Thái Hậu Xuyên! Thế Giới Hiện Đại, Ta Tới Đây!

Chương 17

Lời bọn thái giám đương nhiên không thể tin hoàn toàn. Hoàng thượng cho người điều tra rõ chuyện thuốc nổ ở Trường Lạc cung. Chuyện đúng như lời hai tên thái giám đó nói. Tuy nhiên...

Tối hôm đó, hoàng thượng nghỉ tại Dực Khôn cung.

"Thần thiếp bái kiến hoàng thượng." Trịnh Quý phi đã thay y phục, khuôn mặt không son phấn nhưng vẫn xinh đẹp nhẹ nhàng.

"Các ngươi lui ra hết đi." Cảnh Lâm ngồi xuống rót một chung trà.

Trịnh Nhu không biết hoàng thượng đêm nay sẽ ở lại đây, nàng vội cho người mang ít điểm tâm cho hoàng thượng.

"Hoàng thượng có tâm sự?"

"Gần đây hậu cung có gì kì lạ không?" Cảnh Lâm bình thản hỏi.

Trịnh Nhu suy nghĩ một chút rồi hỏi lại.

"Hoàng thượng đang nói về chuyện chôn thuốc nổ ở Trường Lạc cung?"

"Trẫm cho người điều tra, tất cả đều đúng với những gì hai tên thái giám đó nói. Ngọc bội cũng là do người của Liên phi đưa cho chúng."

"Vậy thì có gì lạ?" Trịnh Nhu hỏi lại.

"Tại sao chúng lại ra tay vào ban ngày?" Hoàng thượng hỏi.

Lúc này, Trịnh Nhu bỗng bừng tỉnh. Tại sao lại ra tay vào ban ngày? Nhiều người qua lại sẽ dễ dàng phát hiện được bọn chúng. Quá nhiều sơ hở nhưng do mất bình tĩnh, nàng lại không phát hiện ra.

Liễu Nguyệt Đan lặng lẽ đứng nhìn hai người họ suy nghĩ.

"Có lẽ do vừa hay tin hoàng hậu nương nương có thai, liền vội vàng hành động? Liên phi vốn không thông minh, có thể là không chờ được đến lúc hoàng hậu hạ sanh." Trịnh Nhu phỏng đoán.

Tuy nói vậy nhưng trong lòng Trịnh Nhu cũng hoài nghi. Chuyện phóng hỏa giết người cho dù đứa bé 3 tuổi cũng biết hành động vào ban đêm sẽ dễ dàng hơn.

"Có thể đúng như lời nàng nói, nhưng chúng hoàn toàn có thể ra tay vào tối nay, vì trẫm tra ra được, lúc kích hoạt thuốc nổ là ba ngày tới." Cảnh Lâm trầm tĩnh nói.

Điều đó có nghĩa là kế hoạch không thống nhất, hoặc giữa chừng có người thay đổi kế hoạch mà không báo với bên còn lại.

Trịnh Nhu không vội. Nàng suy nghĩ nhớ lại chuyện những ngày qua. Nàng quả thật quá bất cẩn. Hậu cung đáng sợ như vậy, vì sợ Liễu Nguyệt Đan gặp chuyện nên nàng mới vào cùng, thế mà lại không phát hiện những nguy hiểm đang rình rập xung quanh nàng ấy. Bất chợt...

"Thần thiếp đã hiểu, tuy nhiên chúng ta cần có kế hoạch kĩ lưỡng."

Liễu Nguyệt Đan gật đầu.

Chuyện này ngoài hoàng thượng, Quý phi và thân tính của hai người ra, phi tần và người trong cung đều không biết.

Hoàng thượng tới thăm hoàng hậu, khuyên nàng đến Thiên Âm Tự cầu bình an cho hai mẹ con. Hoàng hậu thấy có lí bèn cho người thu dọn rồi đi ngay. Hoàng thượng dặn hoàng hậu đừng cho ai biết, nếu không sẽ không linh nghiệm. Hoàng hậu cười, cảm thấy hoàng thượng trẻ con nhưng cũng nghe theo.

Hoàng thượng cho tất cả người trong Trường Lạc cung nếu không hộ tống hoàng hậu có thể về thăm gia đình. Khi nào hoàng hậu trở lại thì quay về. Sau đó cho người của hắn vào đóng giả làm cung nhân của Trường Lạc cung. Tất cả đều làm trong bí mật.

Hoàng thượng sau khi sắp xếp ổn thỏa, cho người chôn thuốc nổ lại chỗ cũ. Hai tiểu thái giám chắc chắn phải chết, hắn cho người trói bọn chúng trong Trường Lạc cung. Đúng ngày, Trường Lạc cung chầu trời.

Hoàng thượng bắt được đám người kia nhưng bọn chúng lại nhất quyết không khai Liên phi, đều tự sát cả. Tốt! Có chí khí!

Cảnh Lâm cũng không còn cách nào, xem ra Triệu gia có móc nối quan hệ với quận đội. Hắn lại tiếp tục tra, tra, tra tất cả những tội trạng mà Triệu Thái phó đã làm trong mấy năm qua.

Không làm thì thôi, đã làm thì phải đến nơi đến chốn.

Triệu Thái phó tham ô của công, mua chuộc quan viên trong triều đình. Những người có liên quan đều bị cắt chức hoặc lưu đày. Niệm tình Triệu Thái phó đã già, chỉ cắt chức cáo lão hồi hương. Trưởng tử Triệu Thái phó là Hình Bộ thị lang, không liên quan, tuy nhiên cha có tội, con cũng phải gánh. Hắn bị điều đi làm quan huyện ở một vùng hẻo lánh.

Niệm tình huynh trưởng có công với triều đình, Liên phi bị giáng phẩm làm Liên tần, đóng cửa sám hối.

-

Viên Hòa cung.

"Trịnh Quý phi giá đáo!" tiếng thái giám lãnh lót đi trước cả người.

Liên tần lúc này đang bị phạt ngồi chép kinh Phật, cầu phước sám hối cho Triệu Thái phó. Nghe tiếng kêu đỏng đảnh một lúc sau mới thong thả bước ra hành lễ.

"Quý phi nương nương hảo."

Bốp.

Cái tát giáng xuống hết bảy phần lực. Liễu Nguyệt Đan đứng cạnh cũng kinh hồn bạt vía.

"Quý phi, người..." Liên tần nghiến răng, dường như cũng không tin Trịnh Nhu dám ra tay đánh nàng ta. Tuy rằng hiện giờ nàng ta thất sủng nhưng hoàn toàn có thể ngóc đầu dậy. Đều tại cha nàng nhận hối lộ mà không biết chùi mép, làm liên lụy đến nàng.

"Liên tần sống quả là tốt, tốt đến nổi không phân biệt được phẩm cấp giai vị trong cung. Mấy ngày qua không ra ngoài, ngươi chắc là quên hết quy tắc trong cung rồi, để bản cung dạy lại cho ngươi, để mai này có lỡ được thả ra thì cũng không bị bỡ ngỡ." Trịnh Nhu cười đến rạng ngời. Cung trang trên người rực rỡ, trâm phượng vàng tám đuôi, chân đi hài Phượng Đầu, làn da trắng nõn óng ánh, móng tay bạc nhẹ nhàng vuốt lên thanh ngọc như ý.

Nàng bình thản bước tới liền tát Liên tần một cái nữa. Liên tần phát điên giãy giụa nhưng nào chống lại nổi người của Trịnh Quý phi. Nàng ta la khản cả giọng cũng không một ai lên tiếng. Cung nhân hầu hạ Viên Hòa cung đã bị cắt giảm, hơn nữa lúc này cũng không ai dám bước ra.

"Giữ nàng ta lại. Trình ma ma, đánh đến khi nào bổn cung bảo dừng." Trịnh Nhu cho người trải khăn lụa lên ghế rồi thong thả ngồi xuống, cực kì phô trương. Liễu Nguyệt Đan trầm trồ, diễn đạt thật. Giờ nàng mới hiểu tại sao mẹ nàng ở hiện tại từng là diễn viên rồi. Hollywood nợ nàng một giải Oscar.

Khoảng chừng nửa khắc, mặt của Liên tần đã sưng tấy, Trịnh Nhu mới cho dừng.

"Bổn cung hỏi ngươi, có biết vì sao ngươi bị giam lỏng không?" Trịnh Nhu cười mỉm.

Liên tần không trả lời. Trịnh Nhu cho người đánh tiếp. Nàng ta bất đắc dĩ nói.

"Vì cha thần thiếp có tội."

"Ngươi cho rằng cha ngươi liên lụy ngươi?"

Liên tần hừ nhẹ, không phản bác.

"Liên tần ơi Liên tần, nói ngươi ngu đúng là thiệt thòi cho kẻ ngốc vì ngươi vốn dĩ là không có não. Vì giữ lại cái mạng này của ngươi mà cha và huynh trưởng ngươi mới thành ra như vậy, ngươi còn ở đây oán trách họ. Đúng là không biết trời cao đất dày."

"Người nói cái gì?"

"Chuyện Trường Lạc cung đừng nói ngươi không biết." Trịnh Quý phi cao giọng.

Bình Luận (0)
Comment