Thái Hậu Mười Lăm Tuổi

Chương 4

Edit: Eirlys

“Xuân Yến, lại đây đi! trẫm đã như vậy, ngươi còn sợ trẫm ăn ngươi hay sao?” thấy nàng vẻ mặt ngớ ra, tâm tình của hắn dường như tốt lên rất nhiều, vui vẻ kêu lên, tuy nhiên tiếng nói vẫn yếu ớt như cũ.

Nam Cung Xuân Yến giương mắt, lặng lẽ nhìn hắn một cái, thong thả bước qua, ngồi ở trên mép giường.

Chỉ mấy ngày không gặp, hắn trước kia tràn đầy khí thế mà nay đã suy yếu thành hình dạng này, nói khó chịu, cũng không phải không có. Dù sao nàng cùng lão già này ở chung cũng đã hơn một năm, ít nhiều cũng có chút tình cảm. Nhưng mà, muốn trách thì trách hắn thường ngày quấy nhiễu nàng quá mức, từ sáng đến tối, làm cho nàng thời gian để thở một chút cũng không có, Thú tiêu khiển duy nhất chính là “ân cần thăm hỏi” tổ tông mười tám đời của hắn, nguyền rủa hắn chết không được tử tế. Chỉ là, hôm nay đột nhiên thấy bộ dạng ốm yếu bệnh tật của hắn, nàng nhất thời có chút không thể đón nhận.

“Xuân Yến ” bàn tay gầy gò sờ lên đôi tay mềm mại tay của nàng.

“Vâng” đang đắm chìm trong bi thương, nàng không giống như ngày thường, có thể đối phó cái tay hay giở trò của hắn.

“Trẫm sắp chết” hắn bình tĩnh nói, ánh mắt đầy dụng ý nhìn vào khuôn mặt không chút biểu lộ tình cảm của nàng.

“Ta biết ” Nam Cung Xuân Yến đáp. Cho nên nàng mới chịu đến đây.

“Trẫm thực sự sắp chết ” hắn nhắc lại.

“Ta biết”. Cùng một câu nói, không có một chút tình cảm nào trong đó.

“Thế nhưng trẫm cũng không buông tha cho ngươi được” trong mắt hắn ánh lên một tia gian xảo.

“Ngươi nói cái gì?”

Không buông tha cho nàng…?

Không buông tha cho ta là sao? Lão già thối này lại đang âm mưu gì đây?

Trong nháy mắt, trong lòng một chút bi thương liền bị ném ra khỏi đầu, hình ảnh ngày trước bị hắn giày vò thảm thương cuồn cuộn kéo đến, trong mắt chứa đầy lửa giận sáng ngời. Nam Cung Xuân Yến đề phòng nhìn hắn.

Chọc tức nàng thành công, Phượng Huyền mở miệng thật lớn, cười ha hả đắc ý không ngừng.

Cảm thấy bản thân bị trêu, Nam Cung Xuân yến hung hăng trừng mắt liếc hắn, tức giận nói “Lão bất tử, có chuyện gì hãy mau nói, có rắm mau thả, nói xong ngươi mau mau chết cho ta”

Nghe ngoài điện từng đợt tiếng hít thở, nàng biết là nói chuyện âm thanh quá lớn, người bên ngoài đều nghe được.

Nam Cung Xuân Yến hiển nhiên ý thức được chuyện gì sẽ xảy ra. Nàng cắn cắn môi, vừa thẹn vừa giận, trừng mắt nhìn hắn. Đều là ngươi! Trước đám đông hủy đi hình tượng của ta.

Nhìn bộ dáng tức giận của nàng, khiến cho hắn cười thỏa thích một hồi.

Nhưng mà, vui quá hóa buồn, mới cười vài tiếng mà thôi, liền ho một trận đến tê tâm liệt phế.

Nam Cung Xuân Yến không nói gì, lạnh lùng nhìn hắn ho ngày càng lợi hại, có thể vỡ phổi không chừng. Nhìn bốn phía cũng không có người nào khác, cung nữ, thái giám đều bị hắn đuổi ra ngoài, nếu không có tình huống khẩn cấp thì không dám đi vào. Như thế xem ra, nàng chỉ có thể tự mình ra tay.

Vì vậy, nàng bất đắc dĩ trèo lên giường, giày cũng lười cởi ra, đỡ thân thể gầy gò của hắn lên, vỗ lên lưng vài cái thật mạnh, cho đến khi hắn hồi phục hô hấp bình thường.

“Đa… đa tạ” trên lưng vẫn còn đau, biết rõ nàng cố tình trả thù, nhưng tốt xấu cũng là giúp hắn. Phượng Huyền hít vào không khí tươi mát cách biệt đã lâu, cười nhìn nàng.

Nam Cung Xuân Yến không nói gì, chỉ trừng mắt nhìn hắn,thầm nghĩ thật là vô vị, chẳng đáng để cười.

Phượng Huyền chỉ có thể tự cười một mình.

“Xuân Yến” hắn lại nói, vừa mới khôi phục một chút hơi sức, tay hắn lại bắt đầu sờ soạng.

“Sao?” Nam Cung Xuân yến miễn cưỡng đáp lại, lần này còn chưa đụng tới được nàng, bàn tay quấy phá của hắn đã bị đánh một cái. 

Hành động thất bại, Phượng Huyền lắc lắc đầu, sau đó bình tĩnh nói: “Trẫm đã hạ chỉ, truyền ngôi cho Thập lục hoàng nhi “

“À” vừa nghe được tin tức kia, tuy có một chút kinh ngạc, nhưng cũng không phải hoàn toàn ngoài dự đoán, nàng cũng không biểu lộ 1 chút giật mình.
Bình Luận (0)
Comment