Thái Quá - Nhiệt Đáo Hôn Quyết

Chương 71

 
Quá trình chuẩn bị bữa trưa hôm đó, đúng như những gì Kim Mạn Văn đã dự đoán.

Không có Tang Vãn Từ, Kim Mạn Văn và Lộc Tri Vi ở bên nhau thông suốt không một trở ngại. Có Tang Vãn Từ, đó chính là chín chín tám mươi mốt kiếp nạn, cửa ải nào cũng khó như lên trời.

Khổ nỗi là Kim Mạn Văn lại chẳng có cách nào đối phó với Tang Vãn Từ.

Phải chi Lộc Tri Vi đối xử với Tang Vãn Từ tệ đi dù chỉ một chút, Kim Mạn Văn cũng sẽ không đến mức bó tay chịu trói như vậy.

Lộc Tri Vi không hề hay biết tâm tư của Kim Mạn Văn. Trong lòng cô, việc đối xử tốt và quan tâm Tang Vãn Từ đã trở thành một thói quen ăn sâu vào tiềm thức, không ai có thể ngăn cản. Cô cũng không ngờ rằng chính thói quen này của mình đã vô tình giúp Tang Vãn Từ hoàn thành nốt nửa còn lại của công cuộc canh phòng nghiêm ngặt.

Thế là, suốt cả buổi nấu ăn, Tang Vãn Từ đều rất nhàn nhã.

Nàng không cần phải tốn công tốn sức để ngăn cản Lộc Tri Vi và Kim Mạn Văn ở bên nhau. Nàng chỉ cần nhẹ nhàng gọi một tiếng "Tri Vi", Lộc Tri Vi sẽ lập tức đến bên cạnh, quan tâm nàng, đối tốt với nàng.

Trận tranh sủng này, Kim Mạn Văn lại một lần nữa thua không còn manh giáp.

Đầu Kim Mạn Văn sắp bị tức đến nổ tung.

Tang Vãn Từ, người phụ nữ này, chắc chắn là thích Lộc Tri Vi rồi!

Câu hỏi này cứ quẩn quanh trong đầu Kim Mạn Văn cả ngày. Đến tối đắp mặt nạ, vẫn còn đang suy nghĩ về chuyện này.

Nhưng Kim Mạn Văn chỉ là nghi ngờ, không dám chắc chắn.

Mãi cho đến khi lướt thấy trailer do Weibo chính thức của 《Tôi và Bạn Tôi》 đăng tải.

Trong trailer, mỗi khi Lộc Tri Vi nói chuyện, Tang Vãn Từ luôn nhìn cô một cách rất chăm chú. Ánh mắt dịu dàng, khóe môi nở nụ cười, một dáng vẻ chỉ cần nhìn người trước mặt là đã cảm thấy lòng vui sướng.

Điều này trong mắt người khác có lẽ chỉ là biểu tượng của một tình bạn tốt. Nhưng ở chỗ Kim Mạn Văn thì lại hoàn toàn khác.

Là một người thích Lộc Tri Vi, lại bị Tang Vãn Từ tỏ rõ thái độ thù địch, Kim Mạn Văn gần như ngay lập tức đã xác định được.

Tang Vãn Từ thích Lộc Tri Vi. Không thể phủ nhận.

Khổ nỗi là hai người họ vẫn còn đang trong một mối quan hệ "couple thương mại", cho dù Tang Vãn Từ có tỏ ra dịu dàng với Lộc Tri Vi cũng không có gì đáng trách, vô số cư dân mạng cứ thế mà bị lừa gạt.

A, Kim Mạn Văn đây không dễ bị lừa đâu!

Nhưng lại thấy nản lòng.

Tang Vãn Từ ở quá gần Lộc Tri Vi, chỉ cần giơ tay là có thể chạm tới. Hơn nữa, việc Lộc Tri Vi đối tốt với Tang Vãn Từ, mọi người đều thấy rõ, căn bản không phải ai cũng có thể so sánh được.

Cho nên ngay từ đầu, Kim Mạn Văn và Tang Vãn Từ đã không ở cùng một vạch xuất phát.

Nhưng Kim Mạn Văn không phục.

Tình yêu vốn dĩ là một chuyện không nói lý lẽ, nàng không thể kiểm soát được. Hơn nữa, Lộc Tri Vi và Tang Vãn Từ cũng chưa ở bên nhau, tại sao mình phải kiểm soát chứ?

Biết đâu giữa họ cũng chỉ là tình yêu đơn phương từ phía Tang Vãn Từ thì sao?

Vậy thì sao mình có thể dễ dàng từ bỏ cơ hội như vậy được?

Ai mà không muốn chiếm lấy vầng thái dương rực rỡ cho riêng mình chứ?

...

《Tôi và Bạn Tôi》 dự kiến quay trong một tuần. Chớp mắt đã trôi qua ba ngày.

Trong ba ngày này, Kim Mạn Văn thường xuyên tìm cớ đến cửa tìm Lộc Tri Vi bắt chuyện, suýt chút nữa đã biến một chương trình về tình bạn thành một chương trình hẹn hò nửa vời.

Lộc Tri Vi đối với Kim Mạn Văn rất khách sáo.

Tang Vãn Từ thì lại có chút không chịu nổi.

Ai có thể chịu được việc tình địch ngày nào cũng lượn lờ trước mắt người mình yêu chứ?

Thế là Tang Vãn Từ quyết định nói chuyện này với Lộc Tri Vi.

...

Tối đến, đã đến giờ đi ngủ. Lộc Tri Vi rửa mặt xong xuôi, chuẩn bị về phòng ngủ.

Cô mở cửa bước vào phòng, xoay người định đóng cửa lại.

Kết quả là ngay lúc này, cô thấy Tang Vãn Từ đột nhiên ôm gối từ phòng đối diện đi ra.

Lộc Tri Vi chớp chớp mắt, ngây người tại chỗ quên cả cử động.

Tang Vãn Từ đã tự mình đẩy cửa phòng Lộc Tri Vi ra, mặt không đổi sắc leo lên giường cô nằm.

Lúc cô vẫn còn đang hoang mang, Tang Vãn Từ đã tự mình kê gối, đắp chăn ngay ngắn, khuỷu tay chống đầu nhìn cô.

Biểu cảm trên mặt nàng, như thể đang nói với cô "còn ngẩn người nghĩ gì thế, đến ngủ đi".

Lộc Tri Vi: "...?"

Hôm nay... nàng định ngủ chung với mình sao?

Ánh mắt Tang Vãn Từ bình tĩnh nhìn Lộc Tri Vi, thấy cô còn đang nghi hoặc, liền nói thẳng một câu: "Tri Vi, cô muốn đuổi tôi đi sao?"

Làm sao có thể!

Lộc Tri Vi trở tay đóng cửa lại, tỏ rõ sự tôn trọng.

"Nằm xuống đi, tôi tắt đèn nhé."

"Ừm," Tang Vãn Từ liếc nhìn công tắc ở đầu giường, đột nhiên nhớ ra cái này cũng có thể điều khiển đèn trong phòng, thế là gọi cô lại, "Khoan đã."

Lộc Tri Vi hỏi: "Sao vậy?"

Tang Vãn Từ nói: "Lên đi, để tôi tắt, tối quá lát nữa cô không cẩn thận đá vào góc giường thì không hay."

Lộc Tri Vi tức thì vẻ mặt cảm động: "Tang lão sư của chúng ta tốt quá, quá chu đáo."

Tang Vãn Từ cong môi cười với cô. Lộc Tri Vi lập tức vui vẻ chui vào trong chăn.

Tang Vãn Từ đợi cô nằm ngay ngắn, nghiêng người duỗi tay tắt đèn.

Kết quả là giây tiếp theo đột nhiên bị giữ chặt vạt áo.

Lộc Tri Vi nói: "Khoan đã, quên mất một chuyện."

Tang Vãn Từ khó hiểu nhíu mày, sau đó liền thấy Lộc Tri Vi vội vàng đứng dậy tắt hết các thiết bị quay phim, miệng còn lẩm bẩm: "Suýt nữa lại quên..."

Chuyện ngủ nghỉ này, Lộc Tri Vi không hy vọng bị quay lại. Nếu cô đá chăn, nói mớ bị quay lại, rồi bị cả nước xem thấy... thì cô có thể dọn dẹp một chút, chuẩn bị di dân ra ngoài vũ trụ rồi.

Mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi, một ngày kết thúc chìm vào đêm tối.

Ánh đèn đường màu vàng cam xuyên qua tấm rèm che quá nửa cửa sổ sát đất, hào phóng và dịu dàng soi sáng một góc tường trắng.

Đêm hè dài đằng đẵng, vạn vật lặng im.

Lộc Tri Vi ngửa mặt nằm, nhìn trần nhà trong bóng tối mờ ảo. Cơn buồn ngủ hôm nay, không hiểu sao lại đến rất chậm.

Lúc này, bên tai truyền đến tiếng sột soạt. Rồi sau đó, một tiếng "Tri Vi" dịu dàng nhẹ nhàng rơi bên tai cô.

"Ừm?" Lộc Tri Vi dịu dàng đáp lại.

"Cô thích Kim Mạn Văn không?"

"Sao đột nhiên lại hỏi câu này?"

"Chỉ là muốn hỏi thôi."

"Tôi với Kim tiểu thư không thân, làm sao có thể nói là thích hay không thích được?"

"Vậy cô có nhìn ra không?"

"Nhìn ra cái gì?"

Tang Vãn Từ nghiêng người đối mặt với Lộc Tri Vi, mượn ánh sáng yếu ớt để nhìn chăm chú vào gương mặt cô.

"Nhìn ra cô ta có ý đồ khác với cô."

Tang Vãn Từ nói rất thẳng thừng.

Tư duy của Lộc Tri Vi lại có chút không theo kịp: "Ý đồ gì?"

Tang Vãn Từ: "?"

Lộc Tri Vi hoang mang và ngượng ngùng gãi gãi mặt: "Bởi vì tôi cảm thấy tôi cũng không có gì để người khác có ý đồ cả..."

Một diễn viên nhỏ sự nghiệp vừa mới khởi sắc. Một người trông bình thường lại nghèo rớt mồng tơi. Rốt cuộc có gì để một người lạ "có ý đồ khác"?

Tang Vãn Từ: "..."

Lộc Tri Vi thật sự không thông minh.

Chẳng trách không nhìn ra nàng thích cô.

"Kim tiểu thư không phải là chỉ đơn thuần muốn kết bạn với tôi sao?" Lộc Tri Vi hỏi, thậm chí có thể nói là đang thỉnh giáo.

Cô làm người vô hình quá lâu, kinh nghiệm kết bạn ít đến đáng thương. Bây giờ lại có hào quang nam chính, sức mê hoặc lại càng mạnh hơn.

Tang Vãn Từ thì khác, nàng là nữ chính, Tiểu Cầu lại từng nói nàng có duyên với mọi người, kết giao rất nhiều bạn bè, cho nên nàng chắc chắn biết ai là thật lòng kết bạn, ai không phải.

"Ừm, không phải," Tang Vãn Từ không giấu giếm cô, "Cô ta thích cô."

Lộc Tri Vi ngẩn người.

Giọng nói chắc nịch của Tang Vãn Từ rơi bên tai cô: "Không phải là tình cảm giữa bạn bè."

Vẻ mặt Lộc Tri Vi càng thêm ngây ngốc.

Chẳng trách cô cảm thấy một số hành động của Kim Mạn Văn có chút vượt quá giới hạn, khiến người ta khó chịu...

Hóa ra Kim Mạn Văn thích cô...

Chết tiệt!

Cô lại được người khác thích!

Đây không phải cũng là công lao của hào quang nam chính chứ!!

Lộc Tri Vi quá kinh ngạc, cô hỏi: "Sao cô lại biết??"

"Đoán."

Tang Vãn Từ bình tĩnh nói bừa.

"Mấy hôm trước lúc nấu cơm, cô ta luôn tìm mọi cách để lại gần cô, cô chỉ cần đối tốt với cô ta một chút là cô ta đã rất vui rồi. Ánh mắt cô ta nhìn cô cũng không giống, ít nhất, cô ta sẽ không dùng ánh mắt đó để nhìn Chu Tố."

"Mấy ngày nay lại không ngừng tìm cô... Tri Vi, không có việc gì không đến điện Tam Bảo."

Lộc Tri Vi bừng tỉnh. Xuất phát từ bản năng, cô tin tưởng không nghi ngờ gì vào lời của Tang Vãn Từ.

Tang Vãn Từ thấy dáng vẻ này của cô liền biết cô căn bản không nhận ra. Đột nhiên lại không hiểu sao cảm thấy an ủi.

Ít nhất Lộc Tri Vi là không nhận ra nàng thích cô, chứ không phải là đã nhận ra rồi mà còn giả vờ không biết gì cả. Vế sau không phải là đại diện cho sự từ chối sao?

Tang Vãn Từ hỏi: "Cô thích cô ta không?"

Lộc Tri Vi vội vàng lắc đầu, cuống quýt phủ nhận: "Không thích không thích, cô đừng hiểu lầm nhé, tôi đối với cô ta thật sự thật sự không có suy nghĩ gì về phương diện đó đâu!"

Chưa nói đến việc trái tim cô đã bị nàng chiếm trọn. Ngay cả hệ thống cũng sẽ không đồng ý để nam chính như cô đi thích một người nào khác ngoài nữ chính! Cô mà dám làm vậy, người không chừng đã bị điện cho tê liệt.

A, sợ đau khiến Lộc Tri Vi không thể nổi loạn. Cũng may người cô thích vừa lúc lại là Tang Vãn Từ, một Tang Vãn Từ xinh đẹp mê người.

"Cô định làm thế nào?" Tang Vãn Từ lại hỏi.

Nàng rất mong chờ câu trả lời của Lộc Tri Vi. Mong chờ Lộc Tri Vi sẽ tự mình khuyên lui người theo đuổi Kim Mạn Văn này.

Lộc Tri Vi chìm vào suy tư, tức thì có chút phiền não.

Chuyện Kim Mạn Văn thích cô, nói trắng ra vẫn là suy đoán của họ. Lỡ như đoán sai, cô tùy tiện đi hỏi Kim Mạn Văn có phải thích mình hay không, chẳng phải sẽ khiến cô trông rất ngốc, rất thiểu năng và rất tự luyến sao?

Vậy thì lúc hợp tác trong bộ phim tiếp theo, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, chẳng phải sẽ xấu hổ đến tê cả da đầu sao???

"Để xem đã," cô thở dài một hơi, "Kết bạn thì hoan nghênh, làm bạn gái thì thôi."

"Từ ngày mai tôi sẽ giữ khoảng cách bạn bè với cô ấy, nếu cô ấy thật sự muốn vượt quá giới hạn, tôi sẽ nói chuyện thẳng thắn với cô ấy. Kịp thời ngăn chặn tổn thất."

Tang Vãn Từ thấy Lộc Tri Vi có chủ ý của riêng mình cũng yên tâm rồi. Nàng có phòng bị thế nào, cũng không bằng một lời từ chối của Lộc Tri Vi. Chuyện tình cảm này, vẫn là phải để người trong cuộc giải quyết.

"Ngủ đi Tri Vi, ngủ ngon."

"Ngủ ngon..."

Phòng lại chìm vào yên tĩnh. Lộc Tri Vi lại nhìn trần nhà chờ cơn buồn ngủ.

Thật ra cô còn có một câu hỏi, cô rất muốn quay đầu hỏi người bên cạnh: Vậy cô có nhìn ra tôi đối với cô, và đối với người khác không giống nhau không?

Lặng lẽ nghĩ nghĩ. Cô từ bỏ.

Chắc chắn không nhìn ra được, bởi vì cô căn bản không có bao nhiêu bạn bè để cho Tang Vãn Từ làm nhóm đối chiếu...

A, một người vô hình muốn yêu đương thật là khó quá đi.

Hôm nay là thứ Sáu, ngày thứ ba đếm ngược của buổi ghi hình 《Tôi và Bạn Tôi》

Ngày hôm nay, ba cặp khách mời đều nhận được một chủ đề nhiệm vụ khác với trước đây: Livestream.

Thời gian livestream là từ 8 giờ đến 9 giờ tối, kéo dài một tiếng. Yêu cầu bổ sung là mỗi khách mời phải thể hiện một tài năng cá nhân trong buổi livestream.

Thời gian sau khi kết thúc, sẽ do các khách mời tự do sắp xếp, ekip chương trình không can thiệp.

Để chuẩn bị cho buổi livestream 8 giờ tối, ekip chương trình đã sớm quảng bá trên Weibo. Lần livestream này cũng là để tạo đà cho buổi phát sóng chính thức của 《Tôi và Bạn Tôi》, nâng cao sự mong đợi của khán giả.

Lộc Tri Vi và Tang Vãn Từ lướt khu bình luận, cảm nhận sâu sắc sự nhiệt tình của các fan.

[@TôiVôTội]: Cái gì, có livestream à?

[@ĐầuToNắmĐấm]: Đợi tôi có tiền, tôi nhất định sẽ mua ba cái điện thoại để xem livestream cùng lúc! Nhưng bây giờ tôi không có tiền huhuhu, ba cặp khách mời tôi đều rất thích, tôi nên đi xem livestream của ai đây [khóc khóc]

[@ĂnHayKhôngĂnĐâyLàVấnĐề]: Tối nay tôi cũng sẽ biểu diễn một tài năng cá nhân cho mọi người xem: Đẩy thuyền khắp nơi! #HơiKhiKhôngMuộn # tiến lên!

[@TrảLạiTiềnVéChoTôi]: Đạo diễn Mộc đỉnh của chóp!

Lộc Tri Vi và Tang Vãn Từ nhìn nhau, đồng loạt buông điện thoại xuống, rồi chìm vào suy tư.

Họ căn bản chưa nghĩ ra sẽ thể hiện tài năng cá nhân gì. Trước khi đến, ekip chương trình không hề nói về điều này, nên cũng không ai chuẩn bị gì cả.

Nhưng xem ý của đạo diễn Mộc, dường như cũng không bắt buộc họ phải thể hiện tài năng một cách nghiêm túc, đứng đắn. Tất cả chỉ cần làm cho khán giả hài lòng là được.

Nhưng những chuyện không đứng đắn, Tang Vãn Từ lại chưa từng làm. Nàng trước công chúng luôn là một mỹ nhân đoan trang ưu nhã, chỉ có thể ngắm từ xa.

Bản thân Lộc Tri Vi thì không sao cả. Cô đã quyết định rồi.

"Tôi sẽ chơi violin."

Tang Vãn Từ từ từ nhìn về phía cô: "...?"

Ngay cả Lão Ngũ trong phòng điều khiển cũng không nhịn được mà lên tiếng: 【Ôi chà, cô đúng là gan to bằng trời...】

Mấy ngày nay cô luyện tập rất chậm, hiệu quả không rõ ràng, bây giờ ngay cả cưa gỗ cũng còn nghe hay hơn cô kéo đàn. Vậy mà còn dám lấy cái này ra làm tài năng cá nhân?

Lộc Tri Vi à Lộc Tri Vi, cô còn có bao nhiêu lá gan mà tôi không biết vậy???

Lộc Tri Vi ngượng ngùng gãi gãi đầu, rồi bất chấp nói: "Ai da, dù sao đạo diễn Mộc cũng nói không cần quá đứng đắn mà, tôi cũng không có tài năng gì để thể hiện cả. Tôi không thể nào... livestream đan áo len được"

"Tại sao không thể?"

【Tôi thấy có thể.】

Tang Vãn Từ và Lão Ngũ đồng thanh. Họ hiển nhiên cảm thấy đan áo len tốt hơn chơi violin một trăm lần. Cái trước tỷ lệ sống sót của khán giả là một trăm phần trăm, cái sau thì khó nói.

Lộc Tri Vi: "..."

Đau lòng quá, hai vị.

"Gần đây tôi thích chơi violin mà..." Lộc Tri Vi lầm bẩm một tiếng, cuối cùng thỏa hiệp nói, "Được thôi, tôi sẽ đan áo len."

Tang Vãn Từ nghe rõ tiếng lầm bẩm đó của Lộc Tri Vi, rồi lặng lẽ nhìn cô.

Lộc Tri Vi lại nói: "Đúng rồi, tôi có thể đưa violin cho cô, cô lấy cái này ra làm tài năng thể hiện nhé!"

Lông mi Tang Vãn Từ run run, bỗng nhiên nói: "Không cần, cô cứ chơi violin đi."

Lộc Tri Vi kinh ngạc ngẩng đầu.

Tang Vãn Từ duỗi tay vuốt đầu cô, giọng điệu cưng chiều: "Tri Vi thích thì cứ làm, không sao cả, vui là quan trọng nhất. Violin cũng phải luyện nhiều mới có thể quen tay, cứ thế mà làm đi."

Lão Ngũ: 【...】

Tang Vãn Từ, cô cưng chiều cô ấy như vậy, không kết hôn thật sự rất khó mà kết thúc.

Lộc Tri Vi được cổ vũ, đôi mắt tức thì sáng lên, rồi lại cong môi chùng xuống.

"Tôi vẫn là đan áo len đi, nếu không thì cô làm sao bây giờ?"

Chỉ thấy Tang Vãn Từ hai tay ôm ngực, quay đầu nhìn về phía một vật lớn vô cùng bắt mắt đặt trong phòng khách. Giọng điệu nhẹ nhàng bâng quơ: "Còn có nó."

... Dương cầm.

Lộc Tri Vi chợt ngẩn người.

Đến đây nhiều ngày như vậy, Lộc Tri Vi thực ra chưa từng thấy nàng chạm vào dương cầm, nàng ngay cả ánh mắt cũng chưa từng dừng lại trên cây đàn quá lâu. Giống như đó chỉ là một vật trang trí thừa thãi, không đáng để nàng nhìn thêm một cái.

Lộc Tri Vi thực ra có thể hiểu được tâm trạng của nàng. Tang Vãn Từ vì dương cầm mà cãi nhau với ba, bỏ nhà ra đi, đến tận hôm nay vẫn chưa gặp lại ba mình, quan hệ hai người vì thế mà giằng co, vô cùng khó xử. Dưới tình huống này, việc Tang Vãn Từ sinh ra ác cảm với dương cầm cũng là điều dễ hiểu.

Nhưng Lộc Tri Vi không ngờ, nàng lại chủ động đề nghị chơi dương cầm.

"Vãn Từ..."

Chỉ một tiếng gọi nhẹ, Tang Vãn Từ đã hiểu được ý của Lộc Tri Vi, sự lo lắng của cô.

Tang Vãn Từ cúi mắt cười: "Không sao đâu, Tri Vi, tôi không ghét dương cầm đến thế."

Một đứa trẻ từ nhỏ đã lớn lên cùng dương cầm, làm sao có thể ghét cái vật lớn như một người bạn này được chứ?

Nàng ngẩng đầu, lại một lần nữa nhìn về phía cây dương cầm màu trắng. Lần đầu tiên, thẳng thắn nói ra suy nghĩ của mình về cây đàn.

"Thật ra tôi rất thích dương cầm... ít nhất là trước đây rất thích."

Lúc mẹ nàng còn sống. Lúc ba nàng chưa bắt nàng phải trở thành một nghệ sĩ dương cầm.

"Bây giờ chỉ là không thích như trước đây nữa thôi." Nàng quay đầu lại nhìn về phía Lộc Tri Vi, mỉm cười.

Lộc Tri Vi bỗng cảm thấy đau lòng, thế là nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng: "Đừng miễn cưỡng."

Tang Vãn Từ cười nắm lại tay cô: "Không miễn cưỡng."

Lộc Tri Vi bán tín bán nghi: "Thật sự?"

Tang Vãn Từ gật đầu: "Ừm, thật sự."

Hơn nữa Lộc Tri Vi chơi violin, nàng chơi dương cầm... như vậy mới càng xứng đôi. Tang Vãn Từ thầm nghĩ.

Lộc Tri Vi thấy vậy, cũng không nói gì thêm, đứng dậy đi rửa hoa quả cho Tang Vãn Từ ăn, coi như là an ủi.

8 giờ tối chớp mắt đã đến.

Các cư dân mạng đã sớm ngồi xổm sẵn trong phòng livestream mà ekip chương trình đăng tải. 8 giờ vừa đến, đúng giờ phát sóng.

Lộc Tri Vi và Tang Vãn Từ đi lên trước lịch sự chào hỏi. Hai người sóng vai ngồi cùng nhau, trang điểm xinh đẹp, vô cùng bắt mắt.

Tốc độ bình luận tức thì nhanh hơn.

[Tang Vãn Từ, tôi khuyên cô đừng dùng gương mặt đó để giết tôi nữa, nếu không cô phải chịu trách nhiệm với tôi!]

[Lộc Lộc cười lên đáng yêu quá!]

[9 phút rồi, đây là buổi họp mặt của cặp vợ chồng son mới cưới sao?]

[Tôi bắt đầu mong chờ tài năng cá nhân của họ rồi]

Livestream kéo dài một tiếng, hai người không vội thể hiện tài năng. Họ cùng các cư dân mạng trò chuyện gần nửa tiếng. Về cơ bản là hỏi gì đáp nấy, đường cũng phát cho các fan couple đến ngập họng. Lượng người xem livestream cũng tăng lên với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường.

Bình luận lại yêu cầu họ giống như trong phỏng vấn, gọi đối phương là "bảo bảo". Họ gọi, thần thái tự nhiên, không tìm ra một chút sai sót.

Đúng lúc này, bỗng dưng có một bình luận muốn nghe Tang Vãn Từ gọi Lộc Tri Vi là "chị ơi".

Lộc Tri Vi: "?"

Hay lắm, bình luận này lại nắm bắt được tâm lý của mình đến thế!

Tang Vãn Từ hơi nhướng mày, nghiêng đầu chống cằm, cười cười nhìn cô. Lộc Tri Vi không cẩn thận đối diện với nàng, ngốc nghếch chớp chớp mắt.

Giây tiếp theo, cô liền nghe thấy Tang Vãn Từ nhẹ nhàng, dịu dàng, giọng nói vô cùng dễ nghe gọi một tiếng: "Chị ơi."

Lộc Tri Vi lúc đó liền ngượng ngùng, vùi mặt vào gối ôm.

Sao lại có thể trước mặt bao nhiêu người mà gọi mình thế này!!

Sau đó lại cảm thấy mặt mình đỏ lên có vẻ không ổn, thế là vội vàng ngẩng đầu lên thanh minh trong livestream: "Mọi người xem đứa trẻ này đi, cô ấy cố ý đấy, ai mà chịu nổi chứ!"

Mà bình luận trong livestream đã sớm bùng nổ khi Tang Vãn Từ gọi "chị ơi".

[Aaaaaaaaaaaaaaaa nghe hay quá, Tang bảo bảo, cô ra một bản audio riêng đi!!!]

[Huhu mẹ ơi họ ngọt quá, xin hai người mau kết hôn cho tôi!]

[Hơi Khi Không Muộn là thật!!!]

[Cho tôi một cơ hội không chịu nổi đi!]

Trò chuyện nửa tiếng, lúc này mới chậm rãi đi vào phần thể hiện tài năng.

Các cư dân mạng vô cùng mong đợi.

Sau đó liền thấy Lộc Tri Vi móc ra len và que đan: "Được rồi, tiếp theo sẽ là phần thể hiện tài năng của tôi, đan áo len."

Bình luận đột nhiên hiện lên một loạt dấu chấm hỏi.

Tang Vãn Từ ngồi bên cạnh, mỉm cười không nói.

Lộc Tri Vi nhìn màn hình, nghiêm túc nói: "Mọi người đừng như vậy mà, tôi đây là vì tốt cho tai của mọi người thôi. Tôi vốn định chơi violin, nhưng sau khi hỏi ekip chương trình, họ khuyên tôi không nên, nói rằng tôi không thể mặc kệ sống chết của khán giả trong livestream, cho nên tôi liền đổi sang đan áo len."

Cô vừa nói vậy, bình luận đột nhiên lại trở nên nổi loạn.

[Cô vừa nói vậy, tôi lại thấy hứng thú rồi đấy]

[ Cái gì, còn có chuyện này nữa à? Tôi chán sống rồi, cho tôi nghe!]

[Bảo ekip chương trình mấy người bớt lo chuyện bao đồng đi, hôm nay tôi chết chắc rồi!]

Lộc Tri Vi xem mà bật cười. Cô biết mà, trên mạng không bao giờ thiếu những cư dân mạng nổi loạn và ngốc nghếch.

Thế là cô trở tay móc ra cây violin đã chuẩn bị sẵn, dứt khoát đứng lên.

"Thịnh tình không thể chối từ, vậy thì tôi sẽ thỏa mãn mọi người. Nhưng mà tôi mới học không lâu, nên sẽ kéo tạm một bài 《Ngôi Sao Nhỏ》 cho mọi người nghe nhé!"

Tang Vãn Từ chu đáo giúp Lộc Tri Vi điều chỉnh máy quay, để đảm bảo có thể quay được toàn thân cô.

Lộc Tri Vi vào tư thế, đặt vĩ lên dây đàn. Cô hít một hơi, cánh tay phải khẽ chuyển động...

Nhân viên sau màn hình giám sát từ từ che mặt. Muốn cười mà lại không dám cười quá lớn tiếng.

Họ không thể nào hình dung được tiếng violin của người mới học Lộc Tri Vi. Rất phức tạp, cũng rất kỳ diệu. Cô nỗ lực muốn kéo thành một giai điệu, mỗi một nốt đều dẫm rất rõ ràng, đồng thời cũng dẫm rất nỗ lực. Nỗ lực để đúng nốt, rồi lại lơ đãng lạc điệu, cứ lặp đi lặp lại.

Cưa gỗ còn nghe mượt hơn.

Bình luận cũng đã tê liệt.

[Ngôi sao nhỏ nghe xong cũng bị tiễn đi]

[《Quả thật thô ráp》]

[ Cũng không tệ lắm, có thể cân nhắc đi phối nhạc cho phim kinh dị, tôi thấy phim kinh dị rất ổn đó, bảo bối cô thấy sao?]

[Bảo bảo à, nghe người khác kéo violin thì tốn tiền, nghe cô kéo violin thì tốn mạng]

[Tai nghe của tôi chảy máu rồi]

Nhưng bởi vì tiếng violin giai đoạn này của Lộc Tri Vi thật sự quá ma mị, ngược lại đã thu hút không ít cư dân mạng ngốc nghếch hứng thú vào xem. Họ chính là muốn biết có thể ma mị đến mức nào, muốn kiến thức xem cái gì gọi là "ma âm rót vào tai".

Kết quả chính là bị Lộc Tri Vi "dạy cho làm người".

Trong đó bao gồm cả đạo diễn bộ phim tiếp theo của Lộc Tri Vi - Lưu Chiêu.

Hôm nay ông không có việc gì, nghe người khác nói Lộc Tri Vi đang chơi violin liền vào xem. Vạn lần không ngờ lại kéo đến mức kinh thiên động địa như vậy.

"..."

Ông im lặng.

Tri Vi à, cô phải cố gắng luyện tập nhé...

Kéo kiểu này, ta thật không dám cho cô diễn tấu đâu...

Ông đang định thoát ra, sau đó liền thấy Lộc Tri Vi tự mình dừng lại trước.

Lộc Tri Vi tự mình cũng kéo không nổi nữa, cô cười đến không được.

"Được rồi, tôi không hành hạ mọi người nữa, tiếp theo hãy để Tang lão sư của chúng ta rửa tai cho mọi người."

Cô nhận lấy điện thoại livestream, đi theo bước chân của Tang Vãn Từ, chủ động đảm nhận vai trò người quay phim cho nàng.

Tang Vãn Từ bình thản ung dung ngồi xuống trước cây dương cầm. Trên màn hình, nàng tóc đen mượt mà, ánh mắt dịu dàng, mười ngón tay thon dài đặt trên phím đàn trắng. Cả người đẹp tựa một bức tranh.

[Kỳ lạ, nàng ngồi ở đó tôi liền cảm thấy nàng sẽ đàn]

[Chụp màn hình chụp màn hình chụp màn hình!]

[ Tôi muốn yêu cầu bài hát!!! Cho tôi yêu cầu bài hát!!!]

Lưu Chiêu cũng bị khí chất của Tang Vãn Từ thu hút, tay đang định thoát khỏi phòng livestream lại buông xuống.

Theo yêu cầu của khán giả trong livestream, họ muốn nghe gì, Tang Vãn Từ liền đàn nấy.

Mười ngón tay lướt trên phím đàn đen trắng một cách mượt mà, không một chút vấp váp, như thể Tang Vãn Từ trời sinh đã biết cách chơi dương cầm, biết làm thế nào để phát huy tốt nhất âm sắc tuyệt đẹp của cây đàn. Giờ phút này, nàng như thể đã hòa làm một với cây dương cầm.

Đây là lần đầu tiên Lộc Tri Vi thấy Tang Vãn Từ chơi dương cầm. Thong dong, ưu nhã, đáng tin cậy, luôn có thể mang đến cho người ta những bất ngờ vô hạn.

Đây có lẽ là lý do ba nàng kiên trì muốn nàng trở thành một nghệ sĩ dương cầm. Bởi vì ông tin rằng nàng có thể làm được.

Nhưng thế thì sao chứ? Tang Vãn Từ không thích, cần gì phải ép buộc nàng? Sống trên đời, đâu phải cứ phù hợp là nhất định phải làm.

Lộc Tri Vi cảm thấy giống như bây giờ là tốt lắm rồi. Tang Vãn Từ có thể diễn những vai mình thích, lúc rảnh rỗi thì có thể chơi cây dương cầm. Không có ai ép buộc nàng, không có bất cứ sự không vui nào.

[Trời đất, cô ấy chắc chắn đã học chuyên nghiệp rồi, sao lại có thể đàn hay đến thế]

[Đây là livestream? Thật sự không phải là một buổi hòa nhạc sao???]

[Chết tiệt, quá tuyệt vời, rất khó để không động lòng, tường nhà tôi lại có thêm một người]

[Bài tiếp theo cho tôi yêu cầu...cho tôi yêu cầu!]

Đạo diễn Lưu Chiêu trước màn hình lại càng sáng mắt.

Ông phát hiện Tang Vãn Từ càng hợp với vai nữ phụ thứ hai. Nếu là Tang Vãn Từ diễn, với sức hút này, hoàn toàn có thể cùng Lộc Tri Vi diễn một bộ phim song nữ chính! Vậy thì ông chắc chắn có thể không chút do dự mà nâng vai nữ phụ thứ hai lên thành nữ chính, diễn một bộ phim song nữ chính!

Nhưng mà bây giờ đã mời không được rồi.

Lưu Chiêu trong lòng cắn khăn tay nhỏ.

Đáng ghét, sao cô gái này không sớm chơi dương cầm hơn chứ!

. . .

Giang Thành, khu biệt thự cao cấp.

Chu Linh Linh ném điện thoại sang một bên, vẻ mặt khinh thường.

Biết chơi dương cầm thì sao chứ? Khó lắm sao? Cô ta thấy sao mà đơn giản vậy. Cư dân mạng đúng là chuyện bé xé ra to, chưa từng trải sự đời.

Chu Linh Linh nếu muốn học chắc chắn cũng sẽ đàn được, hơn nữa nhất định có thể đàn hay hơn Tang Vãn Từ!

Chỉ là Lộc Tri Vi này...

Cô ta vào xem livestream này, chính là để xem Lộc Tri Vi luyện đàn thế nào. Kết quả đâu ngờ lại kéo đến mức người người oán thán như vậy.

Khó mà làm được a... như vậy cô ta còn làm sao mà chỉnh Lộc Tri Vi được chứ?

Chu Linh Linh mỉm cười, cầm điện thoại lên mở WeChat của Lưu Chiêu.

[Chu Linh Linh]: Đạo diễn Lưu, livestream của Lộc Tri Vi ngàicó xem không ạ?

[Chu Linh Linh]: Đàn nghệ của cô ấy hình như luyện rất tệ, ngài phải giám sát cô ấy nhiều hơn

[Chu Linh Linh]: Là người cùng công ty, tôi hy vọng cô ấy có thể đạt được yêu cầu của ngài, luyện đàn cho tốt hơn ai hết

Sau khi giả vờ quan tâm Lộc Tri Vi, cô ta cười buông điện thoại xuống.

Đợi Lộc Tri Vi luyện đàn xong, cô ta sẽ tặng cho Lộc Tri Vi một niềm vui công cốc!
 

Bình Luận (0)
Comment