Người chung quanh đều nhìn hai người Thanh Nhi và Tần Vấn Thiên. Quan hệ giữa bọn họ tựa như thân mật, rồi lại phảng phất có khoảng cách vậy. Bọn họ cũng biết thê tử của Tần Vấn Thiên là thánh nữ Mạc Khuynh Thành của Dược Hoàng cốc.
Điều khiến cho bọn họ kinh hãi chính là, cô gái này dường như có quen biết cùng đoàn người từ trên trời rơi xuống. Như vậy rốt cuộc nàng có thân phận như thế nào?
Cũng có cường giả Hoàng cấp Thánh tông nhận ra Thanh Nhi. Chính là nữ tử ban đầu uy hiếp bọn họ ở Hoàng cấp Thánh tông. Nhìn ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của cô gái kia, bọn họ liền nghĩ tới lời nói xơ xác tiêu điều, trong lòng không khỏi run rẩy nhè nhẹ.
Vậy thật chỉ là một lời nói đùa uy hiếp sao?
Cô gái thần bí kia, nếu thật sự Hoàng cấp Thánh tông phải san thành bình địa, sẽ không làm được sao?
Nghĩ vậy bọn họ cảm giác cả người đều hơi lạnh, nhìn thần sắc Tần Vấn Thiên vô cùng phức tạp. Nhân vật tuyệt đại thiên kiêu của Hoàng cấp Thánh vực, rốt cuộc hắn có mị lực ra sao. Bên cạnh nữ tử, không ngờ lại có những người xuất chúng như thế.
Mạc Khuynh Thành Dược Hoàng cốc, tiên nữ giáo Lâm Tiên Nhi, thời khắc này, thậm chí Thanh Nhi có thể là người Tiên vực thần bí đến đây.
-Thanh Nhi công chúa, chúng ta cần phải đi.
Lúc này, tiếng Đông Thánh đình truyền đến. Thanh Nhi không quay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng vẫn ngắm nhìn Tần Vấn Thiên như cũ, lập tức thấp giọng nói:
-Ta sẽ ổn thôi.
Ngay lúc Thanh Nhi nói chuyện, một ngọn gió phất qua, chỉ thấy bên người Tần Vấn Thiên xuất hiện một thân ảnh kinh diễm khác, khiến cho rất nhiều người trợn cả mắt lên, đờ đẫn tại chỗ ấy.
Nhìn ba vị nữ tử xuất hiện bên cạnh Tần Vấn Thiên, không có bất kỳ người nào có thể dời ánh mắt đi. Bọn họ nhìn ánh mắt của Tần Vấn Thiên, đều không biết là ghen tỵ hay là hâm mộ.
Mặc dù Đông Thánh đình là nhân vật như vậy, bởi vì ba người đang ngơ ngẩn, trong con ngươi có một luồng dao động sâu sắc, đưa mắt nhìn Tần Vấn Thiên.
Về phần Tể Hiên, đã chết lặng.
Thanh Nhi trong trẻo nhưng lạnh lùng như băng núi tuyết liên, thoát tục kinh diễm như vậy. Trên người Mạc Khuynh Thành mơ hồ có ánh sáng thánh khiết, phảng phất nàng là hóa thân thuần mỹ. Lâm Tiên Nhi giống như tiên tử động lòng người, khiến cho bất kỳ nam nhân nào đều sinh ra ý muốn bảo hộ.
Ba nữ nhân như vậy đứng chung một chỗ, hết thảy thiên hạ đều phải ảm đạm phai mờ, mà ba nữ tử các nàng đều đứng ở bên người Tần Vấn Thiên.
Đôi mắt đẹp của Lục Tử Yên vẫn sớm đã ngưng đọng Lục Tử Yên. Thời điểm nàng đi tới nơi thế giới thổ dân là tâm tính cao ngạo, nhưng khoảnh khắc này, niềm kiêu ngạo của nàng dường như bị đánh trúng vỡ vụn, không phải bởi vì thực lực, chỉ là dung nhan. Sự cao ngạo của nàng hoàn toàn bị đánh nát. Bất luận nàng đứng bên cạnh một vị nữ tử nào, chỉ sợ những nam nhân kia đều sẽ không thể không nhìn Lục Tử Yên nàng nhìn hơn.
Ba người nữ nhân này đều ở một chỗ, nếu những lời nói trước khi nàng đi, sợ rằng sẽ bị cho rằng là không khí, chỉ có thể làm nổi lên siêu phàm thoát tục của ba người kia.
Lúc Mạc Khuynh Thành xuất hiện, ánh mắt Thanh Nhi nhìn nàng, đôi mắt đẹp trong trẻo nhưng lạnh lùng vẫn không có bất kỳ tình cảm gì.
Tần Vấn Thiên lại cười nói với Mạc Khuynh Thành:
-Ngươi đã đến rồi.
-Ừ.
Mạc Khuynh Thành kéo tay Tần Vấn Thiên. Bản tay nhỏ bé mềm mại như cấp thêm động lực cho Tần Vấn Thiên. Nhưng người ngoài xem ra, đó tựa hồ là đang công khai biểu thị chủ quyền đối với Thanh Nhi. Nàng mới là thê tử của Tần Vấn Thiên.
-Ta đi nha
Thanh Nhi dùng giọng trong trẻo cáo biệt Tần Vấn Thiên.
-Ừ.
Tần Vấn Thiên gật đầu, bàn tay nắm chặt bàn tay của Mạc Khuynh Thành hơn nữa.
Lập tức, Thanh Nhi chuyển qua, chậm rãi đi tới hư không. Tốc độ của nàng rất chậm, chậm khiến cho người ta có thể cảm thấy nàng đang lưu luyến.
Lão giả cùng với đám người Đông Thánh đình hộ vệ khoảng cách gần Thanh Nhi. Cô gái xinh đẹp được xưng là công chúa. Rất có thể nàng là một công chúa đến từ Tiên vực.
Tần Vấn Thiên ngắm nhìn teho bóng lưng Thanh Nhi rời đi. Hắn hít sâu một hơi. Đúng lúc này, trong đôi tai của hắn bất chợt vang lên một giọng nói.
-Thanh Nhi thật sự rất tốt đối với chàng.
Đó là giọng nói của Mạc Khuynh Thành. Âm thanh giọng nói của nàng nghe thật nhẹ, thật nhu mỹ.
-Tại thời điểm phu quân nguy nan, vẫn luôn là nàng xuất hiện bên cạnh phu quân. Nàng giống như nữ kỵ sĩ, một mực yên lặng thủ hộ. Lặng im không lên tiếng. Thậm chí phu quân chàng cũng không biết rốt cuộc nàng đã bỏ ra cho phu quân bao nhiêu.
Mạc Khuynh Thành chậm rãi nói. Giọng nói của nàng vẫn không linh như cũ. Tuy rằng rất khẽ, nhưng Tần Vấn Thiên có thể nghe được rõ ràng. Thân thể hắn không nhịn được khẽ run run, mắt ngắm nhìn gương mặt hoàn mỹ không tỳ vết của Mạc Khuynh Thành.
Mặc dù Lâm Tiên Nhi cũng rung động sâu sắc, ánh mắt nhìn theo Mạc Khuynh Thành khó có thể tin. Nàng không thể nào tưởng tượng được giờ phút này Mạc Khuynh Thành lại thốt lên những lời như thế.
Tần Vấn Thiên cũng không ngờ tới.
Lúc này, ánh mắt cu3a Mạc Khuynh Thành chậm rãi di chuyển, cũng ngắm nhìn Tần Vấn Thiên, mang theo nụ cười hiền hòa, nói:
-Sư tôn nói với thiếp một số chuyện. Vấn Thiên, những chuyện Thanh Nhi làm vì chàng, thiếp không thể nào làm được. Trước kia lúc thiếp không có ở bên cạnh chàng, cũng là do Thanh Nhi nàng ấy luôn luôn quan tâm đến phu quân. Lúc nào nàng ấy cũng luôn xuất hiện vào lúc phu quân cần nhất.
Ánh mặt trời chiếu rọi trên gương mặt hoàn mỹ không tì vết của Mạc Khuynh Thành. Nụ cười của nàng đẹp là vậy. Rực rỡ là vậy.
-Vì thế, thiếp không hy vọng đây sẽ trở thành sự tiếc nuối của phu quân. Bên cạnh đó, thiếp cũng không hy vọng Thanh Nhi mang theo niềm tiếc nuối mà rời khỏi nơi này. Cho nên phu quân chànghãy mau đuổi theo đi. Ít nhất phu quân nói cho nàng biết, bảo nàng chờ phu quân.
Nụ cười của Mạc Khuynh Thành vừa rơi vào ánh mắt của Lâm Tiên Nhi, Lâm Tiên Nhi nàng gần như ngẩn người. Nụ cười ấy, giọng nói dịu dàng ấy lại làm cho khóe mắt của Tần Vấn Thiên ửng đỏ. Hắn run rẩy đưa hai tay ra, nâng lấy đôi gò má của Mạc Khuynh Thành. Chỉ thấy trong đôi mắt cười tươi rực rỡ kia lại có nước mắt chảy ra. Nhưng nàng vẫn cứ tươi cười.
-Vì sao nàng lại ngốc như vậy.
Tần Vấn Thiên nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt trên mặt của Mạc Khuynh Thành.
-Ít nhất, ta sẽ không ích kỷ đối với tình yêu của nàng như vậy. Ta có thể làm được và Thanh Nhi cũng vậy. Không oán. Không hối hận.
Mạc Khuynh Thành vẫn chảy nước mắt mà cười:
-Thiếp không hy vọng chàng sẽ tiếc nuối, không hy vọng chàng hối hận, càng không hi vọng tình yêu của thiếp sẽ trở thành gông xiềng của chàng. Xin tha thứ thiếp sẽ ghen tị, thân là nữ nhân thiếp không cách nào tránh khỏi. Thế nhưng thiếp tình nguyện bản thân mình ghen tị, cũng không muốn nhìn thấy chàng có một chút thương tâm nào.
-Mau đi đi. Thanh Nhi là cô gái tốt. Nàng làm nhiều chuyện vì phu quân như vậy, không thể cứ như vậy mà yên lặng rời đi.
Mạc Khuynh Thành nắm thật chặc bàn tay của Tần Vấn Thiên, lập tức buông lỏng ra. Trong ánh mắt tươi cười chất chứa những dòng lệ. Giọt lệ trong đôi mắt nàng còn đẹp hơn những viên trân châu. Hình ảnh này cứ phảng phất trong đầu của Tần Vấn Thiên, hóa thành vĩnh hằng.
Tần Vấn Thiên bỗng nhiên đi lên trước một bước, ôm Mạc Khuynh Thành thật chặc. Hắn nắm chặc tay của Mạc Khuynh Thành, dùng sức nắm lấy, sau đó buông lỏng ra, lập tức thân thể phóng lên cao, chậm bước tới hư không.
Gương mặt Mạc Khuynh Thành vẫn mỉm cười như cũ. Nàng nhìn thân ảnh ấy bay lên không, đưa tay xoa xoa vệt nước mắt nơi khóe mắt. Nước mắt kia phảng phất là những giọt nước mắt đẹp nhất trên thế gian…
-Thanh Nhi.
Tần Vấn Thiên cất tiếng nói to với thân ảnh trong hư không. Thân ảnh dong dỏng chậm bước trong bầu trời nghe được giọng nói này liền hơi run rẩy. Nàng lập tức ngừng lại, xoay người, chợt thấy Tần Vấn Thiên chậm bước về phía nàng.
Rất nhanh, Tần Vấn Thiên lại một lần nữa xuất hiện ở trước mặt Thanh Nhi.
Thanh Nhi ngắm nhìn Tần Vấn Thiên, bờ môi run run. Nhưng nàng không biết nên nói gì.
-Thanh Nhi, ta có thể ôm nàng được không?
Trong ánh mắt của Tần Vấn Thiên rạng rỡ như ánh mặt trời, dường như muốn xua tan hàn ý trên người Thanh Nhi.
Toàn thân của Thanh Nhi hơi run rẩy, đôi mắt đẹp không khỏi chớp chớp, trên mặt mơ hồ thoáng hiện vẻ ngượng ngùng, chỉ thấy nàng khẽ gật đầu, ngón tay miết nơi góc áo, khẽ gật đầu:
-Ừ.
Tần Vấn Thiên nhoẻn miệng cười, đi lên trước, đưa hai tay ôm lấy thân hình mểm mại của Thanh Nhi vào trong lòng ngực. Sức mạnh của hai tay của hắn khiến cho thân thể mềm mại của Thanh Nhi hơi rung động. Tuy nhiên nàng khôi phục bình tĩnh rất nhanh. Đôi tay của nàng tựa hồ có phần lúng túng. Cuối cùng, chậm rãi khoát lên bờ vai của Tần Vấn Thiên. Giờ khắc này trong lòng nàng thật ấm áp biết bao.
Tần Vấn Thiên dường như muốn dùng ngực của hắn ôm và làm tan Thanh Nhi mất vào trong lòng. Thật lâu sau, hắn mới nới lỏng hai tay đang ôm chặc nàng, nhưng tay của hắn vẫn đặt trên bờ eo mảnh khảnh của Thanh Nhi. Hai người bốn mắt gặp nhau. Khoảng cách thật gần như thế. Nữ tử trong trẻo nhưng lạnh lùng y như băng sơn ấy, thời khắc này trên gương mặt lại lóe lên thoáng ửng hồng, kiều diễm động lòng người đến vậy.
Đột nhiên, Tần Vấn Thiên đưa đầu tiến lên trước, miệng của hắn đặt vào đôi môi mềm mại của Thanh Nhi, lại một lần nữa ôm nàng thật chặc.
Trong đầu Thanh Nhi như bị điện giựt, cả người đều ngây dại, đôi mắt đẹp chớp chớp. Giờ khắc này nàng có thể cảm nhận được rõ ràng vẻ không nỡ rời xa cùng với lưu luyến nồng nàn của Tần Vấn Thiên.
Ánh mắt của nàng chậm rãi nhắm lại, mặc cho Tần Vấn Thiên hôn, bờ mi thật dài thật đẹp. Nàng khép chặt đôi mắt, lại có những giọt lệ lóng lánh.
Lão giả và Đông Thánh đình Sau lưng nàng lúc này thần sắc cũng thay đổi. Lão giả thì đành chịu. Nhưng mà Đông Thánh đình lại lóe lên một tia lãnh ý trong đôi mắt. Tuy nhiên hắn không có danh nghĩa gì để ngăn trở. Hắn dựa vào cái gì mà ngăn trở chứ?
-Ta đi nha.
Tình sâu vô tận. Thanh Nhi lại đẩy Tần Vấn Thiên ra, liền xoay người, chậm bước đi tới hư không. Nàng không muốn để cho Tần Vấn Thiên trông thấy nàng lưu luyến, không muốn Tần Vấn Thiên nhìn thấy những giọt nước mắt đang rơi trong mắt nàng. Nàng lo lắng nếu lưu lại thêm một khắc nữa, nàng sẽ không thể nào rời đi được.
-Thanh Nhi, chờ ta.
Tiếng của Tần Vấn Thiên truyền đến sau lưng. Bước chân của Thanh Nhi không mảy may dừng, thậm chí bước chân càng nhanh hơn.
-Ta nhất định sẽ đi tới Tiên vực tìm nàng, cho dù là đạp phá Chư Thiên vạn vực, cho dù là dày xéo cửu thiên tinh hà, ta cũng sẽ tìm được nàng. Đám mây này không giấu được nếu ta muốn nhìn đôi mắt của nàng. Bầu trời kia không ngăn được đường nếu ta muốn đi tìm nàng.
Tình cảm mà Tần Vấn Thiên vẫn tích chứa trong lòng, trong một tích tắc liền tiết ra như là thác lũ, không cách nào át chế nổi.
Thanh Nhi ngẩng đầu, nhìn vào đám mây, nhìn vào bầu trời, lệ đã rơi đầy trên mặt nàng.