Thái Cổ Thần Vương ( Dịch Full)

Chương 802 - Minh Ngộ

Minh ngộ Minh ngộ viptruyenfull.com

Trong Thánh Chiến đài, chiến đấu không ngừng duy trì, trong nháy mắt, màn đêm thế mà lại ở trong bất tri bất giác buông xuống.

Ở trong một ngày này, Tần Vấn Thiên đã trải qua ba trận chiến, chiến với Đế Thí, chiến với Liễu Lam, chiến với hoàng tử Hoàng Kim cổ quốc, tựa như đều ở thế yếu, nhưng lại bất bại, kế tiếp Đế Thí lại vài lần khiêu chiến hắn, nhưng đều bị Tần Vấn Thiên từ chối. Hắn có thể từ chối chiến đấu, bởi vì hôm nay Thánh Chiến đài là chín người luân chiến, trừ phi toàn bộ mọi người từng chiến đấu, hắn mới phải tiếp nhận khiêu chiến, chỉ cần có một người chưa hết lượt, hắn có thể không ứng chiến.

Tần Vấn Thiên không ứng chiến là vì hắn đang an tâm cảm ngộ, hấp thu kinh nghiệm ba trận quyết đấu này, cảm ngộ lôi đình chân ý của Liễu Lam, kim chân ý của hoàng tử Hoàng Kim cổ quốc.

Một ngày này, Lê Thiên và Đông Nhạc Hàn Giang giao thủ, Lê Thiên ở thượng phong, nhưng không thể áp chế Đông Nhạc Hàn Giang khiến đối phương nhận thua, thực lực chênh lệch không phải quá lớn.

Phạm Diệu Ngọc và thiên kiêu Chiến quốc Võ Đằng giao thủ, mọi người vốn tưởng Thiên Cương tầng chín Phạm Diệu Ngọc là có năng lực đánh bại Võ Đằng, nhưng bọn hắn phát hiện Võ Đằng thế mà không ở hạ phong chút nào, hơn nữa, phủ pháp đại khai đại hợp, mơ hồ có xu thế áp chế Phạm Diệu Ngọc, điều này làm không ít người kinh ngạc than thở, vị thiên kiêu Trảm Thiên Phủ cùng với Chiến quốc này, cũng là cường đại quá phận nha, có chút ra ngoài mọi người dự kiến.

Phạm Diệu Ngọc lại giao thủ với hoàng tử Hoàng Kim cổ quốc, giao thủ với Liễu Lam, mọi người ý thức được, vị thiên kiêu trấn áp thời đại này đã cực kỳ tiếp cận lĩnh ngộ võ đạo chân ý, nàng cùng Tần Vấn Thiên giống nhau, đang lấy chiến dưỡng chiến, để cho thực lực của mình lột xác.

Chiến đấu một ngày, mọi người phát hiện, chín người trong Thánh Chiến đài thế mà đều còn đó, tuy thực lực của bọn họ có tầng cấp chênh lệch rõ ràng, lại chưa ai nhận thua bị loại.

- Nghỉ ngơi một đêm, ngày mai lúc ánh sáng mặt trời dâng lên tái chiến.

Một thanh âm vang vọng Thánh Chiến đài, nhưng Thánh Chiến đài vẫn phong bế, chỉ cần ước chiến chưa kết thúc, chín người này là không rời khỏi Thánh Chiến đài.

Người chung quanh đều hơi tỏ ra thả lỏng chút, trong lòng lại cực không bình tĩnh, thậm chí đều bị chấn động tới mức mơ hồ có chút chết lặng.

- Phụ thân, trận chiến đấu này người thấy thế nào?

Diệp Lăng Sương ở bên người Nhân hoàng Diệp Thanh Vân hỏi hắn, lấy nhãn lực của Diệp Thanh Vân, đối với cục diện chiến đấu hẳn là nhìn thấu triệt hơn nàng.

- Bọn họ chín người, phần lớn đều có cách nghĩ của mình, có một số người rõ ràng có thể mang đối thủ giết loại đi, nhưng chưa làm như vậy, đặc biệt là hai người Võ Đằng và Phạm Diệu Ngọc, đều phi thường không đơn giản, hẳn là chưa phát huy ra chiến lực cực hạn, Phạm Diệu Ngọc dù sao cũng là một trong tám đại thiên kiêu trấn áp thời đại, hơn nữa tu vi là Thiên Cương tầng chín đỉnh phong, nếu nói nàng chưa lĩnh ngộ võ đạo chân ý, ta không quá tin tưởng, về phần Võ Đằng, hắn lợi hại hơn trong lời đồn.

Diệp Thanh Vân chậm rãi nói, điều này khiến đôi mắt đẹp của Diệp Lăng Sương nheo lại:

- Phụ thân, người là nói Phạm Diệu Ngọc cố ý nhường đối thủ, cô ấy vì sao làm như vậy?

- Mặc dù là Phạm Diệu Ngọc, cô ấy ngày thường muốn tìm ra tám vị đối thủ như vậy khó khăn cỡ nào, toàn bộ Hoàng Cực Thánh Vực muốn gom ra đội hình như vậy, cũng khó, Phạm Diệu Ngọc có thể đã lĩnh ngộ một loại võ đạo chân ý, nhưng cô ấy rất hiển nhiên vẫn có không gian có thể tăng lên, tự nhiên liền cần mượn dùng chiến đấu như vậy để bản thân trở nên càng hoàn mỹ hơn. Ta nếu gặp được kỳ phùng địch thủ, cũng sẽ muốn chiến thêm vài lần.

Diệp Thanh Vân nói.

- Nói như vậy Vấn Thiên hắn...

Diệp Lăng Sương có chút lo lắng.

- Vấn Thiên quả thật hơi yếu, dù sao chịu thiệt rất lớn trên tu vi, nhưng cũng may hắn nhiều thủ đoạn, nếu là luận bày ra chiến lực tuyệt đối, hắn có thể còn ở trên Xích Luyện, Đông Nhạc Hàn Giang hoặc là Lê Thiên, nhưng Đế Thí tựa như có chút thủ đoạn kỳ lạ, nắm giữ lôi đình chân ý Liễu Lam cũng rất khó chơi, nhưng cũng không cần lo, bọn họ là thật muốn giết Vấn Thiên, cũng không dễ làm được như vậy, mà Phạm Diệu Ngọc và Võ Đằng bọn họ có thực lực uy hiếp tính mạng Vấn Thiên, lại không có sát ý đối với Vấn Thiên.

Diệp Thanh Vân phân tích, Diệp Lăng Sương nhẹ nhàng gật đầu.

Toàn bộ mọi người đều đang khe khẽ nói nhỏ, tham thảo kết cục trận chiến đấu này sẽ như thế nào, chín vị phong hoa tuyệt đại của Hoàng Cực Thánh Vực, ai chiến lực vô song?

Sáng sớm ngày thứ hai, mặt trời mới lên, mấy người trong Thánh Chiến đài mở đôi mắt đang nhắm.

Đông Nhạc Hàn Giang là người đầu tiên mở miệng, ánh mắt hắn nhìn Chiến quốc Võ Đằng, mở miệng nói:

- Võ Đằng, ta và ngươi chiến một trận, như thế nào?

Võ Đằng mở mắt, nhìn Đông Nhạc Hàn Giang, bình tĩnh nói:

- Ngươi còn chưa phải đối thủ của ta.

Giọng điệu hắn rất bình thản, trong loại bình thản đó ẩn chứa tự tin, khiến Đông Nhạc Hàn Giang cảm giác bị nhục nhã, trên mặt hắn hiện lên nét khó coi, nhìn chằm chằm Võ Đằng nói:

- Ta trái lại muốn xem, ngươi có tư cách gì càn rỡ như thế.

- Ngươi đã muốn đi ra ngoài như vậy, vậy ta thành toàn ngươi đi.

Võ Đằng đứng dậy, nhất thời đài đá hai người ngồi xoay tròn, tới giữa Thánh Chiến đài.

Đông Nhạc Hàn Giang đạp bước đi ra, nâng tay là một lực lượng trấn áp khủng bố, từ bầu trời trấn áp xuống, nhưng lại thấy Võ Đằng tùy ý nâng tay, hư không như xuất hiện một cây rìu, chém ra, chỉ nháy mắt, công kích của Đông Nhạc Hàn Giang bị trực tiếp một phân thành hai, bị mạnh mẽ chặt đứt.

- Phủ chi chân ý, cây rìu trong tay Võ Đằng, như là có linh tính.

Đông Nhạc Hàn Giang lại lần nữa công phạt, Vũ Mệnh Thiên Cương bùng nổ, một lực lượng trấn áp thiên địa hư không điên cuồng mạnh mẽ công phạt ra, lại thấy Võ Đằng vẫn như cũ đứng đó, vung cây rìu trong tay mình, động tác rất đơn giản, lại cho người ta cảm giác phản phác quy chân, mỗi một rìu bổ xuống, vật hắn bổ trúng như biến thành gỗ mục, trực tiếp chém thành hai đoạn.

Đơn giản, trực tiếp, một chút lực lượng cũng không lãng phí, Võ Đằng lĩnh ngộ phủ chi chân ý, tuy chưa hoa lệ như lôi đình chân ý của Liễu Lam, nhưng tựa như còn thực dụng hơn.

Đông Nhạc Hàn Giang nổi giận, điên cuồng công kích, nhưng Võ Đằng giống như không tức giận, vẫn rất bình thường bổ ra từng lưỡi rìu ánh sáng, động tác của hắn thoạt nhìn bình thường đơn giản, thậm chí có chút chậm, nhưng thực ra từng lưỡi rìu ánh sáng kia đều là chớp mắt đã chém xuống, hơn nữa vô cùng chuẩn xác, phủ quang càng lúc càng mạnh, đến phía sau, mọi người kinh hãi phát hiện, trên không xuất hiện một cái bóng khổng lồ khủng bố.

Như có một khối thân thể vô thượng, tay cầm khai thiên đại phủ, theo cây rìu phản phác quy chân của Võ Đằng cùng nhau bổ xuống, ‘Phốc’ một tiếng vang nhỏ truyền ra, Đông Nhạc Hàn Giang thậm chí không kịp hô lên hai chữ nhận thua, một cánh tay đã bị chặt xuống, đơn giản giống như là bổ một thân cây.

- Ta nhận thua.

Cả người Đông Nhạc Hàn Giang đều là mồ hôi lạnh, vừa rồi chỉ cần Võ Đằng muốn, một rìu này đã có thể lấy mạng của hắn.

- Thật mạnh.

Trong lòng mọi người chấn động, Võ Đằng, hắn rốt cuộc phát ra thanh âm của bản thân, trận đầu tiên, chém cánh tay Đông Nhạc Hàn Giang, hơn nữa hắn là có năng lực giết Đông Nhạc Hàn Giang, quá cường đại.

Đó là một yêu nghiệt vẫn luôn che giấu nha, tuy Võ Đằng tuổi hơi lớn, nhưng tài lớn trưởng thành muộn có cái gì không được, sức chiến đấu như vậy, quả thật rất kinh người.

- Võ đạo chân ý, chân, có lẽ chính là một loại phản phác quy chân nhỉ.

Tần Vấn Thiên nghĩ. Phủ quang của Võ Đằng, như đã đánh thức hắn, lúc trước hắn cảm thụ lôi đình chân ý của Liễu Lam, cảm thụ kim chân ý, công kích quá hoa lệ, lôi đình chân ý, có được các loại lôi đình võ đạo ý chí ở trong, nhưng Liễu Lam dùng lại vì sao ngược lại không bằng Võ Đằng?

Cái này giống như là người lĩnh ngộ một loại võ đạo ý chí tương tự, bọn họ cảm ngộ cũng khác nhau, mạnh yếu sẽ khác nhau.

Võ Đằng lĩnh ngộ đối với võ đạo chân ý, càng khắc sâu hơn chút.

Tần Vấn Thiên nhớ tới giải kiếm lều tranh, kiếm thứ mười lăm đến kiếm hai mươi mốt, võ đạo chân ý bảy kiếm này, quả thật là phản phác quy chân, lúc có phong chi chân ý, ngươi nhìn không ra trong kiếm pháp có được phong ý chí, cảnh giới trong lều tranh giải kiếm, còn ở trên cảnh giới của Võ Đằng.

Về phần Liễu Lam và vị hoàng tử kia của Hoàng Kim cổ quốc, hẳn là thuộc loại cảnh giới yếu nhất, thời điểm bọn họ sử dụng võ đạo chân ý, ngay cả lực lượng ý chí chất chứa trong đó cũng là rõ ràng như vậy, rất dễ dàng nhìn ra được.

Giờ khắc này, Tần Vấn Thiên bỗng sinh ra một luồng minh ngộ.

Hôm qua chiến đấu qua đi trầm ngâm suy nghĩ cũng không được giải, đột nhiên gian mở rộng bừng sáng, nhìn phủ quang của Võ Đằng, liên tưởng đến giải kiếm lều tranh, sau đó, liền có minh ngộ.

Nhưng một luồng minh ngộ này, không có nghĩa là hắn đã thật sự lĩnh ngộ võ đạo ý chí của mình, còn cần xem ngộ tính cá nhân.

Có thể xem người khác chiến đấu mà sinh ra minh ngộ, cái này ý nghĩa ngộ tính của Tần Vấn Thiên vốn là siêu mạnh, dù sao cường giả các thế lực lớn am hiểu võ đạo chân ý không biết có bao nhiêu, nhưng ai có thể nói xem chân ý liền có thể sinh ra minh ngộ chứ? Mặc dù sinh, ai có thể cam đoan sinh ra minh ngộ liền lĩnh ngộ võ đạo chân ý của bản thân?

Tất cả, đều phải xem cá nhân, giờ phút này, liền xem Tần Vấn Thiên mình, có không thông qua cái này một luồng hiểu ra, vượt qua quá khứ.

- Tần Vấn Thiên, còn chưa cút ra chịu chết?

Sau khi Đế Thí nhìn thấy Võ Đằng đánh bại Đông Nhạc Hàn Giang, lui ra nhìn Tần Vấn Thiên quát.

Tần Vấn Thiên lại nhắm mắt, không thèm để ý.

- Toàn bộ mọi người đều đã chiến đấu một vòng, ngươi trốn cũng trốn không thoát, không chết cũng phải chết.

Đế Thí lại lần nữa mở miệng.

- Phù...

Tần Vấn Thiên thở sâu, thanh âm Đế Thí giống như lôi đình quát lớn trực tiếp nhảy vào trong đầu hắn, điều này làm hắn rõ mình căn bản không có khả năng an tâm tu hành, Đế Thí là muốn lấy mạng của hắn như vậy.

Mở mắt ra, trong mắt Tần Vấn Thiên hiện lên hàn quang loá mắt, đứng dậy, huyết mạch rít gào lên, thân thể trở nên khổng lồ, cả người lưu chuyển hào quang lấp lánh, Nguyên Phủ trong cơ thể cũng bắt đầu rít gào.

- Oành!

Trên người Đế Thí, một hung uy đáng sợ hủy thiên diệt địa đột ngột bùng nổ, phía sau hắn như xuất hiện một hư ảnh thượng cổ Thanh Bằng, đó không phải tinh hồn cũng không phải Vũ Mệnh Thiên Cương, toàn thân Đế Thí, đều có hào quang màu xanh da trời nuốt trời, từng luồng phù quang lóng lánh xuất hiện, là lấp lánh như vậy.

Cuồng phong thổi qua, bóng người Đế Thí trực tiếp biến mất, hư ảnh Thanh Bằng rống giận, một luồng lực lượng kinh khủng trực tiếp trói buộc thân thể Tần Vấn Thiên, mọi người nhìn thấy quanh thân Tần Vấn Thiên xuất hiện rất nhiều phù quang, mỗi một luồng phù quang đều giống như một con Thanh Bằng, chộp lấy thân thể Tần Vấn Thiên.

- Ngươi còn muốn sống?

Đế Thí chợt quát một tiếng, tay vươn ra, phù quang khủng bố trực tiếp nổ tung ở trên người Tần Vấn Thiên, Tần Vấn Thiên đánh ra công kích đáng sợ chống đỡ, nhưng công kích của hắn trực tiếp hủy diệt, phù quang đó nổ tung ở trên người hắn, nháy mắt xé ra một vết thương, muốn xé ra thân thể hắn, máu tươi chảy ra.

- Mượn lực Thanh Bằng sao?

Tần Vấn Thiên lẩm bẩm, Đế Thí, hắn tất nhiên đã sử dụng thủ đoạn bí pháp nào đó, trong cơ thể đã xảy ra biến hóa, khiến hắn có thể mượn dùng lực lượng hung cầm Thanh Bằng.

- Lực, lực không đâu không có.

Tần Vấn Thiên lẩm bẩm, chỉ thấy Đế Thí lơ lửng trên trời, quan sát hắn, sát khí lộ hết.

- Ta sẽ chậm rãi giết chết ngươi, cho ngươi hảo hảo hưởng thụ quá trình này.

Sắc mặt Đế Thí hơi tỏ ra dữ tợn, hắn thế mà cần vận dụng con bài chưa lật như vậy, mới có thể giết chết Tần Vấn Thiên.

Lại một đạo công kích ấn ra, bảo quang lấp lánh, giống như một con Thanh Bằng đáng sợ nuốt trời trực tiếp đánh về phía Tần Vấn Thiên, phù quang lóa trời, công kích ngay lập tức buông xuống.

Trên người Tần Vấn Thiên giống như đã không có khí tức, chỉ thấy hắn nâng tay, đánh về phía trước.

- Oành!

Một tiếng nổ lớn vô cùng truyền ra, Đế Thí công kích một lần này tuy đánh lui Tần Vấn Thiên, nhưng không có hiệu quả vừa rồi, hơn nữa, trên người Tần Vấn Thiên như là không bị trói buộc nữa, hắn chậm rãi bay lên, nhìn Đế Thí, trong mắt mang theo một vẻ mặt kỳ quái.

- Hả?

Đế Thí nhíu mày, nhưng sau đó sát ý lại hiện lên:

- Giãy chết.

Hắn vừa dứt lời, một luồng lực lượng vô hình bắt đầu dâng trào, hắn đột nhiên cảm giác được một lực lượng đáng sợ trực tiếp tác dụng ở trên người hắn, lập tức Tần Vấn Thiên nâng tay vỗ ra.

Công kích của Đế Thí vừa phát ra, liền cảm giác được một lực lượng san núi lật biển đè ép tới, ‘Ầm’ một tiếng nổ vang, công kích của hắn trực tiếp bị nghiền nát, sau đó uy lực nuốt trời kia trực tiếp đập lên trên người hắn.

- Oành!

Thân thể Đế Thí trực tiếp bị đẩy lui, thét lớn một tiếng, trên mặt hắn lộ ra một nét mặt kinh ngạc, nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên phía trước, chỉ thấy ánh mắt Tần Vấn Thiên vẫn mang theo một luồng cảm xúc kỳ quái, nhìn ánh mắt hắn, tựa như, có vài phần ý từ trêu đùa!

Bình Luận (0)
Comment