Lý Mộ Bạch khoát tay áo, nói:
- Ta xuất hiện cũng không phải là vì ngươi, không cần cảm ơn, ngược lại thanh kiếm này có linh tính rất mạnh, hi vọng ngươi có khả năng khống chế nó, chớ có để xảy ra bất trắc.
- Đa tạ tiền bối đã dặn dò.
Tần Vấn Thiên đối với lão giả trước mắt có chút tôn trọng vì đây chính là tổ sư gia của Trượng Kiếm Tông.
- Tổ sư, người này tên là Tần Vấn Thiên, hắn là người có thể phá giải kiếm thế lưu tại nhà cỏ. Sau khi có ân oán cùng Hoàng Cực Thánh Tông, để tránh liên lụy đến Trượng Kiếm Tông hắn đã rời khỏi Trượng Kiếm Tông. Tuy nhiên tình nghĩa thì vẫn luôn còn.
Từ Thương nhìn Lý Mộ Bạch nói, nghe vậy Lý Mộ Bạch nhìn Tần Vấn Thiên vài lần rồi cười nói :
- Có thể phá giải kiếm ghi lại trong nhà cỏ, không tệ, tiểu tử ngươi có danh sư a?.
- Ta đã có sư tôn rồi, không thể gia nhập vào môn hộ khác .
Tần Vấn Thiên cúi người nói, nghe vậy Lý Mộ Bạch nói:
- Đáng tiếc, còn tưởng rằng ở thế giới nhỏ bé này ngươi khó kiếm danh sư, ta còn muốn thu ngươi làm đệ tử.
- Vấn Thiên, dù ngươi có bái sư tổ làm thầy, ta nghĩ sư tôn của ngươi cũng sẽ không trách đâu.
Từ Thương khuyên nhủ nói.
Tần Vấn Thiên lắc đầu :
- Một lời khó bỏ được, sư môn đã có quy định, không thể gia nhập vào môn hộ khác được.
Nghe vậy Từ Thương sửng sốt một chút nhưng khi thấy ánh mắt Tần Vấn Thiên thì trong lòng hắn cảm giác nghi hoặc, theo hắn được biết thì tại Hoàng Cực Thánh Vực Tần Vấn Thiên không có lão sư mới đúng, vì sao nay lại nói như vậy?
Chẳng lẽ là ngày ấy Đông Thánh Tiên Đế đã thu hắn làm đồ đệ? Thế nhưng ngày đó rõ ràng Đông Thánh Tiên Đế cùng với chư Tiên Vương rõ ràng đã bỏ qua Tần Vấn Thiên rồi, điều này làm cho hắn trăm nghĩ mãi mà không hiểu.
- Không sao cả, ta lười nhác đã thành thói quen rồi, bởi vậy tại bên trong Tiên Vực sẽ không gia nhập vào thế lực nào khác nữa, ta chỉ thích độc lai độc vãng. Lúc trước bởi vì gia hỏa này cùng Trượng Kiếm Tông hữu duyên nên mới sinh ra ý niệm như vậy, nếu như tiểu tử này đã có sư tôn, vậy ta sẽ không nói nhiều nữa.
Lý Mộ Bạch khoát tay áo nói, nghe vậy Từ Thương gật đầu, hỏi :
- Tổ sư, ngươi tại sao lại xuất hiện ở đây, ngoài ra đám người Hoàng Cực Thánh Tông kia khinh người quá đáng, vì sao lại không đuổi giết bọn hắn?.
- Kỳ thực sau khi đi du lịch ta đã trở lại rồi, chẳng qua là các ngươi không biết mà thôi. Trong nhà cỏ giải kiếm ta cũng để lại Tiên Niệm, khi nhà cỏ bị các ngươi phá hủy ta lập tức đã biết rồi, cũng biết Trượng Kiếm Tông có khả năng xảy ra sự tình nên mới trở về nhìn một chút. Sau khi quay lại quả nhiên phát hiện ra trong Trượng Kiếm Tông không có một bóng người nên vội đến Thánh Hoàng Thành, không ngờ đúng lúc gặp các ngươi đang đại chiến, cũng may là đúng dịp cứu được mọi người .
Lý Mộ Bạch giải thích nói :
- Còn việc không đuổi giết Hoàng Cực Thánh Tông cũng là lưu lại cho các ngươi một đường lui. Ta biết Chiến Tiên Cung này, đó là một cỗ thế lực có chút cường đại, tuy rằng tại Tiên Vực chỉ là thế lực thông thường nhưng nếu như phóng nhãn cả Hoàng Cực Thánh Vực thì đủ để đơn giản đi ngang rồi. Nếu như người nọ tại Chiến Tiên Cung có địa vị cao và có thể triệu người Chiến Tiên Cung đến, vậy các ngươi cứ chạy tứ tán chạy đi các nơi thì Hoàng Cực Thánh Tông cũng không đến mức điên cuồng đuổi giết chung quanh. Nếu như Chiến Tiên Cung không nhúng tay vào chuyện của thế giới này thì đến lúc đó có tái đối phó với Hoàng Cực Thánh Tông cũng không khó vậy.
- Tổ sư suy xét chu đáo.
Trong lòng Từ Thương suy nghĩ nói, vẫn là tổ sư suy tính càng thêm toàn diện.
- Dược Hoàng, ngươi nghĩ sao, có nên bảo bọn hắn tạm thời giải tán đi không, gặp phải tồn tại tầng thứ của chúng ta, bọn hắn chính là pháo hôi mà thôi. Sau khi đại cục đã định, bọn hắn lại trở về cũng không muộn.
Lý Mộ Bạch đưa mắt nhìn Dược Hoàng nói.
Sau khi Dược Hoàng trầm ngâm một lát thì lập tức khẽ gật đầu nói :
- Sự tình hôm nay có trách nhiệm của ta do suy xét thiếu chu toàn, không ngờ Tể Giang cũng đã gia nhập vào Chiến Tiên Cung và còn mang theo cường giả Chiến Tiên Cung đến nơi này. Người Chiến Tiên Cung kia tâm tư cực kỳ ngoan độc, trực tiếp đại khai sát giới, ngày của cường giả của Hoàng Cực Thánh Tông cũng không để ý tới. Người Dược Hoàng Cốc quả thực phải phân tán đi các nơi thì ổn hơn.
Tần Vấn Thiên nghe Dược Hoàng nói thì trong lòng thầm than rồi đưa mắt nhìn không gian xung quanh. Tuy rằng thời gian khai chiến rất ngắn ngủi nhưng thương vong vẫn cực kỳ thảm trọng. Đúng như lời Lý Mộ Bạch nói, tại trước mặt nhân vật như bọn họ, người Dược Hoàng Cốc chính là pháo hôi mà thôi, căn bản không có tư cách chiến đấu. Mối thù này nhất định phải báo, nghĩ đến đây hai tay Tần Vấn Thiên nắm chặt thành nắm đấm mà phát ra âm thanh răng rắc.
Việc cường giả Chiến Tiên Cung bị cuốn vào hoàn toàn là việc ngoài ý liệu.
- Thanh lý chiến trường đi, không cần keo kiệt đan dược để chữa cho mọi người. Sau đó các ngươi tạm thời giải tán đi và ngầm quan sát cục diện Hoàng Cực Thánh Vực. Ta tin tưởng trong khoảng thời gian ngắn hết thảy đều sẽ kết thúc.
Dược Hoàng đưa mắt nhìn tất cả mọi người và chậm rãi mở miệng nói. Nếu như đối phương mời người Chiến Tiên Cung đến thì tin tưởng không bao lâu sau sẽ liền biết được.
- Chúng ta đi vào trong trò chuyện đi.
Nói xong, Dược Hoàng lại quay đầu nói với Lý Mộ Bạch đạo rồi đoàn người đi vào bên trong Dược Hoàng Cốc.
- Lý Mộ Bạch, ngươi ở tại Tiên Vực nhiều năm như vậy rồi, đã đúc mấy tầng Tiên đài rồi?
Trên cổ phong của Dược Hoàng Cốc, các nhân vật trọng yếu như Dược Hoàng, Lý Mộ Bạch, Từ Thương, Tần Vấn Thiên, Mạc Khuynh Thành đều ở đây. Dược Hoàng nhìn về phía Kiếm Thánh Lý Mộ Bạch hỏi.
Đây là câu chuyện về Tiên Cảnh trong truyền thuyết nên bọn người Tần Vấn Thiên đều vểnh tai lên nghe.
- Khó lắm, đúc Tiên đài ư, quá khó khăn đi, đã đến tầng thứ này, độ khó của mỗi một lần đột phá đều cao hơn nhiều so lúc đăng tiên. Bởi vậy tại trong Tiên Vực có những thiên tài tuyệt thế trăm năm thành Tiên nhưng nếu muốn đến được tầng thứ Tiên Vương thì ít nhất cũng cần thời gian mấy nghìn năm hoặc vạn năm. Mà đó đều là nhân vật tuyệt đỉnh thiên tài đó, còn như ta phải mất vạn năm mới có thể đúc được một Tiên đài là đã đủ hài lòng rồi.
Lý Mộ Bạch than thở tiếng nói :
- Đến bây giờ, ta cũng mới đúc được lưỡng trọng Tiên đài, người Chiến Tiên Cung kia cũng giống như ta, tu vi cũng đã là Tiên đài đệ nhị cảnh.
- Như vậy tiên nhân trong truyền thuyết phải là Tiên Đài cảnh rồi.
Trong lòng Tần Vấn Thiên thầm nghĩ, đúc thành Tiên đài thì mới có thể thành Tiên sao.
- Thật đáng mong đợi a, Tiên Vực nhất định là rất đặc sắc a.
Dược Hoàng trong ánh mắt đầy vẻ mong đợi nói.
- Đặc sắc, đương nhiên là rất đặc sắc.
Lý Mộ Bạch vuốt vuốt râu dài, nói:
- Chư thiên Tiên Vực, vô hạn vô biên, trong đó một ngày. Trong Tiên Vực có vô số thế lực, vô số Tiên quốc, Thánh Địa, Tiên phủ, Tiên giáo rồi vô số hiểm địa, vô số cường giả để cho ngươi ta phải kinh ngạc. Tại Tiên vực, thế lực như Chiến Tiên Cung dù có thể quét ngang thế giới này nhưng phóng nhãn tại Tiên Vực thì căn bản cũng không đáng để ý đến. Ta đã từng đi du lịch trong Tiên Vực thời gian mấy nghìn năm nhưng chẳng qua là đi được một số ít địa phương mà thôi.
Đám người Dược Hoàng cùng Tần Vấn Thiên nghe vậy mà trong lòng kinh thán, đây chính là Tiên Vực thế giới sao.
- Đương nhiên, Tiên Vực tuy rằng đặc sắc nhưng cũng rất tàn khốc, đó là thế giới cường giả vi tôn, kẻ thích hợp thì sinh tồn còn nếu thực lực ngươi yếu rồi lại không có bối cảnh thì nên khiêm tốn một chút, không nên tùy tiện trêu chọc người ta, bằng không sẽ chết lúc nào cũng không biết. Ngươi không nên có trọng bảo nếu không muốn gặp phải sát sinh chi họa; ngươi thậm chí không thể có vợ đẹp con khôn bởi vì nếu thực lực của ngươi yếu, ngươi sẽ không bảo vệ được vợ con mình.
Lý Mộ Bạch thở dài nói:
- Bởi vậy hoàn cảnh của người vừa có thực lực yếu vừa không có bối cảnh đều rất thảm, mà đại bộ phận mọi người đều là như vậy. Theo đó hoàn cảnh Tiên Vực rất tàn khốc, rất nhiều Võ Mệnh tu sĩ có thân phận đầy tớ, bị người ta khống chế, số phận của rất nhiều nữ nhân có nhan sắc thì lại càng bi thảm hơn. Trong suy nghĩ của những đại nhân vật Tiên Vực kia, căn bản sẽ không quan tâm đến suy nghĩ của những người có thực lực và địa vị hèn mọn.
Nghe Lý Mộ Bạch nói, trong lòng Tần Vấn Thiên rất nhiều cảm xúc vì hắn đã gặp được đám người Đông Thánh Tiên Đế và còn cả chư vị Tiên Vương nữa. Đừng xem những Tiên Vương này, ai nấy bộ dáng đều tươi cười, phảng phất như rất ôn hoà nhưng khi hắn bị Đông Thánh Tiên Đế vứt bỏ thì không có ai thèm liếc nhìn hắn một cái. Từ trong xương bọn hắn đều coi thường người có thực lực yếu hơn mình cho dù người đó có thiên phú xuất chúng.
Nhân vật Chiến Tiên Cung đi theo Thánh Hoàng đến đây không phải là rất coi thường tính mạng của người Dược Hoàng Cốc và người Hoàng Cực Thánh Tông sao.
- Tiền bối, nếu Tiên Vực tàn khốc như vậy thì không phải sẽ rất áp lực sao?
Tần Vấn Thiên hiếu kỳ hỏi.
- Không, nếu so với thế giới nhỏ bé này ta vẫn thích Tiên Vực hơn.
Lý Mộ Bạch lắc đầu nói :
- Ta đơn độc một mình nên không có nỗi lo về sau, thái độ ngày thường cũng khiêm tốn một chút nên cũng không đến mức gặp phải cái loại người nhìn ngươi không thuận mắt liền tru sát ngươi. Nhân vật có cảnh giới cao thì tâm tính đều bất phàm, trừ phi có cái gì có thể mê hoặc được bọn hắn, bằng không sẽ không dễ dàng ra tay. Hơn nữa tại Tiên Vực ta có thể thường xuyên mạo hiểm, mỗi ngày đều có truy cầu, đó là hành trình truy cầu thành cường giả, hành trình truy cầu con đường Võ Đạo nhiệt huyết. Ta chỉ hận là mình đã quá già rồi, thiên phú cũng không tốt, bằng không tất nhiên sẽ không phải khiêm tốn như thế mà nhất định sẽ đi tranh phong với nhân vật thiên tài của các phe Tiên Vực.
- Vấn Thiên, ngươi cũng không biết, tại Tiên Vực nếu ngươi có thiên phú tốt thì rất có lợi thế đó. Ngươi sẽ được nhiều đại thế lực mời chào, có thể đi cướp đoạt được các loại thiên tài địa bảo, có thể đi thăm dò di tích do các đại năng lưu lại, ngoài ra còn có rất nhiều thứ kích thích khác như rượu ngon, món ăn ngon, cái gì cần có đều có, mỹ nữ thì như mây yêu thương nhung nhớ nhau, ha ha.
Lý Mộ Bạch cởi mở cười nói, người này vừa nhìn thấy là người tiêu sái đáng tiếc chính là thiên phú không mạnh.
Tại trong thế giới nhỏ bé này thiên phú của hắn là số một số hai nhưng đến Tiên Vực thì lại thành quá tầm thường, không khác gì chúng sinh bình thường.
Vì vậy từ trong ngữ khí của Lý Mộ Bạch, Tần Vấn Thiên có khả năng cảm giác được sự cô đơn tịch mịch.
- Tiên Vực.
Tần Vấn Thiên ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, hắn cũng rất chờ mong thế giới Tiên Vực, cha mẹ hắn là người Tiên Vực sao?
Còn có Thanh Nhi nữa, gia thế của nàng tại Tiên Vực hình như cũng vô cùng bất phàm....
Hoàng Cực Thánh Tông lại một lần nữa không có chiếm lĩnh được Dược Hoàng Cốc, nghe đồn là tổ sư của Trượng Kiếm Tông đã trở về rồi, vì vậy mới giúp cho Dược Hoàng Cốc tránh được một kiếp. Tuy nhiên sau trận chiến này người của Dược Hoàng Cốc cũng đã tạm thời phân tán đi các nơi rồi.
Trong thời gian tiếp theo, bầu không khí trong Thánh Hoàng Thành lại khôi phục lại sự bình tĩnh như trước. Nếu như Hoàng Cực Thánh Tông cùng Dược Hoàng Cốc chưa phân ra thắng bại thì trong lòng mọi người vẫn chưa yên tâm, cuộc chiến tranh chấp vị trí bá chủ vẫn còn chưa kết thúc.
Trong Chu Tước Tiên Cung, một cái thân thể khác của Tần Vấn Thiên là Đế Thiên vẫn đang trong quá trình tu luyện và ở nơi xa, một già một trẻ vẫn đang nhìn hắn. Việc này đã sớm thành thói quen của bọn hắn rồi, chờ đợi quá lâu rồi, rốt cuộc đã có người có hi vọng tới đây, trong lòng lão giả vẫn rất là chờ mong.
Giờ khắc này, bức tranh màu vàng trên không trung phía trên Đế Thiên hóa thành vô tận phù quang rồi chui vào trong thân thể Đế Thiên. Rốt cuộc Đế Thiên mở mắt ra rồi đứng dậy, sau đó bức tranh liền hóa thành hàng vạn hàng nghìn phù văn bao phủ toàn bộ thiên địa mà điên cuồng xoay tròn đi vào trong thân thể Đế Thiên. Sau khi quang mang tiêu tán thì trong ánh mắt Đế Thiên hiện lên một đạo quang mang sắc bén, đó rõ ràng là ánh mắt của Tần Vấn Thiên.
Bởi vì Đế Thiên chính là Tần Vấn Thiên.
- Tiền bối, như vậy được chưa?
Đế Thiên nhìn về phía lão giả phía xa hỏi.
- Được cái gì a? Lão giả cười nói.
- Thông qua khảo nghiệm ấy, ta có thể chưởng khống Tiên cung được hay chưa.
Đế Thiên hỏi.
Lão giả nở nụ cười nói :
- Ngươi đang nằm mơ à, mới thông qua được nhất trọng khảo nghiệm mà đã nghĩ đến việc được truyền thừa chưởng khống Tiên cung a?.
Nghe vậy thần sắc Đế Thiên cứng đờ, nhìn vô cùng khó coi.
- Con đường của ngươi còn dài, lần này ngươi mới được coi như là đã nhập môn mà thôi, còn kém rất nhiều. Việc xông xáo vào Tiên Vực cứ giao cho một thân thể khác của ngươi đi làm đi, còn ngươi, ta sẽ phụ trách.
Lão giả mở miệng nói làm cho thần sắc Đế Thiên cứng lại, lộ ra vẻ khó coi, chuyện này hắn dĩ nhiên đã biết sao?
- Thế giới này quá nhỏ, từ hôm nay trở đi ngươi đã nhập môn, ta sẽ dẫn ngươi đi du lịch các nơi, đi tới các thế giới nhỏ bé khác nữa, có hàng tỉ thế giới nhỏ bé, trong đó có một số thế giới rất mạnh, cũng có rất nhiều thế giới nhỏ bé có chỗ phi phàm. Ta sẽ toàn lực bồi dưỡng ngươi, để cho ngươi tại trong vòng thời gian trăm năm đúc thành Tiên đài. Đến khi đó ngươi mới được xem như là chân chính thông qua khảo nghiệm.
Ánh mắt lão giả thâm thúy, giống như một mảnh thế giới tinh thần nhìn chằm chằm vào Đế Thiên nói:
- Từ nay về sau, Tinh Hồn của ngươi chỉ có thể phong ấn tinh hồn, từ đó ngươi đi theo con đường Phong Ấn Đại Đạo, đó là hướng đi mạnh nhất, phong ấn chi năng là năng lực mạnh nhất thiên hạ, không có bất kỳ năng lực nào có khả năng bằng.
Ánh mắt Đế Thiên lập loè, lão giả này không biết là người nào nhưng chắc bản thân lão tu hành phong ấn đại đạo nên tự nhiên là tôn sùng phong ấn, còn cái gọi là mạnh nhất thì hắn không tin cho lắm.
- Ngươi hoài nghi lời ta nói sao?
Lão giả cười nói :
- Không gian năng lực cường đại lắm sao? Thời gian năng lực mạnh lắm sao? Quang năng lực cường đại sao? Tất cả đều siêu cấp cường đại nhưng nếu như phong ấn chi năng mà ngươi tu hành đến chí cường thì tất cả đều có thể khắc chế được, ngươi có thể phong ấn được tu vi, phong ấn được tốc độ, phong ấn được không gian, phong ấn được thời gian, phong ấn được cả thế giới này. Như vậy ngươi nói cho ta biết, phong ấn có phải là lực lượng mạnh nhất hay không ?.