yêu Giáo Thánh tử thản nhiên nói, hai người nhìn nhau, trong đồng tử tà dị kia dường như có chung một nhận thức nào đó.

Nghe được đối thoại của hai người, Lâm Tiên Nhi không kiềm chế được tỏ ra vẻ lạnh lùng, chỉ thấy mặt nàng như sương lạnh. Đôi mắt yêu kiểu kia cũng trở nên sắc bén lạnh lùng. Dáng vẻ đó lại toát lên một vẻ đẹp hoàn toàn khác, khiến cho tà quang trong mắt Độc Hạt Tử và Thái Yêu Giáo Thánh tử càng thêm mãnh liệt.

Hào quang lóng lánh, Võ Mệnh Thiên Cương tỏa ra, Lâm Tiên Nhi thân ngoại hóa thân xuất hiện, biến hóa cả khoảng hư không, làm cho khoảng không gian này dường như hóa thành một đại huyễn cảnh, chỉ thấy nàng khẽ vuốt Thiên Cương cổ cầm, ngón tay gợn gợn dây đàn. Những nốt nhạc nhảy múa, dường như đánh trực tiếp vào thân thể của Độc Hạt Tử cùng với Thái Yêu Giáo Thánh tử, làm cho bước chân của bọn họ không tự chủ được lùi về sau, thần sắc đúng lúc này trở nên đông cứng lại.

- Tiên tử tức giận rồi đây.

Thái Yêu Giáo Thánh tử lạnh lùng nói. Những nốt nhạc của Lâm Tiên Nhi gợn sóng, dường như có khả năng đánh trúng linh hồn của hắn, rất không thoải mái.

Lâm Tiên Nhi không nói gì thêm, Tần Vấn Thiên giờ khắc này rõ ràng thấy con mắt của nàng liếc mắt một cái về phía mình. Mặc dù không có bất kỳ ngôn ngữ, nhưng dường như sự quyến rũ mê người trong đôi mắt kia đã ẩn chứa ngôn ngữ ở trong đó. Một ánh mắt đó khiến cho Tần Vấn Thiên sinh ra kích động muốn lao ra chiến đấu.

Nhưng Tần Vấn Thiên không hề lao ra.

Độc Hạt Tử rất mạnh, công kích của hắn tuy rằng không bá đạo như vậy, nhưng đều quỷ dị khó chơi, so với nhưng công kích bá đạo ác liệt càng thêm nguy hiểm. Một giọt máu của hắn có lẽ là có thể đoạt được tính mạng của người khác.

Công kích của Thái Yêu Giáo Thánh tử thì bá đạo hùng mạnh, yêu khí ngập trời. Mỗi một đòn tung ra đều kinh thiên động địa, phô ra sức mạnh cường đại của hắn.

Bọn họ mạnh, Lâm Tiên Nhi cũng rất mạnh. Thân thể nàng dường như trở nên mơ hồ, huyễn cảnh cường đại khiến người ta không phân rõ được thân thể thật sự của nàng ở nơi nào. Mỗi một lần công kích của nàng đều không cường thịnh giống như trong huyễn cảnh, nhưng những âm phù nhảy lên đánh vào thân thể của Độc Hạt Tử và Thái Yêu Giáo Thánh tử, đều khiến bọn họ vô cùng khó chịu, sức chiến đấu dường như đều chịu sự ảnh hưởng rất lớn.

- Trong âm luật, công kích mang theo Linh hồn.

Tần Vấn Thiên thầm nghĩ trong lòng, người nữ tử tâm cao như trời lại có sức quyến rũ mê hồn này, khi nàng thật nổi giận, cho dù là những nhân vật xuất chúng như Độc Hạt Tử cùng với Thái Yêu Giáo Thánh tử đều nhất thời không có cách nào kéo nàng xuống, trái lại còn bị nàng bức bách đến mức chật vật.

- Lúc sư tôn của ngươi lấy bảo vật của người khác đưa vào bên trong cơ thể ngươi, ngươi không cảm thấy bảo vật đó còn nhiễm huyết dịch của người khác sao?

Tần Vấn Thiên chậm rãi mở miệng nói, Lâu Băng Vũ bên cạnh vẫn giữ vẻ cao lãnh lạnh như băng, nghe được những lời này của Tần Vấn Thiên, nàng cũng chỉ khẽ động bàn tay một chút, lập tức lạnh lùng nói :

- Ngươi tới được nơi này, trên tay đã nhuốm bao nhiêu máu tươi.

- Vừa rồi khi hai người bọn họ nói ra những lời khiếm nhã, trong mắt của ngươi rõ ràng lóe lên sát cơ ác liệt, có lẽ ngươi cũng không lạnh lùng giống như những gì ngươi biểu hiện ra.

Tần Vấn Thiên dường như trong chớp mắt chuyển sang chủ đề khác. Lâu Băng Vũ khẽ nhíu chân mày, nàng vốn dĩ không cần để ý tới lời nói của Tần Vấn Thiên. Tính cách của nàng cực kỳ cứng cỏi. Sư tôn lấy được Nhân Hoàng bảo vật cho nàng, nàng đã đồng ý với sư tôn, lần này nhất định sẽ thể hiện xuất sắc hơn so với các sư huynh dưới chướng Lăng Thiên Kiếm Chủ trong Tiên Võ Giới.

Có như vậy, trước mặt các sư huynh Lăng Thiên Kiếm Chủ của nàng, sư tôn càng có thêm chút thể diện. Nghĩ đến bóng lưng cô độc của sư tôn, Lâu Băng Vũ lại nắm thật chặt hai tay. Nàng thầm nghĩ không thể để cho sư tôn thất vọng, chí ít, không thể để cho sư tôn mất mặt trước nam nhân kia, mặc dù nam nhân kia là tông chủ của Trượng Kiếm Tông.

Nhưng người thanh niên này lần đầu tiên tới Trượng Kiếm Tông đã hóa giải mười bốn chiêu kiếm, trong giọng nói bình thản dường như ẩn chứa một luồng năng lượng mạnh mẽ, làm cho Lâu Băng Vũ xem thường sự tồn tại của hắn. Thanh niên yêu tuấn này tính ra phải gọi nàng một tiếng sư tỷ. Mặc dù đứng ở đó an tĩnh giống như nàng, lại mơ hồ có một dã tâm và sự tự tin vấn kiếm thiên hạ.

- Ngươi thì sao, ngươi và nàng ta đã quen biết nhau từ trước, nàng ấy gọi ngươi là Tần công tử, ngươi lại gọi thẳng nàng là Tiên Nhi, giờ phút này lại như sắt đá ở chỗ này nói chuyện với t. Vậy phải chăng người cũng chẳng nhiệt tình giống như biểu hiện của ngươi. Trên thực tế ngươi cũng chỉ là một nam nhân máu lạnh mà thôi.

Khi Lâu Băng Vũ nói chuyện dường như đều phát ra sự lạnh lùng như băng sương, như muốn làm người khác đông cứng lại.

Tần Vấn Thiên nghe được những lời này của nàng liền sinh ra một cảm giác vi diệu, dường như trong giọng nói lành lạnh kia, không chỉ có ý đối địch với hắn, thậm chí là có ý đối địch với hai chữ “nam nhân”. Trong lòng hắn không khỏi cảm thấy kỳ lạ, chẳng lẽ Lâu Băng Vũ này bị từng bị nam nhân bỏ mặc hay sao?

Lâu Băng Vũ lạnh đến không thể tưởng tượng nổi, giống như băng như tuyết, nhưng nếu tỉ mỉ quan sát dung mạo của nàng. Ngoài vẻ kiều diễm ra, Tần Vấn Thiên còn nhìn ra được nàng còn khá trẻ. Với độ tuổi này của nàng hơn nữa lại có thực lực mạnh mẽ như vậy, chí ít cũng sẽ không bị nam nhân ức hiếp?

Tần Vấn Thiên không khỏi nhớ tới sư tôn Mai Sơn Kiếm Chủ của Lâu Băng Vũ, hay nàng đã bị kia lão yêu bà làm hư hỏng?

- Mai Sơn Kiếm Chủ, đã từng bị nam nhân ức hiếp?

Tần Vấn Thiên tùy ý nói, làm cho thân thể của Lâu Băng Vũ trong nháy mắt tỏa ra hàn khí lạnh thấu xương, lạnh lùng nói :

- Ngươi dám sỉ nhục sư tôn.

- Lão yêu bà kia khiến cho nghĩa phụ ta phải đào xương lấy bảo vật, chẳng qua chỉ là một câu nói cũng coi là sỉ nhục. Bây giờ bảo vật đó nằm ngay trên thân thể ngươi. Ngươi đã từng nghĩ tới, nếu ta đánh bại ngươi, ngươi sẽ ra sao?

Tần Vấn Thiên lạnh như băng đáp lại. Hai người dường như kiêu ngạo như nhau.

Lâu Băng Vũ quay sang nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên, tròng mắt trong suốt mang theo sự cao ngạo trong ánh nhìn lạnh lẽo, phát ra một sự tự tin mãnh liệt :

- Chưa hề nghĩ tới, bởi vì người chiến thắng sau cùng nhất định là ta.

Tần Vấn Thiên nhìn về phía Lâu Băng Vũ, ánh mắt hai người đụng vào nhau. Lâu Băng Vũ chỉ thấy trên khuôn mặt yêu tuấn của Tần Vấn Thiên kia lộ ra một nụ cười hết sức ngông cuồng:

- Mỏi mắt mong chờ.

Vừa dứt lời, thân thể Tần Vấn Thiên dường như bước ra, xông vào trong cuộc chiến, lúc này Lâm Tiên Nhi đã bị Độc Hạt Tử và Thái Yêu Giáo Thánh tử áp bức vô cùng thê thảm.

Trong lúc Độc Hạt Tử và Thái Yêu Giáo Thánh tử không ngừng chèn ép, có vẻ như gần giành được tháng lợi rồi, bỗng nhiên một cỗ cảm giác nguy hiểm mãnh liệt truyền đến. Hai người Độc Hạt Tử vốn cũng đã chiến đấu hết sức lực. Thực lực của Lâm Tiên Nhi cường đại ngoài dự liệu của bọn họ, khiến cho Linh hồn của bọn họ bị tổn thương, vô cùng đau đớn. Bởi vì, bọn họ một lòng muốn phế bỏ tu vi của Lâm Tiên Nhi, sau này sẽ dạy dỗ lại cẩn thận, nên có chút lơi lỏng đề phòng.

Đúng lúc này, cảm giác nguy hiểm kia ập đến, Độc Hạt Tử và Thái Yêu Giáo Thánh tử đồng thời xoay người lại. Bọn họ lập tức nhìn thấy thân thể của Tần Vấn Thiên giống như tàn ảnh. Cánh tay hắn đánh ra phía trước. Trên cánh tay dường như không có bất kỳ binh khí nào.

Độc Hạt Tử cười khẩy một cái, bàn tay run lên. Bàn tay của hắn có huyết quang, vươn về phía Tần Vấn Thiên. Chỉ cần hắn nắm được thân thể của Tần Vấn Thiên, Tần Vấn Thiên chắc chắn phải chết.

- Chuyện gì xảy ra?

Đúng vào lúc này, Độc Hạt Tử trong lòng chấn động mạnh, hắn cảm nhận được một cảm giác nguy hiểm cực kỳ mãnh liệt, lập tức cổ họng của hắn dường như có một đạo huyết quang tuôn ra. Ngay lập tức đầu óc bị một huyễn cảnh màu máu chiếm cứ. Hắn đỡ lấy yết hầu đau xót, hình như có một vật sắc bén đâm vào. Đó là một thanh Phương Thiên Họa Kích dường như xuất hiện từ trong hư vô.

Cùng thời khắc đó, tay trái của Tần Vấn Thiên cũng không nhàn rỗi, một đạo chưởng ấn đáng sợ trực tiếp đánh vào Thái Yêu Giới Thánh tử. Thái Yêu Giáo Thánh tử tuy rằng rất mạnh, nhưng đồn đánh này là cho hắn chấn động đến mức khí huyết quay cuồng, thân thể bị đẩy lui.

Từng tiếng đàn hóa thành vũ khí sát phạt sắc bén không có gì không thể xuyên thủng, trực tiếp xuyên qua đầu của Thái Yêu Giáo Thánh tử. Máu tươi trào ra, Thái Yêu Giáo Thánh tử dường như vẫn chưa thể tin đã ngã xuống. Mắt của hắn nhìn chòng chọc vào Tần Vấn Thiên. Người thanh niên đó trong con mắt kia lộ ra ánh sáng yêu dị, đang nhìn thẳng vào hắn, ném cho hắn một nụ cười, hình như đang giễu cợt sự ngông cuồng của hắn.

Lâu Băng Vũ nhìn thấy cảnh tượng đó, nội tâm băng giá của nàng cũng không nhịn được khẽ run rẩy. Đôi mắt lành lạnh lóe lên một tia sáng chói mắt. Tần Vấn Thiên vừa ra tay liền tiêu diệt được hai nhân vật thiên kiêu mạnh mẽ như vậy. Nàng đương nhiên nhìn ra được Tần Vấn Thiên nắm bắt thời cơ chuẩn xác tới mức nào, mới tạo ra được đòn đánh hủy diệt này, khiến cho hai người kia đến cơ hội chạy trốn cũng không còn.

Thì ra hắn không phải là không ra tay mà là đang tìm kiếm cơ hội, đánh ra một đòn trí mạng, trực tiếp loại bỏ hai đổi thủ mạnh.

Có điều Lâu Băng Vũ cũng nhanh chóng lấy lại được thần thái, lại lạnh lùng giống như băng tuyết. Dù cho là như vậy, hắn cũng không thể cản đường của nàng được. Nơi này không có người nào có thể ngăn cản đươc nàng tiến về phía trước, vượt qua nhân vật xuất sắc nhất cảnh giới Thien Cương của Trượng Kiếm Tông, Quý Phi Tuyết.

Lâm Tiên Nhi nhìn Tần Vấn Thiên, cúi đầu rồi lại lập tức ngẩng lên. Đôi mắt xinh đẹp có thể mê hoặc chúng sinh lóe lên một áng hào quang sáng rực. Người thanh niên yêu tuấn trước mắt nàng bình thản một cách kỳ lạ, rất yên tĩnh, nhưng trong nội tâm hắn lại ẩn giấu sự kiêu ngạo và chí hường như thế nào?

- Thấy ngươi không ra tay, Tiên Nhi thật sự có chút thất vọng.

Lâm Tiên Nhi nhu hòa cười nói. Khi nãy Tần Vấn Thiên bàng quan đứng nhìn, Lâm Tiên Nhi tuy rằng không nói gì, nàng hiểu rõ lập trường của mỗi người bọn họ. Nếu như nàng thất bại, đối với Tần Vấn Thiên mà nói, làm sao không là một chuyện tốt, bớt một vị đối thủ mạnh, nhưng vẫn khó tránh khỏi có chút tâm ý riêng.

- Tại thời khắc mấu chốt anh hùng cứu mỹ nhân, mới có thể làm rung động lòng người, nhất là một mỹ nhân tuyệt thế như Tiên tử.

Tần Vấn Thiên nhún vai, nói như đang nói đùa vậy.

Như vậy Tần Vấn Thiên cũng khiến cho Lâm Tiên Nhi sửng sốt một chút, nhìn người thanh niên đang nở nụ cười long lanh kia, hình như cũng nàng cũng nhận ra được ngữ khí đùa cợt của đối phương, rốt cục không nhịn được cười khúc khích. Nàng dĩ nhiên đang bị nam nhân này đùa giỡn. Nhưng trong đầu nàng lúc này lại có một ý nghĩ, mơ hồ muốn biết nội tâm của Tần Vấn Thiên đang suy nghĩ điều gì.

Nụ cười này của Lâm Tiên Nhi, khiến cho Tần Vấn Thiên đang đùa giỡn cũng không nhịn được hơi thất thần một chút. Hai người hoàn toàn không như đang trong trạng thái đối địch, khiến Tần Vấn Thiên không đành lòng giao chiến nữa.

- Ta rút lui.

Một âm thanh trong trẻo truyền tới, nhìn mỹ nhân trước mắt ngượng ngùng cười một tiếng, ngay sau đó dáng người uyển chuyển phóng khoảng xoay người lại, Tần Vấn Thiên đứng sững ra.

- Ta rút lại lời nói khi trước, người như Tần công tử làm sao có thể nằm dưới thiên kiêu thời đại Bát đại trấn áp được.

Giọng nói của Lâm Tiên Nhi thanh thúy ưu nhã truyền đến. Nàng lập tức rời khỏi bảo tháp.

Bình Luận (0)
Comment