Thái Hậu Mười Lăm Tuổi

Chương 25

Đang lúc hai người đều chìm trong suy nghĩ riêng thì bên tai truyền đến một hồi lách cách không dứt của tiếng châu ngọc va vào nhau. 

Bức rèm châu lần nữa bị người vén lên, một cung nữ mặc y phục hồng nhạt, thắt lưng bằng gấm màu đỏ, khuôn mặt vui vẻ uyển chuyển đi vào phía trong điện. 

Trên tay nàng còn bưng một cái khay sơn đỏ, ở trên bày một cái chén mạ vàng không ngừng phát ra mùi vị đặc biệt. Mùi vị đó hăng hăng, chỉ vừa ngửi được, mọi người cũng cảm thấy cổ họng bắt đầu khó chịu.

" Nô tỳ tham kiến hoàng thượng" Nâng cái khay cao lên, cung nữ chậm rãi khuỵ chân xuống, nhẹ nhàng thi lễ, giọng nói êm dịu mê người, phong thái tao nhã vô cùng.

Không hổ danh là cung nữ đắc ý nhất bên cạnh yêu nữ kia, từng hành động đoan trang thanh nhã, rất có quy tắc, mà lại toát ra khí chất mê người, so sánh nhiều cung phi còn xinh đẹp quyến rũ hơn. Đây là gần mực thì đen sao? Phượng Dật trong lòng cười lạnh. Quả là, cùng chung một chỗ với yêu nữ kia, cũng không có gì tốt!

Cố ý cho nàng quỳ lâu một chút, đến lúc thấy tay ngọc bưng khay bắt đầu run run, hắn mới giơ tay lên nói " Miễn lễ, bình thân"

" Tạ ơn hoàng thượng" Cung nữ chậm rãi đứng dậy, vẻ đoan trang thanh nhã vẫn như cũ, nàng nhẹ nhàng mỉm cười, từ tốn đi lại trước mặt Phượng Dật, mang cái bát đưa tới trước mũi hắn, khom người nói " Hoàng thượng, đã đến giờ uống thuốc"

Mùi thuốc nồng nặc xộc vào mũi, Phượng Dật bất giác cao mày, ngửa người ra sau.

" Cứ để đấy, trẫm đợi thuốc nguội bớt sẽ uống" Hắn chỉ tay lên bàn bên cạnh, miễn cưỡng nói.

Cung nữ lắc đầu, giơ chén thuốc cao lên, kiên định nói " Bẩm hoàng thượng, thái hậu đã căn dặn, nô tỳ phải tận mắt nhìn thấy hoàng thượng uống xong mới có thể rời đi"

Phượng Dật - nét mặt đanh lại, miễn cưỡng đưa tay tiếp nhận chén thuốc, ánh mắt do dự, nhìn cái chén đen như mực một lát, cuối cùng giống như hạ quyết tâm, hắn nhắm mắt lại, nín thở đem cái bát đen tuyền trút vào trong miệng, sau đó ném chén không lên bàn trước mặt cung nữ, hung hăng trợn mắt nhìn nàng, ánh mắt như nói - uống xong rồi, ngươi có thể đi được chưa?

Cung nữ lại lắc đầu, trên mặt bày ra một nụ cười trước sau như một, từ tốn nói

" Bẩm hoàng thượng, thái hậu nương nương còn nói, xin ngài phải nuốt hết thuốc xuống mới được. Phải biết rằng, mỗi vị thuốc đều do người khác vất vả trồng nên, lại do thái y tốn bao tâm sức mà chế ra, dù là lãng phí một giọt, cũng là vô cùng có lỗi!"

Khóe môi Phượng Dật nhếch lên, siết chặt nắm tay đến nỗi các khớp xương đều hiện rõ, móng tay bấm vào thịt, giống như đang cố nén muốn bóp chết yêu nữ kia.

Một lát sau, hắn ngửa đầu, nuốt hết thuốc trong miệng xuống, sau đó há miệng trống trơn cho cung nữ xem, nghiêm mặt nói " Trẫm đã uống xong, xin hỏi Lục Ngọc cô nương, mẫu hậu còn gì căn dặn không?"

" Đã hết. Hoàng thượng chịu hợp tác, thái hậu nương nương đương nhiên là cực kỳ hài lòng, không còn gì để nói" Cung nữ cúi đầu, dịu dàng nói. Vừa cúi đầu, liền có một tia vui vẻ ánh lên trong mắt nàng.

Thu hồi cái bát trên bàn, nàng cúi người nhẹ giọng nói "Nô tỳ xin cáo lui ". Nói xong liền bước nhanh rời đi.

Nếu không đi liền thì có lẽ đã không nhịn được bởi nàng đang rất muốn cười to lên!

Thái hậu nương nương dĩ nhiên đoán được phản ứng của hoàng thượng không sai tí nào. Quá thần kỳ! Nàng càng thêm khâm phục người.
Bình Luận (0)
Comment