Nhiều năm trôi qua, Lộc Tri Vi lại trở về căn phòng trọ nhỏ thuở ban đầu.
Trên cửa dán một tờ giấy, mặt giấy dùng bút dạ viết bốn chữ rất lớn: Bên trong có người.
Lộc Tri Vi đứng ở cửa, lặng lẽ nhìn tờ giấy.
Lộc Tri Vi còn nhớ lúc ấy Lão Ngũ nhìn thấy tờ giấy này đã nghĩ có ai đó đang bày trò đùa dai.
Không ngờ thoáng chốc, cô lại quay về điểm khởi đầu.
Cô quay đầu nhìn người bên cạnh.
...nhưng lần này, điểm khởi đầu đã không còn cô đơn.
Tang Vãn Từ nắm tay Lộc Tri Vi thật chặt, sợ rằng chỉ cần buông lỏng một chút, cô sẽ lại biến mất.
Nàng không thể quên được cảnh tượng tận mắt chứng kiến Lộc Tri Vi nhảy xuống vách đá Vọng Nguyệt, vĩnh viễn không thể quên.
Trơ mắt nhìn người mình yêu đi tìm cái chết, cảm giác đó quá ngột ngạt, quá đau khổ, một chuyện như vậy Tang Vãn Từ không bao giờ muốn trải qua lần thứ hai.
Bây giờ Tang Vãn Từ đã không quên, vậy thì Lộc Tri Vi phải giải thích rõ ràng chuyện này cho nàng.
Giải thích cho thật rõ ràng.
Không được đi đâu cả.
Cảm nhận được bàn tay bị nắm thật chặt, Lộc Tri Vi lại không một chút hoảng hốt.
Chỉ cần có thể tiếp tục ở bên cạnh Tang Vãn Từ, cô cam tâm chịu đòn chịu mắng.
Lộc Tri Vi đưa tay xé tờ giấy trên cửa xuống.
Nếu cơ chế hai tầng điên rồ kia đã không còn tồn tại, vậy thì tờ giấy này cũng không còn cần thiết nữa.
Từ giờ phút này trở đi, đây là một thế giới bình thường, một thế giới hoàn toàn mới.
Mở cửa, tìm dép lê.
Lộc Tri Vi vẫn như lần trước, lại nhường đôi dép duy nhất trong nhà cho Tang Vãn Từ.
Bây giờ là mùa thu, mặt đất vẫn chưa lạnh buốt như mùa đông.
Lần này Tang Vãn Từ không khách sáo với cô nữa.
Đi dép, đóng cửa, sau khi ngồi xuống, nàng liền kéo người kia ngồi lên đùi mình.
Hai tay vòng lại, một tư thế bá đạo "ngoài vòng tay em ra, chị không được đi đâu hết".
"Lộc Tri Vi," Tang Vãn Từ hiếm khi gọi cả họ lẫn tên cô, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, "Cho em một lời giải thích hợp lý."
Tại sao lại lén lút rời đi.
Tại sao lại vứt bỏ em để tự sát.
Tại sao không nói cho em biết tâm sự của chị.
Chị chẳng lẽ không nghĩ đến việc em mất đi chị sẽ đau khổ đến nhường nào sao?
Chị rõ ràng đã hứa sẽ ở bên em cả đời...
Tang Vãn Từ lại một lần nữa nhớ đến cảnh cô lao mình xuống từ vách đá Vọng Nguyệt, hốc mắt bỗng hoe đỏ, nàng ngẩng đầu nhìn cô chăm chú không chớp mắt.
Không dám buông tay, không dám để cô rời khỏi tầm mắt mình thêm một giây nào nữa.
Người đẹp thì dù ở dáng vẻ nào cũng đẹp, ngay cả khóe mắt ửng đỏ cũng trông yếu đuối động lòng người, phong tình vạn chủng.
Lộc Tri Vi sợ nhất là nhìn thấy nàng như thế này, sẽ đau lòng lắm.
Đây cũng là kết cục mà cô không thể lường trước được.
Cô đã cho rằng mình sẽ cứ thế mà chết đi, từ biệt thế gian, không còn cơ hội nào để thấy được mọi dáng vẻ của Tang Vãn Từ.
Cô đã cho rằng Tang Vãn Từ sẽ không còn nhớ đến mình, sẽ có một khởi đầu mới với một tình yêu do chính nàng lựa chọn.
Cô đã cho rằng nàng sẽ sống thật hạnh phúc, thật vui vẻ.
Chỉ duy nhất không nghĩ tới nàng sẽ ngồi ở đây, với đôi mắt hoe đỏ, hỏi cô: Tại sao chị lại muốn rời xa em, chị không nghĩ đến em sẽ đau khổ sao?
Lộc Tri Vi nhớ lại chuyện vừa xảy ra, trong lòng đột nhiên dâng lên một trận bi thương.
Cô đưa tay ôm lấy Tang Vãn Từ, quyến luyến không muốn buông ra, thậm chí muốn nàng hãy nghe thử nhịp đập này.
...Đây là một trái tim chỉ vì em mà đập.
"Vãn Từ..."
Lộc Tri Vi cúi mắt, nhẹ giọng nói: "Chị đã nghĩ rằng em sẽ quên mất chị, rằng em sẽ có một khởi đầu mới, rằng chỉ cần chị chết đi, em có thể sống một cuộc đời thật sự tự do. Chị đã nghĩ... chị đã nghĩ đối với em, chị chỉ là một kẻ lừa đảo."
Tang Vãn Từ khó hiểu: "Tại sao lại nói như vậy?"
Lộc Tri Vi im lặng một lát, quyết định thẳng thắn với nàng về cơ chế của thế giới này và chuyện của hệ thống.
"Vãn Từ, không biết em có tin không, chị sẽ nói thật cho em biết, thế giới của chúng ta thực ra là một thế giới bị điều khiển, giống như một cuốn tiểu thuyết."
"Em chính là nữ chính của thế giới này, còn chị là 'nam chính'. Nhưng nam chính ban đầu là Khâu Lạc, chị là vì một sự cố ngoài ý muốn nên mới vô tình có được hào quang nhân vật chính. Không chỉ vậy, chị còn có một hệ thống."
"Mà giữa các hào quang nhân vật chính lại có sức hút bẩm sinh với nhau, sẽ khuếch đại những ưu điểm trên người đối phương. Cho nên em nhìn thấy chị, căn bản không phải là con người thật của chị, mà là một phiên bản đã được thêm bộ lọc..."
Tang Vãn Từ nghe vậy, mặt lộ vẻ kinh ngạc.
Lộc Tri Vi thấy thế trong lòng lại càng thêm áy náy.
Cô càng nói, đầu lại càng cúi thấp, vừa áy náy lại vừa không kiểm soát được nỗi buồn mà thổ lộ tâm sự.
"Cho nên chị là cái gì chứ?"
"Chị chỉ là một người vô tình có được hào quang nhân vật chính, nếu không có thứ này, chị ngay cả cơ hội bước vào thế giới của em cũng không có."
"Sức hút của chị đối với em cũng là từ đó mà ra, em cảm thấy chị tốt, chẳng qua là vì bị hào quang nhân vật chính này che mắt. Bỏ đi hào quang rồi, chị chẳng là gì cả."
"...Chị chỉ là một kẻ ti tiện đã dùng thủ đoạn thấp hèn để chiếm đoạt tình yêu của em."
"Xin lỗi em..."
Lộc Tri Vi áy náy cúi đầu, nước mắt lướt qua gò má.
Cô biết một người theo đuổi tự do như Tang Vãn Từ, nhất định không thể chấp nhận việc yêu cô là vì hào quang nhân vật chính. Nhưng không sao cả, dù bây giờ nàng có đề nghị chia tay, cô cũng sẽ chấp nhận, bởi vì đây là điều một kẻ lừa đảo đáng phải nhận...
Tang Vãn Từ lặng lẽ đưa tay, nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt của cô.
Bốn mắt nhìn nhau.
Tang Vãn Từ bỗng nhiên hôn lên.
Không phải là sự xa cách, không phải là lời trách cứ, mà là sự gần gũi hơn nữa, tựa như lúc họ thổ lộ lòng mình.
...Chỉ cần chị nói cho em biết, chị cũng yêu em, em sẽ vui vẻ chạy về phía chị.
Lộc Tri Vi cảm thấy bất ngờ trước nụ hôn đột ngột này, nhưng lại theo bản năng mà đáp lại đối phương.
Tang Vãn Từ ấn sau gáy cô, ngẩng mặt dâng lên tình yêu của mình, mỗi một động tác đều mang theo sự trân trọng dành cho Lộc Tri Vi, đến cả hơi thở cũng bao bọc lấy tình yêu này.
Đây là một nụ hôn vô cùng dịu dàng.
Lộc Tri Vi dần được an ủi trong tình yêu này.
Cô phát hiện ra hình như mình đã nghĩ sai rồi...
"Tri Vi, chị không phải là kẻ lừa đảo."
Ánh mắt Tang Vãn Từ long lanh, nghiêm túc và dịu dàng nhìn cô.
"Em đã nói rồi, chị chính là lựa chọn của em. Em không có một ngày, một phút, một giây nào hối hận vì đã yêu chị. Em chỉ có một chút tiếc nuối, tiếc nuối vì đã không thể gặp được chị, yêu chị sớm hơn."
Lộc Tri Vi nghe mà lòng vui sướng, nhưng vẫn có chút ngơ ngác.
Đây là có ý gì?
Lão Ngũ rõ ràng nói Tang Vãn Từ không có hệ thống, không thể thấy được con người thật của cô, vậy thì nàng bây giờ là... tình huống gì đây?
Quan trọng nhất là, tại sao ngay cả Tang Vãn Từ cũng nhớ rõ những chuyện đã xảy ra???
Tang Vãn Từ thong dong nắm lấy năm ngón tay Lộc Tri Vi, chậm rãi nói ra một chuyện khiến cô không thể ngờ tới...
"Tri Vi, em cũng có hệ thống, vẫn luôn có."
Lộc Tri Vi: "?"
"Hả????"
Em ấy vừa nói gì vậy?
Tai mình có vấn đề rồi sao??
Mình cứ tưởng chỉ có một mình mình có hệ thống, ai ngờ em ấy cũng có một cái???
Tang Vãn Từ đối với chuyện này lại vô cùng bình tĩnh và thong dong.
"Tri Vi, em có được hệ thống còn sớm hơn cả chị."
Hệ thống này của nàng đã xuất hiện từ khi nàng còn nhỏ.
Nhưng lúc đó, vị nhân viên hệ thống này chỉ rất kiên nhẫn mà ẩn mình bên cạnh nàng, quan sát nàng.
Bởi vì có sự tồn tại của hệ thống, cho nên từ nhỏ mỗi người trong mắt nàng đều giống nhau, nàng cũng có thể nhìn thấy những người vô hình, có thể tìm thấy thông tin của Lộc Tri Vi.
Mãi cho đến khi nàng lớn lên, có khả năng phân biệt đúng sai, vị nhân viên hệ thống này mới chính thức xuất hiện.
Nhân viên hệ thống đã thân thiện trình bày toàn bộ cốt truyện thế giới trước mặt nàng, thẳng thắn nói ra tất cả những chuyện kỳ lạ hoang đường, bao gồm cả cái gọi là cấu trúc hai tầng, cuối cùng hỏi nàng có muốn hợp tác hay không.
Sự hợp tác này, chính là tấn công vào thế giới tầng hai, phá vỡ cơ chế hoang đường này, giúp họ trở về cuộc sống bình thường ở tầng một.
Hiển nhiên, vị nhân viên hệ thống này đã chọn đúng người.
Nàng trời sinh đã là người không thích bị ràng buộc, lại bị sắp đặt sẵn một cốt truyện nhân sinh, cộng thêm sự ép buộc ngày càng gia tăng của Mạnh Lãng Thừa, đã trực tiếp kích phát hết mọi sự phản kháng trong nàng.
Cho nên họ đã hợp tác.
Nhân viên hệ thống mượn nàng làm vỏ bọc, sau một hồi chuẩn bị, đã bắt đầu tấn công vào thế giới non nớt này.
Hào quang nam chính của Khâu Lạc có lẽ chính là bị "đánh" bay trong lần tấn công đầu tiên.
Chỉ là cả hai đều không ngờ rằng, hào quang này lại chạy đến người Lộc Tri Vi.
Lộc Tri Vi nghe xong, nước mắt cũng ngừng rơi.
Khoảnh khắc này, giọt nước mắt của cô bỗng không biết mình có nên tiếp tục rơi xuống nữa hay không.
"Cho nên," cô không dám tin mà hỏi, "Em nhìn thấy chị, là một con người bình thường, không có bất kỳ bộ lọc nào?"
Tang Vãn Từ gật đầu, vẻ mặt khẳng định.
Lộc Tri Vi hơi ngạc nhiên: "Vậy em không bị thế giới xóa đi ký ức, có phải cũng là vì hệ thống không?"
Tang Vãn Từ gật đầu: "Vâng, hệ thống đã bảo vệ em, để em bình an vô sự cùng thế giới quay về điểm khởi đầu này."
Lộc Tri Vi chớp chớp mắt: "... Cho nên những cơn đau đầu của em là?"
Tang Vãn Từ mỉm cười: "Là cái giá mà em tự mình muốn gánh vác."
Trên đời này chưa từng có chuyện gì có thể hoàn thành một cách dễ dàng.
Khi nhân viên hệ thống nói với nàng rằng việc tấn công ít nhiều sẽ ảnh hưởng đến nàng, nàng đã rất bình tĩnh mà chấp nhận.
Và nhân viên hệ thống vì không muốn cản trở cuộc sống thường ngày của nàng, nên sẽ chỉ tiến hành tấn công, tìm kiếm lỗ hổng của thế giới vào những lúc nàng rảnh rỗi.
Từng có một lần còn trực tiếp phá vỡ cả không thời gian, suýt chút nữa đã đưa tiểu quái thú đến đây...
Lộc Tri Vi kinh ngạc che miệng lại: "Thảo nào chị cứ nói sao những cơn đau đầu của em lại hiểu chuyện đến vậy!"
Phá án rồi, thì ra ngay cả kẻ xâm nhập cũng là người một nhà!
Tang Vãn Từ nhìn cô nói: "Em quả thực không thích bị người khác sắp đặt cuộc đời, cho nên ngay từ đầu đã cố ý tránh tiếp xúc với nam chính, cũng chính là Khâu Lạc, hơn nữa tính cách của hắn ta em thật sự không thích."
"Chỉ là em không ngờ rằng chị mới là 'nam chính', em tránh được hắn ta, lại không tránh được chị."
Đây chính là lý do nàng vừa nãy lại giật mình như vậy.
Nàng căn bản không ngờ Lộc Tri Vi mới là "nam chính" hiện tại.
Nàng và nhân viên hệ thống đều cho rằng Lộc Tri Vi chỉ là một người vô hình bị cơ chế hai tầng hãm hại, vì lần tấn công đầu tiên sinh ra sự cố, thân phận xảy ra chuyển biến, cho nên cảm giác tồn tại cao hơn trước đây một chút.
Đối với việc cô có thể nhìn thấy một người vô hình khác, họ cũng chỉ có thể tạm thời quy cho là sự cố.
Lộc Tri Vi có thể vì sự cố mà thoát khỏi thân phận vô hình, tiểu quái thú cũng có thể vì sự cố tấn công mà suýt chút nữa đã có một chuyến du lịch trong ngày, nhiều ví dụ không thể lường trước được như vậy, có thêm một việc nhìn thấy đồng loại thì có là gì?
Nhưng nàng một chút cũng không hề phản cảm với "nam chính" này.
Hoàn toàn ngược lại, nàng đối với Lộc Tri Vi rất hài lòng và rất yêu thích, đặc biệt yêu thích.
Người thương mà vận mệnh ban tặng cho nàng, tốt hơn gấp vạn lần so với sự sắp đặt của cốt truyện hệ thống.
Tang Vãn Từ nghiêm túc và thâm tình nhìn Lộc Tri Vi nói: "Cho nên Tri Vi không cần cảm thấy mình là kẻ lừa đảo nữa, không cần cảm thấy chị đã lừa gạt tình cảm của em."
"Bởi vì có hệ thống, cho nên chúng ta nhìn thấy đều là con người thật nhất của nhau, là trái tim chúng ta đã chủ động lựa chọn đối phương."
"Chúng ta là lưỡng tình tương duyệt, là tình đầu ý hợp, đây là sự thật không thể thay đổi."
Nàng nói xong, chau mày nhìn Lộc Tri Vi, ánh mắt tha thiết, sợ Lộc Tri Vi không tin, lại sẽ tự ý rời bỏ nàng.
"Tri Vi, trong lòng em không ai có thể sánh bằng chị, chị mới là người mà trái tim em hướng về. Em yêu chị, chỉ yêu chị thôi, chị có hiểu không?"
Lộc Tri Vi nghe nàng nói như vậy, người cũng dần dần hoàn hồn lại.
Cô hiểu, sao cô lại không hiểu chứ?
Trong khoảng thời gian này, cô đã khao khát đến nhường nào được nghe một người chắc chắn nói với cô rằng: Tình yêu của Tang Vãn Từ dành cho cô là vì chính cô, chứ không phải vì hào quang của cô.
Chỉ là Lộc Tri Vi không ngờ người này lại chính là Tang Vãn Từ.
Bây giờ, nàng đang ngồi ngay trước mặt cô, tình ý chân thành, kiên định bày tỏ tình yêu của mình.
"Chị hiểu, chị hiểu mà..."
Lộc Tri Vi đôi mắt hoe đỏ, không ngừng gật đầu, vừa vui mừng lại vừa muốn khóc.
"Chị cũng yêu em, chỉ yêu em thôi."
Cho đến ngày hôm nay, Lộc Tri Vi vẫn cảm thấy có thể gặp được Tang Vãn Từ là điều may mắn nhất trong cuộc đời mình.
Trải qua bao nhiêu chuyện như vậy, cuối cùng cô cũng đã khổ tận cam lai.
Nhưng Tang Vãn Từ vẫn không chịu buông tha Lộc Tri Vi, ánh mắt sáng ngời nhìn cô chăm chú, ôm chặt eo cô, khiến cô không nơi nào để trốn.
"Tri Vi vẫn chưa nói cho em biết, tại sao lại muốn nhảy xuống vách đá."
Thật ra Lộc Tri Vi vẫn còn có chút hậu tri hậu giác mà giật mình: "Sao em biết chị nhảy vực, em không phải là..."
"Em đã tận mắt nhìn thấy chị nhảy xuống," Tang Vãn Từ nắm chặt tay cô, đáy mắt tràn đầy bi thương, "Tri Vi, em đã tận mắt nhìn thấy chị rời xa em..."
Nàng đã đến quá muộn.
Nàng thậm chí ngay cả cách giữ lại cũng không có.
Khoảnh khắc đó nàng đã tuyệt vọng hơn bao giờ hết.
Có một thoáng nàng thậm chí đã nghĩ đến việc đi theo Lộc Tri Vi, bất kể là lên thiên đường hay xuống địa ngục, nàng đều phải hỏi cho rõ lý do cô làm như vậy.
"Bởi vì hệ thống của chị nói rằng, chỉ cần nhân vật chính chết đi, tầng thứ hai sẽ sụp đổ, thế giới sẽ khôi phục lại bình thường. Nhưng chị sẽ bị hệ thống xóa sổ hoàn toàn, không ai còn nhớ đến chị nữa..."
Lộc Tri Vi nhìn nàng.
"Chị muốn giúp mỗi một người vô hình khôi phục lại bình thường, cũng muốn giúp em có được tự do thật sự, hơn nữa chị không nỡ để em phải gánh chịu những chuyện như vậy, cho nên chị đã làm như thế..."
Nhưng Lộc Tri Vi không ngờ Tang Vãn Từ sẽ nhìn thấy.
Nhìn thấy người mình yêu tự sát, đây không nghi ngờ gì là một đả kích to lớn.
Lòng cô đau nhói, áy náy ôm lấy Tang Vãn Từ, hết lần này đến lần khác nói: "Xin lỗi Vãn Từ, xin lỗi em..."
"Chị không có lựa chọn nào khác, chị chỉ có thể làm như vậy."
"Nhưng chị cũng không muốn bị em nhìn thấy, bị em nhớ kỹ chuyện này, chị đã nghĩ rằng em sẽ quên hết mọi thứ..."
Lúc này Tang Vãn Từ mới biết, thì ra phá vỡ cơ chế tầng hai còn có con đường tự hủy của nhân vật chính.
Nhưng theo tính cách của nhân viên hệ thống của nàng, không nói cho nàng biết phương pháp này cũng là chuyện bình thường.
Một người có khả năng đồng cảm mạnh mẽ và lương thiện, sao có thể nỡ lòng nào khuyên người khác đi chết chứ? Giống như Lộc Tri Vi vậy.
Nghĩ đến đây, lòng nàng bỗng dâng lên một nỗi chua xót.
Tri Vi của nàng khi quyết định làm chuyện này, trong lòng nhất định cũng rất đau khổ và cô độc...
"Sau này không được như vậy nữa," Tang Vãn Từ ôm cô, "Tri Vi phải sống thật tốt, cùng em sống thật tốt."
Lộc Tri Vi rơi nước mắt gật đầu, vừa may mắn lại vừa vui vẻ, đến cả dáng vẻ trả lời cũng ngoan ngoãn vô cùng: "Sẽ không đâu, có Vãn Từ ở bên chị, chị nhất định sẽ sống thật tốt, hơn nữa nhảy xuống biển thật sự đau lắm đó..."
Nói đến đây, Lộc Tri Vi bỗng cảm thấy càng thêm uất ức, dây thần kinh sợ đau như thể vô hình trung lại bị dày vò tra tấn.
Cô không kìm được mà ôm lấy Tang Vãn Từ, cúi đầu, nức nở như một đứa trẻ đi tìm phụ huynh mách lẻo: "Vãn Từ ơi chị đau lắm, đặc biệt...đặc biệt đau..."
Nói nói rồi không kìm được mà khóc òa lên.
Chỉ riêng cái cảm giác tan xương nát thịt đó thôi, sau này Lộc Tri Vi nhất định sẽ sống thật tốt.
Không dám nữa, không dám nữa đâu.
Dù sao thế giới cũng đã bình thường rồi!
Cô khóc đến thương tâm, Tang Vãn Từ nghe mà cũng đau lòng.
Nàng dịu dàng lau đi nước mắt của cô, vừa hôn cô, vừa an ủi cô, đáp lại cô.
Bất kể Lộc Tri Vi sau khi có được hào quang nhân vật chính có cố ý tiếp cận nàng hay không, thì bây giờ tất cả những gì Lộc Tri Vi làm đều đủ để chứng minh cô đối với nàng là thật tâm thật lòng, chân thật đáng tin.
Hơn nữa cô là vì nàng mới hạ quyết tâm nhảy vực, dù sợ đau cũng dứt khoát lao đến cái chết, tấm chân tình tha thiết này khiến người ta động lòng, chuyện đúng sai ban đầu cũng đã không còn quan trọng nữa.
Bây giờ nàng chỉ muốn dâng hiến toàn bộ bản thân để bù đắp cho cô, đối xử tốt với cô, để cuộc đời này của cô không còn tiếc nuối, chỉ có hạnh phúc.
Từ hôm nay trở đi, nàng sẽ không để Lộc Tri Vi cô độc một mình nữa.
Lộc Tri Vi mặc sức khóc một hồi lâu.
Có người yêu ở bên an ủi, cô có thể tùy tâm sở dục mà uất ức, dần dần đến cả nỗi đau cũng không còn là gì nữa.
Sự hy sinh của Lộc Tri Vi là xứng đáng, tất cả những gì cô có được cũng chứng minh cô đã làm không sai.
Lộc Tri Vi khóc đủ rồi mới ngừng lại, thậm chí còn đột nhiên nấc lên một tiếng.
Cô xấu hổ che miệng lại.
Tang Vãn Từ không khỏi cười khẽ.
Không khí lập tức trở nên nhẹ nhàng.
Lộc Tri Vi nhìn nụ cười của nàng, bỗng nhớ ra một chuyện, liền nói: "Vãn Từ, em có biết nhiệm vụ đầu tiên mà hệ thống giao cho chị là gì không?"
Tang Vãn Từ ánh mắt dịu dàng vén mái tóc dài của cô, dịu dàng hỏi: "Là gì vậy?"
Lộc Tri Vi nói: "Là muốn chị nói với em 'chị thích em', ngay trong lần đầu tiên chúng ta gặp mặt."
Khi đó cô cảm thấy thật hoang đường, đừng nói là làm, ngay cả phản ứng cũng chưa kịp.
Nhưng bây giờ cô lại muốn hoàn thành nhiệm vụ đó.
"Vãn Từ," cô trịnh trọng một lần nữa thổ lộ, "Chị thích em, đặc biệt đặc biệt thích em."
"Thích đến mức nguyện ý vì em làm bất cứ chuyện gì, tuy nghe có hơi sến, nhưng chị vẫn muốn nói, kể cả em muốn những vì sao và ánh trăng, chị cũng sẽ đi hái xuống cho em."
Tang Vãn Từ nhìn cô, sóng mắt lưu chuyển.
Một lát sau, nàng lại một lần nữa nắm lấy tay cô trong lòng bàn tay.
"Em đã có rồi, chính là chị đó."
Tình yêu của em là chị.
Sao trời và ánh trăng đều là chị.
Lộc Tri Vi cuối cùng cũng nín khóc mỉm cười, vui vẻ thỏa mãn ôm lấy Tang Vãn Từ, hết lần này đến lần khác thì thầm bên tai nàng những lời yêu thương.
Trải qua chuyện này, tình yêu của họ dành cho nhau cũng trở nên càng thêm kiên định, càng thêm son sắt.
...Tất cả mọi thứ trên thế gian này, cuối cùng cũng không thể sánh bằng em trong mắt chị.
Thật sự đã từ quỷ môn quan đi qua một chuyến, cả hai lại càng không thể rời xa đối phương, chỉ ôm nhau thôi cũng cảm thấy thời gian không đủ.
Dính lấy nhau một hồi lâu, Lộc Tri Vi bỗng nhớ ra hai chuyện rất nghiêm túc.
Lão Ngũ sẽ không vì vi phạm quy định mà gặp chuyện chứ?
Hệ thống của bạn gái mình... sẽ không phải chính là Bạch Chỉ đấy chứ?!
Cô thẳng thắn hỏi chuyện thứ hai.
Sau đó Tang Vãn Từ nói: "Vâng, là chị ấy. Sao Tri Vi lại biết được?"
Lộc Tri Vi: "..."
Không ngờ lại đúng thật...
Cô gãi mũi: "Là hệ thống của chị đoán được, bởi vì anh ấy vừa hay lại thích Bạch Chỉ, cho nên rất quen thuộc với cô ấy."
Tang Vãn Từ nhướng mày, tỏ vẻ đã hiểu.
Lộc Tri Vi bỗng chuyển chủ đề: "Vậy có thể nhờ cô ấy giúp cứu hệ thống của chị được không?"
"Chị tự hủy phá hoại cơ chế thế giới, vốn dĩ phải bị hệ thống xóa sổ, nhưng bây giờ lại còn sống, chị đoán khả năng cao là anh ấy đã vi phạm quy định của hệ thống để cứu chị. Não bộ của họ điên rồ như vậy, anh ấy chắc chắn đã xảy ra chuyện rồi!"
"Cho nên chị có thể nhờ cô ấy giúp cứu Lão Ngũ không?"
"Anh ấy tên là Ngũ Tuấn Sinh, trước đây cùng một hệ thống với cô ấy, hai người còn là bạn rất thân, cô ấy chắc chắn sẽ nhớ anh ấy!"
Lộc Tri Vi càng nói càng cảm thấy suy đoán của mình không sai, vì thế lại càng thêm lo lắng Lão Ngũ xảy ra chuyện.
Lão Ngũ trước đây còn nói trong hệ thống có những người nhân tạo chuyên xử lý các quản lý viên vi phạm quy định, hơn nữa não bộ lại không phải người tốt...
Lão Ngũ ơi Lão Ngũ, anh sẽ không thật sự vì tôi mà lấy mạng đổi mạng chứ...
Lộc Tri Vi lo lắng không thôi.
Tang Vãn Từ thấy Lộc Tri Vi mặt mày lo lắng, liền nắm lấy tay cô, bình tĩnh nói: "Tri Vi yên tâm, Bạch Chỉ đã sớm nghĩ cách cứu người rồi."
Lộc Tri Vi nghe vậy không khỏi sững sờ: "Đã sớm? Cô ấy đã đoán được là Lão Ngũ sao?"
Tang Vãn Từ gật đầu: "Dường như là vậy."
Lộc Tri Vi kinh ngạc.
Sự ăn ý của hai người này trong việc nhận ra đối phương thật sự giống nhau một cách kỳ lạ...
Thôi, kệ đi!
Chỉ cần Lão Ngũ không có chuyện gì là được!
"Vãn Từ, nếu cứu thành công, cô ấy có quay về báo cho em biết không?"
"Sẽ. Chị ấy còn nói, thế giới của chúng ta hiện tại đã được đưa vào phạm vi bảo hộ của Cục Quản Lý Thời Không, không cần lo lắng hệ thống sẽ quay trở lại."
"Vậy thì tốt rồi..."
Hy vọng Lão Ngũ cũng có thể bình an vô sự.
Lão Ngũ, anh nhất định phải không có chuyện gì đấy nhé...
...
Trong căn phòng giam u ám trống không, ngay cả một chiếc bàn ghế cũng không có.
Nơi đây đang giam giữ một người.
Tứ chi của Ngũ Tuấn Sinh mang xiềng xích điện tử, tóc tai rối bời, khắp người đầy vết thương, quần áo sớm đã bị vết máu nhuộm thành màu đen bẩn thỉu.
Ngũ Tuấn Sinh chật vật nằm liệt bên tường, đã không còn ra hình người.
Môi anh ta tái nhợt, ánh sáng trong mắt dường như đã bị cướp đi hết, không bao giờ còn sáng lên được nữa.
Ngũ Tuấn Sinh đã bị tra tấn liên tục mấy ngày liền.
Não bộ tức giận vì những gì anh ta đã làm, mỗi ngày đều sẽ có người nhân tạo đến gây thêm cho anh ta những vết thương mới, định để Ngũ Tuấn Sinh dùng mạng sống mà từ từ ghi nhớ kết cục của sự ngỗ nghịch.
Não bộ không chỉ muốn khắc sâu bài học này vào xương tủy của anh ta, mà còn muốn để các quản lý viên khác nhìn thấy, để răn đe.
Nhưng Ngũ Tuấn Sinh không quan tâm.
Làm cũng đã làm rồi, hối hận thì có ích gì?
Một nhân vật mang nhãn xám hèn mọn còn biết phản kháng lại vận mệnh bất công, anh ta, một quản trị viên cấp cao, lại phải tiếp tục giống như một con chó tuân theo những yêu cầu vô lý, tiếp tay cho cái ác sao?
Cùng lắm thì chết.
Nghĩ theo hướng tích cực, lấy mạng đổi mạng, anh ta không lỗ.
Sàn nhà lạnh lẽo, cái lạnh khiến những vết thương trên người Ngũ Tuấn Sinh đau nhói từng cơn.
Hơi thở mỏng manh khiến anh ta cảm thấy thời gian của mình không còn nhiều.
Ngũ Tuấn Sinh từ từ nhắm lại đôi mắt mệt mỏi nặng trĩu, yên lặng chấp nhận số phận bi thảm của mình.
Điều duy nhất tiếc nuối, là trước khi chết ngay cả cơ hội gặp lại người mình yêu một lần cũng không có.
Cửa phòng giam bỗng nhiên mở ra.
Bên tai vang lên tiếng bước chân.
Ngũ Tuấn Sinh mở đôi mắt vẩn đục, cứng đờ nhìn qua, lại thấy trong tầm mắt mơ hồ một bóng hình quen thuộc.
Giống như... giống như Bạch Chỉ.
Anh ta sững người một lát, một lần nữa hoài nghi mình có phải sắp chết rồi không, cho nên ý thức mơ hồ, bắt đầu sinh ra ảo giác.
Nếu không sao lại thấy được Bạch Chỉ?
Người đó trong tầm nhìn mờ ảo dần tiến lại gần, cuối cùng dừng lại bên cạnh Ngũ Tuấn Sinh, từ từ ngồi xổm xuống.
Anh ta gian nan căng mắt ra, muốn dùng hết sức lực để nhìn rõ hơn một chút.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Người trước mắt dung mạo xinh đẹp tú mỹ, vẫn là mái tóc ngắn ngang vai gọn gàng, dưới mắt phải có một nốt ruồi lệ nhỏ.
Từ mày mắt đến đôi môi, không có nơi nào mà không phải là dáng vẻ quen thuộc.
"Bạch Chỉ...?" Ngũ Tuấn Sinh không dám tin mà mở miệng, giọng nói khàn đặc.
Lại thấy người trước mặt mỉm cười, cả căn phòng như bừng sáng.
"Là em đây."
"Đã lâu không gặp, em về đón anh đây."
. . . .
Tác giả có lời muốn nói:
Trái tim nam nhi của Lão Ngũ rung động.