Thái Quá - Nhiệt Đáo Hôn Quyết

Chương 107

 
Lộc Tri Vi chưa từng nghĩ sẽ có một ngày, cô có thể mặt đối mặt với Lão Ngũ.

Họ thuộc về hai thế giới khác nhau, một người ngồi trong phòng điều khiển lạnh lẽo, người kia sống giữa một thế giới xa xôi, tưởng chừng chẳng bao giờ giao nhau.

Vậy mà hôm nay, cô lại được tận mắt nhìn thấy anh, một Ngũ Tuấn Sinh bằng xương bằng thịt, bình an vô sự.

Ngũ Tuấn Sinh xoay người, ánh mắt đánh giá cô từ đầu đến chân. Lộc Tri Vi bây giờ đã khác xa cô gái năm xưa mà anh từng gặp.

Cô cởi mở hơn, vui vẻ hơn, hạnh phúc hơn, cuối cùng cũng không còn cô độc như trước.

Một nụ cười khẽ hiện trong đáy mắt Ngũ Tuấn Sinh, rồi hơi thở dài nhẹ nhõm cũng theo đó mà tan ra. Chỉ cần Lộc Tri Vi sống tốt, thì tất cả những gì anh ta từng làm, từng chịu đựng... đều xứng đáng.

"Đã lâu không gặp," Ngũ Tuấn Sinh mỉm cười, giọng ôn hòa, "con gái ngoan."

Thời gian dài xa cách, ai nấy đều từng đi qua khổ cực. Giờ đây có thể bình an đứng trước mặt nhau, nỗi chua xót bỗng dâng đầy trong ngực, khiến hốc mắt cay cay.

Lộc Tri Vi vừa muốn khóc lại vừa muốn cười: "Tốt quá rồi Lão Ngũ, anh không sao cả thật sự quá tốt rồi..."

Cô từng sợ hắn gặp chuyện trong hệ thống, sợ hắn không được cứu, sợ hắn thật sự lấy mạng đổi mạng.

Lộc Tri Vi muốn sống, và cũng muốn tất cả bọn họ được sống.

Ngũ Tuấn Sinh nhìn đôi mắt long lanh của Lộc Tri Vi, lòng chợt dâng lên một cảm xúc khó tả. Làm quản trị viên hệ thống nhiều năm, anh ta từng gặp vô số ký chủ, vô số thế giới, ai đi đường nấy, nước sông chẳng phạm nước giếng.

Ngũ Tuấn Sinh chưa từng nghĩ sẽ có một ngày, một ký chủ lại rơi nước mắt vì mình.

Bởi vì Lộc Tri Vi, anh ta mới lần nữa cảm nhận được trong mình vẫn còn chút "tình người."

Ngũ Tuấn Sinh bước tới, hơi cúi người, mở rộng vòng tay ôm lấy Lộc Tri Vi, nhẹ nhàng và cẩn thận, như một người bạn, lại như một bậc trưởng bối đầy yêu thương.
Anh vỗ nhẹ đầu cô, giọng khàn khàn: "Đừng khóc, tôi không sao, vẫn ổn."

Lộc Tri Vi cố gắng kìm nén nước mắt, nhưng vừa nghe Ngũ Tuấn Sinh nói thế, sức chịu đựng trong lòng lập tức vỡ oà.

Ngũ Tuấn Sinh nghe thấy tiếng Lộc Tri Vi khóc, liền tay chân luống cuống như gà mắc tóc.

Hỏng rồi, anh ta chưa từng có kinh nghiệm dỗ dành ai khóc, huống hồ là khóc vì mình.Càng nghĩ càng bối rối, lời an ủi cũng trở nên vụng về:

"Ây... ngoan ngoan nào, đừng khóc nữa, không sao đâu, tôi thật sự không sao mà."

Lộc Tri Vi không nói gì, chỉ vùi mặt vào vai anh ta, nước mắt vẫn rơi không dứt. Ngũ Tuấn Sinh theo phản xạ liếc sang Bạch Chỉ, rồi hấp tấp nói:

"Cô xem, có Bạch Chỉ ở đây, tôi sao mà gặp chuyện được, đúng không? Trước kia tôi đã nói với cô rồi, cô ấy lợi hại lắm mà. Được rồi, đừng khóc nữa nhé."

Lộc Tri Vi nghe vậy, cuối cùng không nhịn được mà bật cười.

Ngũ Tuấn Sinh: "?"

Quả nhiên, trong lòng anh ta, Bạch Chỉ là "toàn năng nữ thần."

Lộc Tri Vi vỗ vai Ngũ Tuấn Sinh, vừa cười vừa lau nước mắt:

"Tôi không khóc nữa. Anh không sao là tốt rồi, rời khỏi hệ thống là tốt rồi."

Rồi cô lén liếc nhìn về phía Bạch Chỉ, khẽ nói:

"Cũng chúc mừng anh, cuối cùng cũng gặp lại được cô ấy."

Ngũ Tuấn Sinh thấy cô cười mới yên tâm, khẽ gật đầu. Bạch Chỉ nhìn anh chăm chú, không nói lời nào, chỉ để khóe môi hơi cong lên, một nụ cười hiền hòa mà kiệm lời.

"Hai người ngồi đi, để tôi đi rót nước."

Lộc Tri Vi quay người bước về phía nhà bếp. Tang Vãn Từ đi đến, đưa tay giúp cô lau giọt lệ còn đọng nơi khoé mắt — động tác vừa ngọt ngào, vừa tự nhiên như hơi thở.

Mọi cử chỉ ấy đều lọt trọn trong ánh mắt Ngũ Tuấn Sinh.

Mọi cử chỉ của hai người đều được Ngũ Tuấn Sinh thu hết vào mắt, khắc sâu trong lòng. Anh ta bỗng cảm thấy mình bây giờ... chẳng khác nào "mẹ già" của Lộc Tri Vi.

Chỉ cần con gái yêu đương, anh ta liền không kìm được mà quan tâm xem đối phương có đối tốt với con gái mình không, có thể tốt đến mức nào.

Hiển nhiên, Tang Vãn Từ đã sớm vượt qua bài kiểm tra này.

Tình yêu giữa hai người trong sáng, thuần khiết, gắn bó không thể tách rời, một mối tình chẳng còn chỗ cho người thứ ba xen vào.

Điều khiến anh ta vui nhất, là Tang Vãn Từ vẫn không quên Lộc Tri Vi. Tình yêu của họ không chỉ được cứu vớt, mà còn tiếp tục nảy nở.

Ngũ Tuấn Sinh nhìn sang người ngồi bên cạnh:

"Cảm ơn em, Bạch Chỉ."

Bạch Chỉ quay đầu nhìn Ngũ Tuấn Sinh, khó hiểu: "Cảm ơn gì chứ?"

Ngũ Tuấn Sinh nói: "Cảm ơn em đã bảo vệ Tang Vãn Từ, để con bé vẫn còn nhớ mọi thứ, nhớ rằng mình yêu Tri Vi, và sống thật tốt."

Bạch Chỉ nhướng mày cười một cách tiêu sái: "Việc nên làm thôi."

Chuyện đối địch trong quá khứ đã qua, Ngũ Tuấn Sinh đã phản bội hệ thống, lập trường của họ không còn đối lập nữa.

Giờ phút này, họ là bạn bè cũng là đồng đội kề vai chiến đấu.

Phá đổ hệ thống, chính là mục tiêu chung của họ.

Tiếp theo Bạch Chỉ lại thấp giọng ghé vào tai anh ta thì thầm.

"Vừa nãy Lộc Tri Vi có đụng vào vết thương của anh không? Không sao chứ?"

"Không sao, dù sao cũng sắp lành rồi."

"Sắp lành?"

Bạch Chỉ đưa tay về phía ngực Ngũ Tuấn Sinh, chuẩn xác mà chọc một cái.

Ngũ Tuấn Sinh lập tức đau đến mặt mày nhăn nhó xin tha.

"Đừng hòng lừa em, băng gạc của anh đều là em thay. Vết thương nếu không thoải mái, thì cứ thành thật nói cho em biết."

"Được được được, anh nhất định sẽ nghiêm túc tuân thủ mệnh lệnh của đội trưởng Bạch."

Ngũ Tuấn Sinh không cảm thấy cú chọc vừa rồi của Bạch Chỉ đau đến mức nào, ngược lại những lời quan tâm của nàng lại có thể ngọt ngào chọc thẳng vào tim anh ta.

Có thể gặp lại nàng, có thể được nàng quan tâm... thật tốt.

Lộc Tri Vi và Tang Vãn Từ lén lút quan sát hai người.

Lộc Tri Vi càng ngày càng cảm thấy hai người họ có gì đó với nhau.

Nhưng rốt cuộc có thể thành đôi hay không, vẫn là do Bạch Chỉ quyết định, những người khác như họ chỉ nên xem thôi.

Hai ly nước ấm nhẹ nhàng đặt trên bàn.

Lộc Tri Vi và Tang Vãn Từ ngồi xuống chiếc sofa còn lại.

Ai cũng là lần đầu tiên nhìn thấy nhân viên hệ thống của mình xuất hiện trước mặt.

Nhưng mà hai vị nhân viên hệ thống... trông cũng rất xứng đôi.

Lộc Tri Vi nhớ lại lời thì thầm vừa rồi của Bạch Chỉ, liền hỏi thẳng Ngũ Tuấn Sinh: "Lão Ngũ, vết thương trên người anh vẫn chưa lành hẳn sao?"

Ngũ Tuấn Sinh thẳng thắn cười thừa nhận.

Lộc Tri Vi nhất thời mặt lộ vẻ lo lắng.

Bạch Chỉ thấy vậy, đáng tin cậy và bình tĩnh nói: "Không sao, anh ấy đang hồi phục, dưỡng thêm một thời gian nữa là ổn, cô không cần lo lắng."

"Mọi việc có tôi đây."

Bốn chữ này, không chỉ là nói với Lộc Tri Vi, mà còn là nói với tất cả mọi người ở đây.

Bất kể con đường phía trước có bao nhiêu gian nan, không cần sợ hãi, mọi việc đã có Bạch Chỉ lo.

Nàng sẽ dốc hết sức lực để bảo vệ họ hưởng thụ một cuộc sống bình thường, phá hủy mọi hệ thống bẩn thỉu.

Lộc Tri Vi ngồi đây, nghe những lời này, nháy mắt liền hiểu tại sao trước đây Ngũ Tuấn Sinh lại tin tưởng Bạch Chỉ đến vậy.

Khí chất của nàng quá mạnh mẽ, sự tự tin quá chói lòa, chỉ cần đứng đó thôi cũng đã khiến người ta không còn lo lắng trời sẽ sập xuống.

Tang Vãn Từ cũng là vì sức hút này của Bạch Chỉ mà đã đồng ý hợp tác.

Một người đáng tin cậy, nói gì làm nấy đều có thể khiến người khác tin tưởng.

Lộc Tri Vi chuyển sang tò mò nhìn Ngũ Tuấn Sinh: "Lão Ngũ, lúc trước anh đã cứu tôi như thế nào? Tại sao tôi không bị xóa đi ký ức?"

Ngũ Tuấn Sinh thản nhiên cười: "Bởi vì tôi đã lén dùng quyền hạn của "não bộ" để sửa đổi phán định của chương trình, để cô không bị phán định là virus."

"Sau đó tôi lại lo làm vậy chưa đủ, nên đã thêm một lớp cơ chế bảo vệ lên người cô, cho nên trí nhớ của cô không bị ảnh hưởng, chỉ đơn thuần là đi theo dòng chảy ngược của thế giới trở về điểm xuất phát."

Ngũ Tuấn Sinh đẩy gọng kính: "Thật ra bộ trình tự bảo vệ này tôi chưa từng chính thức thực hành qua, đột nhiên đặt lên người cô tôi cũng không chắc chắn, nhưng ngoài cách này ra không còn cách nào khác, tôi chỉ có thể đánh cược."

"May mắn thay, tôi đã cược thắng."

Đây nhất định là do trời xanh phù hộ.

Lộc Tri Vi bừng tỉnh đại ngộ.

Thảo nào trước khi cô đi còn nghe thấy Ngũ Tuấn Sinh ở đó lạch cạch gõ bàn phím.

Cô còn tưởng anh ta phải viết báo cáo giải trình tình hình cho "não bộ"...

"Cảm ơn anh, Lão Ngũ." Lộc Tri Vi vô cùng cảm kích.

"Là tôi nên cảm ơn cô mới đúng." Lão Ngũ nói như vậy.

"Là cô đã cho tôi thấy được cuộc sống ngoài vai chính, là cô đã cho tôi biết nỗi cay đắng của những nhân vật mang nhãn xám, cũng là cô đã dạy cho tôi biết đúng sai và sự phản kháng."

"Tri Vi, tôi rất may mắn khi được gặp cô, cũng rất vui vì đã bảo vệ được tự do của cô."

Cô bảo vệ quyền tự do của người khác, tôi bảo vệ quyền tự do của cô.

Đây chính là ý nghĩa cuối cùng của những việc Ngũ Tuấn Sinh đã làm.

"Mặt khác," Ngũ Tuấn Sinh nói, "Việc cô không mất đi ký ức cũng là một chút tư tâm của tôi."

"Tôi hy vọng cô ghi nhớ nỗi đau mà cái chết này mang lại, sau này hãy sống thật tốt, bất luận thế nào cũng đừng kết thúc sinh mệnh của mình, đừng trải qua nỗi đau khổ như vậy nữa."

"Hãy sống đi, hãy sống thật tốt trong thế giới bình thường này, đi làm những việc cô thích, đi yêu người cô muốn yêu, hãy để thế giới nhìn thấy một Lộc Tri Vi rực rỡ."

"Lộc lão sư của chúng ta chính là người phải đi trên con đường hoa."

Lộc Tri Vi nghe mà không kìm được nụ cười, mày mắt cong cong.

Lần đầu họ gặp mặt, anh ta cũng đã nói những lời tương tự.

Nhưng hôm nay nghe lại, ý nghĩa đã hoàn toàn khác.

Lần này mới là sự tái sinh thực sự.

"Được," Lộc Tri Vi trịnh trọng đảm bảo, "Tôi sẽ sống thật tốt, sống một cách nghiêm túc."

Bất kể tương lai là mưa gió hay cầu vồng, Lộc Tri Vi đều sẽ tích cực mong chờ, chào đón mỗi ngày.

...Cùng với người mình yêu.

Ngũ Tuấn Sinh thấy Lộc Tri Vi như vậy, cũng không còn gì tiếc nuối.

Hôm nay anh ta cùng Bạch Chỉ đến đây, chính là để báo bình an cho họ, tiện thể xem họ sống thế nào.

Nếu cặp đôi son sắt này sống một cuộc sống có tư có vị, họ tự nhiên cũng không còn gì phải bận lòng.

Thế giới này hiện tại được Cục Quản Lý Thời Không bảo hộ, sẽ không bị những kẻ có ý đồ xấu xâm nhập, thế giới đã trở về bình yên mỹ mãn.

Bạch Chỉ thấy Ngũ Tuấn Sinh và Lộc Tri Vi đã nói xong chuyện, cũng không vội dẫn anh ta trở về, định dẫn Ngũ Tuấn Sinh đi dạo gần đây, hít thở không khí trong lành, ngắm nhìn phong cảnh tươi mát.

Giúp bệnh nhân điều chỉnh tâm trạng cũng có lợi cho việc hồi phục sức khỏe.

Dù sao Cục Quản Lý Thời Không đã xây dựng một lối đi thời không trong thế giới này, họ muốn trở về lúc nào cũng được.

Ngũ Tuấn Sinh không có ý kiến.

Anh ta bây giờ không làm được gì cả, lại đã lâu không gặp Bạch Chỉ, có thể ở bên cạnh nàng nhiều hơn cũng tốt.

Họ có thể thỏa sức trò chuyện về những chuyện đã qua trong mấy năm nay, tìm hiểu về quá khứ của nhau, cũng có thể thư giãn, không cần nghĩ ngợi gì cả, nhàn nhã tận hưởng khoảng thời gian chậm rãi.

Lộc Tri Vi và Tang Vãn Từ tiễn họ ra cửa.

Trước khi đi, Bạch Chỉ bỗng dừng bước, xoay người nhìn về phía Tang Vãn Từ.

Dù sao đây cũng là đứa trẻ mà nàng đã dõi theo từ nhỏ đến lớn...

Nàng bước đến trước mặt Tang Vãn Từ, nhẹ nhàng ôm lấy nàng.

"Vãn Từ, em cũng đã làm rất tốt, trước đây đã vất vả cho em rồi."

Nàng và Ngũ Tuấn Sinh một công một thủ, người chịu thiệt thòi nhất luôn là Tang Vãn Từ.

Nhưng Tang Vãn Từ vẫn cắn răng chịu đựng mỗi một cơn đau đầu, chưa bao giờ nghĩ đến việc từ bỏ.

Cho nên trong lòng Bạch Chỉ, Tang Vãn Từ cũng là một đứa trẻ rất phi thường, xứng đáng với tất cả những điều tốt đẹp nhất trên thế giới này.

Tang Vãn Từ và Lộc Tri Vi chính là duyên trời tác hợp.

"Thế giới đã trở lại bình thường, em sẽ không còn đau đầu nữa."

Bạch Chỉ nhẹ nhàng vỗ lưng Tang Vãn Từ, mày mắt ôn hòa.

"Từ giờ trở đi, em có thể không bị ràng buộc mà làm những việc mình thích, tương lai mọi thứ đều đáng để em mong chờ, cố lên."

Tang Vãn Từ chậm rãi chớp mắt, một lát sau mới ôm đáp lại nàng, nhẹ nhàng lên tiếng: "Vâng, em sẽ."

"Đi nhé, đợi khi nào rảnh tụi chị sẽ quay lại thăm hai người."

"Vâng ạ."

"Tạm biệt."

"Tạm biệt."

Lão Ngũ cũng từ biệt Lộc Tri Vi.

"Tri Vi tạm biệt."

"Tạm biệt! à anh nhất định phải chú ý vết thương, nghe lời bác sĩ, nên kiêng thì kiêng, đừng ăn linh tinh nhé."

"Được được được, tôi nhớ rồi."

"Vâng vâng, tạm biệt."

Cửa thang máy khép lại.

Hai người nhìn con số tầng lầu, bỗng ăn ý mà cười.

"Cảm giác như chúng ta mỗi người nuôi một đứa con gái vậy." Ngũ Tuấn Sinh cảm thán như thế.

Bạch Chỉ tán thành câu nói này.

Nhưng dù thế nào đi nữa, mọi người đều sống rất tốt là được.

Một thế giới bình thường, một cuộc sống hoàn toàn mới, tất cả đều đáng để mong chờ.

...

Ngày hôm sau, Lộc Tri Vi theo con đường trong trí nhớ cùng Tang Vãn Từ đi đến gần nhà Phương Tiểu Dĩnh.

Hôm nay gió hơi lạnh, nắng đẹp, rất thích hợp để ra ngoài.

Lộc Tri Vi nắm tay Tang Vãn Từ, đi đến dưới gốc cây quen thuộc.

Hoàn toàn khác với lần đầu tiên cô và Phương Tiểu Dĩnh gặp nhau dưới gốc cây này.

Lúc này lá cây vẫn chưa rụng hết, gió tự do lùa qua kẽ lá, những chiếc lá vàng úa bị thổi đến xào xạc.

Hôm nay là cuối tuần, không phải đi học.

Lộc Tri Vi rất mong chờ được gặp lại Phương Tiểu Dĩnh, mong rằng trong thế giới bình thường này cô bé có thể có một cuộc sống mới.

Tang Vãn Từ nắm tay cô, theo tầm mắt của cô cũng mong chờ nhìn về một hướng nào đó.

Một lát sau, một cô bé tung tăng cõng cặp sách chạy ra, là một gương mặt xa lạ.

Lộc Tri Vi và Tang Vãn Từ thấy cô bé mặt mày tươi cười vẫy tay về phía sau: "Nhanh lên nhanh lên, Mộng Mộng bọn họ đang đợi chúng ta kìa!"

"Cậu đợi tớ với chứ!"

Một giọng nói làm nũng truyền đến.

Giây tiếp theo, Phương Tiểu Dĩnh ôm sách xuất hiện trong tầm mắt của Lộc Tri Vi.

Khác với lần gặp đầu tiên, trên mặt cô bé đã có thêm sức sống và nụ cười.

Cô bạn gái kia nắm lấy tay Phương Tiểu Dĩnh: "Ây da, đang đợi đây mà, đi thôi đi thôi."

Phương Tiểu Dĩnh theo cô bạn lộc cộc chạy xuống bậc thang, vui vẻ chạy qua trước mắt Lộc Tri Vi và Tang Vãn Từ.

Ánh nắng rực rỡ, bước chân của họ nhẹ nhàng, như thể đang đón lấy ánh nắng chói chang mà đi.

"Là con bé sao?" Tang Vãn Từ hỏi.

"Ừm," Lộc Tri Vi chắc chắn nói, "Là con bé."

Con bé cũng đã kết bạn được rồi.

Tiểu Dĩnh cuối cùng cũng không cần phải chịu khổ vì thể chất vô hình nữa.

Tương lai, vòng bạn bè của cô bé cũng sẽ không còn xuất hiện những dòng trạng thái ủ rũ, không có bạn bè nữa.

Nhìn thấy cảnh này, Lộc Tri Vi hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.

Cô quay đầu nhìn người yêu bên cạnh, năm ngón tay luồn qua khe hở ngón tay của nàng, lặng lẽ cùng nàng mười ngón tay đan vào nhau.

"Đi thôi, chúng ta về nhà."

Trên đường, hai người vừa đi vừa trò chuyện, vô cùng nhàn nhã.

Lộc Tri Vi: "Hai ngày nữa chúng ta sẽ vào đoàn phim rồi, chị rất mong được gặp Tiểu Ứng, lần này cậu ta chắc sẽ không thích em nữa đâu nhỉ?"

Tang Vãn Từ: "Vâng, sẽ không."

Lộc Tri Vi: "Cũng không biết cậu ta và Kiều Kiều còn có thể ở bên nhau không."

Tang Vãn Từ siết chặt tay cô, nhẹ giọng nói: "Đừng lo, tình yêu định mệnh sẽ có ký ức của riêng nó."

Giống như thần nữ và chủ mẫu mà họ đã từng diễn.

Cho nên Tang Vãn Từ tin rằng, nếu Lộc Tư Kiều và Ứng Tức Trạch là một cặp đôi định mệnh, vậy thì lần này họ vẫn sẽ bị đối phương thu hút, sẽ yêu lại đối phương, thậm chí có thể sẽ yêu nhau sớm hơn trước.

Nàng nhìn Lộc Tri Vi, bỗng nghiêm túc nói: "Tri Vi, kể cả khi ký ức của em bị xóa đi, chỉ cần chị bước đến trước mặt em và nói thích, trái tim em cũng nhất định sẽ vui mừng mà chạy về phía chị."

"Bởi vì ký ức về tình yêu em dành cho chị, nó vẫn luôn được cất giữ trong trái tim em, chỉ có tăng chứ không giảm."

So với việc mất đi ký ức lúc đó, Tang Vãn Từ càng sợ hãi hơn chính là Lộc Tri Vi không dám đến tìm nàng, không dám nói lời yêu.

Nếu như vậy, trái tim nàng ngay cả cơ hội rung động vì cô cũng không có.

Lộc Tri Vi nhìn lại đôi mắt động lòng người của Tang Vãn Từ, không kìm được mà hôn lên giữa trán nàng.

Cô biết, cô hiểu, bởi vì nàng, cô cũng sẽ không còn lùi bước.

Tang Vãn Từ sẽ không nhường tình yêu của mình cho bất kỳ ai.

"Chị yêu em, mãi mãi yêu em."

Vãn Từ của chị, nhịp đập trái tim của chị.

Dưới bầu trời cao, nắng đẹp rực rỡ.

Gió khẽ lướt qua tai, mang theo thanh âm của thế gian.

Họ ôm nhau, sau đó sóng vai đồng hành, từng bước đi trên con đường về nhà, bước về một tương lai tràn đầy mong đợi.

...

《 Phượng 》 chuẩn bị bấm máy, các diễn viên bắt đầu vào đoàn.

Lộc Tri Vi tìm lại ký ức, đứng ở nơi cũ, chờ đợi sự xuất hiện của Ứng Tức Trạch.

Lần này, có Tang Vãn Từ đứng bên cạnh cùng cô chờ đợi.

Rất nhanh, bóng hình quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt của họ.

Ứng Tức Trạch vẫn rất lễ phép, thân thiện chào hỏi mọi người trong đoàn phim, cuối cùng đến lượt hai người họ.

Cậu ta trước tiên chào hỏi Tang Vãn Từ, người mà cậu ta đã thấy vô số lần trên hot search.

Lần này rất bình thản và bình tĩnh, không có tình cảm ngưỡng mộ thừa thãi.

Sau đó mới đến Lộc Tri Vi: "Chào cô, tôi là Ứng Tức Trạch."

"Chào, tôi tên Lộc Tri Vi."

"Trước đây chưa từng nghe qua tên cô?"

Một cuộc đối thoại giống hệt như trước.

Lộc Tri Vi khẽ cười: "Tôi mới vào nghề."

Ứng Tức Trạch tỏ ra đã hiểu: "Ồ ồ, ra là vậy. Tôi năm nay 23, còn cô thì sao?"

Lộc Tri Vi: "26."

Ứng Tức Trạch: "Ồ, lớn hơn ba tuổi, vậy chị đóng vai gì?"

Lộc Tri Vi: "Cung nữ. Cung nữ thân cận bên cạnh nữ chính."

Theo cốt truyện hoang đường đã từng phát triển, tiếp theo Ứng Tức Trạch nên kinh ngạc vì cô là một diễn viên đóng thế.

Nhưng bây giờ mọi thứ đã bình thường, Ứng Tức Trạch tự nhiên sẽ không còn hoang đường như vậy nữa.

Cậu ta cong mắt, cười rất thân thiện với Lộc Tri Vi: "Ra là vậy, chị lớn hơn em, vậy em có thể gọi chị là chị Lộc không?"

"Đương nhiên."

Lộc Tri Vi cười rạng rỡ đáp lại.

Sau đó, bạch nguyệt quang của Ứng Tức Trạch quả nhiên vẫn không lựa chọn cậu ta.

Lộc Tri Vi lại một lần nữa khởi động chế độ "tâm sự", thành công giúp cậu ta thoát khỏi nỗi đau, sau đó bằng sức hút cá nhân của mình, lại một lần nữa thành công trở thành người chị tốt không thể thay thế trong lòng cậu ta.

Tang Vãn Từ thì làm bạn với cậu ta.

Không có những tình tiết tình địch rối rắm và hoang đường, mọi chuyện đều hài hòa hơn rất nhiều.

Cả hai cũng rất thẳng thắn nói rõ chuyện tình cảm với Ứng Tức Trạch.

Ứng Tức Trạch bị sự thẳng thắn này làm cho sốc, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại được việc bạn thân thành chị dâu, liền chúc phúc.

Dù sao đối với cậu ta mà nói, người yêu là nam hay nữ không quan trọng, hạnh phúc mới quan trọng.

Chị và bạn thân đều hạnh phúc là quan trọng nhất!

Đời này, Lộc Tri Vi đã sớm thẳng thắn với em gái về việc mình chọn con đường làm diễn viên.

Lộc Tư Kiều vẫn như cũ ủng hộ cô, lại lập một tài khoản để ủng hộ cô, nhưng lần này là làm ngay trước mặt cô, thẳng thắn nói muốn giúp cô tăng độ nổi tiếng.

Lộc Tri Vi dở khóc dở cười, dặn dò em gái vài câu sau, rồi cũng mặc kệ cô bé.

Thế là vào một ngày sau khi 《 Phượng 》 đóng máy, khi Ứng Tức Trạch hẹn họ ra ngoài ăn cơm, Lộc Tri Vi đã chủ động dẫn theo Lộc Tư Kiều, để hai người làm quen trước.

Kết quả hai người đứng đó mắt to trừng mắt nhỏ.

Nói cũng rất lạ, rõ ràng là lần đầu tiên gặp, nhưng họ lại cảm thấy đối phương rất quen thuộc, cứ như thể họ đã quen biết nhau rất lâu rồi...

Nhưng bầu không khí này vẫn bị phá vỡ khi Ứng Tức Trạch gọi Lộc Tri Vi một tiếng "Chị".

Lộc Tư Kiều một tay ôm lấy cánh tay Lộc Tri Vi, không phục nói: "Đây là chị của tôi, anh không có chị à?"

Ứng Tức Trạch cũng qua đó ôm lấy cánh tay còn lại của Lộc Tri Vi: "Có chứ, ở đây này."

Lộc Tư Kiều: "???"

...Đồ đàn ông thối!

Hai người họ lại bắt đầu một cuộc chiến giành chị gái không thể hiểu nổi, thậm chí còn làm ra những meme "khai trừ em trai", "khai trừ em gái".

Lộc Tri Vi: "..."

Tang Vãn Từ: "..."

Họ nhìn mà không còn gì để nói.

Lộc Tri Vi hiểu rồi.

Em trai cô và em gái cô đang đi theo kịch bản hoan hỉ oan gia.

Nhưng không sao cả, chỉ cần hai đứa thật lòng yêu nhau là được.

Chỉ cần cuối cùng mọi người đều có thể hạnh phúc là được.

...

Năm thứ tư sau khi thế giới khởi động lại.

Cuối năm đó, bộ phim điện ảnh đề tài đồng tính có hai nữ diễn viên chính là 《 Gông Xiềng 》 chính thức ra rạp.

Trước đó, Tang Vãn Từ nhờ vai diễn Kiều Kính trong 《 Vấn Tiên Môn 》 đã giành được giải Nữ chính xuất sắc nhất năm trước, Lộc Tri Vi thì nhờ 《 Mộng Hòa Âm 》 mà giành được giải Nữ chính xuất sắc nhất năm nay.

Lần này Tang Vãn Từ không tham gia diễn xuất, bởi vì Thịnh Duyệt đã sớm bị Hưng Dật mua lại, Chu Linh Linh không còn cơ hội gây chuyện, diễn viên nữ phụ thì là người khác, diễn cũng rất nghiêm túc và xuất sắc, là Nữ phụ xuất sắc nhất năm nay.

Bộ phim điện ảnh đề tài đồng tính do hai nữ chính xuất sắc nhất đóng chính, ngay từ ngày tung trailer đã được đông đảo khán giả mong đợi.

Sau khi chính thức công chiếu, doanh thu phòng vé càng ổn định ở vị trí số một, rất nhanh đã bỏ xa các bộ phim cùng thời.

Các fan của couple "Hơi Khi Không Muộn" thẳng thắn hô "quắn quéo", siêu thoại càng như đón Tết sớm.

[@Aiyaa_sapketthuclaa]: Chị em ơi, cầu xin mọi người đi xem đi, thật sự siêu! Cấp! Hay! Luôn! Không một ai diễn xuất tệ cả, kịch bản của Vấn Sương vẫn mạnh như mọi khi [ngón tay cái] Quan trọng nhất là, lần này cô ấy thật sự có chút nhân tính!

[@Thieunienhanh_tanhatdinhhanh]: Tang Tang vừa khóc, Tây Hồ lập tức bị nước mắt của tôi bao phủ [nước mắt] Chị ấy thật sự diễn cảnh khóc quá đỉnh, khóc lên vừa đẹp vừa yếu đuối, sao trên đời lại có người đẹp như vậy chứ. Lộc Lộc cũng rất tuyệt, lúc chị ấy lắc chuông chân thật sự quá đỉnh, yêu, chết, đi, được!

[@Son_cung_thuy_tan_om_em]: Đạo diễn Quách quá lợi hại, mỗi một khung hình đều muốn cắt ra làm hình nền!!!!

[@Hoikhibatvan_lathatsu!]: A a a a a a chị em ơi, tôi quắn quéo chết mất!!!

[@Momanghoho]: Ngàn lời vạn chữ chỉ có hai chữ: Hôn [ngón tay cái]

[@Hoacnga]: Ngàn lời vạn chữ chỉ có ba chữ: Còn làm nữa [kích động]

Couple nhà người ta, chung một khung hình đã là vấn đề.

Couple nhà "Hơi Khi Không Muộn", có cảnh hôn đã đành, thậm chí còn có cả cảnh giường chiếu.

Fan couple vì vậy mà được gọi đùa là "nhà giàu", muốn gì có nấy.

Lộc Tri Vi và Tang Vãn Từ hứng lên, cũng đi theo ra rạp xem một lần.

Sau khi trở về Lộc Tri Vi vẫn luôn lướt siêu thoại của họ, lại lên mạng tìm kiếm các bài bình luận phim liên quan.

Xem mọi người vừa "đẩy thuyền" vừa nghiêm túc phân tích cốt truyện, khẳng định sự nỗ lực của mỗi người họ, tảng đá treo lơ lửng trong lòng cô cuối cùng cũng nhẹ nhàng rơi xuống.

May mắn thay, họ đã không làm khán giả thất vọng.

Tang Vãn Từ đỗ xe ở bãi đỗ xe ngầm.

Lộc Tri Vi ngồi ở ghế phụ, vui vẻ giơ màn hình lên cho nàng xem: "Vãn Từ em xem này, nhiều người khen chúng ta lắm."

Tang Vãn Từ nhận lấy điện thoại, tiện tay lướt xem.

Mọi người khen kỹ năng diễn xuất của họ tốt, còn khen họ xứng đôi.

Fan couple lại càng hưng phấn mà kêu "Không kết hôn thật sự rất khó mà kết thúc".

Nếu là trước đây, nàng căn bản không quan tâm fan couple nói gì, bất luận nói gì cũng đều là giả.

Bây giờ nàng lại cảm thấy những lời khen của họ rất êm tai.

Đúng vậy, nàng và Lộc Tri Vi chính là cặp đôi xứng đôi nhất thế giới.

Đặt điện thoại xuống, nàng ngước mắt nhìn người có đôi mắt sáng lấp lánh.

Tang Vãn Từ không kìm được mà mỉm cười, cúi người qua hôn Lộc Tri Vi.

Nụ hôn này tình cảm dịu dàng, hơn cả ngàn lời vạn chữ.

Một nụ hôn kết thúc, họ ngắm nhìn nhau, ánh mắt như nước mùa thu.

Đi suốt một chặng đường dài, họ cùng nhau thành tựu, cùng nhau nâng đỡ, cũng đã trải qua sinh ly tử biệt, tình yêu dành cho đối phương đã vượt xa tất cả, không ai có thể so sánh.

Chỉ là vẫn còn thiếu một chút.

"Tri Vi." Tang Vãn Từ dịu dàng lên tiếng.

"Hửm?"

Lộc Tri Vi dịu dàng đáp lại, đôi mắt không lúc nào rời khỏi nàng.

Tiếp theo cô liền thấy Tang Vãn Từ từ trong túi áo khoác lấy ra một chiếc hộp nhỏ.

Một chiếc hộp đựng nhẫn.

Lộc Tri Vi nhất thời kinh ngạc che miệng lại, vừa mừng lại vừa sợ.

Tang Vãn Từ thong dong mở nắp hộp, để lộ ra chiếc nhẫn được thiết kế tỉ mỉ bên trong, đôi mắt dịu dàng như nước nhìn cô: "Tri Vi, chúng ta kết hôn đi."

Giờ phút này, nàng ngược lại không có lời nào quá thâm tình để nói với Lộc Tri Vi.

Bảy chữ vô cùng đơn giản này, là tình yêu mà nàng và cô đã vun đắp nên trong những ngày tháng ở bên nhau.

Nàng muốn cùng Lộc Tri Vi có một tình yêu dài lâu hơn nữa, muốn trở thành người vợ danh chính ngôn thuận của cô, cùng cô gánh vác trách nhiệm của một gia đình.

Lộc Tri Vi nhìn vào đôi mắt của Tang Vãn Từ, nơi đó vẫn chỉ phản chiếu duy nhất hình ảnh của một mình cô, có sự dịu dàng và tình yêu mấy chục năm như một ngày chỉ thuộc về riêng cô.

Đây là vũ trụ của cô, là tất cả của cô.

Có nàng ở đây, Lộc Tri Vi đã không còn mong cầu gì hơn.

Mang theo những giọt nước mắt hạnh phúc và nụ cười, Lộc Tri Vi đưa tay ra.

"Được thôi, Lộc phu nhân."

Chiếc nhẫn cầu hôn được đeo vào ngón tay thon dài.

Họ ở trong xe ôm chặt lấy nhau, cuộc đời vạn phần viên mãn.

Thế giới này rộng lớn như vậy, có thể gặp được nhau thật sự quá tốt.

【 Chính văn kết thúc 】
 

Bình Luận (0)
Comment