Tang Vãn Từ nhìn một lúc liền thu lại ánh mắt, càng thêm kiên định với ý định tối nay sẽ tìm Lộc Tri Vi tâm sự.
Nhưng trước đó, có lẽ nàng cần phải tìm Ứng Tức Trạch trước.
Sự thân thiện và nhiệt tình của Lộc Tri Vi càng khiến cho Ứng Tức Trạch thêm áy náy và xấu hổ.
Cậu ta cảm thấy mình thật sự tội lỗi tày trời.
Nhìn xem, ngươi hãy nhìn cho kỹ xem.
Người ta là một cô gái tốt như vậy, sao ngươi lại có thể khăng khăng cho rằng người ta là con trai chứ!
Đôi mắt vô dụng thì quyên góp đi, Ứng Tức Trạch!
Thôi, đôi mắt này có quyên góp cũng chẳng ai dùng.
Cậu ta tuyệt vọng nghĩ.
Lộc Tri Vi thấy cậu ta đến cả việc hưng phấn chạy tới gọi mình như mọi khi cũng không dám, tức thì cảm khái đầy đồng cảm trong lòng, cũng điểm danh hệ thống: 【Lão Ngũ, anh xem nghiệp các người tạo ra kìa, cậu ta sắp moi ra cả lâu đài trong mơ của Barbie luôn rồi!】
【?】 Lão Ngũ đẩy đẩy gọng kính, 【Đừng có tùy tiện đổ thừa nhé, đâu phải chúng tôi làm cho thế giới của các cô xảy ra sự cố đâu.】
Nói thì nói vậy, nhưng hỏi ra thì lại không cho cô biết nguyên nhân cụ thể.
Lộc Tri Vi bĩu môi.
Lão Ngũ coi như không thấy biểu cảm của cô: 【Được rồi, Ứng Tức Trạch bây giờ cần cô đấy, mau đi đi.】
Lộc Tri Vi nhướng mày: 【Đã nói là có lần miễn phạt rồi nhé.】
Lão Ngũ: 【Biết rồi, biết rồi.】
Lỗi phán định của Ứng Tức Trạch đã được sửa chữa, nhưng lần này không có cách nào đưa cả trình tự chỉnh sửa ký ức vào, cho nên cậu ta vẫn nhớ rõ chuyện mình đã coi Lộc Tri Vi là đàn ông. Bởi vậy, cậu ta sẽ vì chuyện này mà cảm thấy hổ thẹn, không biết giấu mặt vào đâu.
Nếu suy nghĩ của nhân vật này phát tán quá mức nghiêm trọng, có thể còn sẽ hoài nghi cả thế giới mà mình đang sống.
Cho nên Lão Ngũ đã trực tiếp thực hiện một giao dịch với Lộc Tri Vi.
Để Lộc Tri Vi dẫn dắt cậu ta vượt qua chương này, xua tan đi mọi nghi ngờ.
Hơn nữa, khi nhân vật gặp phải vấn đề liên quan đến hệ thống, họ sẽ trở nên dễ dàng tiếp thu những ám thị từ bên ngoài, và dung hợp nó vào hành vi của mình, để hợp lý hóa sự cố.
Nói ngắn gọn chính là...dễ lừa.
Để cảm ơn, hệ thống bằng lòng tặng thêm cho Lộc Tri Vi một lần miễn phạt.
Lộc Tri Vi vốn định được đằng chân lân đằng đầu, trực tiếp đòi một điểm nhiệm vụ.
Nhưng đã bị Lão Ngũ từ chối.
Anh ta cũng có cách vượt qua ký chủ để giúp Ứng Tức Trạch xóa tan nghi ngờ, chỉ là thấy Lộc Tri Vi sợ đau lại đáng thương, lúc này mới đại phát từ bi mở một lần cửa sau.
Một lần miễn phạt, đã là giới hạn mà "mẹ nuôi" như Lão Ngữ có thể cho.
Còn vật phẩm cao cấp như điểm nhiệm vụ... thì cứ ngoan ngoãn dựa vào việc làm nhiệm vụ với nữ chính Tang Vãn Từ mà tích lũy đi.
Không có được điểm nhiệm vụ, nhưng có được lần miễn phạt, Lộc Tri Vi cũng vui rồi.
Có còn hơn không.
Xắn tay áo lên là làm thôi, dù sao thì bây giờ Ứng Tức Trạch cũng dễ lừa!
Ứng Tức Trạch thấy Lộc Tri Vi đi về phía mình, tức thì cảm thấy bối rối, hoàn toàn không có mặt mũi nào để gặp cô.
Nhưng trốn được nhất thời, không trốn được cả đời.
Lộc Tri Vi đối xử với cậu ta tốt như vậy, cậu ta coi cô là anh trai, cô cũng thật sự làm anh trai của cậu ta, khai thông, bầu bạn, từng chút một sưởi ấm cậu ta.
Một người tốt như vậy, sao cậu ta có thể làm sai rồi bỏ chạy, đến cả một câu xin lỗi cũng không nói?
Như vậy thì quá không phải đàn ông!
Nghĩ đến đây, cậu ta đứng vững gót chân, mười ngón tay buông lỏng rồi lại nắm chặt, chờ Lộc Tri Vi đến gần, mới nhẹ nhàng mở miệng nói một câu: "Xin lỗi."
Cậu ta áy náy cúi đầu, như một đứa trẻ làm sai chuyện: "Chị..."
Lộc Tri Vi hơi khựng lại, rồi bật cười.
"Xin lỗi cái gì, cậu làm sai chuyện gì sao?"
Ứng Tức Trạch thấy nụ cười của cô, lại nhìn nhìn hai bên, không có ai cả.
Vẻ mặt cậu ta hổ thẹn, giọng nói ngày càng nhỏ, gần như không nghe thấy: "Mấy hôm trước em đã coi chị là đàn ông..."
"Haizz."
Lộc Tri Vi đưa tay vỗ vỗ sau lưng cậu ta, như đang trấn an.
"Chỉ là coi là đàn ông thôi mà, có gì to tát đâu, hồi nhỏ tôi cắt tóc ngắn cũng không ít lần bị nhận nhầm thành con trai."
Ứng Tức Trạch: "Nhưng bây giờ chị để tóc dài mà..."
"..."
Lộc Tri Vi bất đắc dĩ vỗ vỗ vai cậu ta: "Không sao đâu, trước đây tôi nghe trợ lý của cậu nói cả năm nay cậu đều rất mệt, cho nên tôi có thể hiểu được, chắc chắn là cậu mệt đến mức sinh ra ảo giác thôi. Tôi trước đây làm việc quá mệt, cũng sẽ bị ảo giác."
Ứng Tức Trạch nghe thế, đôi mắt hơi sáng lên, tâm trạng đột nhiên thả lỏng vài phần: "Thật sao? Chị bị ảo giác gì vậy?"
Lộc Tri Vi: "Thấy tiền bay trước mắt, tưởng sắp phát tài."
Cô tang thương nhìn trời, giọng điệu vô cùng chân thành: "Nếu không phải là ảo giác thì tốt biết mấy."
Thật muốn làm một người giàu có giản dị...
Dù có vô hình cũng được.
Ứng Tức Trạch: "..."
Cậu ta đồng cảm nhưng lại hành động một cách ý tứ vỗ vỗ cánh tay cô.
"Anh—không phải, chị, chị sẽ có tiền thôi, nhất định sẽ có."
Lộc Tri Vi: "Mượn lời tốt của cậu, mượn lời tốt của cậu, cậu cũng vậy nhé, chúc cậu sớm ngày lái được Lamborghini."
Ứng Tức Trạch: "Được được, cảm ơn chị."
Đến đây, Lộc Tri Vi thấy tâm trạng cậu ta đã thả lỏng, liền đột nhiên chuyển chủ đề, quay trở lại vấn đề ban đầu: "Bây giờ tâm trạng tốt hơn chút nào chưa?"
Ứng Tức Trạch giật mình, ngượng ngùng gật gật đầu: "Tốt hơn rồi ạ, cảm ơn, em nhận nhầm chị, mà chị còn an ủi em như vậy..."
Nói thật, khi nghe Lộc Tri Vi nói mình cũng sẽ mệt đến mức sinh ra ảo giác, lòng áy náy của cậu ta quả thực đã tan đi vài phần.
Con người chỉ cần có lý do để hợp lý hóa hành vi của mình, tâm trạng sẽ nhẹ nhõm đi rất nhiều.
Nhưng cậu ta cũng thật lòng cảm thấy có lỗi với Lộc Tri Vi.
Lỗi đều là do cậu ta, kết quả người an ủi cậu ta lại là Lộc Tri Vi.
"Không khách sáo đâu." Lộc Tri Vi cười nói, "Tôi cũng chẳng phải đã được làm anh trai của cậu nhiều ngày như vậy sao? Nhưng nếu cậu thật sự quá mệt thì nên nghỉ ngơi, thật sự không khỏe thì nên đến bệnh viện xem sao. Công việc tuy quan trọng, nhưng vĩnh viễn không thể so được với sức khỏe."
Cô nói rất nghiêm túc, như thể việc Ứng Tức Trạch nhận nhầm cô thật sự là do quá mệt mỏi dẫn đến vấn đề về nhận thức.
Đi bệnh viện cũng tốt, dù sao cũng không có vấn đề gì, coi như đi kiểm tra sức khỏe cho yên tâm.
Lão Ngũ không nhịn được mà tấm tắc hai tiếng.
Vẫn là con gái ta biết diễn nhất.
Chị Lộc thật tốt.
Ứng Tức Trạch cảm động nghĩ.
Sau này mình nhất định sẽ đối xử thật tốt với người chị này!
"Vâng, em biết rồi, nhất định sẽ chú ý sức khỏe, cảm ơn chị."
Lộc Tri Vi thấy cậu ta thật sự đã chấp nhận ám thị này, tức thì nhẹ nhàng thở ra.
Đúng là rất dễ lừa.
"Vậy chị Lộc, không có chuyện gì thì em đi tìm đạo diễn Lý trước nhé." Ứng Tức Trạch trước mặt cô tỏ ra rất ngoan.
Lộc Tri Vi: "Đi đi, đi đi."
Ứng Tức Trạch: "Lúc khác em mời chị ăn cơm!"
Lộc Tri Vi gật đầu, không khách sáo với cậu ta.
【Lần miễn phạt, đã ghi lại cho cô rồi.】 Lão Ngũ nói.
【Được rồi!】 Lộc Tri Vi vui mừng ra mặt, nhìn bóng lưng Ứng Tức Trạch mà cả người như đang nổi bong bóng vui vẻ.
Lần miễn phạt.
Đây chính là quyền cứu mạng chó của cô mà.
Cảm ơn em trai, anh Lộc đối tốt với em không vô ích.
Tang Vãn Từ và đạo diễn Lý nói xong chuyện diễn xuất, xoay người liền định đi chuẩn bị.
Không ngờ vừa quay đầu đã thấy Lộc Tri Vi chắp tay sau lưng, vẻ mặt ngây thơ chất phác, vui vẻ nhìn về phía họ.
Nhìn bóng lưng của Ứng Tức Trạch.
Tang Vãn Từ: "..."
Chỉ nhìn một cái bóng lưng thôi cũng có thể vui vẻ như vậy.
Cô ấy thật sự đã sa ngã rồi.
...
Cảnh quay hôm nay là quân sư nữ chủ thân thể suy yếu bị địch quân truy sát, tỳ nữ Tiểu Hà mặc quần áo của nàng để làm mồi nhử dụ địch, giúp nàng thoát thân, còn mình thì suýt chút nữa bỏ mạng.
Vào thời khắc mấu chốt, nam chính dẫn người đến cứu, cứu Tiểu Hà trong lúc nguy nan, và cũng nói với Tiểu Hà câu thoại then chốt: "Ngươi không thể chết được, ngươi là người quan trọng nhất của nàng, phải sống cho tốt."
Cảnh diễn này, vừa làm tăng tình nghĩa chủ tớ, vừa giúp tình cảm của nam nữ chính ấm lên.
Cũng vì mối quan hệ của nam nữ chính sau này hoàn toàn tan vỡ mà một lần nữa đặt nền móng.
Tiểu Hà trong lúc dụ địch, vai đã bị địch chém một nhát, nhưng vẫn cố gắng gượng được.
Nam chính thấy sắc mặt Tiểu Hà trắng bệch, đầu đầy mồ hôi, bên cạnh lại không có thuốc men gì, chỉ có thể tạm thời giúp băng bó cầm máu, đợi mang về quân doanh rồi sẽ xử lý cẩn thận.
Lo tiểu Hà đau, nam chính còn nói chuyện với nàng để phân tán sự chú ý.
Ứng Tức Trạch trong vai tướng quân nam chính dứt khoát xé một mảnh vải trên người, ngồi xuống bên cạnh Lộc Tri Vi.
Tay tiểu Hà vẫn nắm chặt cây trâm gỗ mà tiểu thư tặng, ít khi mở miệng, một khi mở miệng chính là tiểu thư.
Dường như cả sinh mệnh của nàng chỉ có tiểu thư là ánh sáng.
Ứng Tức Trạch nhập vai vào tính cách nhân vật, bất giác cười khẽ, vừa băng bó vừa hỏi: "Ngươi mở miệng ngậm miệng đều là tiểu thư nhà ngươi, sao không nghĩ đến bản thân mình một chút, ngươi vừa rồi suýt chút nữa là chết rồi đấy."
Lộc Tri Vi diễn trạng thái bị thương của Tiểu Hà đến cực hạn, thần sắc tái nhợt nhìn về phía cậu ta, ánh mắt lại vô cùng kiên định, hiếm khi mở miệng một lần: "Không sợ. Tiểu thư đại...đại nghĩa, dám vì người trong thiên hạ mà chết. Ta...ta tự nhiên cũng...cũng dám vì tiểu thư mà chết."
Dứt lời, càng dùng sức nắm chặt cây trâm trong tay, như thể sợ đánh mất.
Tiểu thư nhà nàng, lòng mang thiên hạ, nhưng lại xem nhẹ sinh tử của mình.
Tiểu Hà không vĩ đại như tiểu thư, cũng không thông minh lợi hại, tiểu Hà chỉ có một chút tấm lòng bình thường không có gì lạ, nhưng lại vì tiểu thư mà đánh cược tất cả.
Đây là điều tiểu Hà có thể làm, là sự báo đáp của tiểu Hà.
Ánh mắt Lộc Tri Vi lúc này nóng rực như mặt trời, dù có tái nhợt cũng không thể che giấu được nhiệt huyết cháy bỏng.
Đạo diễn Lý ở phía sau màn hình theo dõi nhìn cô, như thể ngay lập tức bị nhân vật này cuốn hút, có thể cảm nhận rõ ràng tấm lòng và sự quyết đoán của tiểu Hà dành cho tiểu thư.
Đồng thời cũng cảm thấy may mắn vì sự có mặt của Lộc Tri Vi.
Lộc Tri Vi có thể diễn vai Tiểu Hà thật sự là quá tốt.
Với kỹ năng diễn xuất hiện tại của Lộc Tri Vi, đã đủ để thể hiện xuất sắc nhân vật nhỏ này.
Không vội không nôn nóng, lại có sự chắc chắn.
Nếu sau này có cơ hội, bà còn muốn hợp tác với Lộc Tri Vi.
Trên màn hình theo dõi, Ứng Tức Trạch hơi ngẩn người, rồi sau đó cong môi cười, nói ra câu thoại đó.
"Ngươi không thể chết được, ngươi là người quan trọng nhất của nàng, phải sống cho tốt."
Đạo diễn Lý không hô cắt, hai người chỉ có thể thuận thế diễn tiếp.
Lộc Tri Vi tìm kiếm tính cách của Tiểu Hà, do dự hỏi một câu: "So với tướng quân...so với tướng quân còn quan trọng hơn sao?"
Ứng Tức Trạch nghe thấy câu thoại bất ngờ, giật mình, rồi sau đó bất đắc dĩ cười: "Ừm, trước mắt xem ra là như vậy."
Lộc Tri Vi không nói gì, như đang suy nghĩ điều gì đó.
"Cắt—"
Đạo diễn Lý cất lời, thần sắc vui vẻ.
"Cảnh này không tồi, vừa rồi phát huy cũng không tồi, vất vả rồi."
Trợ lý và quản lý hai bên lập tức đưa quần áo lên, Ứng Tức Trạch thuận tay nhận lấy chiếc áo mà Ôn Dao đưa qua, đưa cho Lộc Tri Vi: "Thời tiết lạnh, chú ý đừng để bị cảm."
Lộc Tri Vi nhận lấy: "Cảm ơn nhé."
Tang Vãn Từ lúc này đang ở ngoài sân khấu nhìn hai người qua lại.
Càng xem càng cảm thấy Ứng Tức Trạch không ổn.
Đã có người mình thích, tại sao không thu liễm hành vi của mình, giữ khoảng cách với những người phụ nữ khác, lại còn lặp đi lặp lại nhiều lần tiếp cận đối phương, đối tốt với đối phương?
Đây chẳng phải là hải vương trong truyền thuyết, xem Lộc Tri Vi như cá để nuôi sao?
Đáng thương Lộc Tri Vi còn bị cậu ta mê hoặc...
Không được, nàng không thể cứ mặc kệ như vậy được nữa.
...
"Tốt, cắt - cảnh này hoàn hảo, trạng thái của Vãn Từ rất tốt." Đạo diễn Lý mặt đầy ý cười, "Được rồi, mọi người nghỉ ngơi một chút, lát nữa tiếp tục quay."
Đạo diễn Lý ra lệnh một tiếng, Tang Vãn Từ lập tức thoát khỏi nhân vật.
Nàng vừa ngẩng đầu lên là có thể thấy Lộc Tri Vi ôm cuộn len hướng về phía mình với ánh mắt tán dương.
Đó là sự công nhận của fan đối với nỗ lực của thần tượng, là sự yêu thích của fan đối với thần tượng.
Vào khoảnh khắc này, nàng càng có thêm tự tin.
Ứng Tức Trạch cũng nhẹ nhàng thở ra, đóng phim cùng Tang Vãn Từ quả thực là đang yêu cầu cao đối với bản thân.
Nhưng không đợi cậu ta thở được hai hơi, đã bị Tang Vãn Từ "mượn một bước nói chuyện".
Đảm bảo không có ai nghe lén, Tang Vãn Từ đi thẳng vào vấn đề: "Ứng tiên sinh, có phải anh thích tôi không?"
Ứng Tức Trạch ngẩn người.
Tang Vãn Từ nói rất tự nhiên, không một chút nào tỏ ra tự luyến, như thể việc nàng được người khác thích chỉ là một chuyện bình thường như ăn cơm vậy.
Ứng Tức Trạch hoàn hồn, thở dài.
Thực ra biểu hiện trước đây của cậu ta cũng không khó để nhận ra, một người thông minh như Tang Vãn Từ sao có thể không nhìn ra chứ?
Cậu ta không phủ nhận sự thật đã từng tồn tại này.
Tang Vãn Từ cũng không dây dưa, nói thẳng: "Tôi không thích anh, đó là câu trả lời của tôi."
Ứng Tức Trạch vào khoảnh khắc này thế mà lại không có chút mất mát nào, chỉ có sự thoải mái như đã dự liệu.
Tang Vãn Từ đối với cậu ta mà nói, chính là vầng trăng không thể chạm tới.
May mắn là cậu ta đã tỉnh ngộ, quyết định buông bỏ.
Nào ngờ giây tiếp theo cậu ta liền nghe thấy Tang Vãn Từ hỏi: "Anh thích Lộc Tri Vi?"
Ứng Tức Trạch kinh ngạc buột miệng: "Đây là ai bịa chuyện vậy, thất đức quá!"
Tang-bịa-chuyện-nhưng-không-truyền-bá-Vãn Từ ngước mắt lên nhìn về phía Ứng Tức Trạch, môi đỏ khẽ mở, chậm rãi phun ra một chữ: "Tôi."
Ứng Tức Trạch: "...?"
Lời này của nàng rõ ràng ngắn gọn như vậy, tại sao lại khó tiếp nhận đến thế??