Thái Quá - Nhiệt Đáo Hôn Quyết

Chương 73

 
Ánh mắt của Tang Vãn Từ nóng rực, thiêu đốt đến mức khiến Lộc Tri Vi không thể trốn thoát.

Trái tim cô thắt lại. Căng thẳng tột độ.

...Quả nhiên vẫn là bị nghe thấy rồi.

Đây đã không phải là lần đầu tiên Tang Vãn Từ nghe được chuyện Lộc Tri Vi có người trong lòng. Nếu Ứng Tức Trạch không kể cho nàng nghe chuyện này, có lẽ giờ phút này nàng sẽ nghĩ rằng, đây chẳng qua chỉ là một cái cớ Lộc Tri Vi dùng để từ chối Kim Mạn Văn mà thôi.

Nhưng hiện tại, nàng không thể kiểm soát được sự tò mò, không thể không ghen tị với người kia.

Rốt cuộc là ai?

Là ai đã đi trước một bước, chiếm được trái tim của Lộc Tri Vi?

Có phải thật sự không liên quan gì đến nàng, giống như lời Kim Mạn Văn nói, nàng cũng sẽ bị Lộc Tri Vi từ chối?

Lộc Tri Vi lại theo bản năng muốn trốn tránh vấn đề nguy hiểm này. Tất cả những khả năng có thể phá vỡ mối quan hệ của họ, khiến họ ngày càng xa cách, cô đều không dám đối mặt.

Cô chính là một kẻ nhút nhát.

Tang Vãn Từ nhìn thấu tâm tư trốn tránh của cô.

"Cô đừng lừa tôi."

"Tôi biết đó không phải là một cái cớ."

"Ứng Tức Trạch đã nói với tôi, cô có người mình thích rồi."

Nói cho nàng biết đi.

Để nàng biết được bí mật này.

Để nàng biết được khoảng cách giữa nàng và người đó nằm ở đâu.

Cũng để nàng hoàn toàn hết hy vọng...

Lộc Tri Vi lúc này lại càng không có chỗ để trốn.

Đáng ghét, thằng nhóc Tiểu Ứng kia làm sao mà biết được chứ?

Cô khựng lại một chút, và ngay lập tức đã nghĩ ra đáp án, nắm đấm bất giác siết chặt.

Lộc Tư Kiều!

Con bé này sao mà cái miệng không kín một chút nào hết vậy!!

Nếu mối quan hệ giữa chị và người thầm thương tan vỡ, em cứ liệu hồn!!!

Nhưng hiện tại, Lộc Tư Kiều hiển nhiên không phải là trọng điểm, trọng điểm là cô nên trả lời câu hỏi của Tang Vãn Từ như thế nào.

Lộc Tri Vi phải làm sao để Tang Vãn Từ, người không thích mình, biết được đáp án mà không làm tổn hại đến mối quan hệ giữa họ?

Khó quá... Kéo violin còn chưa khó đến thế.

Tang Vãn Từ thấy sắc mặt rối rắm của Lộc Tri Vi liền biết câu trả lời này không dễ dàng bày tỏ. Nàng không muốn làm khó Lộc Tri Vi, nhưng cũng không muốn bỏ lỡ cơ hội lần này.

Thế là nàng lùi một bước, hỏi: "Tri Vi, người cô thích... là con gái sao?"

Câu hỏi này đã cho Lộc Tri Vi đủ không gian để thở. Lộc Tri Vi vẫn siết chặt tay, cô sẵn lòng trả lời câu hỏi này.

Chỉ là bỗng dưng cô không dám nhìn vào mắt Tang Vãn Từ, không có dũng khí để truyền đi tình cảm của mình.

Lộc Tri Vi cúi đầu, mân mê những ngón tay.

Một lát sau, cuối cùng cũng nhẹ gật đầu.

Phải, người tôi thích là một cô gái.

Sau khi nhận được câu trả lời, trái tim Tang Vãn Từ bỗng không kiểm soát được mà đập nhanh hơn.

Là con gái.

Là ai?

Có thể nào là nàng không?

Giữa họ có phải thật sự có khả năng không?

Tang Vãn Từ không nhịn được mà truy vấn: "Là ai?"

Căng thẳng, mong chờ và thôi thúc. Nàng quá muốn biết đáp án, cho dù sợ hãi bị từ chối cũng muốn biết tên của người đang chiếm giữ trái tim Lộc Tri Vi.

Đến rồi, câu hỏi không thể trốn tránh.

Lộc Tri Vi bất giác siết chặt tay hơn nữa.

Cô không biết mình có thể trả lời câu hỏi này hay không, lại nên trả lời như thế nào.

Nhưng đến giờ phút này, Lộc Tri Vi bỗng có một sự thôi thúc. Dù chỉ có một cơ hội duy nhất, cô cũng muốn cho Tang Vãn Từ biết... có một người mình rất thích.

Lộc Tri Vi ngẩng đầu, từ từ nhìn về phía Tang Vãn Từ, ánh mắt tràn ngập sự cẩn trọng và trân quý.

Là em đó, Vãn Từ.

Người chị thích... chính là em.

Không thể kiểm soát, không thể kìm lòng, không thể quản được trái tim mình đừng vượt rào. Nàng quá tốt, quá rực rỡ mê người, mình không có cách nào... không có cách nào ngăn bản thân thôi hy vọng xa vời về việc có được nàng.

Sống mũi bỗng cay xè, hốc mắt chợt nhòe đi vì nước mắt.

Lộc Tri Vi lại vội cúi đầu.

Nhưng chị cũng sợ hãi mất đi em, sợ bị em chán ghét...

Lộc Tri Vi nhìn đôi bàn tay đang bối rối bất an của mình, trông hệt như một đứa trẻ sắp bị bỏ rơi. Cô bỗng cảm thấy mình thật vô dụng. Sao chỉ cần nhìn người mình thích một cái thôi cũng đã không kìm được mà muốn khóc...

Nhưng cô lo sợ quá.

Thật vất vả mới có được tất cả những gì hiện tại, có lẽ giây tiếp theo sẽ vì sự bốc đồng của mình mà không còn nữa.

Rồi Lộc Tri Vi thấy một đôi chân thon dài dừng lại trước mặt mình. Đôi chân ấy còn đang đi đôi dép bông cùng kiểu với cô.

Một đôi tay mảnh mai từ từ vươn tới.

Dịu dàng, và siết chặt lấy tay cô, xua tan đi sự bất an.

Lộc Tri Vi ngước đôi mắt hoe đỏ lên một cách chậm chạp. Cô thấy Tang Vãn Từ đứng trước mặt mình, ánh mắt dịu dàng mỉm cười với cô.

Tang Vãn Từ không hề rời xa cô, mà lại một lần nữa đến gần, vẫn như mọi khi.

Lộc Tri Vi ngẩn người, không nói nên lời.

Đôi mắt ấy đã cho Tang Vãn Từ câu trả lời mà nàng muốn.

Dù Lộc Tri Vi chẳng nói một lời, nhưng sự trân trọng dành cho nàng trong ánh mắt Lộc Tri Vi đã hơn cả ngàn vạn lời nói.

Đó là tình yêu dành cho nàng, một tình yêu không thể nói thành lời.

"Tri Vi," Tang Vãn Từ nhẹ nhàng v**t v* gò má Lộc Tri Vi, giọng nói tựa như mang theo tất cả sự dịu dàng của thế gian, "bây giờ em đã có hình mẫu lý tưởng rồi, chị có muốn nghe không?"

Đáp án không cần nói cũng biết.

Lộc Tri Vi tức thì mở to hai mắt, một giọt nước mắt lăn dài, không rõ là vui mừng hay kinh ngạc.

Là nàng... Nàng cũng thích mình!

Họ là lưỡng tình tương duyệt, là tình yêu đến từ hai phía!!

"Vãn Từ, tôi, tôi..." Lộc Tri Vi kích động đến mức nói không nên lời, đầu lưỡi như thể đột nhiên biến mất.

"Em thích chị," ánh mắt Tang Vãn Từ dịu dàng, giọng điệu lộ rõ niềm vui sướng không thể tả, "em rất vui vì chị cũng thích em."

Lộc Tri Vi vui mừng khôn xiết, nước mắt càng lăn dài. Cô gật đầu lia lịa, như thể sợ Tang Vãn Từ sẽ cảm thấy cô không đủ yêu nàng.

"Chị thích em, Vãn Từ, chị thật sự rất..rất thích em, thích đến mức sợ hãi rằng em sẽ không thích chị, sẽ chán ghét chị..chị...."

Nói rồi, Lộc Tri Vi không nhịn được mà bật khóc. Vừa khóc lại vừa véo mạnh vào má mình một cái, sau đó đau đến mức vừa cười vừa khóc: "Là thật..."

Không phải là mơ, không phải là si tâm vọng tưởng.

Cô thật sự đã ôm được ánh sáng thuộc về riêng mình.

Cảnh tượng này khiến Tang Vãn Từ vừa đau lòng lại vừa buồn cười. Nàng nhẹ nhàng v**t v* gò má bị véo đỏ của cô, rồi không nhịn được mà ôm cô vào lòng, thật chặt, không muốn buông ra nữa.

"Tri Vi..."

Tri Vi.

Tri Vi của em.

Em thật sự rất thích chị, thích đến mức muốn cả đời này đều ở bên cạnh chị, cùng chị ngắm bốn mùa, xem mưa gió nắng tàn.

"Lộc lão sư," Tang Vãn Từ khẽ nói, "chị có muốn làm bạn gái của em không?"

"Muốn!" Lộc Tri Vi đáp rất dứt khoát, đôi mắt cong lên vì cười.

Vừa dứt lời, cô liền nghe thấy giọng nói của hệ thống vang lên bên tai.

【Nhắc nhở hệ thống: Chúc mừng ký chủ hoàn thành một trong những tuyến nhiệm vụ chính: cùng nữ chủ Tang Vãn Từ lưỡng tình tương duyệt, vì vậy khen thưởng '50 điểm nhiệm vụ'.】

【Xin ký chủ tiếp tục cố gắng.】

Lộc Tri Vi kinh ngạc. 50 điểm nhiệm vụ... Trời ạ, đó chính là mười lần rút thăm liên tiếp!

Cái hệ thống chết tiệt này lại có thể một lần cho cô mười lần rút?! Đây là đãi ngộ của tuyến nhiệm vụ chính sao?

Yêu quá đi mất.

Nhưng dù thế nào đi nữa, việc cô và Tang Vãn Từ ở bên nhau mới là quan trọng nhất.

Thật tốt quá, người cô thích cũng thích cô. Lộc Tri Vi tuyên bố, đây là chuyện tốt đẹp và may mắn nhất trong cuộc đời mình!

Đang vui mừng, Lộc Tri Vi bỗng nhớ ra một chuyện, liền vội vàng nói: "Nhưng mà chúng ta bây giờ không thể nói cho bất kỳ ai biết đâu nhé."

Tang Vãn Từ khó hiểu: "Tại sao?"

Lộc Tri Vi nói: "Bởi vì chị muốn trở nên 'môn đăng hộ đối' với em rồi mới công khai."

Tang Vãn Từ buông Lộc Tri Vi ra, nhìn vào mắt cô, giữa mày hơi chau lại.

Lộc Tri Vi kiên nhẫn giải thích: "Chị bây giờ vẫn chỉ là một diễn viên nhỏ, còn em đã đóng bao nhiêu bộ phim nữ chính rồi. Chị không muốn bị người khác nói chị không xứng với em, chị cũng không muốn chính mình cảm thấy bản thân thật sự không xứng với em."

"Vãn Từ, em đối với chị thật sự rất tốt, cho nên chị muốn trở nên ưu tú như em, để xứng đáng với tình yêu của em và những người yêu mến em. Chị không hy vọng em lại thích phải một kẻ vô dụng chẳng biết làm gì cả."

"Chị không phải là kẻ vô dụng," Tang Vãn Từ nâng mặt Lộc Tri Vi lên, nghiêm túc và dịu dàng sửa lại lời cô nói, "Tri Vi của em rất giỏi, cũng rất thông minh, tốt hơn rất nhiều người mà em từng gặp."

"Nhưng vẫn chưa đủ đâu," Lộc Tri Vi cười cười, "Để xứng với em, vẫn chưa đủ."

Lộc Tri Vi chính là muốn trở thành đỉnh lưu, sao có thể bằng lòng trước thành tựu hiện tại được chứ? Trước đây khi còn là người vô hình không có tư cách để mơ mộng, bây giờ đã mang trên mình hào quang nhân vật chính, đương nhiên phải tiến về phía trước.

Hơn nữa, công khai tình yêu lúc này đối với cả hai cũng không có lợi ích gì, không bằng cứ đợi một chút.

Tang Vãn Từ không phải là người câu nệ chuyện 'môn đăng hộ đối'. Đối với nàng, lưỡng tình tương duyệt chính là môn đăng hộ đối.

Nhưng thấy Lộc Tri Vi kiên trì và tiến thủ như vậy, nàng cũng không thể kéo chân sau của cô được.

"Ừm, nghe chị."

Lộc Tri Vi cười rộ lên: "Ngoan."

Tang Vãn Từ sờ sờ khóe mắt cô: "Xin lỗi, em đã làm chị phải chịu uất ức."

Nàng luôn nói Lộc Tri Vi ngốc, không thông minh, không nhìn ra nàng thích cô. Nhưng nàng cũng đâu có thông minh đâu chứ? Rõ ràng Lộc Tri Vi thích nàng như vậy, nàng cũng vẫn không nhìn ra, cuối cùng còn làm Tri Vi khóc...

"Xin lỗi, Tri Vi."

Tang Vãn Từ nhẹ nhàng hôn lên đuôi mắt Lộc Tri Vi, rồi lại một lần nữa ôm cô vào lòng.

Trái tim nở hoa, vui mừng khôn xiết.

"Không sao đâu, là do chị không có tiền đồ, tự mình muốn khóc, không trách em," Lộc Tri Vi cười rạng rỡ, "Vãn Từ có thể thích chị, chị đã đặc biệt..đặc biệt vui rồi."

"Em cũng vậy."

"Ừm ừm —— à đúng rồi, Tiểu Ứng và Tư Kiều cũng không được nói."

"Tại sao?"

"Hai đứa đó miệng không kín đâu."

"..."

Tang Vãn Từ nghĩ nghĩ, không nhịn được mà bật cười.

Không kín miệng cũng có cái lợi của không kín miệng. Ít nhất lần này đã giúp được hai người họ.

Từ hôm nay trở đi, nàng chính là bạn gái danh chính ngôn thuận của Lộc Tri Vi.

Sau khi xác nhận quan hệ, Tang Vãn Từ và Lộc Tri Vi ở chung một phòng không còn cần tìm cớ nữa.

Nàng ngủ cùng bạn gái của mình, thiên kinh địa nghĩa!

Hơn nữa Tang Vãn Từ bị đau đầu, nàng muốn bạn gái xoa đầu cho mình.

Lộc Tri Vi nhìn người đang nằm trên đùi mình, ánh mắt lộ rõ sự đau lòng không thể tả.

Vãn Từ của cô rốt cuộc tại sao lại bị đau đầu chứ?

Đi bệnh viện cũng không tra ra được bệnh, bác sĩ cũng chỉ bảo Tang Vãn Từ nghỉ ngơi cho tốt, nhưng nàng dù có nghỉ ngơi tốt cũng vẫn cảm thấy đau đầu.

Nghĩ vậy, Lộc Tri Vi bỗng dưng có chút nghi ngờ.

Chẳng lẽ... có liên quan đến hệ thống? Hoặc là cốt truyện xảy ra thay đổi, nữ chính bị liên lụy?

"Em còn đau không?" Lộc Tri Vi lo lắng hỏi.

Tang Vãn Từ mỉm cười: "Đỡ hơn rồi. Tri Vi xoa cho em là không đau nữa."

Lộc Tri Vi xem mà càng đau lòng hơn, chỉ hận không thể đem đầu mình cho nàng, tự mình chịu đựng cơn đau này thay nàng.

Nếu thật sự là vấn đề của hệ thống, thì có gì cứ nhắm vào cô là được rồi, không cần phải hành hạ bạn gái cô. Bạn gái cô xinh đẹp đáng yêu như vậy, cái hệ thống chết tiệt kia sao có thể nhẫn tâm hành hạ bạn gái cô chứ!

Tang Vãn Từ ngửa mặt, nàng nhìn vào mắt Lộc Tri Vi, ở nơi đó có sự dịu dàng chỉ thuộc về một mình nàng.

Ánh mắt bất giác dời xuống, nhẹ nhàng dừng lại trên đôi môi Lộc Tri Vi.

Không son mà vẫn hồng xinh đẹp.

Khiến lòng người xao xuyến.

Nàng giơ tay lên, đầu ngón tay mềm mại nhẹ nhàng chạm vào môi Lộc Tri Vi.

Động tác trên tay Lộc Tri Vi không khỏi dừng lại.

Cô đang định hỏi một câu "Sao vậy", thì giây tiếp theo đã nghe thấy giọng nói mê người của Tang Vãn Từ vang lên...

"Tri Vi, em muốn hôn chị, được không?"

 

Bình Luận (0)
Comment