Thai Rắn

Chương 22

Đã lý giải được rõ ràng, cô không biết Linh Mộc đang nằm trong quan tài có thể đột nhiên mở to mắt giết chết cô hay không, nhưng theo tình huống trước mắt, cô ta vẫn bị phong ấn.

Cô ép buộc mình nhất định phải bình tĩnh, cho nên con chồn kia đưa cô đến thời gian Linh Mộc còn sống, sau đó không may cô xông vào phòng đá tới chỗ này, thực ra thời gian này đều sai hết, cô phải về như thế nào đây?

Sợ xác chết Linh Mộc sẽ vùng dậy, cô đóng nắp quan tài lại, nhét khăn tay và vĩnh sinh cổ vào trong túi áo. Căn phòng đá này ngoại trừ cửa cô đi vào thì không còn cửa ra nào khác, cô tìm khắp nơi, nói không chừng có năng lực đánh bậy đánh bạ đụng tới cơ quan nào đó, có lẽ có thể đi ra ngoài.

Ngay lúc không thu hoạch được gì dự định đi theo cánh cửa cũ ra ngoài, tất cả côn trùng vừa mới chui vào quan tài đều bay ra, không có tấn công cô mà bay loạn khắp nơi không có mục đích.

Chúng nó không ngừng đụng vào bốn vách tường, nhao nhao hóa thành tro tàn rơi xuống đất, còn phát ra âm thanh ‘xèo xèo’ vì bị đốt cháy. Cô còn chưa hiểu chúng nó bị làm sao vậy, mặt đất bắt đầu lung lay, không phải sắp sập xuống đấy chứ?

Lần này không có con rắn lớn và Chung Linh mang cô ra ngoài, cô khẩn trương bất chấp tất cả mở nắp quan tài ra chui vào. Có lẽ ở chung với Linh Mộc một khoảng thời gian cho nên ta không sợ hãi lắm, hơn nữa trong quan tài có mùi thuốc kỳ lạ, giống như có thể ngưng thần tụ khí.

Thấy tảng đá trên đỉnh đầu sắp rơi xuống, cô dùng hết sức lực kéo nắp quan tài lại, sau đó liền nghe thấy tiếng tảng đá đập vào trên quan tài.

Đầu của cô cũng đụng vào quan tài, nhất thời đầu váng mắt hoa, mắt nổ đom đóm. Phòng đá càng lắc lư mạnh hơn, cô vốn ngồi cân bằng, kết quả bị hoảng sợ nên nằm bên cạnh thi thể Linh Mộc.

Quay đầu nhìn da mặt bọc xương của Linh Mộc trước mặt, cô có chút khiếp sợ:

- Dựa vào quan hệ không tệ lắm của chúng ta, cô nhất định phải phù hộ cho tôi đó!

Không lâu sau, phòng đá bị sập càng nghiêm trọng hơn, cô cảm thấy rất nhiều tảng đá đập lên trên quan tài, cô thầm nghĩ mình sẽ không bị chôn dưới đống đá này đấy chứ!

Đợi cho bốn phía yên tĩnh lại, quan tài cũng không còn lắc lư nữa, cô giơ tay đẩy nắp quan tài, nhưng quan tài đã bị tảng đá đè chặt, cô lại dùng chân đá vào quan tài, vẫn không nhúc nhích chút nào.

Nhưng mà yên tĩnh không duy trì lâu lắm, lắc lư mạnh hơn lúc trước rất nhiều, cô cảm thấy mặt đất sụp xuống, quan tài rơi thẳng xuống phía dưới, trong quá trình đó không gặp phải trở ngại, còn không ngừng xoay tròn. Cô lắc lư trong quan tài, thân thể không ngừng đụng vào quan tài ngọc, khắp nơi trên người đều xanh tím.

Cảm giác rơi xuống này giằng co rất lâu, cô loáng thoáng nghe được tiếng nước, ngay sau đó quan tài giống như rơi trên mặt nước, cũng ngừng rơi xuống. Quả thật là ở trên mặt nước, bởi vì cô có thể cảm nhận được quan tài trôi theo dòng nước.

Đã không còn tảng đá đè trên quan tài, cô muốn đẩy nắp quan tài ra nhìn xem mình đang ở nơi nào, nhưng mà đẩy lần đầu tiên không có phản ứng, cô còn tưởng rằng mình không dùng nhiều lực, lại dùng cả tay chân đẩy nắp quan tài, vẫn không có phản ứng như cũ, không phải cô bị đậy kín bên trong đó chứ!

Có thành ngữ gọi là họa vô đơn chí, cô tưởng rằng hơn nửa năm này cô đã gặp toàn bộ chuyện xui xẻo rồi, nhưng dường như ông trời không muốn dễ dàng bỏ qua cho cô.

Bụng hơi đau đớn, không giống như đau đớn ngoài da thịt, cũng không phải con rắn nhỏ lộn nhào trong bụng cô, mà là một cơn đau đớn co giật.

Cô có dự cảm không tốt, ít nhất con rắn nhỏ còn ba tháng mới có thể sinh ra, sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ? Hình như giữa hai chân có một luồng nhiệt chảy ra, cô nhìn thấy rất nhiều máu, hoảng sợ hơn lúc trước rất nhiều.

Không phải con rắn nhỏ vô cùng khỏe mạnh sao? Nó là đứa bé của xà tiên, nên lăn qua lăn lại thế nào đều sẽ không gặp chuyện không may chứ? Sao có thể sinh non được?

Cô hoài nghi mình hoa mắt, vỗ mạnh vào mặt mình, nhưng bụng càng ngày càng đau đớn hơn, cô không nhịn đau được kêu ra tiếng:

- Bé cưng, con đừng có việc gì, ngàn vạn lần đừng có việc gì.

Lúc này cô hoàn toàn quên mất lúc trước mình hi vọng quái thai này rời khỏi cơ thể cô bao nhiêu, trong đầu cô chỉ còn có một ý niệm, chính là đứa bé không có việc gì, cô cũng không muốn đứa bé có việc.

Cô nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng:

- Lát nữa cha con sẽ đến thôi, chúng ta đều không sao đâu, con hãy kiên trì thêm một lát nữa.

Cô không biết mình khóc khi nào, nước mắt một giọt một giọt lướt qua đôi má.

Lại trôi nổi một khoảng thời gian rất dài, tất cả sợ hãi của cô đã bị lo lắng và đau đớn thay thế:

- Liễu Huyền Dạ, anh chết ở đâu vậy…

Cô đã không còn sức lực để nói chuyện, tuyệt vọng nằm trong quan tài, cảm nhận được con rắn nhỏ chậm rãi biến mất trong thân thể cô.

Đột nhiên quan tài lung lay dữ dội, nắp quan tài được người ta mở ra từ bên ngoài, ánh mặt trời chói mắt chiếu vào, cô nhìn thấy đầu rắn to hù chết người của con rắn lớn, bây giờ cảm thấy cái đầu đó vô cùng đáng yêu.

- Liễu Huyền Dạ, anh đến rồi!

Sau đó liền không biết chuyện gì nữa.

Theo Diệp Tử nói, cô nằm trên giường trọn vẹn nửa tháng, trong nửa tháng này cô giống như không có dấu hiệu còn sống, cô ấy và Chung Linh đều vô cùng lo lắng.

Không biết Liễu Huyền Dạ dùng phương pháp gì cứu cô và con rắn nhỏ, tóm lại con rắn nhỏ không sao, vẫn nằm trong bụng cô như cũ, mà cô cũng trở lại. Cô cũng không hỏi anh giống như trước vậy, tóm lại không có việc gì là tốt rồi, quản biện pháp của anh làm gì!

Sau khi tỉnh lại cô vẫn nằm ở trên giường như cũ, toàn thân không có một chút sức lực, toàn Chung Linh chăm sóc cô. Khăn tay và vĩnh sinh cổ được Liễu Huyền Dạ đặt bên gối đầu của cô, mà anh thì không biết tung tích.

Ừm, ngoại trừ lúc cô mới mở mắt ra thấy anh canh giữ ở bên giường, một tuần qua đi, cô chưa từng gặp lại anh, cũng không biết anh đi nơi nào.

Bây giờ trong lòng cô đấu tranh dữ dội, là cô hại Liễu Huyền Dạ không còn tu vi, cho nên theo lý thường anh trả thù cô là chuyện phải làm, nhưng sẽ không có khả năng nghĩ cách cứu lại? Không phải nợ máu trả bằng máu sao? Anh thật sự sẽ đợi cô sinh con rắn nhỏ xong thì giết cô sao?

Trong khoảng thời gian không đợi được Liễu Huyền Dạ, cô đưa khăn tay cho Chung Linh, Chung Linh cảm thấy với thực lực hiện giờ của cô ấy không thể nào bắt được Linh Mộc, cho nên dự định đi tìm con cháu của đạo sĩ phong ấn Linh Mộc.

Trải qua nhiều lần thăm hỏi, vậy mà nhà đạo sĩ này và đạo sĩ Trương thiếu chút nữa giết chết cô là người một nhà, là người giúp ông cụ Đổng lấy hai hồn phách của chị em Uyển Thanh Uyển Tình, phong ấn trong hồ nước nhà mình, sau đó đạo trưởng Trương lại làm Uyển Tình tan thành mây khói, quả nhiên nhà này giỏi phong ấn.

- Nhưng tôi thấy hành động việc làm của đạo trưởng Trương với Uyển Thanh Uyển Tình, còn muốn giết cô bịt miệng nữa, chắc chắn không phải người tốt, người nhà bọn họ…

Cô biểu đạt lo lắng của mình với Chung Linh.

Chung Linh giải thích với cô:

- Giống như thế gia bắt quỷ nhà chúng ta vậy, có các ngành khổng lồ, đạo trưởng Trương kia không phải là nhà họ Trương chính thống, theo tôi được biết, người nhà họ Trương tương đối chính trực.

- Vậy cô ngàn vạn lần đừng tìm lầm người, chính người nhà bọn họ khuyên cha của Linh Mộc dùng phương pháp huyết tế, mới xảy ra những chuyện sau này, dù sao nhà bọn họ cũng phải chịu trách nhiệm chuyện này.

Cô không nói cho Chung Linh chuyện cô sống cùng với Linh Mộc, dù sao Linh Mộc và cô ấy có huyết hải thâm cừu, cho dù cô cảm thấy Linh Mộc đáng thương biết bao nhiêu, nhưng quả thật cô ta giết người quá nhiều, cũng phải trả giá thật lớn với những hành động của mình.

- Quả thật nhà họ Trương không thể trốn thoát được trách nhiệm, cho nên nhanh chóng bắt được Linh Mộc trở về cũng là sứ mệnh hiện giờ của bọn họ.

Khoảng thời gian kế tiếp Chung Linh bắt đầu bận rộn với người nhà họ Trương đối phó với Linh Mộc, mà Linh Mộc mới phá được phong ấn, chắc là cần nghỉ ngơi lấy lại sức, không có một chút tin tức.

Một mình cô ở lại trong nhà trọ đã có thể xuống giường đi lại, mà Liễu Huyền Dạ vẫn còn chưa trở về.

Buổi tối cô đi ngủ sớm, trong lúc ngủ mơ thấy có thứ gì đó lạnh lẽo cứng rắn leo lên người cô, cô sợ tới mức lập tức tỉnh táo lại, sau đó mới phản ứng kịp là Liễu Huyền Dạ trở lại.

Động tác của anh rất nhẹ giống như sợ đánh thức cô, áo ngủ của cô bị anh cởi ra, cảm giác anh quấn lấy người cô càng ngày càng gấp, đương nhiên cô biết anh muốn cái gì.

Cô cũng không biết mình bị làm sao vậy, nghĩ đến trong khoảng thời gian này anh không quan tâm cô và con rắn nhỏ, một ngọn lửa giận dâng lên.

Cô đẩy mạnh cái đầu rắn của anh ra, vậy mà Liễu Huyền Dạ trượt từ trên người cô xuống, cút sang một bên:

- Em muốn mưu sát chồng.

- Anh làm sao vậy? Bị thương sao?

Anh biến thành hình người, cô nhanh chóng kiểm tra xem anh bị thương ở chỗ nào, lại bị anh đẩy ra:

- Không sao, chỉ là vết thương nhỏ thôi, nghỉ ngơi là tốt rồi.

Cô cũng không nói gì thêm, ngồi ở trên giường nhìn chằm chằm chăn ngẩn người, thực ra cô rất muốn hỏi anh trong khoảng thời gian này anh đã đi đâu, có rất nhiều rất nhiều chuyện muốn hỏi anh, nhưng bây giờ cô lại không hỏi được.

- Anh sẽ không giết em.

- Hả?

Cô cảm thấy đôi khi phản xạ của cô rất dài, hơn nữa chỉ số thông minh còn không đủ dùng:

- Anh nói cái gì?

- Anh nói…

Đột nhiên Liễu Huyền Dạ nắm lấy vai cô, nói từng chữ từng câu:

- Cả ngày em đừng nghĩ đến những chuyện linh tinh nữa, anh sẽ không giết em, cho dù em sinh đứa bé ra cũng vậy.

- Vì sao? Không phải anh nói…

Nợ máu phải trả bằng máu sao? Bỗng nhiên cô vô cùng hi vọng anh mở miệng nói, anh không nỡ giết cô là vì… Anh thích cô.

Liễu Huyền Dạ liếc mắt một cái liền nhìn thấu cô:

- Bây giờ em là vợ của anh, còn là mẹ của con anh nữa, vì sao anh phải giết em?

Cô cảm thấy con người của cô đúng là kỳ! Ỷ vào sủng mà kiêu, đây là căn bệnh phải trị:

- Nhưng Linh Mộc nói tôi hại anh không có tu vi, hơn nữa còn nói anh là người nợ máu phải trả bằng máu!

- Bọn họ nói mà em cũng tin sao?

- Tôi chỉ tin lời anh nói.

- Có thể thay máu bằng thứ khác…

Bỗng nhiên Liễu Huyền Dạ cười không có ý tốt, tay lại bắt đầu không thành thật chiếm tiện nghi của cô.

Đột nhiên chỉ số thông minh của cô lại không đủ dùng, một lúc lâu sau mới hiểu được ý của anh, lập tức đẩy vào eo của anh, tức giận nói:

- Con rắn dâm đãng.

Không biết có phải cô dùng sức hơi nhiều hay không, Liễu Huyền Dạ bị cô đẩy nhẹ lại lung lay một chút:

- Đúng là ác độc, vết thương của anh chịu vì em đó.

Cái gì? Bị thương vì cô? Cô còn muốn tiếp tục hỏi, đã bị anh chặn miệng, cuối cùng cô cũng hiểu rõ câu nói nào đó, ngoài miệng nói không cần nhưng thân thể lại rất thành thực, không biết cô đã quen Liễu Huyền Dạ động chạm từ lúc nào, còn không có tiền đồ bị anh đụng chạm một chút toàn thân liền nhũn ra.

Một lúc lâu sau Liễu Huyền Dạ mới buông ra, hai mắt cô mê ly thở hổn hển nhìn anh, dùng ánh mắt hỏi sao anh lại dừng lại rồi?

- Chồng em bị thương…

Anh tránh đi bụng của cô cẩn thận đỡ cô ngồi phía dưới người anh:

- Ngoan, tự mình động.

Dường như giọng nói của anh có thể mê hoặc lòng người, mà cô cam tâm tình nguyện bị anh dẫn đường…

---------------

Dịch: Hà My

Biên tập: BảoNhi

Team: Bảo My

Bản dịch được cập nhật độc quyền tại ngày 10/10/2018
Bình Luận (0)
Comment