Mặc dù đáy mắt Xa Viên lộ ra phong mang nhưng hắn cũng không nói cái gì, hắn nhìn về phía nữ tử bên cạnh thi thể Hiên Trúc, thấy nàng đang dùng ánh mắt hận thù nhìn Tần Vấn Thiên, trong lòng lập tức đã có suy đoán của riêng mình.
- Có phải ngươi đã động tay chân với Hiên Trúc không?
Nàng kia nhìn chằm chằm vào Tần Vấn Thiên, lạnh như băng hỏi hắn, nếu như thực sự chỉ là tiếng chuông kia thì chắc chắn không có khả năng trực tiếp đánh chết Hiên Trúc, tất cả mọi người ở đây nghe thấy tiếng chuông chấn động, tuy rằng lục phủ ngũ tạng đều đã bị chấn động trùng kích nhưng cũng không đến mức tâm mạch bị phá hủy.
Ánh mắt Tần Vấn Thiên chậm rãi liếc qua, nhìn nàng kia, trong mắt hiện lên một đạo hàn quang:
- Các ngươi trắng trợn không chút kiêng dè, muốn khu trục người khác rời đi, thậm chí kẻ này còn muốn công kích ta, lại bất chợt bị tiếng chuông trấn giết thì có liên can gì tới ta chứ?
Nữ tử cắn môi, lại không biết nên nói cái gì, vừa rồi, đúng là Hiên Trúc có ra tay với Tần Vấn Thiên, đúng lúc đó tiếng chuông đột ngột vang lên, Hiên Trúc đã bị tiếng chuông trấn giết, Tần Vấn Thiên căn bản không có động đậy, thậm chí khí tức trên người còn không có chấn động, đây tuyệt đối không giả được.
- Một đám người lãng phí không gian ở chỗ này, chẳng lẽ lại không được đuổi đi?
Lúc này, ánh mắt của nữ tử cao ngạo bên Thất Kiếm tông như lưỡi kiếm sắc bén đâm vào người Tần Vấn Thiên, là nàng ra lệnh xua đuổi mọi người, tên thanh niên này lại dám nghi ngờ chất vấn, thật sự là làm càn.
- Chúng ta lãng phí không gian?
Khóe miệng Tần Vấn Thiên lộ ra một tia khinh miệt, cười lạnh:
- Nghe ngươi nói như vậy, người không biết còn tưởng rằng ngươi có thể làm tiếng chuông vang lên đấy, thật sự là buồn cười.
Dứt lời, Tần Vấn Thiên không tiếp tục nhìn nữ tử cao ngạo của Thất Kiếm tông, hắn vừa dứt lời, nàng kia tiến lên thật nhanh, kiếm khí gào thét giống như sóng to gió lớn, cực kỳ đáng sợ, dường như có thể dùng kiếm khí xé rách thân thể, băm thây vạn đoạn, đương nhiên Tần Vấn Thiên có thể cảm giác được này cỗ kiếm khí áp bách cường đại này, tu vi của đối phương đã đạt cảnh giới Thiên Tượng thất trọng, là một nhân vật phi thường lợi hại.
- Nghê Phượng.
Đúng lúc này, Xa Viên đang đứng trong hư không mở miệng, ánh mắt hắn nhìn qua nữ tử cao ngạo của Thất Kiếm tông, hiển nhiên cũng biết sự tồn tại của đối phương, Nghê Phượng là nhân vật cực kỳ nổi danh trong Thất Kiếm tông, bọn họ cùng nằm trong lứa thanh niên thiên kiêu của Vân Châu đại địa, mặc dù cách nhau khá xa nhưng cũng biết rõ nhau.
Nghê Phượng ngẩng đầu nhìn về phía Xa Viên.
- Người kia nói cũng chẳng sai, kiếm tu như ngươi đến đây xem náo nhiệt cái gì, nói là người khác lãng phí không gian, vậy ngươi có thể làm tiếng chuông vang lên sao?
Xa Viên khẽ cười nói, đồng tử của hắn ẩn ẩn mang theo màu vàng, làm cho người ta cảm nhận được một cỗ cảm giác sắc bén đặc thù.
- Chuyện của ta không liên quan đến ngươi.
Nghê Phượng trầm thấp đáp lại, ngữ khí rõ ràng không cao ngạo như khi đối đãi Tần Vấn Thiên, tuy nhiên vẫn bảo trì lạnh như bang như trước, cũng đã bớt đi vài phần khí thế như vừa rồi, chính là bởi vì nàng đang đối mặt với một người khác.
Một vị cường giả cảnh giới Tiên Vương nếu như đối mặt với nhân vật Tiên Thai, khí chất của hắn đương nhiên là cao cao tại thượng không ai bì nổi, nhưng nếu như đối mặt với Tiên Đế, trên người hắn dám sinh ra khí tức cao ngạo hay sao? E rằng cũng chỉ có thể cung kính, mặc dù cùng là một người, đối mặt với những người khác nhau, khí chất của hắn sẽ sinh ra biến hóa khác biệt theo thái độ.
- Đúng là không liên quan tới ta, nhưng nơi đây là Phiêu Tuyết thành, không phải Thất Kiếm tông, mọi người trên Vân Châu đại địa đều đến đây thử câu thông với Cửu Tiên Chung, chẳng có lẽ ngươi có thể biết ai có thể câu thông ai không thể câu thông sao? Chính ngươi làm không được, ngươi có tư cách gì ở chỗ này xua đuổi người khác.
Ngữ khí của Xa Viên dần dần tăng lên, khí chất của hắn bắn ra thần thái kinh người, khí thế thực sự bức người.
Dưới cỗ khí thế này, Nghê Phượng vừa rồi còn cao ngạo tới cực điểm, hiện tại khí tức cũng giảm đi rất nhiều, không có cách nào chống đối Xa Viên, chỉ có thể hừ lạnh một tiếng, không nói gì.
Xa Viên bước ra, hạ xuống trên mặt đất, ánh mắt của Tần Vấn Thiên nhìn lướt qua hắn, lại bắt gặp đối phương giống như cũng đang nhìn mình, liền bật cười, nói:
- Đa tạ.
- Cám ơn ta làm cái gì.
Trong đôi mắt của Xa Viên mang theo một tia ý vị thâm trường, vui vẻ nói:
- Kỳ Môn tiên phủ, Xa Viên, còn ngươi?
- Thiên Vấn.
Tần Vấn Thiên cười đáp lại, - Phiêu Tuyết thành- này là một trong ba thành lớn của Giang Lăng quận, lệnh truy nã của Giang Lăng quận đã sớm truyền đi khắp nơi, một khi hắn nói ra tên thật, chỉ e rằng ngay lập tức sẽ lâm vào hiểm cảnh, bởi vậy chỉ có thể tiếp tục dùng tên giả.
- Thiên Vấn.
Xa Viên lặp lại một tiếng, hình như rất xem trọng cái tên này, lập tức lại hỏi:
- Thiên Vấn huynh tu hành tại tông môn nào?
- Tu hành quá kém, làm nhục sư môn, không dám nói bừa bên ngoài.
Tần Vấn Thiên nói ra.
- Hiểu rồi.
Xa Viên không để ý mà cười nói, hai chữ hiểu rồi, cũng không biết cụ thể là có ý gì.
- Xa Viên, ngươi vậy mà lại thực nhàn hạ thoải mái như thế.
Lúc này, một giọng nói truyền đến, người nói chính là Khương Yển của Khương thị nhất mạch, tên Xa Viên này chạy tới đây, lại nói chuyện phiếm cùng một nhân vật vô danh, thật là rảnh rỗi.
- Ha ha, ai bảo cảm ngộ của ta cao hơn của ngươi, hơn nữa ta cũng đã có thể khiến cho tiên linh của Cửu Tiên Chung chú ý tới ta, dĩ nhiên là rảnh rỗi rồi, ngược lại là ngươi, Khương thị nhất mạch, quả nhiên càng ngày càng không được.
Xa Viên cười nói, làm cho sắc mặt Khương Yển trầm xuống, hừ lạnh một tiếng, hắn lại nói:
- Để xem ai là người có thể cười nói tới phút cuối cùng.
Dứt lời, hắn liền không để ý tới Xa Viên nữa, nhắm mắt lại, một lần nữa thử câu thông với Cửu Tiên Chung.
- Ta cũng xem xem tòa Cửu Tiên Chung có thể ‘tự mình- tấu vang này có ẩn chứa kỳ diệu thế nào.
Xa Viên ngồi ở bên cạnh Tần Vấn Thiên, đồng thời nhắm hai mắt lại, cảm ngộ tòa Cửu Tiên Chung này, vẻ mNghê Phượng mang ặt bất thiện nhìn hắn và Tần Vấn Thiên một cái, các cường giả đến từ khắp mọi nơi đều lục tục làm việc của chính mình.
Xem ra cũng chỉ là việc ngoài ý muốn, tòa Cửu Tiên Chung này bởi vì một nguyên nhân đặc thù nào đó mà tự mình tấu vang.
Tần Vấn Thiên ẩn ẩn có cảm giác Xa Viên đã nhìn ra điều gì đó, nhưng Xa Viên ngược lại rất tiêu sái, hắn không hỏi nhiều một câu, vẫn thành thật ngồi ở bên cạnh thử câu thông với Cửu Tiên Chung.
Sau đó, Tần Vấn Thiên cũng nhắm mắt lại, hắn tràn ngập cảm ngộ, ẩn ẩn cảm giác giữa mình và Cửu Tiên Chung sinh ra một loại liên hệ vi diệu nào đó, chỉ là một tầng ý niệm trong đầu, hắn liền thấy như mình đã tiến vào bên trong Cửu Tiên Chung.
Tòa tiên chung khổng lồ cao ngất trời này giống như một cái gương, xuyên thấu qua chiếc gương này, Tần Vấn Thiên ẩn ẩn nhìn thấy một hình ảnh mơ hồ, đó là một thành trì cổ xưa rộng lớn, tòa thành trì này không có tính mạng chân thật, trong cổ thành đều là thần binh luyện chế mà thành.
Giống như cổ thành mênh mông vô tận này là do một vị luyện khí sư tạo thành, vô cùng kỳ diệu.
Bông tuyết phất phơ bay trong thành, Tần Vấn Thiên nhìn thấy một bàn tay to lớn che khuất cả bầu trời duỗi ra, trực tiếp bao trùm một phương, cánh tay này duỗi ra tại chỗ kia, tất cả tuyết rơi xuống đều đọng trên tay, hình như có chút cô tịch.
Hình ảnh này rất mơ hồ, cũng rất đẹp.
- Đây là Phiêu Tuyết thành sao?
Trong nội tâm Tần Vấn Thiên khẽ thì thầm, Phiêu Tuyết thành, nó vẫn lưu truyền không ít truyền thuyết, mà trong đó truyền thuyết về Cửu Tiên Chung là một truyền thuyết được lưu truyền rộng rãi nhất, nhưng theo năm tháng biến đổi, mọi người đều truy cầu bí mật của Cửu Tiên Chung, truyền thuyết có thể giúp người ta trở nên cường đại, một bước thành tiên, về phần những cố sự khác hình như đều biến mất trong dòng sông lịch sử.
- Bên trong Cửu Tiên Chung cất chứa hình ảnh này, như vậy có lẽ phải câu thông được với chín Cửu Tiên Chung thì mới có thể thăm dò được toàn bộ huyền bí của Cửu Tiên Chung.
Tần Vấn Thiên thầm suy nghĩ trong lòng.
Vô tri vô giác, đã mấy ngày trôi qua, Quận Vương của Giang Lăng quận hôm nay sẽ thiết yến tại Phiêu Tuyết lâu, rất nhiều nhân vật thiên tài tụm năm tụm ba xung quanh Cửu Tiên Chung, tụ tập lại cùng nhau và rời đi, tiến đến Phiêu Tuyết lâu.
Đôi mắt của Xa Viên mở ra, ngừng việc tu hành, hắn liếc nhìn Tần Vấn Thiên ở bên cạnh, nói khẽ:
- Thiên Vấn huynh.
Tần Vấn Thiên mở to mắt, nhìn về phía Xa Viên.
- Hôm nay Quận Vương Giang Lăng quận Bùi Thiên Nguyên thiết yến, ta và ngươi kết bạn cùng đi được không?
Xa Viên ngỏ lời với Tần Vấn Thiên.
- Ta không đi.
Tần Vấn Thiên lắc đầu nói, Quận Vương Giang Lăng quận chính là người đã hạ lệnh truy nã đối với hắn, hắn lại chạy tới tham gia tiệc rượu của đối phương làm cái gì.
- Trong lúc rảnh rỗi, đi nhìn xem tuấn kiệt của Giang Lăng quận cũng có sao đâu, huống hồ Thiên Vấn huynh lần này đến Phiêu Tuyết thành còn có đệ tử của rất nhiều thế lực cường hoành tại vùng Vân Châu, thí dụ như ta thuộc Kỳ Môn tiên phủ, còn có Khương Yển thuộc Khương thị nhất mạch, đều là những thế lực cao nhất tại vùng đất Vân Châu này, còn có người của các thế lực khác từ khắp nơi đổ về, yến hội như vậy, đi xem cũng có sao đâu, còn có thể kết giao vài bằng hữu, ta có thể giới thiệu cho ngươi.
Xa Viên khuyên nhủ, hắn thật sự nhiệt tình, thần sắc Tần Vấn Thiên chớp động, hắn nhìn Xa Viên.
- Thiên Vấn huynh, truyền thuyết về Cửu Tiên Chung từ xưa đến nay, từ rất nhiều năm về trước đã có cường giả đến đây muốn phá giải nhưng không có cách nào làm được, Xa Viên ta đây mặc dù bất phàm nhưng lại ẩn ẩn có cảm giác rằng bí mật của Cửu Tiên Chung chỉ e rằng ta rất khó phá giải, tuy nhiên, ta ngược lại lại hy vọng có thể chứng kiến có người có thể phá giải nó.
Xa Viên nhìn đôi mắt Tần Vấn Thiên đang nhìn mình, sắc mặt mang theo ý cười, truyền âm nói:
- Nếu như người có thể phá giải truyền thuyết này là bằng hữu của Xa Viên ta, đó tự nhiên là chuyện rất nở mày nở mặt, ha ha.
Lời nói của Xa Viên tuy rằng không rõ ràng nhưng Tần Vấn Thiên làm sao không hiểu ra, Xa Viên hẳn đã xác định tiếng chuông ngày ấy là do Tần Vấn Thiên hắn làm, hôm nay, chỉ muốn kết giao bằng hữu với hắn.
- Được, vậy thì đi xem một chút.
Tần Vấn Thiên cười cười, lập tức đứng dậy, Xa Viên thấy thế cười cười, nói:
- Đi thôi, Phiêu Tuyết lâu là kỳ cảnh của Phiêu Tuyết thành, mặc dù chỉ là đến xem thôi cũng sẽ cảm thấy thỏa mãn.
Hai người vừa nói chuyện vừa cất bước đi về hướng Phiêu Tuyết lâu.
Phiêu Tuyết lâu cũng không phải chỉ là một tòa lầu các đơn giản, mà là một phiến lầu các, đưa mắt liếc nhìn qua, tuyết trắng bay bay, phủ lên một lớp áo màu bạc.
Lầu các này có bậc thang màu trắng, tầng tầng hướng lên, hai hàng cổ thụ xinh đẹp, hoa mai lấp ló giữa tuyết bay, giống như vương quốc tuyết, vô cùng xa hoa.
Trên bậc thang, không ngừng có cường giả chậm rãi bước đi, nói cười không dứt, đều cảm nhận sâu sắc vẻ đẹp của nơi đây.
Xa Viên và Tần Vấn Thiên cũng đi đến bậc thang tuyết, nhìn thấy khung cảnh xinh đẹp này, Tần Vấn Thiên cảm thán nói:
- Cảnh tượng này còn đẹp gấp nhiều lần tranh vẽ.
- Đúng thế, Phiêu Tuyết lâu xây dựng dựa vào sườn núi tuyết, một vài cường giả tu hành năng lực băng tuyết còn thường xuyên tới nơi này để cảm ngộ tu hành, thường xuyên lưu luyến quên về, bị cảnh đẹp nơi đây hấp dẫn.
Xa Viên gật đầu nói.
- Nghe nói, năm đó chuyện tình giữa Phiêu Tuyết lâu chủ và Quỳnh Tiên cũng bắt đầu tại nơi này.
Phía trước Tần Vấn Thiên có một giọng nói ôn nhu truyền tới, lộ ra vài phần ý tứ ngóng trông.
- Đúng vậy, nơi đây thực sự rất đẹp, tiểu thư, nếu như sau này chúng ta có thể thường ở chỗ này thì thật là tốt.
- Xem ra nữ tử còn ưa thích cảnh đẹo hơn chúng ta.
Xa Viên thấy cảnh này thì cười cười, hai người phía trước xoay người lại, Tần Vấn Thiên gật đầu với tiểu thư kia, chính là Bùi Vũ, người mà hắn đã từng một lần gặp gỡ tại quán trà, nàng là tiểu thư Quận Vương phủ của Giang Lăng quận.