Dược Hoàng cốc, nhóm người Tần Vấn Thiên chậm bước tiến thẳng tới tẩm cung Dược Hoàng cư ngụ.
Hiện tại Dược Hoàng cốc chiêu thu không ít nhân vật thiên tài của Hoàng cực Thánh vực, phồn thịnh một vùng. Bọn họ thấy trong ánh mắt của đám người Tần Vấn Thiên và Mạc Khuynh Thành đều toát ra tia sáng kỳ dị. Tuy rằng gia nhập Dược Hoàng cốc, nhưng cơ hội chính mắt trông thấy hai người cũng không nhiều, vì hai người bọn họ đều rất ít xuất hiện.
- Dường như là Lâm Soái và Quý Phi Tuyết, còn có Lâu Băng Vũ nữa. Vì sao bọn họ cũng tới Dược Hoàng cốc?
Có người nhìn đám người bước chậm trong hư không thì biểu lộ thần sắc nghi hoặc.
Tuy rằng Trượng Kiếm tông và Tần Vấn Thiên có quan hệ thân mật, nhưng Trượng Kiếm tông dù sao thuộc loại thế lực phụ thuộc Hoàng cực Thánh tông. Còn Dược Hoàng cốc có thể nói là hoàn toàn đứng về mặt đối lập với Hoàng cực Thánh tông. Chính vì tị hiềm, người của Trượng Kiếm tông cũng không nên đến Dược Hoàng cốc rồi.
Thật ra điều này Tần Vấn Thiên cũng suy tính đến, nhưng sau khi nghe được lời của Lâm Soái nói hắn cũng chưa đắn đo nhiều như vậy, Hoàng cực Thánh tông đã bắt đầu giám thị Trượng Kiếm tông, chỉ sợ là sớm hay muộn muốn khai đao bắt Trượng Kiếm tông, tị hiềm không tị hiềm đều không sao cả.
Hình bóng của bọn họ dừng lại bên ngoài tẩm cung của Dược Hoàng, an tĩnh đứng đó. Một lát sau, Dược Hoàng từ trong phòng đi ra, động tĩnh bên ngoài hiển nhiên không lừa được hắn.
-Ngươi bỏ được xuất quan.
Dược Hoàng khẽ vuốt chòm râu, cười nói với Tần Vấn Thiên.
-Đã lâu không đến thăm viếng tiền bối.
Tần Vấn Thiên cười đáp.
Dược Hoàng nhìn thoáng qua đám người Lâm Soái, tựa như không cười nói:
-Hai vị tiểu tử kia ta dưỡng giúp ngươi lâu như vậy còn chưa mang đi, lần này lại có chuyện tìm ta sao.
-Tiểu hỗn đản và Luyện Ngục có thể trưởng thành tốt hơn tại nơi của tiền bối.
Tần Vấn Thiên lúng túng cười nói.
-Bớt nịnh hót đi. Lần trước ta xuất môn, lò luyện đan đều bị tiểu súc sinh kia lãng phí sạch sẽ. Nó thậm chí còn trực tiếp ngủ một giấc, quăng xuống đất cũng không thèm tỉnh lại.
Dược Hoàng nói xong vung bàn tay lên, một lát sau trên tay hắn dựng ngược một tiểu Cẩu trắng tuyết. Trên người tiểu Cẩu đang lóe ra ánh sáng vàng như có như không, ngủ say như chết.
Nhìn Dược Hoàng dựng râu trừng mắt, túm cái đuôi của con khốn lắc tới lắc lui, Tần Vấn Thiên không khỏi nhăn mặt. Lão đầu này tâm trả thù thật mạnh a.
-Con khốn nhép này đúng là thiếu quản giáo. Có tiền bối quản giáo ta yên tâm.
Tần Vấn Thiên thấy thần sắc Dược Hoàng buồn bực đành nói vui lấy lòng, chỉ thấy một đạo hà quang lóng lánh, lập tức truyền đến tiếng hót dài của chu tước, liền thấy một yêu thú hoa mỹ trên đỉnh tẩm cung Dược Hoàng bay tới, trên người mang hà quang rực rỡ, trông thấy Tần Vấn Thiên hai tròng mắt của nó lộ ra vẻ mừng rỡ, thân thể xoay tròn vòng quanh Tần Vấn Thiên, bỗng chốc miệng mổ lên người Tần Vấn Thiên.
-Ngươi yên tâm, còn ta thì không tỉnh tâm.
Dược Hoàng thổi chòm râu, vung tay. Lập tức phốc đông một tiếng, con khốn nhép bị quăng trên mặt đất. Nhưng nó vẫn say ngủ an tường như cũ, dường như không gì có thể quấy rầy giấc ngủ của nó.
-Nói đi, chuyện gì.
Dược Hoàng hỏi.
-Dược Hoàng tiền bối, Hoàng cực Thánh tông đã bắt đầu giám thị Trượng Kiếm tông, Diệp quốc.
Lâm Soái mở miệng nói.
-Sư tôn và sư tổ vốn muốn mời tiền bối tống tặng chúng ta ra Hoàng cực Thánh vực. Nhưng vãn bối muốn thỉnh giáo tiền bối, có phương pháp phá giải hay không?
Cặp chân mày của Dược Hoàng chợt nhíu, quả nhiên Hoàng cực Thánh tông sẽ không từ bỏ ý đồ. Chuyện này liên quan đến bọn họ có thể lao lao nắm trong tay một hạt thế giới hay không, những người kia đi ra Thánh Hoàng, nhất định sẽ không cho phép thế lực khác uy hiếp đến địa vị vua một phương của bọn họ. Xem ra là chuẩn bị muốn xuất thủ rồi.
-Sư tôn.
Mạc Khuynh Thành hô một tiếng. Dược Hoàng nhìn đệ tử của mình rồi lên tiếng:
-Ngươi nha đầu kia, bây giờ đi cùng Tần Vấn Thiên đi.
-Sư tôn, đây là còn liên quan đến Dược Hoàng cốc chúng ta. Hoàng cực Thánh tông muốn đối phó nhất chỉ sợ sẽ là chúng ta.
Mạc Khuynh Thành nói.
-Như thế thì có chút phiền phức a.
Dược Hoàng cau mày, dường như có ưu tâm:
-Hoàng cực Thánh tông nắm trong tay thế giới này đã được mấy chục vạn năm. Các thời đại tuy rằng người đặt chân Tiên cảnh không nhiều lắm, nhưng vẫn là nhân vật từng đi ra mấy đời thánh hoàng, lần trước giao phong Hoàng cực Thánh tông chiến bại, nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ. Thánh hoàng thế hệ này tự biết dựa vào bản thân mình không có cách nào tiêu diệt Tiên cấp khôi lỗi và ta, sợ rằng sẽ thỉnh động thánh hoàng trước đây trở về. Một khi như thế, bọn họ sẽ dùng thủ đoạn thiết huyết thanh trừ dị kỷ. Ví như bọn họ không yên lòng Trượng Kiếm tông, đồng thời hủy diệt Dược Hoàng cốc ta.
-Tiền bối, chúng ta nên làm như thế nào?
Tần Vấn Thiên hỏi.
-Theo ý ngươi thì thế nào?
Dược Hoàng hỏi ngược lại.
-Việc đã đến nước này, Hoàng cực Thánh vực không tha cho hai đại bá chủ, tất có hủy diệt một bên, duy chỉ có khai chiến.
Tần Vấn Thiên nói. Lập tức mọi người ở bên cạnh đều đồng loạt trầm mặc, khai chiến cùng Hoàng cực Thánh tông thật sao?
-Lần trước đánh một trận, chúng ta dùng khôi lỗi chiến các cường giả Hoàng cực Thánh tông, đạt được thắng lợi. Nhưng thực tế lần đó xuất động rất ít cường giả Hoàng cực Thánh tông. Nếu như Hoàng cực Thánh tông hiệu lệnh toàn bộ thiên hạ dốc hết toàn lực, chúng ta sẽ lập tức lâm vào tình cảnh lúng túng. Một khi hai đời thánh hoàng xuất hiện, về mặt chiến lực cũng sẽ hiện ra yếu thế, khi đó cục diện cuộc chiến sẽ nghiêng về một bên.
Lời Dược Hoàng nói khiến cho mọi người cảm thấy được một áp lực, lập tức hắn nói tiếp với đám người Tần Vấn Thiên:
-Biện pháp tốt nhất là ta đưa các ngươi đi trước, trước khi Hoàng cực Thánh tông động thủ.
-Huyền Vũ khôi lỗi có thể chống lại thánh hoàng sao?
Tần Vấn Thiên nhíu chặc mày, lúc này tâm tư rời đi ngược lại đã giảm bớt một chút, không giải được tình thế nguy hiểm hắn không an tâm rời đi.
-Huyền Vũ khôi lỗi tuy là khôi lỗi tiên cấp, có thể càn quét cường giả tiên cấp trở xuống. Nhưng mà đối mặt Thánh hoàng chỉ có thể phòng ngự, không có khả năng áp chế, chỉ sẽ ở vào cục diện bị động.
Dược Hoàng nói.
-Thánh hoàng đời trước xem ra vẫn chưa quay về.
Tần Vấn Thiên nói nhỏ.
-Hẳn chưa, nhưng nếu Hoàng cực thánh đã có hành động, sợ là rất nhanh thôi.
Dược Hoàng đáp.
-Trước lúc này, chúng ta tăng cường lực lượng tự thân, giải cứu Trượng Kiếm tông và Diệp quốc, để bọn họ đứng về phía chúng ta, được không?
Tần Vấn Thiên nhìn Dược Hoàng, với hành động của Hoàng cực Thánh tông hiện giờ xem ra, chỉ sợ sẽ không bỏ qua Trượng Kiếm tông và Diệp quốc. Nhất định bọn họ phải động thủ khai chiến tại Hoàng cực Thánh tông trước.
Dược Hoàng nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên, đôi mắt sâu thương tang lộ ra nụ cười thờ ơ, nói:
-Ngươi thật lớn mật.
-Chúng ta không có lựa chọn nào khác. Nếu sớm muộn gì cũng phải khai chiến, vậy tại sao không chủ động xuất thủ?
Tần Vấn Thiên hít sâu một hơi, thật sự cũng không có biện pháp.
-Lâm Soái sư huynh bọn họ đã tới nơi này, ta lo lắng Hoàng cực Thánh tông sẽ sớm động thủ trước.
Ánh mắt Dược Hoàng nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên, khẽ vuốt chòm râu, lập tức cười nói:
-Tốt. Ta nghe lời ngươi, ai bảo lão phu thiếu ngươi đó mà. Dù sao hết thảy đều do ngươi quyết định. Bất kể sinh ra hậu quả gì ngươi không được hối hận.
-Đa tạ Dược Hoàng.
Tần Vấn Thiên thấy Dược Hoàng gật đầu đáp ứng, tùy tiện nói:
-Khi nào xuất thủ?
-Ngươi cũng nói muốn nắm bắt thời gian, vậy hiện tại đi. Ta triệu tập nhân thủ xuất phát. Ngươi cùng đi chung đi.
Dược Hoàng cười cười, lập tức một đạo khí tức khủng bố trong nháy mắt bao phủ toàn bộ Dược Hoàng cốc mênh mông. Lệnh triệu tập được phát ra. Sau một lát, cường giả Dược Hoàng cốc đua nhau lập lòe đi tới nơi đó.
. .
Suy đoán của Dược Hoàng và Tần Vấn Thiên cũng không sai, giờ này Hoàng cực Thánh tông đã triệu tập các đại mạch, thậm chí ngay cả cường giả của chín đại phái phụ thuộc vào Hoàng cực Thánh tông cũng đều lục tục bị điều tập đến ở bên trong Thánh Hoàng thành, bởi vậy mới xuất hiện cảnh tượng cường giả của Tử Lôi tông cùng với tiên cung tiễu trừ bọn Lâm Soái kia.
Tin tức Tần Vấn Thiên lần nữa xuất hiện, hơn nữa còn hộ vệ đám người Lâm Soái tru diệt cường giả của Tử Lôi tông và tiên cung rất nhanh truyền tới bên trong Hoàng cực Thánh tông. Trong một tòa đại điện của mạch lãnh tụ của Hoàng cực Thánh tông, các lớn nhân vật cao tầng tụ tập, thậm chí Thánh hoàng tử Tể Hiên cũng xuất hiện.
- Đám người Lâm Soái, Quý Phi Tuyết cấu kết Tần Vấn Thiên, hơn nữa gia nhập vào Dược Hoàng cốc, có thể nói là tư thông địch nhân, mọi người nói xem nên làm sao bây giờ?
Có một cường giả đức cao vọng trọng lên tiếng hỏi. Hắn chính là Phó tông chủ Tể Nghiêm của Mạch lãnh tụ của Hoàng cực Thánh tông, nắm quyền lớn, thực lực siêu cường.
- Mạch Trượng Kiếm tông chỉ sợ đều đã làm phản, chúng ta nên thanh lý môn hộ rồi.
Nhân vật lãnh tụ của mạch Tử Lôi tông, đồng dạng là cường giả phó tông chủ của Hoàng cực Thánh tông ứng tiếng.
- Đích xác, nên ra tay rồi, chậm sẽ sinh biến.
Lãnh tụ mạch Đại Thương hoàng triều phụ họa, con ngươi của hắn lạnh lùng, sát ý mãnh liệt.
- Lão Thánh hoàng đã truyền đến tin tức, ông ta sẽ trong vòng một tháng dẫn người tới tiêu diệt Dược Hoàng cốc, nhưng hôm nay xuất hiện nội tặc, đích xác nên dọn dẹp trước.
Tể Nghiêm thần sắc lạnh lùng. Bọn họ một mực chờ đợi , chờ lão Thánh hoàng hàng lâm, rồi sẽ dùng tư thái vương giả càn quét hết thảy, giết địch trừ gian. Nhưng hôm nay, dường như cần phải sớm ra tay trước một chút.
- Các ngươi lập tức trở về triệu tập thuộc hạ, thời gian tàn một nén nhang sau sẽ tập hợp, bao vây mạch Trượng Kiếm tông, thanh lý môn hộ.
Tể Nghiêm đứng dậy, thần sắc lạnh như băng, quyết tâm đã định.
- Vâng.
- Tuân lệnh.
Trong mắt của rất nhiều người hiện vẻ hưng phấn, đã sớm muốn trừ diệt hết thảy mạch Trượng Kiếm tông. Giờ này rốt cuộc đã chờ được quyết định của phía trên, như vậy thì quyết một lần hành động diệt trừ đi mạch Trượng Kiếm tông cho rồi.
Mạch Trượng Kiếm tông giờ này không khí có vẻ rất ngột ngạt. Bọn họ tự nhiên phát hiện giờ này Hoàng cực Thánh tông đã bắt đầu giám thị bọn họ. Điều này làm cho bọn họ cảm thấy rất thất lạc. Lúc trước cái chết của Khúc Ca vốn là Tể Thu có lỗi với bọn họ, tùy ý giết chết thiên tài của mạch bọn họ, bọn họ hiểu được không có cách nào lấy lại công đạo, chỉ có thể nhịn. Nhưng mạch lãnh tụ cũng bởi vì vậy mà sinh ra sự đề phòng đối với bọn họ. Hơn nữa Tần Vấn Thiên xuất thân từ Trượng Kiếm tông, lại không nễ chút mặt mũi nào của Hoàng cực Thánh tông, khiến cho bọn họ mất hết thể diện, vì thế mới có cục diện hôm nay.
Hoàng cực Thánh tông, sớm hay muộn sẽ hạ thủ đối với bọn họ, điểm này bọn họ biết rõ trong lòng.
Lúc này, trên một ngôi lầu các của Trượng Kiếm tông, Trượng Kiếm tông lão tổ ánh mắt bỗng nhiên mở ra. Ông ta cảm thấy lục tục có người tới gần nơi này, mơ hồ thành thế bao vây. Trong con ngươi già nua của ông ta loé lên ý bi ai nồng nặc.
Hoàng cực Thánh tông, cuối cùng sắp ra tay đối với bọn họ rồi sao?
- Ông, ông, ông. . .
Từng đạo khí tức kinh khủng cuốn tới, càn quét qua nhiều lầu các trong mạch Trượng Kiếm tông. Một sát na này, người của mạch Trượng Kiếm tông đều ngẩng đầu, sắc mặt khó coi.
- Từ Thương!
Một giọng nói hàng lâm, giống như sấm sét giữa trời quang vậy, trực tiếp hô tên lãnh tụ của mạch Trượng Kiếm tông.
Từ Thương, chính là Trượng Kiếm tông lão tổ. Ông ta lúc này thân hình bay lên không, nhìn thân ảnh phía xa đang vây bên này lại, cất giọng lạnh như băng hỏi:
- Từ Thương ta thống ngự mạch Trượng Kiếm tông, tự hỏi chưa bao giờ làm gì có lỗi với Hoàng cực Thánh tông. Nhưng kết quả là, Hoàng cực Thánh tông không ngờ lại vẫn muốn chúng ta diệt vong, mất đi hết nhân tính như thế, bộ không sợ thiên hạ khinh bỉ sao?
Thân ảnh của Lão giả đứng thẳng, không có biện bạch, càng không có cầu xin tha thứ, chết, cũng phải đứng mà chết.
- Mạch Trượng Kiếm tông cấu kết cừu địch của Hoàng cực Thánh tông là Dược Hoàng cốc. Ngươi vẫn dám nói lớn như thế không ngượng sao? Từ Thương, niệm tình ngươi là phó tông chủ của Hoàng cực Thánh tông ta, chúng ta không muốn sát lục nhiều. Các ngươi tự sát đi, người từ Thiên Cương Cảnh trở xuống, chúng ta có thể tha thứ không chết.
Tể Nghiêm thanh âm lạnh lùng, khiến cho Từ Thương lộ ra thần sắc bi thương, người từ Thiên Cương Cảnh trở xuống? Vậy còn có có bao nhiêu người có thể sống!