Dịch: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: YY
~~~~~~~~~~~~~~~~~
Thánh Chiến đài trở nên yên tĩnh, bốn người cuối cùng đều chưa vội vã chiến đấu, nhắm mắt tu hành.
Qua một khoảng thời gian nữa, vị hoàng tử Hoàng Kim cổ quốc kia khiêu chiến Phạm Diệu Ngọc, hai người xuất hiện ở giữa Thánh Chiến đài.
Hào quang màu vàng lóng lánh, bay múa lên ở trên không, sắc bén, chói mắt, các luồng hào quang màu vàng đó giống như là mảnh vỡ kim loại mỏng manh, hội tụ trên người hắn, khiến hắn phủ thêm một tầng áo giáp, sau đó lại múa lên ở trước bàn tay hắn, nhất thời xuất hiện một thanh trường mâu màu vàng, một luồng nhuệ khí đáng sợ lấy hắn làm trung tâm tràn ngập ra.
Trong nháy mắt này, vị hoàng tử khoác áo giáp hoàng kim này giống như do vàng đúc mà thành, phòng ngự vô song, không thể công phá.
Nhìn thấy sự cường đại của hắn giờ phút này, mọi người lại không khỏi có chút nghi ngờ, hắn thật sự là tồn tại yếu nhất trong bốn người này sao?
Kim võ đạo chân ý, vô luận là công kích hay phòng ngự, đều là phi thường lợi hại.
- Xẹt, xẹt...
Tiếng chói tai trực tiếp vang vọng trong màng tai đối phương, tai hoàng tử Hoàng Kim cổ quốc trực tiếp bị hoàng kim bao trùm, Phạm Diệu Ngọc nắm giữ chính là sóng âm võ đạo chân ý, đây là một loại chân ý hơi tỏ ra hiếm thấy, có thể lấy sóng âm nhiễu loạn tâm chí người ta, thậm chí lấy sóng âm giết người.
Phạm Diệu Ngọc chỉ yên lặng đứng đó, nhưng mọi người lại thấy vị hoàng tử Hoàng Kim cổ quốc kia chau mày, tỏ ra phi thường không thoải mái, không thể đóng chặt lục thức, sao có thể trở ngại được sóng âm không lỗ nào không vào xâm nhập, trong đầu hắn không ngừng vang lên tiếng cực kỳ chói tai đó, loại thanh âm này cổ quái khó nghe, có thể mang người ta ép tới điên.
Sóng âm, có thể vô ảnh vô hình, thậm chí làm người ta không cảm giác được Phạm Diệu Ngọc đã đang công kích.
Trong màng tai hoàng tử Hoàng Kim cổ quốc đã không có thanh âm gì khác, tâm cảnh trở nên mạnh mẽ, cảm giác trở nên yếu ớt, tuy phong bế lỗ tai, lại vẫn bị quấy nhiễu, hắn duy nhất có thể làm cũng chỉ có công kích, nếu không sẽ bị ép tới điên.
Tần Vấn Thiên không biết mở mắt khi nào, xem trận chiến đấu này, hoàng tử Hoàng Kim cổ quốc công phạt, trường mâu hoàng kim sát phạt ra, trong phút chốc xuất hiện từng hàng kim trường mâu công phạt đánh về phía Phạm Diệu Ngọc, không đâu không phá.
Phạm Diệu Ngọc rốt cuộc bước ra bước chân của nàng, chỉ thấy nàng vung tay ngọc, hư không xuất hiện rất nhiều âm phù, mỗi một âm phù rung động, trong giây lát đánh ra, điên cuồng đánh ở trên trường mâu công phạt kia, tiếng giao kích không ngừng truyền ra, tiếng vang thanh thúy keng keng không ngừng, trường mâu công phạt vỡ nát.
Bàn tay Phạm Diệu Ngọc vung về phía trước, trong phút chốc như có một quy luật vận động của sóng âm vô hình quét ngang ra, như dệt thành một tấm lưới lớn âm luật, bao phủ về phía hoàng tử Hoàng Kim cổ quốc.
Trong mắt Tần Vấn Thiên hiện lên một mũi nhọn, lực lượng sóng âm vô ảnh vô hình, khó có thể bắt giữ.
Hoàng kim trường mâu không đâu không phá trong tay hoàng tử Hoàng Kim cổ quốc bùng nổ đánh ra, tuy nổ nát không ít âm phù, tấm lưới lớn vô hình kia lại vẫn bao phủ thân thể hắn.
- Oành, oành, oành...
Thân thể hoàng tử Hoàng Kim cổ quốc đã hoàn toàn bị hoàng kim bao vây, nhưng thể xác hoàng kim này lại bị đánh cho vỡ nát, lực công kích âm phù của Phạm Diệu Ngọc tuy không bằng công kích hữu hình, nhưng vẫn mạnh đến đáng sợ, nếu không phải vị hoàng tử Hoàng Kim cổ quốc này lực phòng ngự siêu mạnh, chỉ sợ dễ dàng sẽ chết ở trong tay Phạm Diệu Ngọc.
Tuy hai người còn chưa bùng nổ toàn bộ thực lực, nhưng kết cục chiến đấu đã có thể đoán được, thời điểm hoàng tử Hoàng Kim cổ quốc không ngừng buông ra năng lực công phạt ngập trời của mình, Phạm Diệu Ngọc lại không ngừng điều chỉnh mạnh lên, cuối cùng, hoàng tử Hoàng Kim cổ quốc chỉ có nhận thua.
Tần Vấn Thiên sau khi xem xong trận quyết đấu này đang nghĩ, nếu là hắn đối mặt Phạm Diệu Ngọc sẽ là cục diện gì?
Sóng âm chân ý của đối phương sức khống chế không kém gì lực chân ý của hắn, hai người đại chiến, phần thắng của hắn sẽ rất nhỏ, quá nửa là phải chiến bại.
Hoàng tử Hoàng Kim cổ quốc bị loại, trong Thánh Chiến đài chỉ còn lại ba người.
Tần Vấn Thiên, Võ Đằng, Phạm Diệu Ngọc.
- Võ Đằng.
Tần Vấn Thiên đột nhiên mở miệng, ánh mắt Võ Đằng nhìn về phía hắn, hai người ùn ùn đứng dậy.
- Ta rất muốn thử xem phủ chân ý của ta lực công kích mạnh, hay là lực chân ý của ngươi công kích mạnh.
Võ Đằng nói với Tần Vấn Thiên.
- Vậy chúng ta trước hết lấy chân ý của mình chiến đấu.
Tần Vấn Thiên đáp lại, trong tay xuất hiện phương thiên họa kích.
- Được.
Võ Đằng lấy ra một cây rìu, hai người đi về phía đối phương, đột nhiên, hai người đồng thời ra tay.
Võ Đằng chém xuống một phát rìu, vẫn tầm thường như vậy, một đòn nhìn như bình thường, nhưng khí thế đó, giống như hắn chính là đang chặt một thân cây, có thể dễ dàng bổ ra.
Phương thiên họa kích của Tần Vấn Thiên trực tiếp đánh ở trên cây rìu, trong nháy mắt này, Tần Vấn Thiên từ trên rìu cảm giác được một lực lượng trực tiếp bổ xuống giống như xuyên thấu phương thiên họa kích của hắn, thẩm thấu đến trong cơ thể hắn, mang cả người hắn chém thành hai đoạn, chỉ là trong nháy mắt, Tần Vấn Thiên buông lỏng ra cái tay cầm phương thiên họa kích, ‘Rắc’ một tiếng, phương thiên họa kích rạn nứt từ giữa, vô cùng chỉnh tề chia làm hai đoạn, mặt cắt bóng loáng, giống như là thật sự bị một phát rìu cắt qua.
Đương nhiên, thời điểm phương thiên họa kích của Tần Vấn Thiên tan vỡ, cây rìu của Võ Đằng cũng trực tiếp nứt ra, Võ Đằng ở một khắc va chạm đó cảm giác được một lực lượng không lỗ nào không vào, trực tiếp thẩm thấu đến trong mỗi một hạt của cái rìu trong tay hắn, muốn thẩm thấu đến trong thân thể hắn, hắn nếu không buông tay, chỉ sợ thân thể cũng phải bị lực này phá hủy.
Hai người nhìn như va chạm đơn giản, nhưng hung hiểm trong đó chỉ có chính bọn họ biết.
- Lợi hại.
Võ Đằng thật sự có chút bội phục Tần Vấn Thiên, lĩnh ngộ chân ý không lâu, đã có thể đạt tới cảnh giới như vậy.
- Đến tiếp.
Võ Đằng cười nói, lần này hắn lấy tinh thần nguyên lực tụ thành cây rìu, hai người lại lần nữa lao về phía đối phương, bắt đầu va chạm, cứ như vậy lấy võ đạo chân ý của mình chiến đấu.
- Võ đạo chân ý, chân, nắm giữ!
Tần Vấn Thiên chiến đấu đồng thời cũng chưa dừng cảm ngộ, chỉ là dựa vào chân ý chiến đấu, chung quy ai cũng không thể làm gì được ai.
- Ngươi ta ngưng chiến trước, chờ ta lại đi lĩnh giáo sóng âm chân ý.
Võ Đằng tựa như chiến có chút nổi hứng, chuẩn bị trận tiếp theo chiến với Phạm Diệu Ngọc.
- Ừm.
Tần Vấn Thiên gật gật đầu, sau đó lui trở lại đài đá, lại một lần nữa nhắm mắt lại im lặng tự hỏi.
Tình hình trong Thánh Chiến đài ngược lại khiến mọi người bên ngoài có chút không biết nói gì, giờ phút này bầu không khí bên trong không khẩn trương bằng trước đó nữa, Võ Đằng này càng giống võ si hơn, muốn không ngừng thử lĩnh giáo lực lượng chân ý khác nhau, mà không phải để chứng minh cái gì, điểm ấy, hắn và Tần Vấn Thiên trái lại có chút tương tự.
Nhưng sau đó Võ Đằng với Phạm Diệu Ngọc luận bàn, Võ Đằng chịu sóng ba chân ý quấy nhiễu, cảm giác phi thường nghẹn khuất, thế mà lại chiến đấu ra chân hỏa, hai người bắt đầu không hề cực hạn ở chân ý chiến đấu nữa, mà là hoàn toàn bùng nổ đại chiến, trong lúc nhất thời lại làm đám người hưng phấn hẳn lên.
Trận đại chiến này, là trận chiến của hai người mạnh nhất, thực lực Phạm Diệu Ngọc cường đại đến đáng sợ, mà Võ Đằng lại một lần nữa vượt qua mọi người tưởng tượng, hắn trừ võ đạo chân ý, còn mang chân ý dung nhập đến trong thần thông, phát huy ra uy lực cực kỳ kinh người, hai người cuồng chiến suốt nửa canh giờ, trận chiến đấu này vẫn còn đang tiếp tục.
- Thật mạnh.
Mọi người thật sự rung động, lúc này toàn thân Võ Đằng giống như hóa thân cổ chiến thần, phủ pháp của hắn quả thực có cái uy khai thiên tích địa, thế mà còn ngưng tụ ra hư ảnh chiến thần, tăng phúc sức chiến đấu của hắn.
- Quá mạnh rồi, Võ Đằng áp chế ngược Phạm Diệu Ngọc sao.
Trong mắt mọi người tất cả đều nhảy lên hào quang hưng phấn, bọn họ rốt cuộc hiểu Võ Đằng vì sao chỉ lấy chân ý chiến đấu với Tần Vấn Thiên, mà chưa lấy toàn bộ thực lực chiến với Tần Vấn Thiên, Võ Đằng, hắn không muốn ức hiếp Tần Vấn Thiên cảnh giới không bằng hắn, thật sự bùng nổ thực lực Võ Đằng, Tần Vấn Thiên căn bản không ngăn được.
- Võ Đằng, mới là người số một trận chiến Thánh Chiến đài lần này sao? Thật rung động nha, Võ Đằng tuy lợi hại, nhưng trước kia danh tiếng xa xa không bằng thiên kiêu trấn áp thời đại.
Võ Đằng đánh Phạm Diệu Ngọc bay ra ngoài, khiến cho trái tim mọi người đập thình thịch.
- Ngươi rất mạnh, nhưng vẫn kém chút, nhận thua đi.
Võ Đằng nhìn Phạm Diệu Ngọc nói.
- Chiến quốc Võ Đằng, người Hoàng Cực Thánh Vực đều đã xem nhẹ ngươi, nhưng hôm nay, ngươi vẫn như cũ nhất định thua.
Thanh âm Phạm Diệu Ngọc bình tĩnh, Võ Đằng có chút nghi hoặc nhìn đối phương, sau đó hắn cảm nhận được một lực lượng đáng sợ khác, Võ Đằng cẩn thận cảm thụ, sau đó ngây dại.
Nhưng Võ Đằng cũng không phải người tầm thường, hắn rất nhanh đã khôi phục như thường, chỉ là cười khổ, nói:
- Ngươi đã lĩnh ngộ hai loại võ đạo chân ý, một trận chiến này ta thua cũng không oan, ta nhận thua đi.
- Võ Đằng, ngươi tài lớn trưởng thành muộn, mang các loại lực lượng đều vận dụng đến đỉnh phong có thể vận dụng, đóng vững đánh chắc như thế, tương lai bước vào Thiên Tượng cảnh, cũng nhất định là Thiên Tượng phi phàm.
Phạm Diệu Ngọc sinh ra cảm giác tiếc tài lẫn nhau:
- Ngươi biết Võ Mục hay không.
Võ Đằng nhìn Phạm Diệu Ngọc, sau đó cười lên:
- Nếu không có Võ Mục tiền bối chỉ điểm, ta tuy bản thân đã rất mạnh, nhưng ở dưới tình hình sử dụng một loại võ đạo chân ý tương tự muốn đánh bại ngươi, vẫn không làm được.
Nói xong, Võ Đằng rất thản nhiên rời khỏi Thánh Chiến đài, hắn lắng đọng lại nhiều năm, lại được Tiên Vũ giới giới chủ Võ Mục chỉ điểm, mới bùng nổ trong một buổi, ở Thánh Chiến đài vang danh thiên hạ, tuy chiến bại, nhưng mọi người ở đây đều hiểu, tên Võ Đằng, chỉ sợ rất nhanh sẽ được rất nhiều người biết, có thể ở dưới tình hình sử dụng một loại võ đạo chân ý giống nhau áp chế Phạm Diệu Ngọc, sự cường đại của hắn không cần nhiều lời.
- Người mạnh nhất, chung quy vẫn là Phạm Diệu Ngọc, nàng thế mà lại nắm giữ hai loại võ đạo chân ý.
Trong lòng mọi người cảm thán, trận quyết đấu Thánh Chiến đài này rốt cuộc sắp hạ xuống màn che, Phạm Diệu Ngọc không hổ là một trong tám đại thiên kiêu trấn áp thời đại.
Phạm Diệu Ngọc nhìn một người cuối cùng trong Thánh Chiến đài trừ nàng, một người làm nàng bội phục nhất. Lúc trước ở trận chiến Cổ Bi Tiên Vũ giới đánh bại nàng từng nói với nàng, thời đại đang thay đổi, khiến nàng sinh ra vô hạn cảm khái thiên kiêu tuổi xế chiều bị người ta thay thế.
Tần Vấn Thiên tựa như cảm giác được ánh mắt Phạm Diệu Ngọc, hắn mở mắt, cười với Phạm Diệu Ngọc.
- Thời đại tuy đang thay đổi, nhưng, ta lại không muốn bị thời đại vứt bỏ quá sớm, ít nhất, ngươi muốn đạp ta quật khởi, chỉ sợ còn chưa nhanh như vậy, trận chiến Thánh Chiến đài lần này, chiến tích của ngươi, cũng đủ kiêu ngạo rồi.
Phạm Diệu Ngọc chậm rãi nói với Tần Vấn Thiên:
- Nhưng hôm nay, nơi này vẫn như cũ thuộc về ta.
Tần Vấn Thiên nhìn Phạm Diệu Ngọc, lộ ra một nụ cười, lạnh nhạt phun ra một thanh âm:
- Chỉ sợ, phải làm ngươi thất vọng rồi.