Thái Quá - Nhiệt Đáo Hôn Quyết

Chương 53

Lộc Tri Vi là người rất có nguyên tắc.

Nhưng nếu gặp được ánh sáng của đời mình, Mạnh lão sư, thì nguyên tắc có thể tạm thời dẹp sang một bên.

Đó chính là Mạnh Liên Ngọc, nguyên tắc làm sao so sánh được với Mạnh Liên Ngọc chứ?!

Không thể.

Mạnh lão sư là thiên hạ đệ nhất!

Ôn Dao cảm nhận được sự nhiệt huyết đột ngột bùng cháy của Lộc Tri Vi qua điện thoại, không khỏi tò mò hỏi: "Chị Tri Vi, chị thích Mạnh Liên Ngọc à?"

Lộc Tri Vi gật đầu như gà mổ thóc: "Đúng vậy đúng vậy."

Ôn Dao: "À à, vậy chị cố lên tranh thủ nhé, vào được đoàn phim là có cơ hội ở chung với thần tượng rồi!"

Lộc Tri Vi nghe mà nhiệt huyết dâng trào: "Ừm ừm!"

Nhưng mà... tại sao một đoàn phim có thể mời được Mạnh Liên Ngọc, vị trí nữ chính lại để trống?

Chẳng lẽ là đã định trước nhân vật của Mạnh Liên Ngọc rồi, sau đó mới định diễn viên chính?

Có một ngôi sao lớn như Mạnh Liên Ngọc ở đó, mà lại không ai tranh giành vai chính của bộ phim này sao?

Cô đem thắc mắc của mình nói với Ôn Dao.

Ôn Dao nói: "Không có đâu, nam chính đã được định từ sớm rồi, chỉ còn lại vai nữ chính thôi."

"Bởi vì đạo diễn rất nghiêm khắc, những diễn viên đến thử vai trước đây đều không phù hợp với hình tượng nữ chính trong lòng ông ấy, cho nên ông ấy mới công khai thông tin tuyển diễn viên."

"Nhà đầu tư bên kia không can thiệp vào, họ nói phim đã giao cho ông ấy, việc chọn diễn viên đương nhiên do ông ấy quyết định, nên không quản chuyện này."

Nói là nói vậy, nhưng thật ra Ôn Dao vẫn có chút không chắc chắn.

Cô nàng cảm thấy Lộc Tri Vi phù hợp với thiết lập nhân vật nữ chính, nhưng đạo diễn chưa chắc đã thấy vậy.

Lui một bước mà nói, cho dù đạo diễn cũng cảm thấy Lộc Tri Vi phù hợp, chẳng lẽ ông ấy thật sự sẽ nguyện ý dùng một diễn viên không có danh tiếng như Lộc Tri Vi sao?

Nói không chừng cuối cùng vẫn sẽ chọn một diễn viên có lưu lượng cao hơn.

Cô không ôm quá nhiều hy vọng vào chuyện này.

Nhưng Lộc Tri Vi đã muốn đi, cô vẫn rất vui lòng cùng cô ấy tranh thủ một phen.

Lộc Tri Vi vừa nghe đạo diễn nghiêm khắc, trong lòng cũng hiểu ra.

"Không sao đâu, cứ cố hết sức mình, còn lại nghe theo ý trời, coi như là tích lũy kinh nghiệm."

Lần này không gặp được Mạnh Liên Ngọc cũng không sao, không giành được vai nữ chính cũng không sao.

Đường phải đi từng bước một, một ngày nào đó cô nhất định có thể đi đến trước mặt Mạnh Liên Ngọc, tự mình nói với bà một tiếng "cảm ơn".

"Ừm! Dù sao đi nữa, cứ nỗ lực là được!"

Ôn Dao lại nhiệt tình tràn đầy mà rót cho cô một đống canh gà, rót xong mới quay lại chủ đề chính.

"Tay của chị đỡ hơn chút nào chưa? Đạo diễn Quách cho chị nghỉ còn hai ngày đúng không?

"Vậy ngày mai em đến đón chị, sáng mốt đi thử vai, được không? Nếu không em sợ sáng mốt mới đến đoàn phim đón chị, sẽ hơi vội."

Lộc Tri Vi không có ý kiến.

Lộc Tri Vi nói, được, tốt, tùy tiện, đều nghe Ôn Dao.

Trong khoảnh khắc này, Lộc Tri Vi cảm thấy mình rất giống một người nào đó.

Tang Vãn Từ.

Nàng thường xuyên nói với cô như vậy.

Cũng không biết cô bắt đầu trở nên như vậy từ khi nào.

Nghĩ đến Tang Vãn Từ, Lộc Tri Vi liền nhớ đến nồi canh mình đang hầm, vội đứng dậy đi xem.

...

Tiểu Cầu xách theo hai hộp cơm giữ nhiệt ra khỏi khách sạn của Tang Vãn Từ.

Không hiểu tại sao Tang Vãn Từ đột nhiên không ăn cơm ngoài, lại muốn ăn cơm Lộc Tri Vi nấu.

... Có thật sự ngon đến vậy không?

Tiểu Cầu hồi tưởng lại quá trình Lộc Tri Vi cho đồ ăn vào hộp cơm.

Nước canh tươi ngon tinh khiết và thơm, món ăn phong phú, sắc hương đều tuyệt hảo.

Nhìn qua... hình như đều khá ổn.

Hy vọng là ăn ngon.

Là một người ham ăn, Tiểu Cầu thành khẩn cầu nguyện trong lòng.

Phim trường.

Giờ nghỉ trưa ăn cơm đã đến.

Khâu Lạc cùng trợ lý chuẩn bị về xe ăn cơm.

Vừa quay đầu lại liền thấy Tang Vãn Từ một mình ngồi tại chỗ không động đậy.

Lại nhìn bên cạnh nàng, trợ lý Tiểu Cầu thường ngày đúng giờ đưa cơm lúc này không thấy bóng dáng đâu.

Khâu Lạc nhướng mày, đi qua chủ động mở lời: "Trợ lý không đến à? Vậy có muốn cùng tôi ăn cơm trưa không? Trợ lý của tôi mua nhiều đấy."

Tang Vãn Từ lịch sự từ chối: "Không cần, cảm ơn, cô ấy lát nữa sẽ đến."

Có thể ăn cơm Lộc Tri Vi nấu, tại sao phải đi ăn cơm của người khác?

Hơn nữa, nàng đã lâu không được ăn cơm Lộc Tri Vi nấu, bây giờ cũng có chút thèm.

Quách Tuệ thấy hai người một đứng một ngồi, đều không đi ăn cơm trưa, không khỏi tò mò đi tới.

"Hai người đang làm gì ở đây, không đi ăn cơm sao? Lát nữa còn có cảnh quay, không ăn sẽ không có sức đâu."

Tang Vãn Từ đứng dậy nói: "Đang đợi trợ lý ạ. Tri Vi làm cơm cho tôi, trợ lý đi lấy giúp tôi, bây giờ đang trên đường đến."

Quách Tuệ có chút ngạc nhiên: "Ồ? Con bé Tiểu Lộc còn biết nấu cơm à?"

Tang Vãn Từ gật đầu, mỉm cười nói: "Biết ạ, làm rất ngon."

Khâu Lạc: "?"

Hắn không nghe nhầm chứ, Lộc Tri Vi nấu cơm?

Ra là nàng ngồi đây cả buổi không động đậy là để chờ cơm của Lộc Tri Vi???

Quách Tuệ nói: "Vậy tay của con bé hồi phục cũng không tồi."

Tang Vãn Từ như người phát ngôn của Lộc Tri Vi: "Vâng, hai ngày nữa khỏi hẳn là có thể quay lại tiếp tục đóng phim rồi."

Quách Tuệ vỗ vai nàng: "Mấy ngày nay cũng vất vả cho cô chăm sóc con bé, đợi tay Tiểu Lộc khỏi là sẽ dọn đi thôi."

Mắt Tang Vãn Từ khẽ động, không dấu vết mà liếc nhìn về phía Khâu Lạc, rồi lại tiếp tục nhìn vào mắt Quách Tuệ.

"Tôi không định để cô ấy dọn đi."

"Hửm?" Quách Tuệ hoang mang nhìn nàng.

Khâu Lạc gắt gao nhìn chằm chằm nàng, muốn xem nàng sẽ nói thế nào.

Tang Vãn Từ thong dong trấn định: "Ở cùng cô ấy có người nói chuyện, có thể đối diễn, còn có thể ăn được cơm cô ấy nấu, cho nên tôi đã giữ cô ấy lại."

Quách Tuệ không khỏi cười nói: "Thật sự ngon đến vậy sao?"

Khâu Lạc thầm hừ lạnh trong lòng.

Chắc chắn đều là thủ đoạn để lừa người ngoài thôi. Hắn mới không tin.

Tang Vãn Từ bình tĩnh nói: "Cô ấy nấu canh gà, lát nữa tôi múc cho đạo diễn một bát."

...

Khách sạn, Lộc Tri Vi đang xem thông tin thử vai mà Ôn Dao gửi qua.

Đây là một bộ phim thần tượng hiện đại về ước mơ âm nhạc.

Nữ chính là một nghệ sĩ violin, ước mơ là một ngày nào đó có thể đứng trên sân khấu rực rỡ nhất thế giới để biểu diễn.

Cô bỗng nhiên rất tò mò Mạnh Liên Ngọc sẽ đóng vai gì trong phim.

Mạnh Liên Ngọc sẽ quay bao nhiêu tập trong bộ phim này?

Nếu Lộc Tri Vi thật sự được vào đoàn phim, cô muốn nói gì với Mạnh Liên Ngọc, chỉ là một lời cảm ơn thôi sao?

Cô chìm vào suy tư, rồi lại vội vàng hoàn hồn.

Thử vai còn chưa bắt đầu, sao cô lại bắt đầu mơ mộng rồi!

Cô hung hăng xoa mặt một cái, để mình tỉnh táo lại.

Tiếp theo bỗng nhiên nhớ ra hôm nay 《 Phượng 》 đã ra trailer chính thức, thế là nhanh chóng lên Weibo, vào trang chính thức của 《 Phượng 》.

Trailer chính thức dài hơn chín phút.

Hai nhân vật chính từ chỗ thân thiết đến khi trở mặt thành thù.

Vai Tiểu Hà của cô trong trailer được vinh hạnh xuất hiện với chủ đề "trung nghĩa, xả thân".

Lộc Tri Vi không nhịn được mà xem lại cảnh của mình.

Nhân vật không có lời thoại, dù sao cũng là một người nói lắp.

Cảnh quay không nhiều, nhưng hiệu quả rất tốt, không làm ảnh hưởng đến mọi người.

Có thể đạt được hiệu quả như vậy, cô đã rất hài lòng, ngay cả đuôi mày cũng mang theo một chút vui mừng.

Trailer vừa ra chưa đầy nửa tiếng, khu bình luận đã thảo luận sôi nổi.

@cổ đau: A a a a a a ta lại được rồi!

@ta ra ngoài xin cơm đây: Trạch Trạch, anh đẹp trai như vậy, không thể làm tra nam được, không được đâu!

@huyền không đổi mệnh, khắc không cứu phi: Câu chuyện này là đang giáo dục chúng ta, không nên làm tra nam, nếu không sẽ không có kết cục tốt đẹp? [đánh call] Nhưng ta vẫn muốn nói, Trạch Trạch đẹp trai quá! Tang Tang xinh đẹp quá! Ta quá thích xem trai xinh gái đẹp hợp tác đóng phim!

@34°C nhiều mây: Bùng cháy lên! Lên lịch đi, mấy chữ này ta đã nói mệt rồi, ta muốn xem vợ ta Tang Tang!

Lộc Tri Vi từ từ lướt khu bình luận.

Cô biết bình luận về cơ bản đều là thảo luận về diễn viên chính và các diễn viên gạo cội, không liên quan đến cô.

Cũng không có ai khống bình, fan an lợi vừa phải, hiếm có được sự hài hòa.

Cô không nhịn được mà chú ý đến những bình luận có tên Tang Vãn Từ.

Mọi cảm xúc đều không kìm được mà bị ba chữ này lôi kéo.

Nếu có người khen Tang Vãn Từ, cô sẽ vui.

Nếu có người vô cớ hạ thấp Tang Vãn Từ, cô sẽ không phục.

Là một người đã chứng kiến Tang Vãn Từ đi đến ngày hôm nay, cô dám vỗ ngực đảm bảo rằng sự nỗ lực của Tang Vãn Từ xứng đáng với thành tựu hiện tại, và cũng xứng đáng với những thành tựu tốt hơn nữa.

Một người tốt như vậy, sao có thể bị bôi nhọ lung tung!

Cứng, nắm đấm của cô cứng lại rồi!

Oán giận xong, Lộc Tri Vi bỗng nhiên phản ứng lại.

Không đúng, tâm thái này của mình là sao?

Chẳng lẽ mình thật sự đã trở thành fan của nàng rồi sao??

Làm fan giả riết rồi thành thật luôn???

Nghĩ rồi, Lộc Tri Vi bình tĩnh trở lại.

Thật thì thật.

Tang lão sư của chúng ta xứng đáng!

Lướt lướt, một bình luận kèm ảnh nhảy vào mắt.

@hệ sao hồng: Cứu mạng SOS, cô em này là ai, ánh mắt g**t ch*t tôi rồi, ba phút, tôi muốn toàn bộ thông tin của cô ấy! [hình ảnh]

Cô nhấn vào hình ảnh, đột nhiên sững lại.

...là cô.

Trên ảnh, Lộc Tri Vi mặc áo khoác của nữ chính, bị kẻ địch đâm một nhát vào vai, máu chảy không ngừng.

Cô dựa vào tường, gắt gao nắm lấy mũi thương, cằm hơi ngẩng lên, màu đỏ rợn người chảy xuống từ khóe môi.

Dù vậy, biểu cảm của cô vẫn không hề sợ hãi, trong mắt tràn ngập sự bất khuất khiến người ta kinh tâm động phách.

Bình luận này được mấy trăm lượt thích, còn có không ít người trả lời.

@dọn gạch: Ánh mắt này quá tuyệt vời!

@0/40 phút: Cô ấy trông rất ưa nhìn, nhìn lần đầu thì thấy thanh tú thoải mái, nhìn lâu lại thấy rất xinh đẹp!

@gww cho tôi ra đại thiết đi!: Máu phun ra... có chút đẹp [xấu hổ]

@mau về nhà: Tôi biết, cô ấy là bạn cùng ăn mì gói của Tang Vãn Từ, lần trước cùng Tang Vãn Từ lên hot search chính là cô ấy [đầu chó][đầu chó][đầu chó]

@bánh mì muối kiểu Nhật: Bạn cùng ăn mì gói, thảo mai ghê

Lộc Tri Vi ngây ngốc nhìn, hoàn toàn không thể tin được.

Bọn họ hiện tại... đang thảo luận về cô sao?

Là vai Tiểu Hà của cô sao?

Lộc Tri Vi thật sự đã được chú ý đúng không?

Đương nhiên, ở một nơi có thể an lợi như thế này, tuyệt đối không thể thiếu bóng dáng của một người nào đó.

Cô lại một lần nữa thấy fan duy nhất của mình.

@Kiều Kiều nha: Diễn viên mới Lộc Tri Vi, sẽ tỏa sáng dù là vai nhỏ, gia nhập fanclub không lỗ [tình yêu] Chào mừng mọi người vào trang chủ của tôi, ăn an lợi của chị nhà tôi nhé [tình yêu][hoa hồng][hoa hồng][tình yêu] Nói nhỏ: Mới bắt đầu, fan không nhiều, bây giờ làm fan của chị ấy, sau này đều là fan cứng cả!

Cô bé ấy đăng liền ba bài, sợ người khác không thấy.

Một mình Kiều Kiều mà hô lên khí thế như thiên quân vạn mã.

Lộc Tri Vi như thấy một người nhỏ bé đang liều mạng nhảy lên trong biển người mênh mông, nỗ lực thu hút ánh mắt của mọi người.

Vừa nỗ lực lại vừa cô độc.

Giống như... Lộc Tri Vi của ngày xưa.

Lộc Tri Vi xem mà vừa cười vừa không nhịn được hốc mắt cay cay.

Cảm động ập đến trong khoảnh khắc này không thể nào bỏ qua được.

Có người thấy được sự nỗ lực của mình, có người thích mình thật tốt biết bao...

Cô bỗng nhiên tràn đầy sức mạnh.

Cô muốn tiếp tục nỗ lực, muốn cho Kiều Kiều biết rằng mình không hâm mộ sai thần tượng!

Tiếng "cốc cốc" đột nhiên vang lên ở cửa.

Lộc Tri Vi vội vàng lau đi nước mắt nơi khóe mắt, đứng dậy nhìn qua mắt mèo.

...Tiểu Cầu.

Mở cửa, Tiểu Cầu mang hộp cơm vào nhà.

Cô ấy nói: "Tiểu Tang đã chia canh của cô cho đạo diễn Quách và nhân viên công tác rồi, nói là để mọi người cùng nếm thử tay nghề của cô."

"Sau đó đạo diễn Quách nói..."

Lộc Tri Vi đầy mặt tò mò: "Nói gì?"

Tiểu Cầu cười cười: "Bà ấy nói phòng của bà ấy còn một phòng trống, nếu cô không muốn ở chỗ Tiểu Tang, có thể đến ở chỗ bà ấy, chỉ cần bao cơm là được."

Lộc Tri Vi nhất thời thở phào nhẹ nhõm, nở một nụ cười.

Thích là tốt rồi.

Như vậy cô ở lại phòng của Tang Vãn Từ, lại càng có sức thuyết phục hơn.

Tiểu Cầu ngượng ngùng gãi gãi chóp mũi: "Cảm ơn cô đã nấu cơm cho tôi, thật sự rất ngon, vậy... lần sau tôi có thể ăn ké nữa không?"

Lộc Tri Vi cười nói: "Đương nhiên có thể, các cô đều ăn cơm cùng nhau, tôi làm thẳng hai phần là được, cô cũng không cần phải chạy ra ngoài suốt."

"Cảm ơn chị Tri Vi!"

Tiểu Cầu quả thực muốn hô to vạn tuế.

Từ hôm nay trở đi, Lộc Tri Vi chính là chị của cô nàng, ai bảo tài nấu nướng của Lộc Tri Vi tốt thế chứ!

Mối quan hệ của hai người đột nhiên bị tiếng "chị" này kéo lại gần hơn.

Sự ngại ngùng còn sót lại đều tan biến.

Lộc Tri Vi dở khóc dở cười.

Duyên phận giữa người với người, thật là kỳ diệu.

"Vậy ngày mai chị còn tự mình nấu cơm không?" Tiểu Cầu mong chờ hỏi.

Lộc Tri Vi lắc đầu.

"Ngày mai không được, ngày mai chị có việc phải rời khỏi đoàn phim, mốt mới có thể về."

Tiểu Cầu ngơ ngác chớp chớp mắt.

Lộc Tri Vi an ủi nói: "Không sao đâu, không phải còn có tối nay sao? Em muốn ăn gì cứ nói cho chị là được."

Biểu cảm của Tiểu Cầu lập tức tươi tắn: "A, được, tiền đồ ăn em trả!"

"Đúng rồi, có ai đưa chị đi không? Nếu không, em lái xe đưa chị đi nhé?"

"Có, quản lý của chị sẽ đến đón."

"À à, vậy thì tốt rồi."

"A, còn nữa," Tiểu Cầu nhìn về phía cô, "Tiểu Tang biết chuyện này chưa?"

...

"Ngày mai?"

Tang Vãn Từ nghi hoặc nhìn về phía Tiểu Cầu.

Tiểu Cầu một mặt giúp nàng sửa sang lại trang phục, một mặt gật đầu nói: "Ừm, chị Tri Vi nói có việc, người quản lý sẽ đến đón chị ấy, chị ấy còn nói đợi cô về sẽ nói với cô."

Tang Vãn Từ lộ ra vẻ mặt hiểu rõ.

Nàng sửa lại tay áo, hơi cúi mắt nhìn Tiểu Cầu.

"Cô bắt đầu gọi cô ấy là chị từ khi nào vậy?"

Đây là lần đầu tiên nàng nghe thấy Tiểu Cầu gọi Lộc Tri Vi là "Chị Tri Vi".

Trước đây hoặc là gọi thẳng tên, hoặc là khách khí gọi "Lộc tiểu thư", chưa từng thân thiết như vậy.

Tiểu Cầu hì hì cười: "Chỉ cần nhìn vào tài nấu nướng của chị ấy, từ hôm nay trở đi chị ấy chính là chị của tôi!"

Theo chị Tri Vi, có cơm thơm ăn!

Tang Vãn Từ nhẹ nhàng nhướng mày.

Cái này cũng không có gì.

Dù sao Lộc Tri Vi vốn dĩ cũng lớn hơn bọn họ, gọi là chị cũng là lẽ thường.

Tiểu Cầu vẻ mặt cảm động nhìn Tang Vãn Từ: "Cảm ơn cô, Tiểu Tang."

Tang Vãn Từ cầm kịch bản: "?"

Nụ cười của Tiểu Cầu vô cùng chân thành: "Có cô tôi mới có thể ăn ké được chứ."

Tang Vãn Từ: "Không khách khí."

Tiểu Cầu mong chờ nói: "Chị Tri Vi nói tối nay cũng nấu cơm, tối nay tôi có thể về cùng cô ăn ké không?"

Tang Vãn Từ gật đầu: "Ừm."

Tiểu Cầu vui vẻ nhận lấy kịch bản trong tay nàng: "Cảm ơn Tang lão sư, Tang lão sư là đại thiện nhân!"

Tang Vãn Từ dở khóc dở cười nhìn trợ lý một cái, xoay người đi đóng phim.

Cảnh này chính là cảnh đính ước của nam nữ chính.

Nàng và Lộc Tri Vi chính là trong cảnh phim này đã trao nhau nụ hôn đầu.

Đến bây giờ nàng vẫn không thể quên được nụ hôn mang hương vị trái cây đó.

Nó như một dấu ấn dịu dàng trong cuộc đời, bất luận là nụ hôn hay là không khí lúc đó, đều đáng để sau này nhớ lại.

Còn về cảnh phim với Khâu Lạc.

Hôn là không thể nào hôn, trừ phi dùng góc quay, còn lại thì đừng nghĩ đến.

Khâu Lạc không nghĩ như vậy.

Cho dù là dùng góc quay, hắn cũng muốn để Tang Vãn Từ cảm nhận được sức hút của hắn.

Nói không chừng Tang Vãn Từ sẽ trong khoảnh khắc đó mà rung động, sau đó nhận ra chân ái của mình là hắn, cuối cùng không kìm được mà hôn hắn thì sao?

Thử hỏi, khuôn mặt đẹp trai đến thảm thương này của hắn đột nhiên phóng đại trước mắt, ai có thể từ chối được chứ?

Không có.

Người sẽ từ chối còn chưa ra đời đâu.

Khâu Lạc kiêu ngạo ngẩng cằm lên, ra vẻ đẹp trai vuốt lại mái tóc giả.

....A, sức hút chết tiệt, không chỗ nào để đặt của ta.

Tang Vãn Từ xa xa liếc qua liền cảm thấy người này không đáng tin cậy.

Thế là trước khi lên sân khấu quay phim, nàng trước tiên "thân thiện" giao tiếp với Khâu Lạc một chút.

Nàng đi đến trước mặt Khâu Lạc, chủ động nắm lấy tay hắn.

"Khâu tiên sinh."

Khâu Lạc đột nhiên thấy kinh hỉ.

Xem đi, đây là bước đầu tiên của sự tỉnh ngộ!

Hắn tự tin nở một nụ cười đẹp trai, hàm răng trắng đến mức như có thể phát sáng: "Tang tiểu thư có chuyện gì vậy?"

"Có chuyện trước khi bắt đầu quay, tôi muốn nói rõ với anh."

"Hửm?"

"Lát nữa lúc dùng góc quay, nếu anh dám hôn tôi," tay Tang Vãn Từ đột nhiên dùng sức, biểu cảm không đổi, "Anh chết chắc."

Một bàn tay trông có vẻ mềm yếu, bỗng nhiên phát lực, tàn nhẫn đến mức như có thể dời non lấp bể.

Mắt Khâu Lạc lập tức trợn to, hắn cảm giác tay phải của mình sắp bị bóp nát!

"Đau đau đau——" hắn nhận thua.

Tang Vãn Từ nhẹ nhàng thu lực, thân thiện vỗ vào cánh tay hắn một cái, sau đó xoay người bỏ đi.

Khâu Lạc nhìn bàn tay bị véo đỏ ửng của mình, lại nhìn bóng lưng mảnh mai của nàng.

Đột nhiên, hắn tin tưởng không nghi ngờ gì lời nói của Tang Vãn Từ.

...Nếu hắn dám hôn, nàng nhất định sẽ vặn đầu hắn xuống!

Người phụ nữ này rốt cuộc từ đâu ra mà có sức tay lớn như vậy!

Nàng có phải đã từng luyện qua không??

Hắn không hiểu, hắn đau tay.

Trải qua một hồi "thân thiện" giao tiếp, hai bên đã đạt được sự ăn ý.

Cảnh đính ước quay xong nước sông không phạm nước giếng, trừ những yêu cầu của kịch bản, không có bất kỳ động tác thừa nào, ai cũng không mạo phạm ai.

Tang Vãn Từ cảm giác mình đột nhiên nắm giữ được một kỹ năng áp chế Khâu Lạc.

...

Tang Vãn Từ tan làm lúc trời đã tối.

Lấy điện thoại ra liền thấy tin nhắn của Lộc Tri Vi.

[Tri Vi]: Cô tan làm chưa, có về không?

[Tri Vi]: Nếu có, vậy tôi bắt đầu xào rau nhé?

[Tri Vi]: Tiểu Cầu nói hôm nay cô đã chia canh cho đạo diễn Quách và mọi người, chính mình chưa được uống, cho nên tôi lại nấu canh rồi, cô về là có thể uống được

[Tri Vi]: Cơm cũng xong rồi, chỉ còn thiếu đồ ăn

[Tri Vi]: Thấy thì nhớ trả lời tôi nhé

Tang Vãn Từ nhìn mấy tin nhắn này, bỗng nhiên sinh ra một loại ảo giác.

Lộc Tri Vi giống như là người yêu của nàng, mỗi ngày sẽ làm xong đồ ăn ngon đợi nàng về cùng ăn.

Nghĩ vậy, nàng cũng không bài xích, ngược lại cảm thấy có một sự ấm áp bình dị.

Một ngày ba bữa, có điều mong chờ, có người chờ đợi.

Cuộc sống như vậy không phải cũng rất tốt sao?

[Tang Vãn Từ]: Ừm, bây giờ chuẩn bị về.

[Tang Vãn Từ]: Vất vả cho cô rồi, có cần tôi mang gì về không?

[Tri Vi]: Không cần đâu, chỉ cần cô bình an trở về ăn cơm là được rồi

["Tri Vi" vỗ vỗ.]

Tang Vãn Từ không biết tại sao, bỗng nhiên rất muốn gặp Lộc Tri Vi.

Nhanh một chút, càng nhanh càng tốt.

Nếu có thể, còn phải cho nàng một cái ôm, bên tai Lộc Tri Vi nói: "Tôi đã về rồi."

"Đi thôi Tiểu Tang."

Giọng của Tiểu Cầu đột nhiên truyền đến.

Suy nghĩ của Tang Vãn Từ lập tức quay về thực tại, nàng không khỏi nhìn về phía Tiểu Cầu.

Chỉ thấy đối phương đang vẻ mặt mong chờ nhìn nàng, nóng lòng muốn đi ăn ké.

Tang Vãn Từ: "..."

Xem ra là không có cơ hội rồi.

...

Lộc Tri Vi nhớ Tiểu Cầu muốn đến ăn ké, nên đã làm không ít đồ ăn, đủ cho cả ba.

Lúc xào rau, cô còn có vài phần hoảng hốt.

Trước đây cô vẫn là một người độc thân chỉ cần làm cơm một người, chớp mắt một cái cô đã bắt đầu làm ba phần...

Trong cuộc đời, quả nhiên là nơi nào cũng tràn ngập kinh hỉ và bất ngờ.

Hơn nữa, trong nháy mắt này, Lộc Tri Vi và Tang Vãn Từ đã quen biết nhau gần một năm.

Thời gian trôi nhanh thật. Lộc Tri Vi cảm khái.

Lúc này, cửa bị người từ bên ngoài mở ra.

Tang Vãn Từ và Tiểu Cầu đã về.

Tang Vãn Từ vào nhà sau, việc đầu tiên làm là tìm Lộc Tri Vi.

Lộc Tri Vi vừa xào xong đĩa rau thứ hai, quay người lại liền thấy Tang Vãn Từ đứng ở cửa phòng bếp.

Cô nói với nàng: "Về rồi à."

Tang Vãn Từ nhẹ nhàng gật đầu, bên môi ý cười nhàn nhạt lại rất dịu dàng: "Ừm, về rồi.

"Một mình ở nhà có chán không?"

Lộc Tri Vi lắc đầu, cười nói: "Không chán, 《 Phượng 》 ra trailer rồi, chỉ lướt xem bình luận của mọi người, tôi có thể xem cả ngày."

Tang Vãn Từ lúc này mới nhớ ra hôm nay là ngày ra trailer chính thức của 《 Phượng 》, lát nữa sẽ mở điện thoại xem.

Nàng quét một vòng phòng bếp, phòng bếp vốn trống rỗng bây giờ đầy đủ mọi thứ, cái gì cũng có.

Xem ra Lộc Tri Vi hôm nay đã mua không ít đồ.

Hộp cơm giữ nhiệt mà họ dùng buổi trưa cũng đã được rửa sạch sẽ, gọn gàng đặt sang một bên.

Dường như nơi nào có Lộc Tri Vi, nơi đó sẽ không bao giờ bừa bộn.

Lộc Tri Vi bảo nàng uống một bát canh trước.

"Đồ ăn rất nhanh là xào xong thôi, cô ra ngoài ngồi đợi đi, vừa uống canh vừa chờ."

"Không cần tôi giúp sao?" Tang Vãn Từ hỏi.

"Không cần không cần," Lộc Tri Vi nói, "Cô làm việc cả ngày rồi, nên nghỉ ngơi thật tốt."

Tiểu Cầu cũng xuất hiện ở cửa phòng bếp, hùa theo lời Lộc Tri Vi: "Đúng vậy Tiểu Tang, cô đã quay cả ngày rồi, ra ngoài ngồi nghỉ đi, tôi đến giúp chị ấy là được."

Tang Vãn Từ không lay chuyển được hai người, xoay người quay lại phòng khách ngồi xuống.

Lấy điện thoại ra, mở Weibo.

Nhìn trailer của 《 Phượng 》, lại nhìn bình luận.

Lướt một lúc, nàng thấy có một bình luận về Lộc Tri Vi.

Bên trong đã có nhiều tầng lầu, đều đang khen ngợi diễn viên mới vô danh này.

Nàng không khỏi ngước mắt lên, liếc nhìn về phía phòng bếp.

Điều này đối với Lộc Tri Vi mà nói cũng là lần đầu tiên nhỉ...

Cũng không biết hôm nay lúc lướt bình luận, Lộc Tri Vi có thấy được bình luận này không.

Nàng đứng dậy, cầm điện thoại đi về phía phòng bếp.

Nàng muốn cho Lộc Tri Vi xem bình luận này.

Muốn nói với cô rằng, cô xứng đáng được yêu thích, sẽ có rất nhiều người phát hiện ra ngôi sao này của cô, và cũng sẽ thích cô.

Sau này sau này, cô sẽ ngày càng tốt hơn.

Vừa mới đi đến cửa, nàng liền thấy Lộc Tri Vi vừa lau tay, vừa nói cười với Tiểu Cầu.

Tiểu Cầu đang kể chuyện hồi nhỏ vì không màng nguy hiểm leo cây hái quả ăn mà bị đánh, kết quả vì ăn quá ngon, chỉ nhớ ăn không nhớ đánh, ngày hôm sau lại trèo lên, làm ba cô tức điên.

Lộc Tri Vi vừa đau lòng vừa buồn cười, vươn tay nhẹ nhàng sờ đầu cô ấy: "Không sao đâu, đều qua rồi."

Tiểu Cầu gật đầu: "Đúng vậy, đều qua rồi, bây giờ không cần leo cây nữa, ba tôi cũng không đánh tôi nữa."

Lộc Tri Vi không nhịn được cười: "Cô đáng yêu thật đấy."

Nhìn một màn này, Tang Vãn Từ hơi cau mày.

Nàng cảm thấy không thoải mái, không dễ chịu, không vui, ngực chua chát trướng lên, không thể nào giải tỏa được.

Giống như báu vật của mình sắp bị cướp đi.

Nàng không hiểu tại sao mình lại có cảm giác như vậy.

Chỉ vì Lộc Tri Vi khen người khác đáng yêu?

Chỉ vì Lộc Tri Vi thân thiết với phụ nữ?

... Bởi vì Lộc Tri Vi thân thiết với người cùng giới?

Tang Vãn Từ không khỏi sững sờ, nhìn nụ cười của Lộc Tri Vi, trong lòng chợt bừng tỉnh.

Nàng đã tìm được đáp án, ngay trước mắt nàng.

"Tiểu Cầu," nàng mở miệng nói, "Cô mang về ăn đi."

Tiểu Cầu xoay người nhìn nàng.

Tang Vãn Từ bình tĩnh liếc qua thời gian, bình tĩnh tìm cớ: "Cô hôm nay cũng mệt rồi, sớm về ăn cơm tắm rửa nghỉ ngơi."

Tiểu Cầu vốn là người biết điều, sẽ không ở lại khi chủ nhà không muốn mình ở lại, làm phiền người khác.

Thế là cô ấy thống khoái nói: "Được, vậy tôi đóng gói mang đi, về vừa xem TV vừa ăn, ngày mai lại mang bữa sáng cho hai người!"

Tang Vãn Từ đồng ý.

Vừa hay đồ ăn của Lộc Tri Vi đều đã xào xong, liền giúp cô ấy dùng hộp cơm giữ nhiệt đựng đồ ăn và canh.

Tang Vãn Từ tiễn Tiểu Cầu ra ngoài.

Tiểu Cầu hài lòng cầm lấy "cơm hộp" của mình: "Có việc gì nhớ gọi điện cho tôi nhé."

Tang Vãn Từ nhẹ giọng nói: "Tối nay cũng không có việc gì, nghỉ ngơi thật tốt đi."

Tiễn Tiểu Cầu đi.

Tang Vãn Từ đóng cửa lại, quay lại phòng bếp.

Lộc Tri Vi đang bày đồ ăn ra đĩa, sau đó tâm huyết dâng trào, đột nhiên bắt đầu bày biện bàn ăn.

Tang Vãn Từ đi đến sau lưng cô, vươn tay ôm lấy eo Lộc Tri Vi.

Lộc Tri Vi sững lại một chút, khi hoàn hồn lại, Tang Vãn Từ đã đặt cằm lên vai cô.

Hơi thở rõ ràng có thể nghe thấy, động tác thân mật khăng khít.

"Sao vậy?" Lộc Tri Vi nhẹ nhàng hỏi.

Đáy lòng của Tang Vãn Từ dần dần bình tĩnh lại.

Khoảnh khắc ôm lấy Lộc Tri Vi, như thể có được cả con người cô.

Chút ghen tuông lúc nãy cũng theo đó mà biến mất không còn dấu vết.

Nàng nghiêng đầu nhìn mặt Lộc Tri Vi, mỉm cười.

"Muốn ôm cô một cái."

Đáp án của nàng, nhịp tim của nàng.

Lộc Tri Vi của nàng.

Bình Luận (0)
Comment