Lộc Tri Vi nhìn dòng chữ "Đã theo dõi nhau" trên màn hình.
Bốn chữ giản dị mà tự nhiên, đã thẳng tay chặn đứng mọi ảo tưởng của cô, khiến cô đến cả cơ hội tự huyễn hoặc rằng đây là một tài khoản nhái của Tang Vãn Từ cũng không có.
Lộc Tri Vi cạn lời nhìn trời, vào khoảnh khắc này, lòng cô không chỉ nặng trĩu một chút.
Lộc Tri Vi: Không biết vì sao chữ "nguy" cứ luôn bám riết lấy mình...
Tại sao chứ?
Một người đáng lẽ đang phải đóng phim, tại sao lại đang lướt điện thoại?
Xin hỏi ông trời có phải đang cố tình không?
Vậy thì cô chỉ có thể dựa vào trí tuệ của mình để cho ông trời biết, Lộc Tri Vi cô không chịu thua!
Cô quyết đoán bấm vào mục trò chuyện riêng với Tang Vãn Từ, vận dụng hết tu dưỡng nghề nghiệp của một diễn viên mà bắt đầu diễn.
[Lộc Tri Vi]: ? Trời ơi, Tang lão sư, tôi không thể nào ngờ được là cô sẽ theo dõi lại tôi!
[Lộc Tri Vi]: Tôi vốn dĩ chỉ định âm thầm theo dõi cô thôi...
Cô cũng không biết Tang Vãn Từ có xem tin nhắn hay không.
Khả năng cao là không xem đâu.
Nhưng Lộc Tri Vi lại không có phương thức liên lạc của Tang Vãn Từ, bây giờ mà chạy đến trước mặt nàng thì lại có vẻ quá xấu hổ, cho nên cô chỉ có thể trên sân khấu nhỏ bé của tin nhắn này mà vùng vẫy một chút.
Bất kể Tang Vãn Từ có thấy hay không, ít nhất thì cô cũng đã vùng vẫy rồi!
Kết quả, giây tiếp theo, tin nhắn liền nhảy ra thông báo mới.
Đúng là một dấu chấm hỏi tràn đầy linh hồn.
Lộc Tri Vi ngớ người cạn lời.
Nhưng cô vẫn có thể cố gắng, cái nghề tay trái làm fan của Tang lão sư này, cô nhất định có thể giữ được!
[Lộc Tri Vi]: Tang lão sư thì ra cũng xem tin nhắn!
[Lộc Tri Vi]: Tang lão sư, tôi phải giải thích một chút, tôi bây giờ mới theo dõi cô thật ra là lo lắng trước đây sẽ làm phiền đến cô, khiến cô cảm thấy bối rối.
[Lộc Tri Vi]: Nhưng hôm nay được trò chuyện với Tang lão sư, phát hiện ra Tang lão sư không ngại việc tôi hâm mộ cô, cho nên mới lấy hết can đảm theo dõi Tang lão sư, để âm thầm ủng hộ Tang lão sư.
[Lộc Tri Vi]: Thật không ngờ Tang lão sư sẽ theo dõi lại, tôi thật sự siêu bất ngờ luôn 【Lấp lánh.JPG】
Diễn, diễn đến khi nào không thể diễn được nữa thì thôi.
Cô nhất định có thể cố gắng trụ được.
Nếu không những ngày tiếp theo cô biết đối mặt với Tang Vãn Từ như thế nào đây, họ còn có nhiều cảnh diễn chung như vậy mà!
Lão Ngũ, người đã xem toàn bộ quá trình, tỏ ra vô cùng thích thú.
Con gái ngoan, con đúng là không hổ danh diễn viên. Năng lực ứng biến không tồi.
Tang Vãn Từ ngả cả người ra sau ghế, mười ngón tay thon dài rõ ràng đang cầm chiếc điện thoại.
Màn hình điện thoại sáng rực phản chiếu trong đáy mắt trong veo của nàng, như một vầng trăng sáng điểm xuyết trên mặt hồ.
Trên đó đang hiển thị những lời mà Lộc Tri Vi gửi đến.
Từng câu từng chữ đều là tình yêu cẩn trọng của một fan nhỏ dành cho thần tượng của mình, còn vì một hành động theo dõi lại nho nhỏ của thần tượng mà vui mừng khôn xiết.
Tình cảm ấy đầy ắp như muốn tràn ra khỏi màn hình, ùa đến trước mắt nàng, tha thiết mời gọi nàng hãy tin tưởng.
Không sao đâu.
Nàng tin.
Chỉ là một tài khoản thôi mà, muốn theo dõi thế nào cũng được.
Người mà Lộc Tri Vi thích là con người sống động của nàng.
Một tài khoản không có người điều khiển chỉ là vật chết, có gì đáng để bận tâm?
Nàng chỉ có chút tò mò tại sao Lộc Tri Vi bây giờ mới theo dõi mình, dù sao thì trước đây Lộc Tri Vi nói cứ như thể đã hâm mộ nàng từ rất lâu rồi.
Lộc Tri Vi nhìn thấy hồi âm của nàng, tức thì thở phào nhẹ nhõm.
Nguy cơ đã được giải trừ, cố gắng trụ được rồi!
【Đúng là không dễ dàng gì.】 Lão Ngũ, với tư cách là khán giả, không nhịn được mà lên tiếng.
Lộc Tri Vi vừa gửi cho Tang Vãn Từ một biểu cảm đáng yêu, vừa trả lời: 【Đúng vậy, tôi thật sự không dễ dàng gì, Khâu Lạc còn không có đãi ngộ như tôi.】
Nhớ lại kịch bản gốc, cô rất ít khi thấy Khâu Lạc phải chịu thiệt.
Nhưng khi kịch bản đến tay cô, chuyện xấu hổ cứ như cơm ba bữa, một bữa cũng không thiếu.
Hỏi ra thì là do nữ chính đi lệch kịch bản, nam chính gặp tai ương.
Khó nhất chính là, cô không có cách nào thông qua cốt truyện để trực tiếp tìm hiểu về Tang Vãn Từ.
Những thông tin về Tang Vãn Từ có phần mơ hồ, ví dụ như nhà nàng rốt cuộc giàu đến mức nào, ba nàng tên gì, mẹ nàng tên gì, cốt truyện hoàn toàn không cho biết, nhất quyết bắt ký chủ phải tự mình tìm hiểu.
Lão Ngũ gọi đây là trải nghiệm nhập vai, mục đích là để ký chủ như cô từng bước tìm hiểu nữ chính, giống như nam chính gốc, từng bước phát hiện ra sức hút của nữ chính, rồi vì đó mà say mê.
【Cái gì cũng cho sẵn thì còn gì thú vị nữa.】 Lão Ngũ lúc đó đã nói như vậy.
Say mê hay không, Lộc Tri Vi không biết, chỉ biết là cô sắp bị diễn đến chết rồi.
Cô cất điện thoại đi, nặng nề thở dài.
Cứu vớt thế giới tuy là chuyện cũ rích, nhưng thật sự không dễ dàng chút nào...
Lão Ngũ thấy vậy, liền lên tiếng an ủi: 【Được rồi, xem cái dáng vẻ thảm thương của cô kìa, tôi cho cô biết một tin tốt, để cô vui vẻ lên một chút. Lỗi phán định của Ứng Tức Trạch sắp sửa xong rồi.】
Bước chân Lộc Tri Vi khựng lại, cô bất giác ngẩng đầu nhìn vào hư không.
Giọng nói của Lão Ngũ rõ ràng vang lên bên tai cô: 【Cô sẽ không bao giờ phải bị cậu ta nhiệt tình mời đi vệ sinh nam nữa đâu.】
Lộc Tri Vi: "!"
Đây chính là một tin vui động trời!
"Cụ thể khi nào có thể sửa xong, có con số chính xác không?"
Cô không kìm được mà hỏi thành tiếng.
Lão Ngũ liếc nhìn thanh tiến trình đang từ từ di chuyển trên màn hình, cúi đầu bóc một quả quýt, bình tĩnh nói: 【Chắc là ngày mai.】
Đôi mắt Lộc Tri Vi thoáng chốc mở to, long lanh như ẩn chứa những vì sao nhỏ.
Tốt, cô bắt đầu mong chờ ngày mai!
...
Tang Vãn Từ rảnh rỗi không có việc gì, dứt khoát lướt trang chủ của Lộc Tri Vi.
Trống không, hoàn toàn không có thứ gì để quảng bá.
Vài bài đăng ít ỏi, vẫn là những món đồ thủ công nhỏ mà Lộc Tri Vi tự làm.
Không biết còn tưởng Thịnh Duyệt Văn Hóa vừa ký hợp đồng với một blogger thủ công nào đó.
Nàng vô tình bấm vào danh sách những người Lộc Tri Vi theo dõi.
Số lượng không nhiều, chỉ vài chục người, Thịnh Duyệt chiếm hơn một nửa.
Ngón tay lướt trên giao diện vài cái, rất nhanh đã đến cuối.
Nàng không hề ngạc nhiên khi thấy người đầu tiên mà Lộc Tri Vi theo dõi.
Không phải là tài khoản chính thức của Thịnh Duyệt, cũng không phải nghệ sĩ của Thịnh Duyệt.
Là Mạnh Liên Ngọc.
Ảnh hậu lừng lẫy nổi danh Mạnh Liên Ngọc.
Đầu ngón tay hơi dừng lại ở đây, vẻ mặt nàng không thay đổi, lại tiếp tục lướt lên trên.
Ảnh đế.
Ca sĩ.
Diễn viên gạo cội.
...
Ứng Tức Trạch.
Ánh mắt nàng bất giác dừng lại ở đây.
Nàng không quan tâm Lộc Tri Vi theo dõi Ứng Tức Trạch khi nào, càng không quan tâm hai người họ có theo dõi lẫn nhau hay không.
Giờ phút này, trong đầu nàng chỉ có câu nói của Trương Tiêm Nhụy.
Chị thấy cậu nhóc Ứng Tức Trạch đó thích em, nếu Lộc Tri Vi thích cậu ta, tám phần là sẽ chịu tổn thương tình cảm.
Chịu tổn thương tình cảm...
Đôi mắt đẹp của nàng hơi ngưng lại.
Lộc Tri Vi... chắc là sẽ không thích Ứng Tức Trạch đâu nhỉ?
Nàng không dám chắc chắn một trăm phần trăm, trầm ngâm một lát, đã có quyết định.
Đã đến lúc phải nói rõ ràng với Ứng Tức Trạch.
Mặt khác còn phải nhắc nhở Lộc Tri Vi nữa, nàng không thể trơ mắt nhìn fan thân thiết của mình nhảy vào hố lửa.
...
Đêm nay ánh trăng đặc biệt sáng.
Quay xong cảnh cuối cùng, đoàn phim liền kết thúc công việc nghỉ ngơi.
Ứng Tức Trạch khiêm tốn cúi đầu cảm ơn các nhân viên: "Vất vả rồi ạ."
Sau đó, cậu ta cùng trợ lý đến khách sạn nghỉ ngơi.
"Anh Ứng, vậy anh nghỉ ngơi cho tốt nhé, có việc gì cứ gọi điện cho em." Trợ lý nói.
Ứng Tức Trạch gật gật đầu.
"Em đi trước đây, nếu anh có muốn ăn sáng gì thì cứ nhắn tin cho em, sáng mai em mang đến cho anh."
"Được, vất vả cho cậu rồi, ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
Trợ lý đi rồi, Ứng Tức Trạch không vội ngủ, tắm rửa xong liền kéo rèm cửa ra, một mình đứng lặng trước ánh trăng rất lâu.
Ánh trăng trong sáng, thánh khiết không tì vết.
Đây là ánh trăng, vĩnh viễn treo cao trên bầu trời, khó lòng chạm tới.
Con người vốn không nên cố chấp với những thứ không thể với tới.
Cậu ta kéo rèm lại, che đi ánh trăng lặng lẽ.
Ngủ thôi, đêm hôm làm gì mà sầu muộn.
Ứng Tức Trạch còn phải phấn đấu vì chiếc Lamborghini nữa chứ.
À, ngày mai cậu ta phải mời anh Lộc ăn một bữa cơm, để cảm ơn vì hôm nay đã khai thông cho mình.
Nghĩ vậy, Ứng Tức Trạch rửa mặt, rồi lên giường ngủ.
Vào khoảnh khắc cậu ta chìm vào giấc mơ đẹp, thanh tiến trình trong phòng điều khiển của Lão Ngũ cũng vững vàng chạm đến một trăm phần trăm.
Lỗi phán định sai lầm ngay lập tức được sửa chữa, tựa như ánh trăng đêm nay, lặng lẽ không một tiếng động.
Thời gian tĩnh lặng như thể chưa có chuyện gì xảy ra.
Ngày hôm sau, Ứng Tức Trạch thức dậy rửa mặt.
Vào khoảnh khắc làn nước mát lạnh tỉnh táo vỗ lên mặt, ký ức cũng gián tiếp được đánh thức.
Cậu ta bỗng nhiên hoàn hồn.
Hôm qua mình có phải là... đã làm một chuyện kinh thiên động địa không?
Ứng Tức Trạch nhìn mình trong gương.
Ký ức xua tan sự mơ màng vừa tỉnh dậy, rõ ràng hiện lên trong đầu.
Ứng Tức Trạch nhớ ra...
Cậu ta đã gọi Lộc Tri Vi là anh Lộc.
Còn bắt Lộc Tri Vi đi vệ sinh nam.
Nhưng, Lộc Tri Vi là con gái mà...
Trợ lý vừa xách theo bữa sáng đến trước cửa phòng cậu ta, liền nghe thấy bên trong truyền đến một tiếng hét thất thanh...
"Mình bị bệnh à!!!"
Trợ lý: "?"
Đã xảy ra chuyện gì vậy???