Thiên Tượng bị chém vỡ, song trọng Thiên Tượng đồng thời bị một kiếm chém đứt từ giữa, lưu loát gọn gàng.
Bầu trời quen thuộc lại xuất hiện lần nữa trên đầu Tần Vấn Thiên, trong giây phút hắn chém ra kiếm đó, khí lực toàn thân như biến mất, sắc mặt trắng thảm như tờ giấy.
Ngày xưa, hắn từng hóa thân thành Đại Bằng, dùng một chiêu Diệt Tiên kiếm. Tiên pháp này khác hẳn các tiên pháp mà hắn tu hành, lấy thiêu đốt chính mình làm đại giá để phát ra lực công kích mạnh nhất. Dẫn động tiên pháp, có thể rút sạch tất cả khí lực của hắn, kể cả sinh mệnh. Tần Vấn Thiên không hề hay biết, nếu không phải sinh mệnh lực của hắn vô cùng tràn đầy, căn bản không cách nào chịu đựng được vài lần sử dụng như vậy.
Tuy nhiên, có thể thấy rõ uy lực của một kiếm này, thực lực của chính bản thân hắn còn mạnh hơn nhiều so với lúc trước hóa thân thành Đại Bằng. Vốn dĩ lực lượng tới từ thiêu đốt mình càng dễ khống chế hơn so với lực lượng tới từ thiêu đốt yêu thần.
Đám người xung quanh nhìn thấy giữa bí trận trên không kia đột nhiên xuất hiện một đạo kiếm quang giống như xé toạc bầu trời. Đạo kiếm quang này chém về phía bầu trời, sau đó tất cả Thiên Tượng tinh thần biến mất.
Đáy lòng bọn họ chấn động kịch liệt. Cuộc chiến này đã kết thúc rồi sao?
Đạo kiếm quang kia tới từ đâu? Tần Vấn Thiên đã chết hay chưa?
Thân ảnh lão giả áo xám và Tần Vấn Thiên đồng thời xuất hiện ngay giữa hư không, cả hai đều đứng bất động tại chỗ. Tần Vấn Thiên tay trái cầm yêu kiếm, kiếm uy vờn quanh người hắn, quần áo rách tươm, toàn thân đều bị máu tươi nhuộm đỏ, có thể thấy được chiến đấu vô cùng thảm thiết.
Lão giả áo xám bình tĩnh đứng tại chỗ, trên người không có một vết thương nào, ánh mắt hắn lạnh đến thấu xương làm người ta cảm thấy sợ hãi.
- Tỷ phu.
Mạc Phong và Linh Duyệt khẽ gọi, ánh mắt không thay đổi nhìn về phía Tần Vấn Thiên, mà Mạc Khuynh Thành sớm bước tới một bước. Nàng lập tức đi tới bên người Tần Vấn Thiên, lấy ra một viên đan dược sáng lấp lánh đưa vào miệng Tần Vấn Thiên.
Tần Vấn Thiên nuốt đan dược xuống. Hắn lấy ra một bộ áo trắng, Mạc Khuynh Thành đưa tay tiếp nhận rồi phủ lên trên người Tần Vấn Thiên, giống như một hiền thê, không nói nhiều thêm một lời, không hỏi nhiều thêm một câu. Nàng có thể cảm giác được Tần Vấn Thiên giờ phút này không được ổn cho lắm, dường như đang trọng thương và đè nén.
- Đi.
Mạc Khuynh Thành mở miệng nói, người Mạc phủ đều gật gật đầu, lập tức lui về phía sau, ngân bằng bay đến dưới chân Tần Vấn Thiên. Cánh chim chớp động, Tần Vấn Thiên thu yêu kiếm trở về vị trí cũ, ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào lão giả áo xám trước mặt. Trông thấy ánh mắt lạnh buốt kia, lão giả áo xám lại chẳng hề sợ hãi.
Ngân bằng gào thét mà đi, thân ảnh dần dần biến mất. Trong quá trình này, Thanh Vân chí tôn sắc mặt xanh lét, tuy nhiên, hắn cũng không làm ra hành động thiếu suy nghĩ gì. Lúc này, trong tâm hắn buốt lạnh. Tần Vấn Thiên lại không chết, đã như vậy rồi mà hắn lại không giết Tần Vấn Thiên?
Ánh mắt của hắn nhìn qua lão giả áo xám. Một tiếng - phù- khẽ vang lên, lão giả áo xám phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt biến thành tái nhợt. Khí tức trong cơ thể rối loạn, cả người hắn run rẩy giống như cực kỳ thống khổ.
- Hô...
Hít thở thật sâu, lão giả áo xám ổn định khí tức rối loạn, ánh mắt nhìn chằm chằm nhìn thân ảnh đang dần biến mất kia.
Thất bại, lần ám sát này lại kết thúc bằng thất bại.
- Nhiệm vụ của các ngươi, ta không nhận.
Lão giả áo xám nhìn về phía Thanh Vân chí tôn.
- Vì sao, trận chiến này còn chưa kết thúc, Tần Vấn Thiên đã nỏ mạnh hết đà, vừa rồi sao không ra tay chém giết hắn luôn?
Thanh Vân chí tôn nghe thấy lời nói của đối phương, sắc mặt vô cùng khó coi.
- Nỏ mạnh hết đà? Sao ngươi không tự mình ra tay.
Lão giả áo xám nhìn chằm chằm đối phương:
- Việc này không còn quan hệ gì tới ta, cáo từ.
Dứt lời, chỉ thấy hắn phẩy ống tay áo, trực tiếp quay người chậm rãi bước đi, trong chớp mắt đã biến mất trong hư không. Đi được một quãng xa, lão giả áo xám lại phun ra vài ngụm máu tươi, ngay sau đó hắn trực tiếp đáp xuống đất. Không giết? Hắn căn bản không có năng lực ám sát Tần Vấn Thiên lần nữa, nếu cứ dốc sức liều mạng tiếp, còn không biết ai giết ai.
Lão giả áo xám rời đi làm Thanh Vân chí tôn vô cùng khó chịu.
Trận ám sát hôm nay là đặc biệt thiết lập nhắm vào Tần Vấn Thiên, hơn nữa người ra mặt thiết kế sát cục này lại chính là Thanh Vân chí tôn hắn. Hắn biết rõ Tần Vấn Thiên sẽ đến, bởi vì Thanh Vân hắn ở Sở quốc, thân thích Tần Vấn Thiên cũng đều ở Sở quốc, Tần Vấn Thiên không thể không đến, mà lần này, Tần Vấn Thiên chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.
Nhưng kết cục lại không như hắn mong đợi, Tần Vấn Thiên lại không chết.
Đến lão giả áo xám cũng không giết chết được Tần Vấn Thiên, như vậy, một khi Tần Vấn Thiên khôi phục, người hắn muốn tiêu diệt nhất sẽ là ai? Chính là Thanh Vân chí tôn hắn.
- Muốn ta một mình gánh chịu chuyện này sao, không có khả năng.
Nội tâm Thanh Vân chí tôn lạnh như băng, mở miệng nói:
- Mang Linh Duyệt trở về.
Dứt lời, bóng người hắn bay đi xa.
Trận chiến này càn quét Sở quốc, mà Tần Vấn Thiên là trung tâm của sự việc đã trở lại Mạc phủ.
Trong phòng Mạc Khuynh Thành, ần Vấn Thiên nằm trên mặt đất, toàn thân không có lấy nửa điểm khí lực, hắn đã cố gắng khống chế Diệt Tiên kiếm, nhân lúc còn chưa rút sạch tất cả lực lượng trong cơ thể liền thi triển kiếm uy. Dù vậy, trong tích tắc dẫn phát Diệt Tiên kiếm, hắn vẫn không thể khống chế, phải để nó rút sạch tinh khí thần, thiêu đốt sinh mạng lực.
- Khuynh Thành, trong khoảng thời gian này Mạc phủ có thể sẽ gặp nguy hiểm.
Tần Vấn Thiên thấp giọng nói ra.
- Ta tạm thời sẽ không rời khỏi ngươi, ngươi không ở tại Sở quốc, không người nào dám hành động thiếu suy nghĩ. Trước đây bọn họ cũng không có làm ra hành động gì, chính là kiêng kị ngươi trả thù.
Mạc Khuynh Thành ngồi bên cạnh Tần Vấn Thiên ôn nhu nói ra. Tần Vấn Thiên cũng hiểu rõ việc này, bởi vậy hắn mới yên tâm rời đi, thậm chí không có cố kỵ đối phương dùng thân nhân bằng hữu Sở quốc mà uy hiếp hắn. Đơn giản là vì Tần Vấn Thiên hắn hiểu được, trước khi giết chết Tần Vấn Thiên hắn, những nhân vật bá chủ kia sẽ không dám làm như vậy.
Không phải chỉ có Tần Vấn Thiên hắn có thân nhân, những nhân vật bá chủ kia ai mà không con cháu đầy đường, hơn nữa đều ở tại Đại Hạ Cửu Châu thành. Trước khi giết chết Tần Vấn Thiên, ai dám động đến thân nhân của hắn? Đại Hạ bá chủ không mất lý trí như thế. Cách làm đó chính là ngọc thạch câu phần, hại cả đôi bên.
- Hiện tại đã khác.
Tần Vấn Thiên lắc đầu:
- Bọn họ đã trở mặt mời người đến ám sát ta, Thanh Vân chí tôn đương nhiên biết rõ ta nhất định sẽ muốn giết hắn. Như vậy, hắn sẽ bí quá hoá liều, bằng mọi giá phải giết ta, vậy thì không giống như trước đây nữa. Nếu như ta rời đi, có lẽ hắn được đà mà tiến lên, cho nên ta không thể rời đi.
Mạc Khuynh Thành nhìn gương mặt dù tái nhợt nhưng vẫn lộ ra vẻ kiên nghị như cũ của Tần Vấn Thiên, dường như như tim gan muốn nát vụn. Nàng nằm cạnh Tần Vấn Thiên, thân hình mềm mại ôm lấy hắn. Nàng biết rõ lời Tần Vấn Thiên nói là đúng. Ngày trước, khi chưa trở mặt, trước khi Tần Vấn Thiên chết, những người kia không dám đắc tội với hắn, nhưng hiện tại đã khác, chuyện ám sát Tần Vấn Thiên, bọn họ cũng đã làm rồi, còn sợ bị vạch mặt sao?
Tần Vấn Thiên rời đi, bọn họ tiếp theo có thể sẽ lấy thân nhân Tần Vấn Thiên ra uy hiếp.
- Bất kể như thế nào, ta cũng sẽ luôn ở bên cạnh ngươi.
Mạc Khuynh Thành chẳng khuyên ngăn, tính cách Tần Vấn Thiên ra sao nàng đương nhiên hiểu rõ, một khi hắn đã quyết định, thì sẽ không thay đổi, nàng tôn trọng mọi quyết định của hắn.
- Cũng sắp đến hôn lễ rồi, người bên Hoàng Cực Thánh Vực cũng sắp đến, nếu bọn chúng thật sự dám động thủ, Khuynh Thành nàng cứ nói cho bọn chúng biết thân phận của nàng, ta tin tưởng có thể chấn nhiếp bọn chúng.
Tần Vấn Thiên vỗ về đôi má Mạc Khuynh Thành, ôn nhu nói:
- Ta cần nghỉ ngơi.
- Ân, ta không quấy rầy ngươi nữa. Ta sẽ ở ngay bên cạnh ngươi.
Mạc Khuynh Thành nhu thuận nói.
Từ trên xuống dưới, toàn bộ Mạc phủ đều rất lo lắng cho thương thế của Tần Vấn Thiên. Tuy nhiên Mạc Khuynh Thành và Tần Vấn Thiên không có ra khỏi gian phòng một bước, dường như tất cả đều vô cùng bình tĩnh, thế nhưng sau lưng lại tùy thời sinh ra nguy cơ đáng sợ.
Tần Xuyên và Tần Dao đều đã đến Mạc phủ, muốn biết tình trạng hiện tại của Tần Vấn Thiên ra sao nhưng không gặp được Tần Vấn Thiên.
Vài ngày sau, Sở quốc truyền ra tin tức, có không ít người thuộc một vài thế lực siêu cấp và thế lực bá chủ cùng cấp với Thanh Vân các và Phiêu Miểu Phong đặt chân đến Hoàng thành Sở quốc, hơn nữa Đại Hạ hoàng triều chính là bá chủ đứng đầu những thế lực bá chủ này.
Tin tức này thực sự đem dọa người hoàng thành Sở quốc sợ hãi. Đều cùng cấp bậc với Thanh Vân các, thậm chí còn đông hơn, bọn họ cùng nhau đến Sở quốc nhỏ bé này, hơn nữa dường như đến vì Tần Vấn Thiên.
Toàn bộ Mạc phủ sinh ra hào khí vô cùng khẩn trương, bọn họ không biết Tần Vấn Thiên đã dẫn động cái gì, nhưng nghe nói nhiều bá chủ như vậy đều là địch nhân của Tần Vấn Thiên, bọn họ làm sao không kinh hãi. Hơn nữa, tới giờ còn không rõ thương thế của Tần Vấn Thiên.
Những người này vừa đến đã trực tiếp chiếm cứ hoàng cung Sở quốc, khí thế hung hãn, thiếu điều trực tiếp đánh tới Mạc phủ.
Trong hoàng cung, quân vương thần tử đều bị đuổi đi. Những bá chủ chiếm cứ nơi đây đều đưa mắt nhìn Thanh Vân chí tôn, hỏi:
- Trận chiến ấy là như thế nào, vì sao Tần Vấn Thiên không chết, bỏ ra cái giá lớn như vậy mà không thể giết được hắn sao?
- Không rõ. Tuy nhiên Ám Ảnh tôn chủ và Tần Vấn Thiên nhất định đều bị thương, thương thế không nhẹ, nếu không, dùng tính cách Tần Vấn Thiên, các vị cho rằng hắn sẽ nhịn sao?
Thanh Vân chí tôn nhìn về phía đám người.
- Hừ, thương thế hắn không nhẹ, vì sao ngươi không trực tiếp tới tru diệt hắn? Thương thế hắn không nhẹ, vì sao vẫn còn chưa rời Sở quốc?
Lão tổ Vương gia chất vấn, sống sót trước ám sát trận của Ám Ảnh tôn chủ, phá vỡ Thiên Tượng, đánh Ám Ảnh tôn chủ bị thương, Tần Vấn Thiên thật đáng sợ, mặc dù rất muốn giết chết Tần Vấn Thiên ngay lập tức, nhưng vì cẩn thận, bọn họ vẫn không dám trực tiếp giết tới, bọn họ vẫn cảm thấy nghi vấn.
- Ta giết tới? Việc này là các vị đứng sau giật giây ta làm, hiện tại biến thành việc của riêng ta?
Thanh Vân chí tôn cười lạnh nói:
- Hiện tại chúng ta đều đã đến, ai mời Ám Ảnh tôn chủ ám sát Tần Vấn Thiên thì hắn biết rõ, chúng ta không còn có con đường nào khác, chỉ có một đường là giết Tần Vấn Thiên. Nếu không, đợi đến lúc hắn trả thù, lúc đó ra làm sao, các vị rõ ràng hơn ta. Nếu chư vị không muốn giết hắn, cùng lắm thì ta buông bỏ Thanh Vân các, dù sao thì từ trước tời giờ ta cũng một thân một mình, không có lo lắng vướng bận, không giống chư vị đều đã con cháu đầy đàn.
- Ngươi...
Thần sắc lão tổ Vương gia lạnh lẽo.
Thanh Vân không chút sợ hãi đối mặt với hắn. Mấy lão hồ ly này vậy mà muốn phủi tay cho hắn một mình xuất đầu sao? Không có chuyện đó đâu.
- Đừng tranh luận nữa. Việc đã đến nước này, chúng ta không có lựa chọn nào khác.
Lão tổ Thạch gia mở miệng nói:
- Hoặc là tru sát Tần Vấn Thiên, hoặc là chờ chết.
- Nếu đã như thế, vậy thì đơn giản hơn nhiều rồi. Hiện tại trực tiếp giết tới hay muốn hẹn Tần Vấn Thiên tới, xem hắn sẽ tới hay không?
Thanh Vân chí tôn nói!