Thánh Hoàng, Thánh Chiến đài, Thánh Hoàng thành, Thánh Hoàng lệnh, phàm có một chữ - thánh- , tất có ý nghĩa phi phàm đối với Hoàng Cực Thánh Vực, Thánh Chiến đài tự nhiên cũng là như vậy.
Tần Vấn Thiên lựa chọn Thánh Chiến đài, có thể nói là cực kỳ thông minh. Thời khắc này, xung quanh Thánh Chiến đài tụ tập một biển người, không biết có bao nhiêu người tận mắt chứng kiến một màn này, yêu cầu của hắn bi tráng nhường ấy, chỉ là muốn sống mái một trận, Hoàng Cực Thánh tông nếu như không ứng chiến, mọi người tại Thánh Hoàng thành sẽ đánh giá bọn họ như thế nào?
Huống hồ, ân oán giữa Tần Vấn Thiên và Hoàng Cực Thánh tông từ đâu mà đến? Vốn là bởi vì đánh nhau mà sinh, hắn từng ở ngay trên Hoàng Cực Thánh tông mà giết Hạ Thánh, cuồng vọng vô cùng, nhưng nếu Hoàng Cực Thánh tông muốn giết hắn, thủ đoạn hay nhất chính là phái ra thiên kiêu ưu tú hơn mà đem hắn chấn giết, như vậy mới có thể chính thức chứng minh sự ưu tú của đệ tử Hoàng Cực Thánh tông, chứng minh sự kiêu ngạo và thần thánh của Hoàng Cực Thánh tông, không dung thứ xâm phạm, không thể khinh nhờn.
- Tần Vấn Thiên, ngươi bất quá chỉ là hạng tép riu, không xứng nói chuyện cùng Hoàng Cực Thánh tông, càng không có tư cách khiêu chiến. V
ị cường giả trên kim giáp chiến thuyền có chút kiêng kị, hắn tận mắt chứng kiến trận chiến mà Tần Vấn Thiên tru sát Xích Thiết, có thể nói là cực kỳ cường thế, cường giả Thiên Tượng nhất trọng muốn giết chết Tần Vấn Thiên là rất khó khăn, thậm chí trong Hoàng Cực Thánh tông cũng khó mà tìm được.
Về phần cường giả Thiên Tượng nhị trọng ra tay, nhiều người như vậy đang vây xem, dù có tru sát được Tần Vấn Thiên thì thực sự cũng chẳng phải vẻ vang gì, nếu như bại, vậy thì càng mất mặt. Làm gì có chuyện cường thế triển áp đánh giết trực tiếp như vậy.
- Hoàng Cực Thánh tông, thật đáng buồn.
Diệp Thanh Vân khoanh tay mà đứng, đạm mạc mở miệng:
- Đường đường là bá chủ thiên hạ, vì Tần Vấn Thiên không muốn gia nhập, mà Hoàng Cực Thánh tông lại không dung thứ được thiên tài xuất chúng hơn thiên tài của mình, đến cả dung khí ứng chiến cũng không có. Nếu như Thánh Hoàng biết được các ngươi kháng cự không dám đánh, không biết có cảm thấy bị các ngươi sỉ nhục hay không đây.
- Làm càn.
Một tiếng hét lớn như sấm rền truyền đến, chỉ thấy càng ngày càng có nhiều cường giả của Hoàng Cực Thánh tông đuổi tới. Vị cường giả họ Quý ngày trước đưa Tần Vấn Thiên đến Tiên cung cũng đã đến, hắn đứng ngạo nghễ giữa hư không, ánh mắt dừng trên đám người Tần Vấn Thiên cùng Diệp Thanh Vân, thần sắc cực lạnh. Lúc trước, hắn đã từng cho Tần Vấn Thiên cơ hội, mời Tần Vấn Thiên gia nhập Hoàng Cực Thánh tông, Tần Vấn Thiên ấy mà lại cự tuyệt. Đương nhiên, khi đó, hắn vẫn như cũ không có coi Tần Vấn Thiên ra gì, không nghĩ đến sau này những phong ba này lại xảy đến.
Bên cạnh vị cường giả họ Quý đó, Tề Thu cũng đã đến. Ánh mắt hắn âm lãnh, nơi đáy mắt không ngừng lóe lên từng tia sát niệm, gắt gao nhìn chằm chằm vào Tần Vấn Thiên. Chính là kẻ này, năm đó ở trong Hoàng Cực Thánh tông, suýt chút nữa đã giết chết hắn, là Hạ Thánh dùng mạng của chính mình đổi về cho hắn một cái mạng. Ba huynh đệ nhà hắn, một người ở trong Tiên cung, bởi vì thu nhận Tần Vấn Thiên và Khúc Ca, lựa chọn cứu Phạm Diệu Ngọc mà phải chết, một người bị Tần Vấn Thiên tự tay tru sát. Ấy thế mà hiện tại, Tần Vấn Thiên vẫn còn sống, lại khiêu khích Hoàng Cực Thánh tông của hắn.
- Ta có làm càn sao?
Đôi mắt Diệp Thanh Vân ngạo nghễ, nhìn chằm chằm vào hư không, tiếp tục mở lời:
- Hoàng Cực Thánh tông sở dĩ là bá chủ thiên hạ, được vinh danh thánh địa, kì thực cũng chỉ là cái danh hão mà thôi. Chỉ cần là thiên tài được những thế lực khác bồi dưỡng nên, đại đa số, đều bị các ngươi thu hết, bởi vậy mới trở thành đệ tử của Hoàng Cực Thánh tông. Nếu không muốn tiếp nhận lời mời mọc của các ngươi, các ngươi liền chèn ép tru sát, thậm chí cuồng ngôn trong thiên hạ đâu đâu cũng là đất của Hoàng Cực Thánh tông, dường như tính mạng của người trong thiên hạ đều là của các ngươi, dùng vô số mạng người của Diệp quốc và Đại Hạ quốc để uy hiếp ta cùng Tần Vấn Thiên. Kẻ như các ngươi mà cũng xứng làm bá chủ thiên hạ ư?
Thanh âm Diệp Thanh Vân từng đợt truyền lại, rung động cả khu vực rộng mấy trăm dặm, nội tâm đám người đều chấn động.
Hoàng Cực Thánh tông vậy mà đã từng nói những lời cuồng ngạo rằng trong thiên hạ đâu đâu cũng là đất của Hoàng Cực Thánh tông ư? Lại lấy tính mạng người Diệp quốc và Đại Hạ ra để uy hiếp Diệp Thanh Vân và Tần Vấn Thiên?
Nếu là như vậy, Hoàng Cực Thánh tông thực sự đã bá đạo quá đà rồi, làm như tính mạng người trong thiên hạ đều là của Hoàng Cực Thánh tông vậy.
- Hoàng Cực Thánh tông ta đời đời cường thịnh, uy chấn thiên hạ, Diệp Thanh Vân, vài câu nói hàm hồ của người há lại có thể dao động nhân tâm.
Trong mắt cường giả họ Quý chứa đầy nộ khí, tuy nhiên vẫn cứ bình tĩnh mà nói như trước, âm thanh rung động chín tầng trời.
- Đời đời cường thịnh? Ta nói, để ta khiêu chiến bất cứ cường giả Thiên Tượng tam trọng cảnh nào của Hoàng Cực Thánh tông, để cho người trong thiên hạ nhìn xem thiên tài mà Hoàng Cực Thánh tông bồi dưỡng được cường đại như thế nào, liệu có xứng với cái danh bá chủ - đời đời cường thịnh- hay không. Giết được ta liền có thể chứng minh, chuyện đơn giản như thế, các ngươi còn tại đằng kia làm cái gì?
Tần Vấn Thiên nhìn chằm chằm vào cường giả họ Quý, châm chọc mà nói. Một cỗ khí tức ngập trời bao trùm tất cả, vô số cường giả liên tục nhẩy lên trên không nơi Thánh Chiến đài. Hơn ngàn vị cường giả của Hoàng Cực Thánh tông cùng hàng lâm, một cỗ uy áp khiến người ta hít thở không thông bao trùm, ép cho người trong vòng mấy trăm dặm đều sinh ra cảm giác hít thở không thông. Cỗ khí thế này thật quá mức cường đại đáng sợ.
- Quý Mặc, ngươi tới tru sát hắn.
Trong mắt cường giả họ Quý hiện lên tia sát niệm, đạm mạc mở miệng. Từ trong đám người của Hoàng Cực Thánh tông, một vị cường giả chậm rãi bước ra. Cường giả này chính là một vị hậu bối của của cường giả họ Quý, một thân trung niên hắc y phục trang, trên người tỏa ra hàn khí lạnh lẽo.
Quý Mặc, tu hành đã 130 năm, Thiên Tượng nhị trọng cảnh giới. Mặc dù cảnh giới không cao, nhưng là cực kỳ vững chắc, lực chiến đấu siêu mạnh, trong số những hậu bối của cường giả họ Quý họ, Quý Mặc là nhân tài hiếm thấy có tính chiến đấu cao, thậm chí trong số những cường giả Thiên Tượng nhị trọng cảnh của Hoàng Cực Thánh tông, lực chiến đấu của Quý Mặc cũng có thể xếp vào tam giáp.
Quý Mặc có hai tinh thần Thiên Tượng, một công một thủ, phi thường phối hợp.
Lúc này, thân ảnh Quý Mặc liền chậm rãi bước xuống, đi tới phía Thánh Chiến đài. Diệp Thanh Vân khống chế Thánh Chiến đài, dùng một màn sáng bao khóa lấy, tùy ý Tần Vấn Thiên và Quý Mặc chiến đấu bên trong Thánh Chiến đài, chừng nào trận chiến còn chưa chấm dứt thì chưa khai mở Thánh Chiến đài.
Mục quang Diệp Thanh Vân láp lánh phong mang, hi vọng lực chiến đấu của Tần Vấn Thiên sẽ không làm hắn thất vọng. Hôm nay, bọn họ muốn đánh cho Hoàng Cực Thánh tông tự xưng bá chủ thiên hạ này ngã khỏi thần đàn, để cho mọi người chính thức thấy rõ cái gọi là thiên hạ bá chủ, cùng lắm cũng chỉ là biểu tượng.
Anh tài thiên hạ, không cần gia nhập Hoàng Cực Thánh tông, cũng hoàn toàn có thể giết yêu nghiệt Hoàng Cực Thánh tông, Hoàng Cực Thánh tông cũng chỉ có cái danh hão mà thôi.
Thiên hạ, vẫn như cũ là thiên hạ của người trong thiên hạ, nếu không phải có anh kiệt đời đời gia nhập thì Hoàng Cực Thánh tông cũng chỉ còn lại có một tuyệt đỉnh Thánh Hoàng.
Trên Thánh Chiến đài, đôi con ngươi của Quý Mặc dường như có ma lực đáng sợ, trở nên yêu dị vô cùng. Tần Vấn Thiên ngưng mắt nhìn đối phương, như trước chắp tay mà đứng.
Đột nhiên, từng sợi tinh quang lóng lánh xuất hiện, Tần Vấn Thiên dường như nhìn thấy vô số đồng tử. Những đồng tử đó được khắc ở bên trong Thiên Tượng tinh thần, khiến cho Tần Vấn Thiên trong chốc lát cảm giác như muốn lâm vào giữa một thế giới đồng tử, thần chí mê loạn.
- Đồng thuật Thiên Tượng tinh thần.
Nội tâm Tần Vấn Thiên khẽ run. Tinh Hồn của võ mệnh tu sĩ mỗi người mỗi khác, có cường giả có Tinh Hồn chính là một đôi mắt yêu dị, có được năng lực đồng thuật. Sau khi hóa thành tinh tượng, loại năng lực đồng thuật này sẽ được khuếch đại càng mạnh hơn nữa. Lúc này, cả thế giới dường như chỉ tồn tại một đôi đồng tử khiến người hoa mắt chứ không còn thấy thân ảnh của Quý Mặc nữa.
Cường giả họ Quý để cho Quý Mặc và Tần Vấn Thiên đại chiến cũng không phải chỉ là ngẫu nhiên. Tần Vấn Thiên đại diện người trong thiên hạ tại Thánh Chiến đài khiêu khích Hoàng Cực Thánh tông, dù bại bất cứ một trận nào đi chăng nữa cũng đều ảnh hưởng đến mặt mũi của Hoàng Cực Thánh tông. Hắn đương nhiên hi vọng, một trận quyết thắng, khiến cho Tần Vấn Thiên tự sát trước mặt người khắp thiên hạ, hiển lộ uy nghiêm của Hoàng Cực Thánh tông.
Bàn tay Tần Vấn Thiên phát ra hoa quang lấp lánh sáng. Hắn đưa tay đánh ra, một tiếng ầm vang, những đồng tử biến hóa phía trước trực tiếp bị hủy diệt. Tuy nhiên, những đồng tử trước mắt hắn biến hóa ngàn vạn, giống như vô cùng vô tận, vừa như hư ảo lại vừa như chân thật tồn tại.
- Xem ra, cường giả Thiên Tượng có cường đại hay không, có trình độ cực đại hay không là do Thiên Tượng tinh thần của bọn họ.
Tần Vấn Thiên thầm nghĩ trong lòng. Chỉ riêng tính mê hoặc của Thiên Tượng tinh thần này cũng đã rất mạnh, Xích Thiết không thể nào so sánh cùng. Hắn nếu muốn không triển khai Thiên Tượng tinh thần mà tru sát đối phương chắc chắn là không dễ dàng gì.
Đồng tử biến hóa như ẩn như hiện, có rất nhiều đồng tử như xuất hiện ngay trước mặt Tần Vấn Thiên. Lúc đó, từng cánh tay từ trong con mắt chui ra, hóa thành ngàn vạn cánh tay trấn áp mà ra, một cỗ loạn lưu hủy diệt tất cả thẳng hướng Tần Vấn Thiên mà đánh đến.
- Ông!
Tinh Hồn triển khai, trong chốc lát Thiên Tượng tinh thần đã sinh, từng sợi lưu quang sáng chói vô cùng lưu động trên thân Tần Vấn Thiên. Thân thể hắn dường như có phù quang kỳ lạ lấp lánh, yêu khí ngập trời, đồng thời Kim Bằng xuất hiện, khuấy động phong vân.
- Ầm ầm...
Công kích đáng sợ trấn áp lên cánh chim, khiến cho thân thể Tần Vấn Thiên rung lắc không ngừng. Những cánh tay từ trong những con mắt kia bộc phát công kích, ấy vậy mà toàn bộ đều là lực lượng công phạt chân chính, chứ không còn là hư ảo nữa.
Một tiếng răng rắc thanh thúy truyền ra, đôi cánh vàng trên người Tần Vấn Thiên dường như đã bị chấn đến nát bấy. Tuy nhiên, cơ hồ ngay trong tích tắc ấy, Tần Vấn Thiên triển khai Mộng giới tinh tượng bao phủ lấy mảnh không gian này, lực lượng lưu đông khắp mọi ngóc ngách trong hư không. Bàn tay Tần Vấn Thiên nắm chặt, một cỗ loạn lưu hủy diệt phá hủy tất cả những đồng tử hư ảo. Thiên Tượng tinh thần của đối phương lại một lần nữa trôi nổi trên không, hình như chủ quyền của mảnh không gian này đã bị Tần Vấn Thiên đoạt mất.
Lúc này, thân thể Quý Mặc trôi nổi tại hư không, phía sau hắn có một phiến Thiên Tượng tinh thần khác, giống như tinh quang của Bàn Thạch tinh thần thủ hộ tại thân. Thần sắc hắn có vẻ hơi lúng túng, nhìn chằm chằm vào Tần Vấn Thiên:
- Thiên Tượng tinh thần của ngươi sao lại có năng lực cướp đoạt, đây là loại Thiên Tượng tinh thần gì.
- Mộng giới tinh tượng, ở trong Mộng giới của ta, là lực lượng riêng của ta, không chỗ nào không có.
Tần Vấn Thiên chậm rãi mở miệng, trong hư không lưu động hủy diệt lực lượng đáng sợ. Chỉ thấy bàn tay hắn đánh về phía trước, trong chốc lát, lực lượng lưu động trong hư không trực tiếp hóa thành đại chưởng ấn ngợp trời, trực tiếp triển áp đánh tới.
Tâm niệm Quý Mặc vừa động, tinh quang Bàn Thạch hộ thể. Đại chưởng ấn khủng bố trấn áp xuống, chỉ nghe tiếng nổ răng rắc truyền ra, đem lực lượng thủ hộ cho hắn đều chấn đến vỡ nát. Tuy nhiên, lực lượng truyền đến từ trong những Thiên Tượng tinh thần lại không hề gián đoạn mà truyền tới khắp thân hắn, vẫn như trước gắt gao thủ hộ.Lực phòng ngự như vậy thật đáng sợ, cường giả Thiên Tượng nhị trọng tầm thường đều căn bản phá không nổi lớp thủ hộ của Bàn Thạch tinh thần này.
- Lực công kích của người rất mạnh, nhưng nếu như chỉ có đến như thế, chỉ sợ còn chưa đủ phá tinh tượng của ta.
Quý Mặc đưa chân bước ra, trên vòm trời, vô số cặp đồng tử lại một lần nữa lóe ra tia sáng yêu dị.
- Đến ngươi mà cũng không giết nổi thì ta còn tới đây làm gì.
Tần Vấn Thiên lạnh như băng mở miệng, trên người yêu khí tàn sát bừa bãi, cả người dường như hóa thành thân Kim Bằng, trên thân lại có vô tận kiếm uy phát ra. Giờ khắc này, mỗi một bộ vị trên người hắn dường như đều mang đến lực lượng không gì là không làm được.
- Ông!
Cuồng phong xé rách hư không, một chùm kim sắc quang mang phát sáng khắp thiên địa, lực lượng trong Mộng giới tinh tượng hóa thành vầng sáng ngợp trời di động bên trên đôi cánh của Kim Bằng, thật sự khiến cho đôi cánh của Kim Bằng đó còn sắc bén hơn lợi kiếm vô số lần.
- Xùy, xùy...
Vòi rồng từ trên trời giáng xuống, ngàn mét cánh chim sắc bén hạ xuống. Trong tích tắc này, dường như từ hư không, vô số cánh chim đồng thời triển khai, phát ra hoa quang chói mắt, chém về phía Quý Mặc.
Thần sắc Quý Mặc đại biến, tinh quang lưu chuyển khắp toàn thân, lực lượng Bàn Thạch tinh thần đang bảo vệ thân thể hắn, toàn thân như đang khoác lên một lớp áo giáp từ Bàn Thạch tinh thần, dường như lớp phòng ngự này không có cách nào phá hủy được.
Đôi cánh Kim Bằng chém giết mà đáp tới, cắt một đường sắc bén tinh quang thủ hộ của Bàn Thạch, phát ra hỏa quang lấp lánh. Tuy nhiên, đôi cánh chim ấy vậy mà lại không bị ngăn cản giữa chừng, không ngừng lại mà trực tiếp cắt xuống, xuyên thủng qua áo giáp Bàn Thạch. Thần sắc Quý Mặc hoảng hốt, nhưng cũng đã vô lực xoay chuyển vận mệnh. Một đạo kim quang chém xuống, thân thể của hắn dường như bị chém ra làm đôi.