Thái Đản Du Hí

Chương 45

Theo thời gian, ký ức của Lâm Giác về trò chơi ngày càng phai nhạt. Cậu cuối cùng nhịn không nổi phải nhấc bút ghi lại tất cả những chuyện đã xảy ra trong mấy ngày ấy, chỉ sợ có một ngày bản thân sẽ quên hết mọi thứ, ngu ngu ngốc ngốc mà chết đi.

Cứ như vậy, khoảng thời gian mơ hồ dần trôi qua, cậu rốt cục không còn bị ác mộng quấy rầy nữa.

Vừa nhắm mắt là có thể ngủ an ổn đến tận hừng đông quả thực rất hạnh phúc, nhưng vẫn xen lẫn vài phần bất an.

Lâm Giác nhìn chằm chằm ván giường trên đầu suy tư hồi lâu, cuối cùng bỗng nhớ ra mình không phải đang nằm mơ. Cảm giác mất mát không rõ khiến lòng cậu trầm xuống.

Từ lần liều lĩnh chạy đến đập cửa phòng ký túc số 217, cậu vẫn luôn tránh né Tống Hàn Chương, dù có vô tình gặp phải ở hành lang cũng sẽ lập tức cúi đầu đi nhanh qua. Tuy vậy thỉnh thoảng gặp mặt Thân Đồ Hồng, cậu sẽ im lặng cười với anh ta một cái.

Lâm Giác không dám đối mặt Tống Hàn Chương, cậu biết đó chỉ là hành động yếu đuối, trốn tránh anh cũng là vì cậu không muốn lại phải nhớ về trò chơi kia. Rõ ràng mới kịp làm bạn có ba bốn ngày, thế nhưng trong lòng cậu anh đã trở thành một dấu ấn không thể xóa nhòa.

Điều này khiến chính cậu cũng không sao tin nổi.

Sân trường rộng lớn chìm trong yên tĩnh.

Hôm nay khi từ căn tin trở về phòng, Lâm Giác nhìn thấy Thân Đồ Hồng đứng dưới tán cây long não cạnh tầng một ký túc xá, anh ta hình như đang cầm điện thoại nhắn tin.

Lâm Giác vốn định làm bộ không nhìn thấy, nhưng lại bị Thân Đồ Hồng gọi lại.

“Lâm Giác, chờ một chút.”

Lâm Giác đứng lại, quay đầu nhìn anh ta.

Thân Đồ Hồng hai tay đút túi, mỉm cười nói: “Tôi đã im lặng nhiều ngày rồi, thế nhưng vẫn không thể nhịn nổi tò mò.”

“Tò mò cái gì?”

“Sao khi đó cậu lại đột nhiên chạy đến phòng Tống Hàn Chương la hét, sao lại nghĩ là cậu quen cậu ta? Tôi đã hỏi Tống Hàn Chương rồi, cậu ta nói thật sự không quen cậu, cả tôi cũng thế.”

Lâm Giác nhìn người qua qua lại lại không ngớt xung quanh, không biết nên đáp lại thế nào.

Cuối cùng cậu chỉ nhẹ giọng nói: “Không có gì, đã… ổn rồi.”

Cậu đã từ bỏ…

Thân Đồ Hồng tựa hồ còn muốn hỏi gì đó nhưng đột nhiên lại che ngực, sắc mặt tái nhợt hẳn đi.

“Này, anh không sao chứ?” Lâm Giác tiến đến định xem anh ta có chuyện gì.

Thân Đồ Hồng lắc đầu, lui về phía sau một bước tránh cậu.

“Không sao cả, đột nhiên thấy tim co thắt, chắc là vì dạo này mệt mỏi quá. Không làm phiền cậu nữa, hẹn gặp lại.” Thân Đồ Hồng nói xong lập tức đi vào ký túc xá.

Lâm Giác còn đang chần chừ không biết có nên đi theo xem sao không, nhưng đột nhiên toàn bộ lực chú ý của cậu lại bị Tống Hàn Chương đi ngang qua hấp dẫn.

Anh vẫn như vậy, dù chỉ mặc sơ mi trắng bình thường nhất cũng vẫn toát ra khí chất nghiêm trang đĩnh đạc. Anh hiển nhiên là có nhìn thấy Lâm Giác nhưng cũng chẳng hề định đến gần, lạnh nhạt đi ngang qua cậu vào ký túc xá.

Lâm Giác đứng dưới gốc cây long não, tầm mắt vẫn chưa từng rời khỏi bóng lưng thẳng tắp của anh.

Muốn gọi tên anh, muốn kéo anh lại, muốn nói tất cả cho anh biết…

Thế nhưng… Cậu đã quên mất phải nói gì…

Cảm giác sợ hãi nhàn nhạt xâm chiếm lồng ngực, Lâm Giác vội vã trở lại phòng ngủ lấy ra cuốn nhật ký, trong đó chính là ghi chép về tất cả những sự việc đã từng xảy ra trong trò chơi, thế nhưng bây giờ nhìn vào đó, cậu lại chỉ thấy những chuyện kể về một nơi rất xa xôi, một nơi chưa ai từng đến…

Cậu nắm chặt cuốn nhật ký trong tay, không cách nào ngăn bản thân hoảng sợ.

Ký ức từng chút bị tẩy xóa, cứ đà này… Không, đây căn bản chính là những chuyện không thể xảy ra, cậu hẳn là nên tiếp tục sống cuộc sống sinh viên bình thường như bây giờ, những cơn ác mộng trong ký ức này cứ để nó biến mất đi, càng nhanh càng tốt.

Tuy nghĩ vậy, nhưng cái cảm giác không cam lòng cứ day dứt không nguôi, Lâm Giác ôm đầu ngồi trước bàn học, kẹt trong vũng lầy do dự.

Quên đi mà, quên đi, quên đi…

Cậu vò đầu tự nhủ.

Thế nhưng, cậu có cố gắng bao nhiêu thì Tống Hàn Chương vẫn luôn vô ý xuất hiện xung quanh cậu, hết lần này tới lần khác kéo cậu trở về vực thẳm.

Hôm nay Lâm Giác đang ăn cơm trong căn tin bỗng nghe thấy giọng nói quen thuộc. Thân Đồ Hồng và Tống Hàn Chương đang ngồi ngay gần cậu, vừa ăn vừa thảo luận về bài luận văn, nói hết luận văn rồi lại bắt đầu nói chuyện phiếm.

Lâm Giác gần như đã muốn bỏ đi, thế nhưng lời Tống Hàn Chương lại khiến cậu dừng bước.

“Bộ phim tôi thích nhất hả? Chắc là “Buổi diễn của Truman”.” Tống Hàn Chương nói.

Thân Đồ Hồng cười cười: “Phim đó đúng là rất sáng tạo, ý nghĩa sâu sắc, thế nhưng không ngờ cậu lại đánh giá cao nó như vậy đấy.”

“Không phải đánh giá, chỉ là nó khiến tôi nhận ra, cuộc sống bị người khác khống chế đáng sợ đến thế nào. Khoảnh khắc khi Truman cuối cùng không chút do dự đẩy cửa rạp chiếu phim, vứt bỏ tất cả đi tìm lấy tương lai tàn khốc nhất nhưng tự do và chân thật nhất, tôi phải thừa nhận đây là một bộ phim cực kỳ xuất sắc, chí ít nó đã khiến tôi phải thực sự suy ngẫm.”

Tay cầm thìa của Lâm Giác run lên. Cậu trầm mặc vài giây, yên lặng bưng khay đến chỗ thu bát đũa, đổ cơm canh còn thừa đi.

Đêm đó, cậu nằm mơ.

Cậu đứng trong căn phòng cây cỏ mọc thành từng bụi, tơ nhện trắng muốt bao phủ khắp nơi, giống như muốn nhấn chìm tất cả vào một địa ngục trắng. Cậu chậm rãi đi về phía trước, đi tới từng góc tối.

Nơi đó nằm một cái kén lớn màu bạc.

Thân Đồ Hồng đã chết, đôi mắt trống rỗng trừng trừng nhìn cậu, đầy ắp tuyệt vọng.

Lâm Giác muốn tiến đến, thế nhưng khuôn mặt Thân Đồ Hồng trong nháy mắt biến thành Tống Hàn Chương.

Con nhện khổng lồ từ góc phòng chui ra, bò từng bước về phía Tống Hàn Chương không thể động đậy, Lâm Giác muốn ngăn cản nhưng không tài nào nhấc chân lên nổi, chỉ có thể trơ mắt nhìn con nhện há to cái mồm dữ tợn, ngoạm lấy cổ Tống Hàn Chương!

Lâm Giác bị ác mộng làm giật mình tỉnh giấc, mồ hôi cậu đã thấm ướt cả gối đầu. Cậu im lặng ngồi trong bóng đêm một chút, sau đó vén chăn xuống giường.

Bây giờ là 02:20, tiếng ngáy không ngừng của bạn cùng phòng giúp căn phòng không lớn này tràn ngập hơi người.

Cậu đã có một quyết định không thể hối hận, dù cho kết cục có thế nào cũng còn hơn là thong dong chịu chết.

Lâm Giác lấy quần áo ăn mặc chỉnh tề, cầm quyển nhật ký, đầu không ngoảnh lại rời khỏi phòng ngủ.

Bên ngoài vô cùng yên tĩnh, cả hành lang là một khoảng đen kịt, chỉ có ánh đèn khẩn cấp xanh lét giúp nơi này có chút ánh sáng. Gió từ cuối hành lang thổi qua, giúp Lâm Giác xuan tan một tia buồn ngủ cuối cùng còn sót lại.

Cậu biết mình nên làm điều này.

Cuộc sống vô lý hiện tại không có chút ý nghĩa gì cả, Tống Hàn Chương thật sự vẫn còn đang sống, anh đang sống trong cái trò chơi ác mộng kia. Cậu phải quay về! Trờ về cùng anh đối mặt với tất cả, dù đó có là hiện thực tàn khốc nhất.

Nếu như chỉ có mình cậu, cậu sẽ chọn cách trốn tránh, thế nhưng cậu không hề cô độc.

Tống Hàn Chương… còn đang chờ cậu.

Cậu không thể làm kẻ nhu nhược bỏ trốn một mình được.

Lâm Giác đứng trước cửa phòng ngủ 217 kiên nhẫn gõ cửa đến năm phút, cứ gõ rồi lại gõ, cuối cùng Tống Hàn Chương cũng mở cửa.

“Xin lỗi đã đánh thức anh lúc nửa đêm thế này, nhưng tôi có một việc cực kỳ quan trọng không thể không nói với anh.” Lâm Giác dùng giọng điệu kiên định trước giờ chưa từng có nói với Tống Hàn Chương.

Tống Hàn Chương nhìn đồng hồ trên tay: “Bây giờ là hai rưỡi sáng.”

“Anh tên là Tống Hàn Chương, học năm thứ tư khoa y học lâm sàng, không cha không mẹ, có một người quen cũng không hẳn là bạn bè tên Lục Nhận, nhà anh ta mở võ đường, anh nghĩ anh ta có vấn đề tâm lý rất nghiêm trọng, thế nhưng về một mặt nào đó thì anh cũng rất tín nhiệm anh ta.” Lâm Giác nhét cuốn nhật ký vào tay Tống Hàn Chương, nói liền một mạch “Tôi biết những chuyện trong này đều rất khó tin, đối với anh nó chỉ là những chuyện chưa từng xảy ra, tôi chỉ là một người xa lạ hành động kỳ quái, thế nhưng… Đối với tôi chuyện này vô cùng quan trọng, anh có thể cho tôi chút thời gian, nghe tôi nói được không?”

Lâm Giác mong đợi nhìn anh. Tống Hàn Chương xoay người quay vào phòng lấy đèn pin và chìa khóa, khoác thêm áo khoác đi ra: “Đi thôi.”

Tống Hàn Chương đi tới tầng thượng ký túc xá, anh tựa vào cửa lên sân thượng bật đèn pin nghiêm túc đọc hết cuốn nhật ký. Trong lúc đó, Lâm Giác vẫn trầm mặc.

Cuối cùng Tống Hàn Chương khép cuốn sổ lại, hít một hơi dài giiống như đang cố gắng ép tâm tình hỗn loạn của mình xuống: “Nếu như đây là một quyển tiểu thuyết, tôi không thể không nói nó đúng là đồ bỏ đi.”

“Thế nhưng nó không phải.” Lâm Giác trịnh trọng nói.

Tống Hàn Chương quay đầu nhìn cậu, Lâm Giác không hề e ngại nhìn vào mắt anh.

“Rất chân thực.” Tống Hàn Chương nói.

“Hửm?” Lâm Giác không hiểu.

“Những người khác tôi không quen, thế nhưng khi thử tưởng tượng nếu một ngày nào đó mình rơi vào hoàn cảnh trong cuốn sổ này, tôi phát hiện cách suy nghĩ và hành động của tôi về cơ bản sẽ giống hệt “Tống Hàn Chương” trong đó. Còn cả Lục Nhận, cứ cho là cậu có biết cậu ta thì cũng không thể nào nhìn thấu được bản tính thật sự dưới vỏ bọc của cậu ta. Về phần Thân Đồ Hồng, cậu ta chính xác là người như trong cuốn sổ này, con đường dẫn đến cái chết của cậu ta cũng hoàn toàn hợp lý.”

Tống Hàn Chương lại mở nhật ký nhìn lướt qua một lần nữa: “Bây giờ cậu tới tìm tôi, hẳn không chỉ để cho tôi xem cái này đúng không?”

Lâm Giác gật đầu: “Tôi muốn anh giúp tôi rời khỏi nơi này.”

Tống Hàn Chương liếc mắt nhìn cậu: “Theo những gì cậu viết, trong đêm thứ hai của trò chơi cậu đứng trước gương, sau đó tỉnh lại thấy mình đang ở đây rồi.”

Lâm Giác tiếp lời: “Thế nên tôi nghĩ liệu có phải mình đã tiến vào trong gương rồi không, có thể là một kiểu phó bản giống như lúc chơi bài quỷ ấy.”

Tống Hàn Chương xoa môi dưới, có chút suy nghĩ: “Tôi nghĩ là không phải. Lần này cậu chỉ có một mình lạc trong ảo cảnh, bình an vượt qua những ngày không liên quan tới trò chơi, hoàn toàn không giống phong cách của trò chơi quỷ bài.”

“Vậy…” Lâm Giác theo thói quen lên tiếng phụ họa.

“Tôi nghĩ, thay vì nói đây là một ảo cảnh dựng nên để bẫy cậu vào chỗ chết, nên nói đây là thế giới trong mơ của cậu thì đúng hơn. Trong nhật ký của cậu cũng đã viết, cậu muốn trở lại cuộc sống bình thường đơn giản ban đầu, cậu mong tất cả bi kịch sẽ không xuất hiện, thế giới này rõ ràng y hệt như những gì cậu mong muốn.” Tống Hàn Chương có chút không hiểu nhìn cậu “Thế nhưng cậu lại đến tìm tôi.”

Anh nhìn vào mắt cậu thật sâu: “Tại sao? Tại sao cậu muốn phá vỡ cuộc sống bây giờ? Đây rõ ràng là thứ cậu cầu còn không được.”

Lâm Giác ôm đầu gối, nhẹ giọng nói: “Bởi vì anh.”

Thật lâu, Tống Hàn Chương vẫn không nói gì thêm.

“Tôi hiểu, tôi cần chút thời gian tiếp thu sự thật đã. Có lẽ tôi có thể giúp cậu tìm cách rời khỏi thế giới trong gương này.”

Suốt cả một ngày sau đó, Tống Hàn Chương thời thời khắc khắc ép Lâm Giác phải nhớ lại tất cả những chuyện đã xảy ra, mỗi một chi tiết trong trò chơi, hay chuyện sau khi cậu lạc vào thế giới trong gương này, thậm chí cả từng câu đối thoại với bạn bè, từng bài giảng của thầy giáo, tất cả đều phải nhớ lại thật chính xác.

Lâm Giác chẳng khác nào học sinh đi thi mà chưa học bài, đối mặt với tờ đề độ khó quá cao vò đầu bứt tai khổ sở.

Cậu nhịn không được hỏi Tống Hàn Chương, cứ nhớ lại như vậy thì có tác dụng gì?

Cậu nhịn không được hỏi Tống Hàn Chương, làm thế này có ý nghĩa gì sao?

Tống Hàn Chương từ trên cao bễ nghễ nhìn Lâm Giác đã úp sấp trên bàn: “Đương nhiên là có. Cậu thực sự cho rằng đây chỉ là một ảo cảnh bình thường sao? Không phải đâu, đây là tiềm thức của cậu. Thế giới này được tạo nên từ chính những khao khát của cậu, điều cậu mơ ước nhất là được trở lại cuộc sống bình thường, mọi người đều bình an vô sự không phải sao? Thế nhưng khi cậu cầm nhật ký tới tìm tôi, một ước muốn khác đã xuất hiện, đó là cậu mong “Tống Hàn Chương” có thể trở về là Tống Hàn Chương trong trò chơi của cậu.”

Lâm Giác dùng ánh mắt mờ mịt nhìn cậu.

“Bởi vì là tiềm thức, thế nên có rất nhiều chuyện không đúng. Tuy là bản thân cậu không cảm thấy được, thậm chí nghĩ là do mình quên mất chuyện gì đó, nhưng kỳ thực chúng đều được giấu trong đầu cậu, chỉ cần có một tác động là sẽ lập tức tuôn ra. Việc tôi cần làm bây giờ là phải tác động cậu, phải cạy ra tất cả những ký ức của cậu rồi cẩn thận phân tích.”

“…” Giống nhau như đúc luôn! Lâm Giác khóe miệng co rút thầm nghĩ, bất kể là Tống Hàn Chương trong tiềm thức hay Tống Hàn Chương hàng thật giá thật đều đáng sợ như vậy.

Sáng sớm ngày thứ hai, Tống Hàn Chương gõ cửa phòng Lâm Giác.

“Đi theo tôi.”

Lâm Giác ngáp: “Đi đâu?”

Tống Hàn Chương không trả lời, chỉ xoay người dẫn đường. Lâm Giác dụi dụi mắt, khoác bừa một bộ quần áo rồi đi theo anh.

Khác với suy đoán của cậu, đích đến của họ chẳng phải ở đâu xa mà chính là tầng hai ký túc xá.

“Anh…” Lâm Giác vừa định hỏi thì Tống Hàn Chương đã gõ cửa phòng ngủ trước mặt.

Cửa lập tức mở ra, Thân Đồ Hồng đứng bên trong lạnh lùng nhìn họ, không nói một lời.

Tống Hàn Chương nhìn anh ta, bình thản nói: “Tìm được cậu rồi, Tống Hàn Chương.”
Bình Luận (0)
Comment