Lộc Tri Vi đột nhiên thực sự hối hận về quyết định đi vệ sinh của mình.
Đi đâu mà chẳng được?
Về khách sạn không được sao?
Tại sao lại phải tự tìm khổ thế này hả Lộc Tri Vi?
Lòng cô đau như cắt, càng cảm thấy cái chức 'nam chính' này thật quá khổ sở.
Chân trước vừa bị nữ chính chặn mặt, chân sau đã bị nam phụ nhiệt tình mời vào nhà vệ sinh nam.
Chẳng lẽ đây chính là số phận của nhân vật chính trong phim thần tượng thời đại mới sao?
Nước mắt lưng tròng.
Cô đang định mở miệng đuổi Ứng Tức Trạch đi, lại thấy cậu ta nhanh hơn một bước vỗ vai cô, rồi nói với vẻ mặt vô cùng đáng tin cậy: "Em đứng đây canh chừng cho anh."
Lộc Tri Vi: "?"
Ứng Tức Trạch: "Em đã hứa sẽ giúp anh giữ bí mật chuyện giả gái rồi mà, em đứng đây, có người đến là có thể báo cho anh ngay."
Lộc Tri Vi: "???"
Ứng Tức Trạch: "Anh, không cần cảm động quá đâu, chúng ta mãi mãi là anh em."
Lộc Tri Vi: "..."
Cô không còn lời nào để nói.
Cũng không cần phải chu đáo đến thế đâu, làm vậy chỉ khiến cho thân phận 'nam chính' của chị đây càng thêm khổ sở mà thôi, hu hu...
Lộc Tri Vi lùi lại mấy bước: "Làm thế này phiền cậu quá, lát nữa cậu không phải còn có cảnh quay sao? Mau về đi, tôi về khách sạn là được rồi."
Ứng Tức Trạch hỏi lại: "Anh Lộc không biết sao?"
Lộc Tri Vi ngơ ngác: "Biết gì cơ?"
Ứng Tức Trạch: "Đạo diễn Lý nói hiện trường có chút sự cố nhỏ, tạm dừng quay phim, bảo chúng ta nghỉ ngơi thêm một lát. Vừa mới thông báo trong nhóm chat đấy."
Lộc Tri Vi: "..."
"Xin lỗi, tôi chưa xem điện thoại."
Ứng Tức Trạch đi ra sau lưng cô, đẩy cô về phía cửa nhà vệ sinh nam: "Ở đây có nhà vệ sinh thì dùng đi anh, cần gì phải đợi về khách sạn? Con người có ba nỗi buồn, nín nhiều sẽ hỏng người đấy. Anh yên tâm đi, có em canh chừng, tuyệt đối sẽ không để người khác phát hiện ra bí mật giả gái của anh đâu."
Lộc Tri Vi vội vàng né sang một bên, cả người toát lên vẻ kháng cự, chỉ thiếu nước dùng ngón chân bám chặt xuống đất.
Cô ghì chặt lấy hai tay Ứng Tức Trạch: "Thật sự không cần đâu, tôi về khách sạn đi là được, tấm lòng của cậu tôi xin nhận."
【Lão Ngũ sửa nhanh lên cho tôi!!!】 Lộc Tri Vi gào thét trong lòng.
Bà mẹ già Lão Ngũ vội vàng trấn an: 【Được rồi, được rồi, đang sửa, đang sửa.】
Ứng Tức Trạch thấy cô kháng cự, liền dừng tay lại, chỉ cảm thấy tò mò.
Anh Lộc hình như... hơi kháng cự việc đi vệ sinh nam?
Đúng lúc này, phía sau họ vang lên một giọng nói vô cùng quen thuộc.
"Hai người đang làm gì vậy?"
Lộc Tri Vi và Ứng Tức Trạch cùng sững người, chậm rãi quay đầu lại, động tác vô cùng đồng bộ.
Họ thấy Tang Vãn Từ đang đứng cách đó không xa, trên khuỷu tay còn treo một chiếc áo khoác màu vàng nhạt.
Lộc Tri Vi bất giác nhìn thêm vài lần, cảm thấy chiếc áo khoác này rất quen mắt.
Đôi mắt đẹp của Tang Vãn Từ nheo lại, quan sát tư thế hiện tại của hai người họ.
Lộc Tri Vi đang dùng sức ấn tay Ứng Tức Trạch, như thể không muốn cậu ta động đậy.
Nàng tỏ vẻ không hiểu: "Hai người đang làm gì trước nhà vệ sinh nam vậy?"
Hai người như thể bị gọi tên lúc đang đi học, lập tức thu lại mọi động tác, ngoan ngoãn đến không thể ngoan ngoãn hơn.
Không khí tràn ngập mùi vị của sự xấu hổ.
Họ lặng lẽ dùng ánh mắt giao lưu.
...Sao Tang lão sư lại ở đây?
"Lộc tiểu thư?" Tang Vãn Từ lại lên tiếng, trong giọng điệu lộ ra một tia nghi hoặc, dường như đang chờ đợi Lộc Tri Vi có thể cho nàng một câu trả lời hợp lý.
Đại não Lộc Tri Vi bắt đầu hoạt động với tốc độ cao: "À, chúng tôi đang..."
Cô chậm rãi giơ một tay lên: "Chơi oẳn tù tì?"
Tang Vãn Từ: "?"
Ứng Tức Trạch: "?
"À đúng, chúng tôi đang chơi oẳn tù tì! Tang lão sư, lúc nãy tôi suýt chút nữa là thắng được chị ấy một bữa cơm trưa rồi."
Tang Vãn Từ khẽ nhíu mày.
"Nếu muốn lấy cơm làm tiền cược," nàng giơ ngón tay thon trắng chỉ một cái, "tôi đề nghị hai người nên đổi địa điểm chơi oẳn tù tì."
Ở cửa nhà vệ sinh không sợ mất cảm giác ngon miệng sao?
Hai người quay đầu lại nhìn thoáng qua, rồi ăn ý lùi ra xa mấy bước.
Xin lỗi, lần sau nhất định sẽ không dùng lý do vô lý như vậy nữa.
Tang Vãn Từ vẫn không yên tâm, nàng lo rằng Ứng Tức Trạch cao lớn đang uy h**p, ép buộc Lộc Tri Vi, mà Lộc Tri Vi lại yếu thế, không dám phản kháng.
Nàng bước lên phía trước, một tay kéo Lộc Tri Vi ra sau lưng che chở, ngước mắt nhìn Ứng Tức Trạch một cách lạnh nhạt, hỏi: "Anh tìm cô ấy có việc gì sao?"
Ứng Tức Trạch thành thật lắc đầu.
Tang Vãn Từ gật đầu: "Tôi tìm cô ấy có việc, không làm phiền anh ở đây nữa, anh cứ tự nhiên."
Sau đó, nàng xoay người đưa áo khoác cho Lộc Tri Vi: "Áo khoác của cô."
Lộc Tri Vi mơ màng nhận lấy: "...Cảm ơn?"
Khoan đã, sao áo khoác của mình lại ở chỗ Tang Vãn Từ?
Không phải Ôn Dao mang giúp mình sao??
Ứng Tức Trạch lại vì chuyện này mà kinh ngạc không nói nên lời.
Một người phụ nữ có thể chủ động mang áo khoác cho một người đàn ông, điều này nói lên điều gì?
Đặc biệt là một người phụ nữ trông như không có hứng thú với bất kỳ ai như Tang Vãn Từ.
Sau khi tự mình suy diễn, quả thực là sét đánh giữa trời quang!
Không thể nào ngờ được, Ứng Tức Trạch còn chưa bắt đầu so tài với Lộc Tri Vi, đã thua, mà lại còn thua một cách thảm hại.
Sự việc đã đến nước này, cậu ta còn có thể làm gì nữa đây?
Thế là Ứng Tức Trạch xoay người cô đơn rời đi.
Lộc Tri Vi thấy sắc mặt Ứng Tức Trạch bỗng nhiên u ám, như thể thời tiết đột nhiên từ nắng gắt chuyển sang mưa rào, bất ngờ không kịp trở tay.
Trông giống như là thất tình.
Lộc Tri Vi nhíu mày khó hiểu.
Cậu bé này còn chưa yêu bao giờ, lấy đâu ra mà thất tình chứ???
Cô theo ánh mắt Ứng Tức Trạch nhìn xuống chiếc áo khoác trong tay mình, nhất thời sững người.
Không phải chứ?
Không thể nào?
Em trai, cậu không phải lại tự mình suy diễn ra cái gì đấy chứ?!
Trời đất ơi, cậu sẽ không tự mình suy diễn rồi hắc hóa đấy chứ!
Lộc Tri Vi rất hoảng, thà rằng Ứng Tức Trạch cứ tiếp tục ngốc nghếch trên con đường của mình còn hơn là thấy cậu ta hắc hóa thành một công cụ chỉ biết gây họa cho Tang Vãn Từ.
Thế là cô quyết đoán bảo Tang Vãn Từ đợi một lát, rồi cất bước đuổi theo, giơ tay vỗ mạnh vào lưng Ứng Tức Trạch một cái, như cách họ vẫn thường chào hỏi.
"Làm gì mà mặt mày buồn rười rượi thế?"
Ứng Tức Trạch cúi mắt xuống, nếu trên đầu có đôi tai chó thì chắc cũng đã cụp xuống theo rồi.
Cậu ta quay đầu lại liếc nhìn Tang Vãn Từ đang đứng tại chỗ đợi Lộc Tri Vi, lòng đau như cắt.
"Bạch nguyệt quang" cậu ta không có được, Tang Vãn Từ cậu ta cũng không có được.
Niềm an ủi duy nhất, có lẽ là Lộc Tri Vi vẫn còn biết đến tình nghĩa anh em, không vì có phụ nữ mà quên đi người anh em này.
"Em không sao..." Ứng Tức Trạch kéo kéo khóe miệng, "Cô ấy đang đợi anh đấy, mau đi đi, đừng để cô ấy chờ lâu."
Lộc Tri Vi đã quen với dáng vẻ ồn ào của cậu ta, nhìn bộ dạng này của Ứng Tức Trạch sao mà xa lạ: "Cậu đang nghĩ gì vậy?"
"Không nghĩ gì cả."
Ứng Tức Trạch quật cường dời mắt đi.
"Anh, được Tang lão sư thích là một chuyện rất hạnh phúc."
Lộc Tri Vi hoàn toàn không biết kết luận này của cậu ta từ đâu ra, chợt thấy buồn cười: "Cậu cảm thấy Tang lão sư thích tôi à?"
Ứng Tức Trạch gật đầu.
Lộc Tri Vi lại nói: "Tại sao cậu lại cảm thấy cô ấy thích tôi?"
Ứng Tức Trạch chỉ vào chiếc áo khoác.
Lộc Tri Vi suy nghĩ một hồi, rồi tung ra một câu hỏi: "Trước đây tôi chưa từng hỏi cậu, rốt cuộc cậu thích Tang lão sư ở điểm nào?"
Ứng Tức Trạch sững người một chút, không có trả lời.
Lộc Tri Vi mỉm cười, giơ tay lên như một người chị gái sờ sờ tóc cậu ta: "Cậu hãy suy nghĩ thật kỹ, đợi tôi quay lại thì cho tôi câu trả lời, được chứ?"
Ứng Tức Trạch im lặng một lát rồi nhẹ nhàng gật đầu.
Tang Vãn Từ không nghe rõ họ đang nói gì, nhưng có thể thấy được động tác của họ.
Đặc biệt là động tác sờ đầu của Lộc Tri Vi, tràn ngập sự thân mật.
Sao không thấy cô ấy thân mật với thần tượng như mình như vậy nhỉ?
Có phải cô ấy cảm thấy mình không bằng Ứng Tức Trạch, làm không tốt bằng Ứng Tức Trạch, nên muốn thay lòng đổi dạ không?
Lộc Tri Vi trấn an Ứng Tức Trạch xong, lúc này mới đuổi kịp Tang Vãn Từ, mỉm cười nói: "Tang lão sư, tôi xong rồi, cô muốn nói chuyện gì với tôi vậy?"
"Lộc Tri Vi."
Tang Vãn Từ nhìn cô không chớp mắt, đột nhiên lên tiếng.
"Giữa tôi và Ứng Tức Trạch, cô thích ai hơn?"
Lộc Tri Vi: "???"
Cốt truyện có câu này sao???