Dịch: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: Truyện YY
Đám người Hắc Bá lẳng lặng rời đi, chỉ có Dược Hoàng biết được, không làm kinh động đến Tần Vấn Thiên.
Đại năng giả như Đông Thánh bệ hạ tất nhiên gây chú ý cho Hoàng cấp Thánh vực. Ý thức của hắn quét qua, là có thể thấy hết thảy Hoàng cấp Thánh vực.
Hơn nữa, Đông Thánh bệ hạ tới Hoàng cấp Thánh vực thu đồ đệ. Điều này có ý vị là bại lộ Hoàng cấp Thánh vực trong tầm mắt thế giới Tiên vực. Đến lúc đó chú ý đến Hoàng cấp Thánh vực có thể không chỉ có một mình Đông Thánh bệ hạ mà thôi. Có lẽ Đông Thánh bệ hạ cũng không nhất định quá chú ý tới Hoàng cấp Thánh vực, nhưng người khác sẽ vì nhất cử nhất động của Đông Thánh bệ hạ, đều dẫn phát tới vô số ánh mắt chú ý. Huống chi là thu đồ đệ chuyện đại sự như vậy, không thông báo kinh động đến bao nhiêu cường giả.
Bởi vậy, Hắc Bá bọn họ chỉ có thể rời đi.
Lời đồn đã trở thành hiện thực. Thánh Hoàng thành của Hoàng cấp Thánh vực sôi trào lên. Mỗi một khu vực trong Hoàng cấp Thánh vực đều lục tục truyền ra tin tức, có đại năng giả đến từ Tiên vực tới Hoàng cấp Thánh vực thu đồ đệ. Đại năng giả này được gọi là Đông Thánh bệ hạ. Không biết Đông Thánh bệ hạ đáng sợ đến cỡ nào, thân phận siêu nhiên ra sao, mà nếu đặt nhân vật bá chủ Thánh hoàng Hoàng cấp Thánh vực ở trước mặt một người như Đông Thánh bệ hạ kia, thì sự chênh lệch giống như là giữa một phàm nhân và Thánh hoàng vậy.
Loại thực thể tồn tại như Đông Thánh bệ hạ có thể bóp chết Thánh hoàng như là bóp chết một con kiến.
Mọi người không hề biết Đông Thánh bệ hạ trong lời đồn mạnh đến mức nào, chỉ có thể so sánh sự cường đại của hắn đến như vậy.
Tóm lại, một khi có cơ hội trở thành đệ tử của Đông Thánh bệ hạ, cho dù đang là một người phàm tục, lập tức địa vị của hắn trở nên siêu nhiên trong nháy mắt. Bá chủ Thánh hoàng Hoàng cấp Thánh vực đều phải cung kính trước mặt hắn. Lời đồn như thế này, có thể nào không gợi cho Hoàng cấp Thánh vực sôi trào? Thậm chí ngay cả cuộc chiến giữa Hoàng cấp Thánh tông và Dược Hoàng cốc trước đó cũng tạm thời bỏ qua một bên.
Hiện tại, chuyện Đông Thánh bệ hạ thu đồ đệ là chuyện trọng đại nhất tại Hoàng cấp Thánh vực. Tuy nhiên không ai biết rốt cuộc Đông Thánh bệ hạ muốn thu đồ đệ như thế nào?
Thế nhưng Hoàng cấp Thánh vực lại lục tục có khách đến từ ngoại vực hàng lâm. Bọn họ có thực lực siêu cườn. Nhưng cụ thể là mạnh bao nhiêu thì không được biết. Rất nhiều người suy đoán, hiện tại ở Hoàng cấp Thánh vực tất nhiên có không ít người mạnh hơn Thánh hoàng, chỉ có điều là bọn họ đều lẫn trong đám người không biểu lộ ra mà thôi.
Thánh Hoàng thành vẫn là nơi náo nhiệt nhất, phồn thịnh nhất của Hoàng cấp Thánh vực. Khách đến từ ngoại vực đa số cũng tụ tập ở bên trong Thánh Hoàng thành, thật ra cũng thường xuyên đưa tới phong ba không nhỏ.
Hơn nữa, có một số khách đến từ ngoại vực hung hăng càn quấy, không ai bì nổi. Bọn họ coi thường cường giả bản thổ của Hoàng cấp Thánh tông, xưng hô với bọn họ bằng hai chữ thổ dân, dẫn tới không ít sự phẫn nộ. Thế nhưng rất nhiều người giận mà không dám nói gì. Một lần từng có bạo phát xung đột tại một quán trà, bởi vì có người bị châm chọc là thổ dân cho nên đã phẫn nộ xuất thủ. Hơn nữa còn là một thiên tài thế gia, bị giết chết trong chớp nhoáng, liên đới mấy vị huynh đệ cũng bị giết chết chung số phận. Người trong quán trà lập tức câm như hến, không dám nhiều lời. Mặc dù là thế gia nhưng cũng không dám đi trả thù. Những người khách đến từ ngoại vực kia không biết sâu cạn, sức chiến đấu cường đại đến quá phận. Hơn nữa bối cảnh nhưt thế nào cũng không ai biết. Tốt nhất ít gây chuyện là hơn.
Một số khách đến từ ngoại vực cũng càng phát lớn lối lên. Rất nhiều người tại thế giới Tiên vực đều có vẻ hèn mọn, không dám đắc tội với ai. Thế nhưng lại bất đồng tại thế giới thổ dân. Bọn họ có cảm giác siêu nhiên, những thổ dân này cũng như những con kiến, bọn họ có thể nắm vận mạng của thổ dân trong tay mình. Thậm chí những con kiến hôi thổ dân kia cũng không dám phản kháng.
Dùng từ ngữ để hình dung, đó chính là cảm giác ưu việt. Hầu hết người tới từ Tiên vực cùng với Tể Hiên và Lục Tử Yên, đều có cảm giác ưu việt tại Hoàng cấp Thánh vực. Một cảm giác cao hơn người khác một bậc.
Cảm giác ưu việt là cảm giác mà đại đa số người đều có. Người tùy ý hung hăng càn quấy gây chuyện chỉ là một phần trong đó. Dù sao người tới nơi từ Tiên vực cũng có một chút chân chính bất phàm, nghĩ thử có nhân vật thiên tài bái nhập làm môn hạ Đông Thánh bệ hạ hay không. Tuy bọn họ cao ngạo, cũng có cảm giác ưu việt, nhưng không thèm khi phụ những người thổ dân ở Hoàng cấp Thánh vực này. Đối với bọn họ, những chuyện như vậy chẳng hay ho gì cả.
Lần đầu tiên thấy khách đến từ ngoại vực hàng lâm tại đỉnh một tửu lâu, có không ít người đang uống rượu ở đấy, hai người trong đó bất ngờ chính là đoàn người Tể Hiên và Lục Tử Yên.
Gần đây tâm tình của Tể Hiên không được tốt lắm. Tất cả đều vì thanh niên tà dị ấy. Người này không chỉ đơn giản háo sắc như vậy. Hắn tu luyện tà công, dùng nữ nhân làm lô đỉnh. Nữ nhân mỗi lần bị hắn 'hưởng dụng' qua đều phải bỏ mạng.
Hoàng cấp Thánh tông tuy có nhiều nữ hầu là mỹ nữ. Tể Hiên đã đưa cho thanh niên tà dị này không ít mỹ nữ, cũng không qua nổi thanh niên tà dị điên cuồng lấy mỹ nữ làm lô đỉnh này. Hắn ta không chỉ cần nữ nhân, mà còn đòi hỏi phải là mỹ nữ có tướng mạo xinh đẹp nữa.
Trong vòng vài ngày, thanh niên tà dị đó còn tự đi bắt người ở Hoàng cấp Thánh tông, trông thấy đệ tử Hoàng cấp Thánh tông xinh đẹp cũng dám hạ thủ. Thậm chí còn nghĩ cách đối với Lục Tử Yên. Ánh mắt của hắn ta lúc nhìn Lục Tử Yên lộ hào quang tà dị, khiến cho Tể Hiên cực kỳ khó chịu. Tuy nhiên hắn phát hiện ra tên khốn đó từ sau khi điên cuồng với nữ tữ tử làm lô đỉnh xong, khí tức tu vi liền tiến bộ thần tốc, khí tức không ngờ mơ hồ nhảy lên tới Thiên tượng tầng ba điên phong. Điều này thật sự khiến cho Tể Hiên hắn sinh ra ý động trong lòng.
Nếu như bỏ qua lương tri, công pháp này đích xác là công pháp vô cùng tốt. Nếu có thể hưởng dụng mỹ nữ lại còn có thể tăng cao tu vi. Vì thế Tể Hiên hắn không đuổi đối phương đi, mà vẫn tiếp tục bắt người cho đối phương từ Thánh Hoàng thành.
Cứ như vậy, mấy ngày qua, Thánh Hoàng thành nhanh chóng lan truyền tin đồn về nữ tử mất tích. Tin đồn bạo phát cũng do nữ tử mất tích sau khi có thiên tài một thế lực lớn hàng lâm.
Đúng lúc này, trong hư không có một nhóm hình bóng lập lòe qua. Chỉ thấy một người trong đó mặc áo trắng, tuấn tú phi phàm. Đôi mắt hắn quét qua hư không phía dưới, lập tức bước chậm xuống, đi tới tửu lâu lộ thiên.
Tể Hiên và Lục Tử Yên thần sắc chợt nghiêm nghị. Trong mắt Tể Hiên thì lóe lên một đạo lãnh mang. Còn Lục Tử Yên thì có vẻ kinh ngạc, lập tức tươi cười nhìn theo bóng dáng của người nọ đang hàng lâm xuống. Cường giả Hoàng cấp Thánh tông hộ vệ chung quang Tể Hiên, từng người một ai nấy đều mang thần sắc lạnh như băng, chăm chú nhìn hình bóng đang rơi xuống, sát cơ trong mắt lộ hết ra ngoài.
-Tần Vấn Thiên. Hắn là Tần Vấn Thiên.
Lúc này có tiếng kinh hô truyền ra. Trong tửu lâu ngay lập tức ồ lên một tràng. Khi Vấn Thiên hạ xuống xong, rất nhiều người đua nhau nhường chỗ. Bây giờ ở Hoàng cấp Thánh vực này, còn có người nào không biết danh tiếng của Tần Vấn Thiên chứ.
Tần Vấn Thiên ngồi xuống cạnh Tể Hiên cách đó không xa, bên cạnh hắn cũng có cường giả Dược Hoàng cốc hộ vệ hai bên. Hiện tại Hoàng cấp Thánh tông và Dược Hoàng cốc dường như đã đạt thành một giao ước: hai bên có tiếp tục giao phong nữa. Tuy nhiên một khi gặp nhau, không khí kiếm bạt nổ trương dĩ nhiên là không thể tránh khỏi.
Ngồi ở trước bàn rượu, Tần Vấn Thiên rót cho mình một chén rượu rồi uống. Hắn mới vừa hoàn thành tu hành đi ra ngoài, liền nghe thấy giờ này Thánh Hoàng thành phát sinh rất nhiều chuyện, bao gồm lời đồn Đông Thánh bệ hạ thu đồ đệ. Còn có tin khách đến từ ngoại vực lớn lối tại Thánh Hoàng thành. Thậm chí còn nghe nói có khách đến từ ngoại vực bắt nữ tử của Thánh Hoàng thành. Trong lòng hắn vô cùng phẫn nộ. Cũng là người tu hành, đến từ thế giới Tiên vực hoành hành vô kỵ như thế này, xem tính mạng người khác không xem ra gì. Quả thực quá buồn cười.
-Ta nghe nhiều người nói qua cái từ “thổ dân- . Ngươi tuy là người của Hoàng cấp Thánh tông, nhưng chắc cũng tu hành tại vực ngoại a?
Tần Vấn Thiên nhìn Tể Hiên chằm chằm, trong con ngươi lạnh như băng, mơ hồ lộ ra hào quang khiến người sợ hãi.
Tể Hiên thời khắc này không dám khinh thị Tần Vấn Thiên như trước đây. Tên yêu nghiệt Tần Vấn Thiên này có Tử Kim Tinh Hồn, sức chiến đấu cường đại đến quá phận. Hắn không thể không thừa nhận, nếu như có cùng cảnh giới giới, hắn đặt ở Tiên vực thì lực chiến đấu của hắn cũng rất cường đại kinh người.
-Phải thì sao?
Trong mắt Tể Hiên bắn ra ánh sáng lạnh. Hắn có chút ghen tỵ với Tần Vấn Thiên. Thổ dân dưới sự thống ngự của Hoàng cấp Thánh tông, không ngờ lại có Tử Kim Tinh Hồn. Hơn nữa còn có cường giả Tiên cảnh che chở, giết chết Hoàng cấp Thánh tông hắn đào thoát.
-Người đến từ Tiên vực cũng không có gì đặc biệt, lại luôn mồm xưng người khác là thổ dân. Chẳng phải ngươi cũng không bằng cả thổ dân như ta đó sao?
Tần Vấn Thiên uống một ly rượu, châm chọc nói. Trong lòng hắn khó chịu trước những lời đồn về sự hung hăng càn quấy của người Tiên vực.
Lúc này tại một bàn rượu khác, có mấy người đặt chén rượu xuống, ánh mắt đua nhau nhìn bên bàn rượu của Tần Vấn Thiên. Một người trong đó ánh mắt hiện lên quang hoa màu máu, toàn thân bộc lộ ra một khí tức cực kỳ nguy hiểm.
Tuy nhiên sau đó chỉ thấy hắn mở miệng cười tươi, nhìn người đối diện, cười nói:
-Người ở thế giới thổ dân này nói chuyện cũng lớn lối thật.
-Huyết Lệ, người thổ dân chẳng lẽ biết mình là thổ dân sao? Bọn họ có ánh mắt thiển cận, kém kiến thức, căn bản không hiểu được Tiên vực mênh mông và cường thịnh đến mức nào, chỉ biết có thế giới thổ dân, xứng với câu người không biết không sợ. Bọn họ không biết nên tự nhiên cũng không sợ hãi.
Người đối diện cười nói đáp lại.
-Điều này cũng đúng. Kém kiến thức cũng là một loại bi ai. Không biết mình ở vào tầng chót cùng của Chư Thiên thế giới. Bọn họ nào biết rằng, một số cường giả siêu cấp đại chiến ngoài không gian Tiên vực, một khi cao hứng, phất tay một cái là có thể hủy diệt vô số thế giới thổ dân như thế này. Bọn họ không hiểu bản thân mình nhỏ nhoi đến cỡ nào.
Người thứ ba gật đầu đồng tình nói. Ba người tự uống rượu nói chuyện phiếm, dường như coi lời nói của Tần Vấn Thiên như là không khí. Bọn họ hiển lộ cảm giác ưu việt ra hết không thể nghi ngờ.
-Ha ha.
Tể Hiên nghe được mấy lời này cũng nhoẻn miệng cười lơ đãng, cũng không trả lời Tần Vấn Thiên. Ba người này nói đã đủ rồi.
Trong tửu lâu, không ít người đều lộ ra thần sắc tức giận. Những người kia thật là không coi ai ra gì a.
Tần Vấn Thiên dù gì thì cũng là nhân vật thiên kiêu gần như danh tiếng thịnh nhất của Hoàng cấp Thánh tông bọn họ, thiên phú không biết mạnh bao nhiêu, mà cũng bị bọn họ châm biếm ư.
-Tần Vấn Thiên, những người khách đến từ ngoại vực lớn lối đã quen. Bất quá ít chọc đến bọ họ mới tốt. Bọn họ nào biết rằng với thiên phú của ngươi, sớm hay muộn cũng khiến cho bọn họ nhìn lên, bọn họ mới là người không biết gì.
Có người khó chịu trong lòng, tuy giận nhưng không dám nói gì, đành phảu lên tiếng truyền âm cho Tần Vấn Thiên, phát tiết bất mãn của mình.
-Người không biết không sợ. Cũng đúng. Chỉ có kẻ yếu mới thích cảm giác bản thân mình ưu việt. Vì bọn họ là những người tồn tại ở tầng dưới chót của các nơi, đè nén đã quen.
Tần Vấn Thiên lãnh đạm lên tiếng, khiến cho ba người kia nhíu nhíu mày.
-Tần công tử nói như vậy vẫn làm cho người ta phấn chấn. Tiên nhi bội phục.
Lúc này lại một âm thanh nhu hòa truyền đến. Lập tức chỉ thấy phía dưới thang lầu mấy bóng người đi lên tửu lâu. Một người trong đó xinh đẹp như tiên tử, phút chốc khiến cho ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào thân nàng. Những người khách đến từ ngoại vực trong lúc nhất thời đều hiển lộ thần tình si ngốc.
Người đến chính là Lâm Tiên Nhi. Nàng có danh xưng là đệ nhất mỹ nữ Hoàng cấp Thánh vực a.