Thái Hoang Thôn Thiên Quyết

Chương 3

Liễu Thanh Dương đi ra khỏi cửa lớn của Từ gia, đứng dưới ánh nắng, hít sâu một hơi. 

 Hắn đường đường là Tiên Đế, không đến mức phải chấp nhặt với một đám hạ nhân. 

 Thành Thương Lan rất lớn, có tới mấy triệu nhân khẩu sinh sống. Ngoài tứ đại gia tộc ra thì thế lực lớn nhất trong thành chính là Thương Lan thành chủ. 

 Trong thành, đường ngang ngõ dọc chằng chịt, cửa hàng mọc lên san sát. Hoàng triều Đại Yến rất lớn, thành Thương Lan chẳng qua chỉ là một thành trong đó mà thôi. 

 Nơi Liễu Thanh Dương muốn tới tên là Đan Bảo các, điểm bán đan dược, cơ sở cung ứng dược liệu lớn nhất trong thành. Nơi đây không thuộc về bất kỳ một gia tộc nào, lại càng không chịu sự quản lý của thành chủ, nằm ngoài thế tục. Nghe nói thế lực lớn đứng sau lưng bọn họ là Thiên Bảo tông. 

 Tục Mạch đan rất hiếm, tuy phẩm cấp không cao nhưng luyện chế lại cực khó. 

 Ba chữ to lấp lánh ánh vàng treo ngay trên cửa của Đan Bảo, có thể trông thấy rõ ràng từ đằng xa, nơi này có rất đông võ giả ra vào. 

 Liễu Thanh Dương đi theo dòng người vào trong Đan Bảo các, đập vào mắt hắn là một tòa nhà lớn được chia thành mấy khu vực, nơi thì bán đan dược, nơi lại bán dược liệu. 

 Ngoài ra, còn có bán một số nội đan và da lông của yêu thú. Mặc dù hắn đứng ngoài quầy hàng nhưng vẫn có thể ngửi thấy hương thơm tỏa ra từ đan dược và khí thế hung dữ do nội đan yêu thú phóng ra. 

 “Xin hỏi công tử có cần gì không?” 

 Một gã sai vặt mặc áo xanh nhanh chân lại gần, nhiệt tình chào hỏi hắn, nhưng sâu trong đáy mắt tên này lại lóe lên vẻ xem thường. So với những người khác, Liễu Thanh Dương ăn mặc quá bình dân, chiếc áo xanh đã giặt nhiều tới độ bạc màu. 

 “Ta muốn gặp quản sự của các ngươi, phiền ngươi báo giúp một tiếng.” 

 Đôi mắt gã sai vặt lóe lên vẻ khinh bỉ. Liễu Thanh Dương nhìn thấy hết, khóe môi cười gằn. 

 “Quản sự của chúng ta bề bộn nhiều việc, không có thời gian tiếp người không phận sự, nếu không mua thuốc thì cút ra ngoài đi.” 

 Gã sai vặt mặc áo xanh nói năng không chút khách sáo, gã ta xô hắn một cái nhưng hắn không nhúc nhích chút nào. Sát ý lóe lên trong mắt Liễu Thanh Dương rồi biến mất. 

 Chuyện chỗ họ thu hút sự chú ý của nhiều người. Mọi người tới tấp dừng bước, nhìn về phía họ. 

 “Tên kia chẳng phải chính là tên ở rể của Từ gia sao, sao lại chạy tới Đan Bảo các làm gì vậy?” 

 Chuyện về tên ở rể của Từ gia đã lan truyền khắp cả thành Thương Lan, không ai là không biết, nhất là chuyện tối qua thì lại càng nổi tiếng hơn. 

 Nghe nói hắn là tên ở rể của Từ gia, khuôn mặt của gã sai vặt mặc áo xanh lộ vẻ mỉa mai, đi kèm với một nụ cười khẩy, tỏ rõ thái độ chán ghét. 

 “Biến đi, Đan Bảo các của chúng ta không làm ăn với ngươi.” 

 Khuôn mặt gã sai vặt đầy dữ dằn, gã ta bắt Liễu Thanh Dương cút đi, không cho phép hắn đặt chân vào Đan Bảo các, đúng là ngông cuồng. 

 Đan Bảo các không chịu sự quản lý của bất kỳ thế lực nào, cho nên đám người hầu như gã ta mới dám hất mặt lên trời, coi trời bằng vung. Bình thường, các võ giả tới đây đều phải nịnh bợ bọn chúng. 

 Chỉ là một gã sai vặt nho nhỏ của Đan Bảo các thôi mà người bình thường cũng không dám đắc tội, có thể thấy địa vị của Đan Bảo cao như thế nào. 

 “Nếu như ngươi khăng khăng từ chối vụ làm ăn này thì đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, một khi đã bỏ lỡ mất vụ làm ăn này rồi thì e là ngươi không gánh chịu nổi đâu.” 

 Đôi mắt của Liễu Thanh Dương lạnh lẽo, giăng đầy hơi lạnh, làm gã sai vặt mặc áo xanh giật mình, lảo đảo. 

 “Chết tiệt, tên rác rưởi như ngươi mà lại dám uy hiếp ta à. Nếu ngươi không chịu đi thì ta sẽ đánh chết ngươi rồi vứt ra ngoài.” 

 Nói đánh là đánh, thực lực của bọn người hầu của Đan Bảo các đều không thấp. Gã ta đấm thẳng một đấm về phía mặt Liễu Thanh Dương, cực kỳ nhanh. Nắm đấm rít lên tiếng gió, tạo thành một luồng xoáy, hất những sợi tóc ở thái dương của Liễu Thanh Dương bay lên. 

 Nếu đối phương là người bình thường thì gã sai vặt mặc áo xanh đã chẳng dám ra tay, nhưng vì kẻ ở rể ở Từ gia đã thành chuột chạy qua đường, người người kêu đánh rồi, nên gã ta không hề thấy áp lực chút nào khi đánh hắn. 

 “Ầm!” 

 Cú đấm còn chưa tới gần, Liễu Thanh Dương đã co chân lên, đạp một cú thật mạnh vào bụng của gã sai vặt mặc áo xanh, thân thể gã ta bay lên cao, đập vào quầy hàng. Quầy hàng rắn chắc vỡ thành sáu, bảy mảnh, dược liệu trong quầy nằm la liệt dưới đất. 

 Cú đá bất ngờ này khiến mọi người đều không kịp trở tay, đám đông tự động đứng tránh xa ra để tránh bị vạ lây. Nếu đắc tội Đan Bảo các thì sau này đừng hòng sống ở thành Thương Lan nổi nữa. 

 “Khụ khụ...” 

 Gã sai vặt mặc áo xanh bò dưới đất, ho ra máu. Đột nhiên, từ những hướng khác, mười mấy gã sai vặt xông tới, trong đó có hai người cầm vũ khí trong tay, bao vây Liễu Thanh Dương. 

 “Ngươi đúng là càn rỡ, lại dám đánh người ở Đan Bảo, bắt hắn lại.” 

 Một người trong số này mặc áo choàng màu tím, hẳn là một viên quản lý nhỏ. Hắn ta ra lệnh một tiếng, hơn chục gã sai vặt đồng loạt ra tay, khí thế hừng hực tạo thành sóng khí, đánh thẳng về phía Liễu Thanh Dương. 

 Thực lực của từng người đều không phải hạng xoàng. Thậm chí, người đàn ông mặc áo choàng màu tím đã tới cảnh giới Hậu Thiên tầng thứ năm, cực kỳ mạnh. Hắn ta đập cây thước trong tay về phía gáy của Liễu Thanh Dương, đây là một chiêu có thể gi ết chết người. 

 Việc đã đến nước này, Liễu Thanh Dương không còn lựa chọn nào khác, nếu không ra tay thì sẽ chết trong tay bọn chúng. Hắn sử dụng Thất Tinh Bộ, dễ dàng tránh được đòn đánh chết người, vòng ra sau lưng bọn chúng. 

 Liễu Thanh Dương hành động tựa như ma quỷ, mười mấy người đều đánh hụt. 

 Hắn nắm tay lại thành nắm đấm, nện từ trên trời xuống, xoay người tung quyền, động tác liền mạch, không hề gặp chút trở ngại nào. Loại quyền pháp đơn giản này ở trong tay Liễu Thanh Dương cũng trở nên thần kỳ. 

 “Rầm, rầm, rầm...” 

 Năm gã sai vặt bị đấm bay, đập người vào quầy hàng, nằm dưới đất r3n rỉ. Thực lực của bọn chúng đều không thấp, mấy người bị đánh bay đều là Hậu Thiên tầng thứ ba. 

 Người đàn ông mặc áo choàng tím quát lên, đột ngột lao xuống như diều hâu, khí thế điên cuồng, cuốn bay cả dược liệu dưới đất. Không hổ là Hậu Thiên tầng thứ năm, sức mạnh cao hơn tầng thứ ba mấy lần. Liễu Thanh Dương không ham đánh mà nghiêng người tránh đi. 

 Hiện tại, sức chiến đấu của hắn dư sức đối phó với Hậu Thiên tầng thứ năm nhưng hắn không muốn để lộ thực lực của mình quá sớm. Người muốn âm thầm giết hắn vẫn còn chưa được tìm ra, trước hết, hắn cần phải náu mình. 

 Chân đạp Thất Tinh, hắn dễ dàng thoát được. Người đàn ông mặc áo choàng tím đánh hụt, tức giận gào lên. 

 Tiếng đánh nhau ngoài đại sảnh kinh động toàn bộ Đan Bảo các. Một gã sai vặt vội vàng chạy vào nội đường tìm cứu viện. 

 “Dừng tay!” 

 Một tiếng quát lạnh lùng ngăn bọn họ lại. Liễu Thanh Dương thu người về thế đứng thẳng, lẳng lặng đứng giữa vòng vây, trên người không hề có vết thương nào. Trái lại, dưới sàn nhà có tám, chín người nằm ngổn ngang, tất cả đều bị Liễu Thanh Dương đánh bị thương. 

 Một lão già vạm vỡ sải bước ra tới ngoài đại sảnh, thấy dược liệu vương vãi khắp nơi, cơn giận của ông ta bốc lên tận trời, hai mắt như mắt ưng nhìn về phía Liễu Thanh Dương, hùng hổ phi người lên không, bay tới. 

 Cảnh giới Tiên Thiên! 

 Lão già vạm vỡ này là một cao thủ. Mọi người ở đây đều câm như hến, không ai dám nói năng gì, tất cả đều lùi ra xa. Liễu Thanh Dương bị cô lập, một thân một mình đứng yên tại chỗ. 

 “Tại sao ngươi lại ra tay đả thương người ở Đan Bảo các?” 

 Lão già vạm vỡ chịu trách nhiệm quản lý khu vực đại sảnh Đan Bảo các này tên là Lôi Đào. Trong ba mươi mấy năm ông ta làm Chấp sự của Đan Bảo các, ông ta chưa từng thấy ai dám đả thương người ở đây Liễu Thanh Dương này là trường hợp đầu tiên. 

 “Ta có việc muốn gặp quản sự của chỗ này, người này không chỉ không dẫn ta đi gặp mà còn mắng chửi th ô tục. Gã ta ra tay với ta trước, ta chỉ tự vệ mà thôi.” 

 Vốn dĩ Liễu Thanh Dương không muốn giải thích nhưng để có thể thuận lợi lấy được dược liệu, hắn vẫn thuật lại vắn tắt chuyện vừa xảy ra. 

 “Ngươi nghĩ Đan Bảo các của chúng ta là nơi nào mà muốn gặp ai thì gặp hả? Khởi bẩm Lôi Chấp sự, ta đề nghị giế t chết kẻ này để răn đe.” 

 Người đàn ông mặc áo choàng tím sát khí đằng đằng, chỉ muốn chém giết Liễu Thanh Dương để xả hận. Cây thước trong tay hắn ta thoắt ẩn thoắt hiện, quả là một vũ khí giết người sắc bén. 

 Mấy gã sai vặt tới tấp gật đầu, giục Lôi Chấp sự nhanh nhanh giết hắn. 

 Lôi Đào cũng biết một vài chuyện về Liễu Thanh Dương. Vừa rồi, ông ta đã nghe người ta nói về biết thân phận của hắn, nể mặt Từ gia, ông ta tạm thời nhẫn nhịn, không giết. 

 “Ta chính là quản sự của nơi này, ngươi tìm ta có chuyện gì?” 

 Lôi Đào nén lửa giận trong lòng, ông ta sẽ đích thân tới Từ gia, đòi Từ Nghĩa Lâm bồi thường tổn thất ở nơi này sau, còn tiếng tăm của Đan Bảo các thì không thể để mất được. 

 “Ở đây quá đông người, không tiện nói chuyện, liệu có thể tới nơi nào đó yên tĩnh hơn được không?” 

 Liễu Thanh Dương nhướng mày, có một số việc không nên nói trước mặt nhiều người. Từ đầu đến cuối, ánh mắt hắn rất bình tĩnh, đối mặt với khí thế lấn lướt của Lôi Đào, hắn vẫn tỏ ra rất bình thản, khiến người ta có ảo giác hắn thực sự không coi những người trước mắt này ra gì. 

 “Ngươi là cái thá gì mà đòi kiếm chỗ yên tĩnh hơn chứ, ta thấy mày chỉ tới đây kiếm chuyện mà thôi. Ta kiến nghị đánh gãy hai chân của hắn, cho hắn biết kết cục khi đắc tội Đan Bảo các chúng ta.” 

 Nam nhân mặc áo choàng tím không chịu thôi, hằm hằm sẵn sàng, chỉ cần Lôi Đào nói một câu, hắn ta sẽ nhào tới bất kỳ lúc nào. Vừa rồi Liễu Thanh Dương né được đòn đánh của hắn ta, hắn ta vẫn còn tức sôi máu. 

Bình Luận (0)
Comment