Thái Hoang Thôn Thiên Quyết

Chương 37

Xung quanh vang lên những tiếng la ó, nếu Liễu Thanh Dương từ chối, vô số nước bọt sẽ nhấn chìm hẳn.

“Muốn ta đồng ý đánh cược cũng không phải là không thể, nhưng tiền đánh cược này có chút vấn đề.”

Liễu Thanh Dương nở nụ cười nghiền ngẫm, có nhiều tiền vàng cũng vô dụng, hiện tại hắn cần linh thạch để tăng tốc độ tu luyện, sau khi tâm mạch được chữa trị, hắn có thể đột phá được cảnh giới Tiên Thiên.

“Liễu công tử, ngươi cứ nói ra, ta có thể sửa đổi.”

Vạn Trác Nhiên cần Liễu Thanh Dương tham gia, về phần số tiền đặt cược, hắn ta thật sự không quan tâm, Vạn gia bọn họ cái khác không có bao nhiêu, nhưng tiền vàng thì chất thành núi.

“Đổi tiền vàng thành linh thạch. Theo giá thị trường, một trăm ngàn tiền vàng có thể đổi được một viên linh thạch, mười triệu tiền vàng thì đổi được một trăm viên linh thạch”

Hắn vừa dứt lời, mọi người đều nhìn Liễu Thanh Dương như thể hắn là một kẻ ngốc.

“Ca, ngươi muốn linh thạch làm gì? Ngươi không thể tu luyện mà”

Tùng Lăng nói xong liền biết mình sai, nhanh chóng tự tát mình một cái, không nên công khai vạch trần khuyết điểm của hẳn trước mặt mọi người, đánh người không đánh mặt. Liễu Thanh Dương cũng không để ý, Tùng Lăng chính là loại người không tim không phổi như vậy.

“Ngươi muốn linh thạch?”

Vạn Trác Nhiên cau mày, mỗi tháng học viện Đế Quốc chỉ phát cho hẳn ta năm viên linh thạch để tu luyện. Hơn một năm, hắn ta chỉ tích lũy được hơn ba mươi viên mà thôi, trong thời

gian ngắn không thể góp đủ một trăm viên.

“Ngươi không lấy ra được à?”

Một tiếng nói giễu cợt vang lên, không lấy ra linh thạch không có tư cách đánh cược với hắn, đột nhiên quyền chủ động lại rơi vào tay Liễu Thanh Dương, ta đồng ý đánh cược với ngươi. Đầu tiên, ngươi phải có khả năng thực hiện được tiền cược mà ta muốn.

Hai người qua lại, Vạn Trác Nhiên ép Liễu Thanh Dương buộc phải đồng ý đánh cược, hắn đề nghị lấy linh thạch làm tiền đặt cược, rất thông minh, ngươi có đánh cược hay không.

“Phế vật, ngươi không cần phải nghĩ ra lý do vô lý như vậy để từ chối đánh cược, nếu không dám đánh cược thì cứ nói rõ đi”

Điền Dã Tuyền chế nhạo, khiến nhiều người phụ họa theo, những lời nói mỉa mai đều đổ dồn về phía Liễu Thanh Dương.

“Trác Nhiên ca, vừa lúc trên người ta còn có một chút linh thạch, ngươi có thể dùng trước, sau khi thi đấu kết thúc, ngươi trả lại ta là được”

Tiết Ngọc cởi túi đựng đồ trên thắt lưng ra, đặt nó lên bàn, bảy mươi tám mươi viên linh thạch kêu lạch cạch rơi xuống, cộng thêm hơn ba mươi viên mà Vạn Trác Nhiên mang trên người, đã vượt quá một trăm.

Một trăm viên linh thạch chất đống trên bàn, tỏa ra linh khí chấn động, những người ngồi xung quanh hít một hơi thật sâu, toàn thân đều cảm thấy thoải mái.

“Liễu công tử, bây giờ chúng ta có thể bắt đầu được. chưa?”

Hảẳn ta không muốn đợi lâu nữa, khi trận đấu kết thúc, tên phế vật này có thể hoàn toàn cút khỏi thành Thương Lan, với danh tiếng và uy danh của hẳn ta, khả năng đuổi kịp Từ Hàm Yên là rất cao.

“Bắt đầu đi!” Từ Hàm Yên chưa kịp nói gì, Liễu Thanh Dương đã sốt ruột xua tay, hắn cũng muốn kết thúc Bách Yêu Hội càng sớm càng

tốt và lấy linh thạch trở về tu luyện.

Trên võ đài, hai con yêu thú đang năm trên mặt đất, và hai thuần thú sư canh giữ một bên, trận đấu thú sắp bắt đầu.

Thiết Ngô Công đấu với Huyết Văn Sư.

Một cuộc chạm trán giữa yêu thú cấp một đỉnh phong và con người cấp chín chắc chắn sẽ chấn động trời đất.

“Liễu huynh, mời chọn trước!”

Để Liễu Thanh Dương đánh cược trước, điều này thu hút rất nhiều tiếng võ tay, địa vị của Vạn Trác Nhiên rất cao, giữa Liễu Thanh Dương và hẳn ta có một khoảng cách rất lớn.

Một người là thiên chỉ kiêu tử, giống như vầng trắng sáng trên bầu trời, còn người kia là tên phế vật nổi tiếng ở thành Thương Lan, giống như một con kiến dưới lòng đất.

“Ta không có thói quen này, hay là ngươi chọn trước đi.”

Ba ván cược lớn giống hệt nhau, Liễu Thanh Dương đều cho đối thủ cơ hội lựa chọn trước, được rất nhiều người tôn trọng, nếu trận này thua vẫn còn vinh dự.

“Vậy ta không khách khí, ta sẽ đặt cược vào Huyết Văn Sư”

Vạn Trác Nhiên cũng không khách khí, chọn Huyết Văn Sư thẳng, Liễu Thanh Dương không có lựa chọn nào khác, Thiết Ngô Công giỏi phòng thủ, Huyết Văn Sư giỏi tấn công, lại là một trận chiến giữa thương và khiên.

“Ca, ngươi có nắm chắc không? Ta muốn kiếm chút tiền tiêu vặt.”

Tùng Lăng chọc nhẹ Liễu Thanh Dương, chuẩn bị đánh cược theo hắn.

Hăn liếc mắt nhìn, Tùng Lăng nhận được đáp án, nhanh chóng chạy ra ngoài.

“Lấy hết tiền vàng trên người các ngươi ra.” Sau khi vơ vét, từ mọi người Tùng gia thì được hơn một triệu đồng vàng, đây là một số lượng rất đáng kể.

Bình Luận (0)
Comment