Thái Quá - Nhiệt Đáo Hôn Quyết

Chương 82

 
Lộc Tri Vi lôi điện thoại ra, mở app Weibo, rồi bấm vào bài đăng rút thưởng. Cô đưa điện thoại đến trước mặt Tang Vãn Từ, cho nàng xem những tràng cười hả hê vô tình của người hâm mộ.

[@lạitrờimưalạp]: Ha ha ha ha ha ha ha ha cứu mạng, cười không thở nổi!

[@mèoconyêunhất]: Ứng bảo bối ơi lúc anh góp thêm quà có nghĩ đến ngày hôm nay không! [ha ha ha.JPG]

[@lạilàmộtngàychưakỳngộtích]: Trạch Trạch à, niềm vui cả năm nay của mẹ đều là do con mang lại đó, cảm ơn con [icon mặt chó]

[@bốiquannhânsinh]: Ha ha ha ha tôi cười đến mức người điếc trong phạm vi trăm dặm cũng phải chạy đến bịt miệng tôi lại! Không được chuyển nhượng, cậu phải học cho xong từng trang một cho tôi! Sang năm thi đại học, tôi muốn thấy tên cậu trên bảng vàng! [icon mặt chó][icon mặt chó][icon mặt chó]

[@saolạiphảinghĩtênliệt]: Thần tán thành, thần +1!!!

Tang Vãn Từ: "..."

Nàng từ từ ngẩng đầu nhìn về phía Ứng Tức Trạch đang đứng ở phía bên kia. Anh ta bây giờ trông như một khúc gỗ bị đẽo quá đà, nụ cười trên mặt cứng đờ, không có lấy một chút chân thành nào.

Quá chua xót. Có thể so sánh với nụ cười của Lộc Tri Vi lúc trước vì chân mềm mà đột nhiên quỳ hai gối xuống đất trước mặt nàng. Chỉ có thể nói, hai người họ ở một phương diện nào đó, quả thực rất giống chị em...

Lộc Tri Vi cũng không biết nên đánh giá vận may của Ứng Tức Trạch thế nào. Nói là tốt, hình như cũng không hẳn, nếu không thì sao lại có màn tự sản tự tiêu này. Nói là không tốt, ấy vậy mà lại có thể nổi bật giữa hàng trăm nghìn lượt chia sẻ.

Lộc Tri Vi thầm cảm thán: Đúng là một đứa trẻ khiến người ta không biết có nên đồng tình hay không...

Cô nghĩ nghĩ, vẫn là đưa tay vỗ vỗ vai cậu ta, cố gắng an ủi một chút: "Nghĩ theo hướng tích cực đi."

Ứng Tức Trạch nhìn về phía cô.

Lộc Tri Vi chống cằm: "Ít nhất... cũng tiết kiệm được một khoản phí vận chuyển?"

Ứng Tức Trạch mặt đầy vẻ cạn lời: "... Cái này thì cũng không cần tiết kiệm."

Đột nhiên, điện thoại trong túi của Ứng Tức Trạch rung lên bần bật. Dường như có người đang không ngừng gửi tin nhắn cho cậu ta. Ứng Tức Trạch lấy ra xem.

...À, Lộc Tư Kiều.

[Lộc Tư Kiều]: Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha

[Lộc Tư Kiều]: sos sao trên đời lại có chuyện buồn cười như vậy chứ, cười không thở nổi.

[Lộc Tư Kiều]: Đừng lãng phí mấy quyển sách đó, hay là anh học lại lớp 12 đi, theo đuổi ước mơ Thanh Hoa, Bắc Đại.

[Lộc Tư Kiều]: Em có thể miễn cưỡng giám sát anh làm mười trang mỗi ngày [thẹn thùng.JPG]

Cảm ơn công nghệ phát triển, cảm ơn Internet đã cho phép cô bé này ở cách ngàn dặm vẫn có thể là người đầu tiên chạy đến "ha ha" Ứng Tức Trạch. Hôm nay Lộc Tư Kiều thật sự rất vui, vui đến mức nước mắt cũng sắp cười ra.

[Ứng Tức Trạch]: Kiều Kiều à, anh tặng em một món quà nhé?

Ở đầu bên kia màn hình, Lộc Tư Kiều lập tức cảnh giác.

[Lộc Tư Kiều]: Em không cần.

[Ứng Tức Trạch]: Cần mà, cần mà.

[Ứng Tức Trạch]: Lần trước sinh nhật em, anh còn chưa tặng quà bù, lần này bù luôn nhé.

[Lộc Tư Kiều]: Không cần [lêu lêu.JPG]

[Ứng Tức Trạch]: Một vị danh nhân đã từng nói, một người đau khổ không phải là đau khổ, hai người đau khổ mới gọi là khổ đau.

[Lộc Tư Kiều]: Vị danh nhân nào nói vậy?

[Ứng Tức Trạch]: Bất tài, chính là tại hạ đây.

[Lộc Tư Kiều]: ...

[Lộc Tư Kiều]: [Ngươi đang nói cái vớ vẩn gì thế!.JPG]

Ứng Tức Trạch bỗng nhiên tìm thấy niềm vui, ôm điện thoại gõ lạch cạch, vẻ mặt thoải mái hơn không ít. Lộc Tri Vi thấy vậy, tuy không biết Ứng Tức Trạch đang trò chuyện với ai, nhưng tâm trạng tốt là được rồi, cũng mặc kệ cậu ta.

Lộc Tri Vi quay sang cùng bạn gái mình tìm một góc ít người, chuẩn bị lén lút yêu đương. Sau giải Kim Thu, họ đã một thời gian dài không gặp, nói không nhớ đối phương đều là giả.

Chẳng qua Lộc Tri Vi đã tính sai, nơi nào có Tang Vãn Từ, làm sao có thể có chuyện ít người được? Sau khi đổi chỗ, chỉ riêng những người đến bắt chuyện với nữ chính chói lóa Tang Vãn Từ đã đến ba đợt.

Nhưng Lộc Tri Vi cũng không cô đơn. Với hào quang nam chính, lại vừa đoạt giải cách đây không lâu, danh tiếng có chút tăng lên, bây giờ cũng có không ít người lục tục tiến đến làm quen. Tóm lại, hai người muốn yên tĩnh, lén lút yêu đương là không thể.

Một lát sau, đến lượt các diễn viên lên sân khấu nhận phỏng vấn. Không ai hỏi những câu hỏi oái oăm, không ai làm khó người khác. Trên sân khấu dưới khán đài một bầu không khí hòa hợp.

Lộc Tri Vi vì vai Tiểu Hà mà đoạt giải Nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất, cho nên số lần được phỏng vấn không ít. Cô trả lời không chút sơ hở, cẩn thận từng li từng tí, cuối cùng đã không còn lúng túng như lúc ban đầu.

Ôn Dao ngồi dưới khán đài nhìn Lộc Tri Vi, chỉ cảm thấy như đã qua mấy đời. Khi họ mới quen nhau, cô nàng và Lộc Tri Vi vẫn là những người không có gì trong tay. Khi đó họ ngay cả tài nguyên cũng không được chọn, về cơ bản có vai diễn đã là tạ ơn trời đất.

Trăm triệu lần không ngờ tới, bản lý lịch mà Ôn Dao đánh liều gửi cho đạo diễn, vậy mà lại tình cờ tạo nên Lộc Tri Vi của ngày hôm nay. Cô nàng vui vẻ uống một ngụm nước trái cây.

...Chị Tri Vi, sau này chị nhất định phải ngày càng tốt hơn nhé, như vậy em sẽ là người đại diện của một ngôi sao lớn rồi!

...

Tiệc ăn mừng kết thúc. Hai người mới vừa tụ lại bên nhau không bao lâu lại phải chia xa, mỗi người lại lao vào công việc của mình. Trước khi đi, hai người ngồi dưới một ngọn đèn đường không người qua lại ở cửa sau khách sạn, trò chuyện đôi câu.

Lộc Tri Vi nắm lấy tay Tang Vãn Từ, dặn dò cả trăm lần: "Chú ý sức khỏe, nghỉ ngơi cho tốt, đừng làm việc quá sức."

Tang Vãn Từ ngoan ngoãn gật đầu: "Chị cũng vậy."

Lộc Tri Vi rất muốn sờ sờ má nàng, nhưng vẫn cố nhịn xuống: "Lần sau gặp lại có phải là sinh nhật em rồi không?"

Tang Vãn Từ gật đầu.

Lộc Tri Vi chân thành cầu nguyện: "Hy vọng ngày hôm đó em không bận."

Năm ngoái, sinh nhật Tang Vãn Từ vừa lúc rơi vào thời gian quay "Phượng". Nhưng ngày hôm đó nàng lại vừa khéo rời đoàn chạy show, cho nên cũng không tổ chức sinh nhật ở phim trường. Hơn nữa, lúc đó hai người còn chưa thân thiết, cho dù Tang Vãn Từ có tổ chức sinh nhật ở phim trường, Lộc Tri Vi cũng chỉ là một người qua đường đứng bên cạnh ăn một miếng bánh kem. Cùng lắm là một người qua đường đã từng nói chuyện với Tang Vãn Từ mà thôi.

Bây giờ đã khác, bây giờ là bạn gái tổ chức sinh nhật cho bạn gái. Ngọt ngào, thân mật, họ là không thể thiếu của nhau.

"Em sẽ cố gắng sắp xếp ngày hôm đó," Tang Vãn Từ dùng ánh mắt dịu dàng nhìn Lộc Tri Vi, nhẹ giọng nói, "Chỉ ở bên cạnh Tri Vi thôi."

Lộc Tri Vi nghe mà cong lên đôi mắt tròn xoe: "Vậy thì chị sẽ chờ để chúc mừng sinh nhật Tang lão sư của chúng ta nhé."

Tang Vãn Từ gật gật đầu, lòng bàn tay mềm mại cọ qua mu bàn tay Lộc Tri Vi. Trầm ngâm một lát, nàng mấp máy môi. Đúng lúc này, Tiểu Cầu từ xa gọi một tiếng: "Tiểu Tang, đi thôi, chị Trương đến rồi!"

Dòng suy nghĩ đột nhiên bị cắt đứt. Tang Vãn Từ im lặng, lưu luyến đứng dậy.

"Em đi đây."

Lộc Tri Vi nhìn nàng, gật đầu: "Được rồi, đi đường cẩn thận."

Tang Vãn Từ nhìn vào mắt bạn gái. Rõ ràng miệng nói "Được rồi", nhưng trong mắt lại tràn đầy sự quyến luyến không nỡ.

Tang Vãn Từ không nhịn được vươn tay ôm lấy người thương trước mặt: "Tri Vi phải nhớ em đấy."

Lộc Tri Vi bị hành động đột ngột của nàng làm cho hơi giật mình, nhưng lại không kìm được mà ôm đáp lại. Cô không dám thể hiện tình cảm của mình ở bên ngoài, chỉ có thể coi đây là một cái ôm bình thường giữa bạn bè.

"Sẽ nhớ em," Lộc Tri Vi nói với giọng đầy yêu thương, "Ngày nào cũng nhớ."

Nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Tang Vãn Từ: "Đi đi, Tiểu Cầu và chị Trương đang đợi em đó."

"Ừm."

"Đến nơi nhớ báo cho chị một tiếng bình an."

"Tri Vi cũng nhớ báo cho em một tiếng bình an."

"Ừm ừm, chị sẽ mà."

"Hôm nay em cũng rất yêu chị."

Cô đột nhiên nghe thấy Tang Vãn Từ nói như vậy.

"Yêu chị hơn cả ngày hôm qua." Tang Vãn Từ ở bên tai cô dịu dàng, hào phóng bày tỏ tình yêu của mình.

Lộc Tri Vi nghe mà lòng mềm nhũn. Một đứa trẻ giỏi bày tỏ tình yêu, sao có thể khiến người ta không yêu cho được?

"Chị cũng yêu Vãn Từ, đặc biệt yêu."

Tang Vãn Từ mãn nguyện.

"Em đi đây."

Lộc Tri Vi đứng tại chỗ một bên chờ Ôn Dao lái xe đến, một bên nhìn theo nàng rời đi. Tang Vãn Từ đi theo Tiểu Cầu tìm xe của Trương Tiêm Nhụy. Nàng rất muốn quay đầu lại nhìn Lộc Tri Vi thêm vài lần, nhưng chỉ có thể cứng rắn nhịn xuống.

...Yêu đương lén lút, thật sự quá tra tấn người.

Thấy hai người lưu luyến chia tay, Tiểu Cầu vừa đi vừa nói: "Tiểu Tang à, cô và chị Tri Vi..."

Tang Vãn Từ nghiêng đầu, chờ đợi câu nói tiếp theo của trợ . Là cái gì? Bị phát hiện rồi sao? Vậy nàng có nên phủ nhận không? Nhưng lòng nàng lại không muốn phủ nhận mối quan hệ của họ trước mặt người quen...

Sau đó Tang Vãn Từ liền nghe thấy Tiểu Cầu hâm mộ nói: "Quan hệ tốt quá đi!"

Tang Vãn Từ: "..."

Tiểu Cầu: "Nếu quan hệ của tôi và chị Tri Vi cũng tốt như vậy, có phải là tôi muốn ăn gì chị ấy cũng sẽ làm cho tôi không?"

Tang Vãn Từ: "..."

Nàng đưa tay đè lên đầu Tiểu Cầu, dường như muốn ấn cái ý nghĩ này của cô nàng trở về.

"Đừng có nghĩ. Có tôi ở đây, cô bây giờ cũng có phúc ăn rồi."

Mối quan hệ này để nàng và Lộc Tri Vi là được rồi, người khác thì thôi. Đây là phiên bản giới hạn, chỉ có thể một chọi một, nhiều hơn không được, nàng không cho phép.

Tiểu Cầu cảm thấy Tang Vãn Từ nói đúng. Có Tang Vãn Từ ở đây, Tiểu Cầu quả thực có thể ăn ké. Như vậy hình như cũng không tệ!

...

Lộc Tri Vi lên xe mới mơ hồ nhớ ra một chuyện. Vừa nãy ở dưới đèn đường, Tang Vãn Từ có phải đã định nói gì đó với cô, nhưng lại chưa kịp nói không? Cô lôi điện thoại ra gửi tin nhắn cho Tang Vãn Từ.

[Lộc Tri Vi]: Vãn Từ, vừa nãy có phải em định nói gì với chị không?

Bạn gái cô hồi âm rất nhanh.

[Tang Vãn Từ]: Em muốn nói với chị, nếu chuẩn bị xong rồi thì nói cho em biết.

Lộc Tri Vi tức khắc hiểu ra ý của Tang Vãn Từ, nhanh chóng lĩnh hội được "chuẩn bị" mà nàng nói là chỉ cái gì. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ. Vành tai lặng lẽ đỏ bừng.

Lộc Tri Vi cảm thấy da mặt mình quả nhiên vẫn còn quá mỏng. Giống như buổi tối ngày đoạt giải. Rõ ràng người bị "làm" là Tang Vãn Từ, kết quả mặt Lộc Tri Vi lại đỏ hơn nàng rất nhiều... A... mất mặt. Sống từng này tuổi rồi, da mặt còn không dày bằng một đứa nhỏ.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, họ mới vừa hoàn thành sự hòa hợp lớn của cuộc đời đã vì công việc mà tách ra, tối nay khó khăn lắm mới tụ lại bên nhau, kết quả sau một thời gian ngắn ngủi, ngay cả một nụ hôn cũng chưa kịp trao cho đối phương đã lại phải đi. Chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, khiến thời gian ở bên nhau càng trở nên quý giá.

Nói không muốn thân mật với đối phương, thực ra là dối trá. Lộc Tri Vi muốn, muốn hơn bất kỳ ai. Vừa nhắm mắt lại là dáng vẻ má đào ửng hồng gọi tên Lộc Tri Vi của Tang Vãn Từ. Lòng dạ xao động, không thể kiểm soát.

Sau đó mặt cô lại càng đỏ hơn. Vì những suy nghĩ của chính mình mà cảm thấy vô cùng ngượng ngùng, mặt già đỏ bừng. Nhưng Lộc Tri Vi vẫn thành thành thật thật hồi âm cho Tang Vãn Từ.

[Lộc Tri Vi]: Chị biết rồi, sẽ nói cho em...

Ôn Dao nhân lúc rảnh rỗi liếc nhìn cô một cái. Thấy Lộc Tri Vi đang úp điện thoại vào trán, mặt đỏ bừng.

"?" Ôn Dao mở miệng quan tâm: "Chị Tri Vi, mặt chị đỏ quá, không khỏe à? Có muốn đi bệnh viện xem không?"

Lộc Tri Vi: "..."

Cô buông điện thoại, cố tỏ ra bình tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ: "Không cần đâu, chị chỉ là... nghĩ đến chuyện ngại ngùng thôi."

"Chuyện gì thế ạ?"

"Aiya đứa nhỏ này, đừng có tò mò lung tung, lái xe cho cẩn thận!"

...

Khi không có bạn gái ở bên, Lộc Tri Vi ngoài công việc ra chính là luyện đàn, thêm vào đó còn phải đăng video luyện đàn để hội fan "sa điêu" giám sát. Để không bị hiểu lầm là đang cưa gỗ, Lộc Tri Vi cũng đã hao tổn tâm huyết.

Đồng thời bị giám sát còn có Ứng Tức Trạch. Cư dân mạng "sa điêu" mỗi ngày đều mang theo icon mặt chó vào Weibo của cậu ta điểm danh hỏi hôm nay đã làm bao nhiêu bài tập trong《Ngũ Tam》. Vì thế, Ứng Tức Trạch còn đăng cả ảnh mình đeo kính làm bài tập.

Trong ảnh, mặt cậu ta được rửa sạch sẽ, tóc mái trên trán gọn gàng, lại thêm một cặp kính gọng mảnh, khí chất thiếu niên mười phần. Ứng Tức Trạch chỉ vì tấm ảnh này mà được một bộ phim học đường tìm đến, tình cờ mở ra một con đường diễn xuất mới. Lộc Tri Vi cũng chỉ có thể cảm thán vận may của cậu ta thật sự quá tuyệt vời.

Nhưng vận may của Lộc Tri Vi hiển nhiên cũng không kém. Bởi vì đóng "Vấn Tiên Môn" cùng Tang Vãn Từ, cho nên được Quách Tuệ và biên kịch chú ý, thậm chí còn được mời hợp tác lần thứ hai, đây là điều cô trăm triệu lần không ngờ tới.

Quách Tuệ kéo họ vào một nhóm chat. Trong nhóm, Quách Tuệ và biên kịch cho biết, ban đầu xem tương tác trong phim và ngoài đời của cô và Tang Vãn Từ đã cảm thấy rất xứng đôi. Sau khi bộ phim "Phượng" ra mắt, họ lại càng cảm thấy hai người xứng đôi hơn nữa, xứng đôi đến mức không đóng một bộ phim girl love thì đúng là phí của trời.

Lộc Tri Vi cảm thấy vô cùng vinh hạnh. Tang Vãn Từ lại cảm thấy đó là chuyện đương nhiên.

...Không sai, họ chính là xứng đôi nhất, không ai có thể xứng với Tri Vi hơn nàng.

Quách Tuệ nói, đợi sau khi mời đủ tất cả các diễn viên, sẽ tổ chức một buổi tụ tập. Đến lúc đó mời họ nhất định phải có mặt, mọi người ngồi xuống trò chuyện. Thời gian ước chừng vào tháng 12. Hai người lần lượt đồng ý.

...

Ngày tháng trôi qua. Thoắt một cái đã đến tháng 11. Thành phố An cũng đón trận tuyết đầu tiên của năm nay.

Lộc Tư Kiều đeo món quà sinh nhật chị gái tặng, cùng bạn cùng phòng chạy xuống lầu xem tuyết. Tiếng nói cười ồn ào, vui vẻ đều được ghi lại trong những tấm ảnh. Cô nàng thoải mái đăng ảnh lên vòng bạn bè.

Lộc Tri Vi lướt vòng bạn bè, bấm thích cho em gái, dặn Lộc Tư Kiều chú ý giữ ấm. Sau đó, cô lại nhớ đến một cô em gái khác. Một cô em gái mang ý nghĩa độc đáo, thân mật nhất.

Buông điện thoại, cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, tuyết trắng đang rơi. Đêm tuyết yên tĩnh, dài lâu, suy nghĩ cũng từ từ lan man.

Cả tháng 11, Lộc Tri Vi cũng không bận rộn như trong tưởng tượng. Nhưng trong tháng này, lại có thêm một chuyện quan trọng.

Sinh nhật Tang Vãn Từ.

Cô đã đặc biệt dành trống ngày hôm đó cho Tang Vãn Từ. Nhưng ngày hôm trước lại có công việc, phải làm xong mới có thể đi cùng nàng, cũng không biết Tang Vãn Từ sắp xếp thế nào. Cũng không biết cô bạn gái nhỏ của mình năm nay có bận đến mức ngay cả thời gian tổ chức sinh nhật cũng không có không...

Lộc Tri Vi đang thất thần ngắm tuyết, điện thoại trong lòng bàn tay đột nhiên rung lên hai tiếng.

[Tang Vãn Từ]: [Hình ảnh]

[Tang Vãn Từ]: Bảo , tuyết rơi rồi.

Lộc Tri Vi cong cong mi mắt, chụp một tấm ảnh tuyết rơi gửi cho bạn gái.

[Lộc Tri Vi]: Chị cũng đang ngắm tuyết.

[Lộc Tri Vi]: [bắt lấy hôn.JPG]

Tang Vãn Từ lại học theo cô, cũng gửi cho cô một sticker "bắt lấy hôn".

[Lộc Tri Vi]: Lịch trình tháng này của bảo bảo nhà chị thế nào rồi?

Dưới sự kiên trì bền bỉ của cô Tang Vãn Từ, bây giờ Lộc Tri Vi gọi nàng là "bảo bảo" đã vô cùng thuận miệng. Dù sao thì Tang Vãn Từ vốn dĩ cũng là bảo bối nhỏ hơn cô bốn tuổi.

[Tang Vãn Từ]: Chị Trương nói cho em nghỉ vào ngày sinh nhật.

[Tang Vãn Từ]: Bởi vì năm nay cô em muốn cùng em ăn sinh nhật.

Mạnh Liên Ngọc đã là một nhân vật lớn trong ngành, lại là bạn của Trương Tiêm Nhụy. Bà đã lên tiếng, Trương Tiêm Nhụy không thể không nghe.

Lộc Tri Vi ngẩn ra một chút. Mạnh Liên Ngọc muốn cùng Tang Vãn Từ ăn sinh nhật, vậy thì cô không cần thiết phải đi theo nữa. Cô dù sao cũng vẫn là người ngoài, không tiện tham gia vào buổi tụ tập nội bộ gia đình của người ta.

Kế hoạch tổ chức sinh nhật cho bạn gái năm nay, cuối cùng vẫn là thất bại.

[Lộc Tri Vi]: Cô Mạnh muốn cùng em ăn sinh nhật thì càng tốt rồi.

[Lộc Tri Vi]: Nhân cơ hội này, em cứ chơi cho vui, thư giãn cho tốt.

[Lộc Tri Vi]: Sang năm chị lại cùng em ăn sinh nhật.

[Lộc Tri Vi]: [bắt lấy hôn.JPG]

[Tang Vãn Từ]: Không cần sang năm đâu, năm nay cũng có thể cùng em mà.

[Tang Vãn Từ]: Cô chỉ muốn cùng em ăn một bữa cơm thôi, sẽ không ở bên em cả ngày đâu.

[Tang Vãn Từ]: Chị, em muốn gặp chị.

Hai chữ "chị" này vừa xuất hiện, Lộc Tri Vi liền biết mình thua rồi. Cô cách màn hình cũng có thể cảm nhận được Tang Vãn Từ đang làm nũng với mình. Ngoan ngoãn lại đáng yêu, mềm mại đến không nói nên lời.

[Lộc Tri Vi]: Gặp chứ, gặp chứ, bảo bảo nhà chị nói gặp là gặp!

Đừng nói là gặp mặt, có một cô bạn gái như vậy, bảo cô moi cả tim ra cho nàng xem cũng được!

Ở đầu bên kia màn hình, Tang Vãn Từ vui vẻ mỉm cười. Đầu ngón tay dừng trên màn hình: [Lúc đó chị đến nhà em đợi em về nhé, cứ quyết định vậy đi.]

Đợi Lộc Tri Vi hồi âm xong, nàng tắt màn hình, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe. Ngày hôm đó, nàng nhất định phải bù lại hết những sự thân mật đã thiếu trong khoảng thời gian này.

Tiếp theo, Tang Vãn Từ cúi đầu nhìn móng tay của mình. Lại nhìn Tiểu Cầu ở hàng ghế trước.

"Có bấm móng tay không?" Nàng hỏi.

...

Ôn Dao xin công ty điều phối một trợ lý cho Lộc Tri Vi, kết quả thất bại. Cấp trên cảm thấy Lộc Tri Vi còn chưa đến mức cần một trợ lý riêng. Còn bảo cô ấy đừng lãng phí tài nguyên của công ty.

Ôn Dao không hiểu nổi lại không phục. Dựa vào cái gì mà không được? Chu Linh Linh lúc đóng vai phụ đã có trợ lý rồi! Mà còn là hai người! Sao lúc đó không nói lãng phí tài nguyên?! Hơn nữa Chu Linh Linh ngay cả giải Nữ phụ xuất sắc nhất cũng không giành được!!

"Quá đáng, cái công ty chó chết!" Ôn Dao tức đến dậm chân.

Lộc Tri Vi tâm thái rất tốt, đẩy ly cà phê nóng đến trước mặt Ôn Dao: "Bớt giận, bớt giận. Chẳng phải chỉ là một trợ lý sao? Không có cũng không sao, một mình chị cũng được. Còn nữa, nói nhỏ thôi, người khác đang nhìn kìa."

"Nhưng có một trợ lý ở bên chị sẽ tiện hơn mà!"

Ôn Dao tức đến phồng cả má, nhỏ giọng lẩm bẩm.

"Công ty thối, không có tầm nhìn xa trông rộng, thực lực của chị mạnh như vậy, không lăng xê chị lại đi lăng xê Chu Linh Linh, thảo nào mãi vẫn chỉ là một công ty nhỏ!"

Ôn Dao đột nhiên rất hối hận vì lúc trước đã chọn Thịnh Duyệt Văn Hóa.

Lộc Tri Vi thong thả nói: "Chị và Chu Linh Linh không giống nhau mà."

Ôn Dao nghĩ nghĩ, quả thực không giống nhau. Chu Linh Linh có chống lưng, có nhà tư bản rót không ít tiền, thua cũng không sao. Lộc Tri Vi cái gì cũng không có, Thịnh Duyệt chính là vì vậy mà không dám đặt cược vào người cô, sợ thua lỗ sạch vốn. Hơn nữa, Chu Linh Linh quả thực cũng được tài nguyên nâng đỡ, cho nên cấp trên dứt khoát cứ thế mà lăng xê đến cùng. Nhất định là như vậy.

Ôn Dao chống cằm suy đoán. Cô nằm nằm liệt ra sofa: "Trời ơi, xin hãy cho lãnh đạo Thịnh Duyệt sáng mắt đi..."

Nghệ sĩ của cô nàng tốt như vậy, không thể cứ thế mà bị chôn vùi được! Nếu không thì đúng là ông trời không có mắt!

Lộc Tri Vi thì lại chẳng vội chút nào, bởi vì vội cũng vô ích. Cô không thể ảnh hưởng đến quyết sách của tầng lớp quản lý. Có lẽ đúng như lời Ôn Dao nói, phải đổi một người lãnh đạo mới được.

"Không nói chuyện này nữa, chị Tri Vi, chị luyện đàn thế nào rồi?" Ôn Dao hỏi.

Lộc Tri Vi nghĩ nghĩ, gãi gãi mặt: "Ừm... có thể nghe ra là đang kéo violin?"

Ôn Dao: "..."

Đây nhất định là bình luận của một cư dân mạng "sa điêu" nào đó.

...

Ngày sinh nhật Tang Vãn Từ có một trận tuyết lớn. Toàn bộ thành phố An được phủ một màu trắng xóa, không khí se lạnh.

Lộc Tri Vi vốn định đến nhà Tang Vãn Từ đợi nàng sớm một chút, kết quả lại bị công việc đột xuất níu chân. Có một công việc được đẩy lên sớm hơn, cô cần phải làm xong trong hôm nay. Đáng mừng là, Tang Vãn Từ bây giờ có Mạnh Liên Ngọc ở bên, cũng không cần cô vội vội vàng vàng chạy về. Thế là cô tỏ ý với đối tác là không sao, cô sẽ cố gắng phối hợp.

Kết thúc công việc sớm một chút, mới có thể sớm chạy về nhà đợi bạn gái! Nhưng trước đó, cô cũng không quên gửi tin nhắn cho bạn gái để báo cáo tình hình.

...

Mạnh Liên Ngọc cảm thấy mình nên tổ chức một sinh nhật thật tươm tất cho cô cháu gái ngoan. Thế là từ sớm, bà đã đặt một phòng riêng ở nhà hàng tốt nhất thành phố An. Mạnh Liên Ngọc và cháu gái ăn cơm, bà không muốn có người ngoài làm phiền.

Tang Vãn Từ hiển nhiên cũng nghĩ như vậy. Trong phòng ăn tao nhã, sang trọng, chỉ có hai cô cháu ngồi đối diện nhau.

"Năm nay có chút không biết nên tặng con cái gì," Mạnh Liên Ngọc đặt một túi quà nhỏ vào tay Tang Vãn Từ, "Có thể sẽ trùng với những món quà trước đây, hy vọng cháu gái ngoan của cô không để ý."

Xe, nhà, trang sức, những thứ có thể tặng Mạnh Liên Ngọc đều đã tặng rồi. Bây giờ bảo bà nghĩ ra một món quà gì đó có ý mới, cũng không nghĩ ra, bản thân Tang Vãn Từ cũng chẳng thiếu thứ gì. Hơn nữa đều là người một nhà, làm nhiều thứ hoa hòe lòe loẹt làm gì?

Tang Vãn Từ thì lại không để tâm đến những thứ đó: "Những việc cô làm cho con còn quý giá hơn cả quà tặng."

Mạnh Liên Ngọc đã ủng hộ, cho nàng dũng khí để theo đuổi ước mơ. Cũng là nhờ sự giúp đỡ của Mạnh Liên Ngọc, bây giờ nàng mới có thể thoải mái ngồi ở đây, mà không phải đối mặt với bộ mặt cau có của cha mình.

"Ngoan," Mạnh Liên Ngọc cười cười, rồi nhớ ra một chuyện, "À đúng rồi, show thực tế của con cô đã cho ba con xem rồi."

Động tác trên tay Tang Vãn Từ dừng lại một chút.

Mạnh Liên Ngọc dựa vào lưng ghế, v**t v* đôi bông tai của mình: "Phản ứng thế nào, cô cũng không biết cụ thể là gì. Ông ấy ngay cả video con đoạt giải còn phải lén lút xem, đừng nói là xem show thực tế. Nhưng cô không nghe thấy ông ấy mắng chửi gì, chắc là cũng không tệ đâu."

Tang Vãn Từ từ từ cúi mắt xuống, không biết nên hình dung tâm trạng lúc này thế nào: "Vậy sao..."

Ông ấy xem video nàng đoạt giải, vậy rốt cuộc đại diện cho điều gì? Ông ấy sẽ cúi đầu, ông ấy sẽ nhượng bộ, ông ấy sẽ không còn ép nàng lựa chọn cuộc sống mà nàng không muốn nữa sao? Nàng không biết.

Giữa hai cha con họ tựa như có một bức tường, không thể nhìn thấu đối phương. Nhưng trong lòng Tang Vãn Từ thực ra lại có một chút vui mừng. Ít nhất ông ấy đã xem, đã thấy được dáng vẻ con gái mình vinh quang rạng rỡ...

Mạnh Liên Ngọc múc cho nàng một chén canh, chuyển chủ đề: "Sinh nhật vui vẻ nhé Vãn Vãn, hôm nay cứ ăn thoải mái, vui vẻ là quan trọng nhất. Chuyện của Trương Tiêm Nhụy đã có cô chống lưng cho con rồi, cùng lắm thì lát nữa cô tập thể dục cùng con."

Tang Vãn Từ nghe mà buồn cười. "Cảm ơn cô."

"Ngoan lắm."

Một lát sau, Tang Vãn Từ chuẩn bị đi vào phòng vệ sinh. Đang định rời đi, điện thoại của nàng đột nhiên rung lên vài tiếng. Bước chân dừng lại, Tang Vãn Từ lấy điện thoại từ trong túi ra.

[Tri Vi]: Vãn Từ, bên chị công việc bị chậm lại một chút, có thể sẽ đến nhà em muộn hơn.

[Tri Vi]: Không rõ là sẽ về trước em, hay là sẽ về muộn hơn, tóm lại là cứ nói trước với em một tiếng.

[Tri Vi]: Chơi vui vẻ nhé [yêu]

[Tang Vãn Từ]: Được, em biết rồi.

[Tang Vãn Từ]: Lúc về nhớ chú ý an toàn.

Hồi âm xong, nàng tiện tay úp điện thoại xuống, đặt lên bàn, rồi đi ra khỏi phòng.

Mạnh Liên Ngọc vô tình liếc qua, phát hiện điện thoại đã bị đặt tùy ý ở mép bàn. Bà không khỏi lẩm bẩm hai tiếng: "Đứa nhỏ này, điện thoại sắp rơi xuống rồi..."

Vừa nói, Mạnh Liên Ngọc vừa vươn tay ra giúp nàng cầm lấy điện thoại.

...

Tang Vãn Từ đã quay lại. Đẩy cửa phòng ra, nàng liền thấy Mạnh Liên Ngọc đang chống đầu, không nhúc nhích. Không khí có chút không đúng. Chân mày hơi nhíu rồi lại giãn ra, nàng đi qua ngồi xuống, chủ động mở miệng hỏi một tiếng: "Sao vậy cô?"

Đầu ngón tay Mạnh Liên Ngọc nhẹ nhàng lướt qua đỉnh mày. Bà bình tĩnh nói: "Con quên khóa màn hình điện thoại."

Tang Vãn Từ hơi giật mình. Giọng nói của Mạnh Liên Ngọc nhẹ bẫng lọt vào tai nàng.

"Vậy con có thể nói cho cô biết... bạn bè kiểu gì mà lại đặt ảnh của đối phương làm hình nền điện thoại của mình không?"
 

Bình Luận (0)
Comment