Thiên Mộng Ngữ và Công Dương Hoằng bây giờ ở Thanh Vân Các cũng không tốt đẹp gì, trên thực tế, từ sau khi Thanh Vân các sinh ra vị cường giả Thiên Tượng Cảnh thứ hai, Thanh Vân lão nhân bị loại bỏ, cả Thanh Vân các bắt đầu thay đổi kinh thiên động địa.
Người đứng đầu Thanh Vân Các mới có tính cách khác Thanh Vân lão nhân, hắn có dã tâm, muốn khuyếch trương dã tâm, liên thủ với Phiêu Miểu Phong của thành Thanh Châu đối phó Lạc Nhật Sơn, chỉnh đốn tài nguyên của các quốc gia phụ thuộc, mưu toan từ thành Cửu Châu tại biên giới hoàng triều Đại Hạ cho đến nơi phồn hoa nhất như thành Khâm Châu, thành Vọng Châu, nơi đó mới là nơi hắn muốn tranh giành.
- Một lúc nữa sẽ nói chuyện với ngươi.
Tần Vấn Thiên đưa mắt nhìn Linh Duyệt, cười cười, lại nhìn về phía Túy Tửu Tiên và Mục Nhu, cười nói:
- Lâu rồi không gặp.
- Lâu rồi không gặp, hôm qua nghe nói ngươi trở lại,Vô Vi còn đến trước cửa Mạc phủ gặp ngươi, không biết ngươi đã gặp chưa.
Túy Tửu Tiên cười, sắc mặt mọi người ngưng trọng, Vô Vi mà Túy Tửu Tiên nói không lẽ là quân vương nước Sở, Sở Vô Vi.
Sở Vô Vi đi gặp người này sao?
- Không gặp. Tần Vấn Thiên lắc đầu cười.
- Hắn không gặp được, ta lại gặp được ngươi, lâu rồi không gặp, cùng ta uống vài chén.
Túy Tửu Tiên cười nói rất vui vẻ.
- Được.
Tần Vấn Thiên gật đầu.
- Chúng ta cùng uống.
Mục Nhu cười rạng rỡ, nhiều năm rồi không gặp, không nghĩ có thể gặp lại hắn lần nữa, hắn thay đổi càng ngày càng khó đoán, tu vi của hắn bây giờ chắc chắn mạnh hơn Túy Tửu Tiên, hơn nữa thần binh trong tay Mạc Phong là do hắn đưa cho, là thần binh tứ giai, không biết tạo nghệ thần văn của hắn bây giờ đã đạt tới cấp độ nào.
- Mục Nhu, đã không gặp nhiều năm như vậy, ngươi vẫn xinh đẹp như vậy.
Tần Vấn Thiên cười nói, làm khuôn mặt Mục Nhu ửng hồng, nhìn Mạc Khuynh Thành bên cạnh Tần Vấn Thiên, cười cười:
- Vậy sao, vậy ngươi hãy theo đuổi ta đi, ta nhất định sẽ đồng ý.
- Ách…-
Tần Vấn Thiên thấy Mục Nhu chớp mắt với hắn, hắn lắc đầu cười khổ, lại bị đùa giỡn, hắn nhìn đôi mắt dịu dàng của Mạc Khuynh Thành đang nhìn về phía này, Tần Vấn Thiên có to gan hơn nữa cũng không dám nói tiếp.
Đám người Đông Nghệ Bộ Tiêu thấy Tần Vấn Thiên nói chuyện với mấy người kia xem bọn họ như không khí, bọn họ tức giận, Đông Nghệ nhìn về phía Tần Vấn Thiên, nói:
- Ngươi là tỷ phu của Mạc Phong?
Tần Vấn Thiên chậm rãi quay sang, nhìn Đông Nghệ, người suốt ngày động chút là muốn uy hiếp người khác, hắn làm sao có ấn tượng tốt được, hắn liếc mắt nhìn đối phương một lượt, sau đó nhìn sang những người khác.
Thấy Tần Vấn Thiên không để ý đến mình, Đông Nghệ lạnh lùng nói:
- Mạc Phong không chịu quỳ, ngươi quỳ xuống chuộc tội thay hắn là được, nếu ngươi không muốn, bạn gái của ngươi quỳ xuống cũng không thành vấn đề.
Ánh mắt Đông Nghệ nhìn sang Mạc Khuynh Thành, hắn chưa từng thấy nữ nhân nào xinh đẹp như vậy, dù nói hắn thích Linh Duyệt, nhưng gặp một nữ nhân xinh đẹp như vậy, sao có thể không động lòng cho được.
- Hắn ta cũng là người của Thanh Vân Các?
Tần Vấn Thiên nhìn về phía Linh Duyệt hỏi.
Linh Duyệt lắc đầu, trả lời:
- Người của Phiêu Miểu Phong.
- Khó trách không biết kiêng nể ai như thế.
Tần Vấn Thiên thấp giọng, nhìn về phía Bộ Tiêu, nói:
- Nể mặt Thu Tuyết ta không làm khó ngươi, đi đi, nói với người đứng đầu Thanh Vân đế quốc nội trong bảy ngày phải đến nước Sở gặp ta, trong vòng bảy ngày không đến thì không cần đến nữa.
Đây là lần đầu tiên Tần Vấn Thiên chính thức nói chuyện với đám người Đông Nghệ và Bộ Tiêu, chỉ một câu đã làm cho tất cả mọi người ngây ngốc.
Nội trong bảy ngày, bảo người đứng đầu Thanh Vân đế quốc đến nước Sở gặp hắn, trong vòng bảy ngày không đến thì không cần đến nữa?
Ngông cuồng như vậy, bảo người đứng đầu Thanh Vân đế quốc đến gặp hắn, ngông cuồng như vậy làm Bộ Tiêu bật cười, hắn thấy Tần Vấn Thiên thực sự là kẻ ngốc.
- Ta không nghe lầm đấy chứ?
Bộ Tiêu nhìn hai bên, hắn thật không tưởng tượng nổi, trong nước Sở lại có người ngu ngốc như vậy, chẳng lẽ hắn không biết bây giờ hắn đang phải đối mặt với tình huống gì sao?
- Ngươi không có nghe lầm, vừa xuất hiện một con cóc ghẻ giờ lại thêm một tên ngốc.
Đông Nghệ giọng lạnh như băng.
- Ô…n…g!
Tần Vấn Thiên nhìn về phía Đông Nghệ, trong tích tắc, trong ánh mắt bình tĩnh của hắn phóng ra một tia đáng sợ, chỉ trong nháy mắt có thể làm cho người ta hít thở không thông, áp lực tăng lên rất nhiều, những tiếng phần phật vang lên, bọn người kia chỉ thấy ánh mắt của Tần Vấn Thiên làm cho toàn thân Đông Nghê run rẩy.
Tiếp theo, thân thể Đông Nghệ bay lên, cả người hắn lại không bị khống chế treo lơ lửng giừa không trung.
Đông Nghệ nhìn đôi mắt Tần Vấn Thiên, cặp mắt kia yêu dị mà cường đại, chỉ ánh mắt đã có thể xuyên thấu linh hồn hắn, làm hắn càm giác toàn thân bị xuyên thấu tận xương tủy, hắn lại phát hiện có lực lượng trói buộc toàn thân của hắn, làm cho cơ thể của hắn lơ lửng càng ngày càng cao.
- A…-
Đông Nghê phát ra tiếng gầm gừ khàn khàn, biến hóa đột ngột làm mọi người đều sững sờ, kinh ngạc nhìn về phía Đông Nghệ, Tần Vấn Thiên.
- Những việc hôm nay ngươi làm, chết một lần, quá dễ dàng cho ngươi rồi.
Trong mắt Tần Vấn Thiên lộ rõ yêu dị, chỉ trong tích tắc một thanh giáo huyết sắc đâm thẳng vào thân thể hắn, làm toàn thân Đông Nghê run sợ không ngừng, sắc mặt lập tức trắng bệch.
Đông Nghệ đầu tiên, bắt Mạc Phong quỳ xuống, sau đó uy hiếp cả Mạc phủ, sau nữa uy hiếp hắn, rồi còn bắt cả Mạc Khuynh Thành phải chuộc tội?
Dựa vào những điều này đã đủ cho Đông Nghệ tội chết.
Người của Phiêu Miểu Phong? Ngày đó tại Hoàng Cực Thánh Tông, nếu không có chư cường ngăn cản, hắn dám giết cả Tề Thu, Phiêu Miểu Phong có thế lực gì cơ chứ?
Mạc Phong, Mạc Vũ mở to mắt, kinh ngạc nhìn Tần Vấn Thiên.
Thực lực của tỷ phu thật mạnh, mạnh hơn nhiều so với trong tưởng tượng của bọn họ.
- Thả hắn ra.
Lão giả ban nãy vừa cướp đi thần binh lên tiếng, tay cầm trường thương chỉ thẳng vào Tần Vấn Thiên, giọng nói lạnh như băng.
Tần Vấn Thiên quét mắt qua ông ta một lượt, lão giả kia cả thấy rõ như có lưới đao sắc bén lướt qua người hắn ôm chọn lấy linh hồn hắn, hắn ta run lên nhè nhẹ, nhìn người trước mắt có chút sợ sệt, nước Sở này sao lại xuất hiện người mạnh như vậy?
- Các hạ, chúng tôi là người của Phiêu Miểu Phong.
Lão giả kia khí thế hơi yếu, chỉ có thể dựa vào tông môn áp chế Tần Vấn Thiên.
- Ta muốn mạng của hắn, những người khác có thể đi, muốn báo thù, bảo chủ nhân Phiêu Miểu Phong đến tìm ta.
Tần Vấn Thiên bước lên trước một bước, chỉ một bước, phốc một tiếng, lão giả Thiên Cương Cảnh đã nằm trên mặt đất, gục xuống ngất lịm đi, toàn bộ thân thể như bị kiếm xuyên thấu qua, khóe miệng rỉ ra máu tươi.
Hắn bị dọa đến ngây người, kinh hãi ngẩng đầu lên, thần binh trường thương trong tay sớm đã rơi xuống.
Muốn báo thù, bảo chủ nhân Phiêu Miểu Phong đến tìm hắn, ngông cuồng như vậy, nghe có vẻ mơ hồ nhưng đối mặt với thực lực như thế này, hắn không có suy nghĩ muốn báo thù nào, sợ rằng muốn đối phó người này thật phải mời Phong chủ mới được, người thanh niên này, thật không biết hắn đáng sợ đến thế nào?
Những người khác sớm ngây người rồi, thân thể run rẩy, tầm mắt Tần Vấn Thiên nhìn sang người nào, tất cả mọi người đều cúi đầu không dám nhìn thẳng vào con mắt sắc bén như lưỡi kiếm kia.
Đông Nghệ bị dọa ngây ngốc, hắn đang lơ lửng trong hư không, vừa rồi hắn còn cho rằng Tần Vấn Thiên là tên ngốc, vào thời khắc này, bản thân hắn lại bị dọa sợ hãi, mặt cắt không còn một giọt máu.
- Tiền bối, vãn bối vô ý mạo phạm.
Giọng Đông Nghệ run rẩy.
Tần Vấn Thiên nhìn Mạc Khuynh Thành, Mạc Khuynh Thành liền ôm tiểu Hinh Nhi xoay người, lấy tay che mắt Hinh Nhi lại, Tần Vấn Thiên lập tứ quay lại, xoay tay, một tiếng ầm vang lên, thân thể Đông Nghệ tan thành mây khói, không còn một giọt máu, biến mất như hư không.
Bộ Tiêu nhìn Tần Vấn Thiên, ánh mắt đã không còn bình thường nữa, thân thể hắn không ngừng lắc lư, càng ngàng càng nhanh, tựa như rất hoảng sợ.
Hắn thật không dám nghĩ Tần Vấn Thiên mạnh đến thế, cường giả Thiên Cương Cảnh bị một bước đè sập xuống đất.
Hắn cuối cùng đã hiểu vì sao Bạch Thu Tuyết có vẻ không bình thường, hắn đã hiểu vì sao nữ nhân bên cạnh Tần Vấn Thiên lại xinh đẹp như vậy.
Bọn họ căn bản không cùng một thế giới.
Lúc Tần Vấn Thiên đưa mắt nhìn sang, toàn thân Bộ Tiêu cứng ngắc, giống như đợi thẩm phán tuyên án vậy.
- Ta nhắc lại một lần nữa, trong bảy ngày không đến thì người đứng đầu Thanh Vân đế quốc không cần đến nữa.
Tần Vấn Thiên nói xong liền tiến lên một bước, một tiếng ầm nổ ra, thân thể Bộ Tiêu bị vô số lực tấn công, bay ra ngoài, trực tiếp biến mất dưới tầm mắt tất cả mọi người.
- Còn không đi, cần ta mời đi?
Tần Vấn Thiên đưa mắt quét qua đám người đi theo Đông Nghệ, những người kia như được đại xá, nhanh chân rời khỏi quán rượu, ở chỗ này làm bọn họ hít thở không thông, chịu áp lực lớn đến mức khó chịu.
Báo thù sao? Bọn họ không dám có ý nghĩ này, mở miệng bảo người đứng đầu Thanh Vân đế quốc đến đây tìm hắn, bảo Phiêu Miểu Phong tìm hắn báo thù, bọn họ dám báo thù sao? E rằng Đông Nghệ đã chết vô ích rồi, bởi vì lần này hắn đã trúng cục sắt.
Không phải Tần Vấn Thiên không dám giết bọn họ, chỉ là hắn không muốn động thủ, Đô tên cầm đầu ngNghệ đã hồn phi phách tán, ngay cả máu cũng biến mất, thời điểm giết Đông Nghệ, có thể ai nhìn thấy thanh niên kia cau mày.
- Tỷ phu.
Mạc Vũ ngơ ngác nhìn tất cả sự việc diễn ra, tất cả đều hỗn loạn, nàng có chút mất tự diên, thân thể không được bình thường.
- A…tỷ phu, ngươi phải dạy ta tu hành.
Mạc Vũ tiến lê ôm chặt cánh tay Tần Vấn Thiên, tất cả nhận thức của nàng về Tần Vấn Thiên đã bị phá vỡ, nàng sinh ra là người nước Sở, gia gia là cường giả Thiên Cương Cảnh, cho dù được coi là có kiến thức sâu rộng nhưng nàng biết rõ thế lực của Thanh Vân đế quốc mạnh như thế nào, càng không nói đến Phiêu Miêu Phong của Thanh Vân Các, nhưng Tần Vấn Thiên tùy ý nói một câu, bảo người đứng đầu Thanh Vân đế quốc tới gặp hắn.
Nàng đã từng gặp rất nhiều thiếu niên anh hùng, một số người thậm chí còn theo đuổi nàng, những người đó luôn thích thể hiện bản thân ưu tú, ngôn từ kiêu ngạo ngông cuồng, nhưng bọn họ thực sự cuồng vọng sao? Hôm nay nàng mới biết cái gì mới được gọi là cuồng vọng, rốt cuộc cũng biết thế nào là kiêu ngạo, tài giỏi, mạnh mẽ như tỷ phu, đó mới gọi là kiêu ngạo.
Nước Sở sao? Chẳng phải sáng nay Sở quân vương đến tìm gặp tỷ phu sao, có tỷ phu ở đây, sau này cả Thanh Vân đế quốc cũng không dám ngang ngược nữa? Mạc Vũ vui vẻ nghĩ như vậy, cho nên nàng không cảm thấy áp lực nữa.