Thai Rắn

Chương 35

Cô nghỉ ngơi ở nhà mấy ngày, mãi đến khi phòng làm việc trang trí xong, mùi cũng gần như không còn nữa, mới cùng Chung Linh đi ra cửa. Vị trí phòng làm việc có vẻ khuất, dù sao loại chuyện buôn bán bắt quỷ vẫn nên tránh tai mắt mọi người thì tốt hơn.

Nhưng khi cô đi theo Chung Linh vòng qua rất nhiều ngõ nhỏ, trong lòng cô là tuyệt vọng:

-Còn bao lâu mới đến vậy?

-Sắp rồi.

Quả nhiên không lâu sau thì đến, cô hoàn toàn không biết hóa ra phòng làm việc ở tầng hầm ngầm một tiểu khu, cô đi theo Chung Linh đi xuống cầu thang, trên tường cạnh cầu thang đều là bóng đèn nhỏ ố vàng, nhìn có chút âm âm u u.

Cô niệm ở trong lòng vô số lần, sau này đều phải làm việc ở nơi như vậy, chắc là buổi tối cô không dám về nhà. Đến trước cửa phòng làm việc, cô nhìn thấy bên cạnh cửa sắt tối đen treo một cái đèn lồng màu đỏ, trên đó dùng mực nước màu đen viết hai chữ “Vô Quy”. cô chọc chọc Chung Linh:

-Tuy chúng ta bắt quỷ, nhưng cũng không cần hợp tình hình như vậy chứ!

Chung Linh không có phản ứng, mở cửa để cô đi vào, cô không tình nguyện đi vào trong, kết quả càng thêm khiếp sợ rồi, bên trong và bên ngoài hoàn toàn cách biệt một trời một vực!

Trong phòng làm việc đơn giản vô cùng tinh xảo, bố cục làm tầm mắt mở rộng, ngoại trừ toilet và phòng trà nước, chỉ có một phòng khách và một phòng nghỉ. Vật dụng đều tỏa ra mùi gỗ thơm mát, bàn phòng tiếp khách đều theo phong cách cổ xưa, trên bàn đặt bình sứ màu trắng, còn có cây cối màu xanh, nhìn cảm thấy vô cùng lịch sự tao nhã.

Mặt đất do từng tảng đá màu xám hợp thành, làm nổi bật đèn treo màu vàng nhạt trên trần nhà, có vẻ vô cùng ấm áp.

Cô lại đi đến giá gỗ cạnh tường, nửa trên giá gỗ là ô vuông không theo quy tắc, đặt đủ loại chai lọ kiểu dáng khác nhau, còn có một số trang sức, nửa phần dưới là ngăn tủ, dùng để đặt tài liệu văn kiện.

Bao gồm phòng trà nước, toilet còn có phòng nghỉ, đều vô cùng đặc sắc, tóm lại so với ấn tượng đầu tiên về tầng hầm ngầm, bây giờ cô mừng rỡ như điên.

-Chúng ta làm buôn bán không tránh khỏi giao tiếp với quỷ, một số quỷ hồn đạo hạnh thấp đều sợ ánh sáng, cho nên mới chọn phòng làm việc ở đây, cũng tránh phiền phức, cô cảm thấy thế nào?

-Nói tóm lại cũng không tệ lắm.

-Đúng rồi, cô chuẩn bị trước một chút, sắp có khách đến rồi.

-Nhanh như vậy đã có vụ làm ăn rồi sao?

-Có nhà họ Trương làm hậu thuẫn cho chúng ta, không làm ăn được rất khó.

Chung Linh nói xong ngồi xuống ghế dựa:

-Được rồi, khách hàng đã đến.

Cô nhanh chóng quay đầu nhìn cửa, đâu có người nào đâu? Cũng không nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên!

-Khách ở đâu?

Quay đầu liền thấy một người đàn ông ngồi ghế dựa đối diện Chung Linh, anh ta xuất hiện khi nào? Nhưng đây là vụ làm ăn đầu tiên sau khi phòng làm việc thành lập, nhất định phải để lại ấn tượng tốt.

Cô nhanh chóng chạy như điên đi rót trà bưng đến trước mặt khách, đặt chén trà xuống đồng thời cô liếc trộm anh ta một cái, cái nhìn này thiếu chút nữa dọa cô hắt trà lên mặt anh ta.

Đôi mắt và môi anh ta màu tím đen, trên cổ có vệt dây rõ ràng, đây không phải là quỷ sao?

Chắc là cô nhìn chằm chằm nam quỷ này lâu lắm, Chung Linh cố ý ho khan vài tiếng, cô lập tức thức thời ngồi sang một bên, nghe Chung Linh và nam quỷ nói chuyện.

Nam quỷ đứng ngồi không yên trên ghế, không ngừng xoa xoa hai tay:

-Là người khác giới thiệu Tôi đến đây, có chút việc nhỏ mong hai người giúp đỡ, nếu không Tôi đi không an tâm.

Nói xong anh ta vò tóc mình, hành động đó giống như đang thẹn thùng… Vậy mà một con quỷ còn có thể thẹn thùng?

-Giúp thì chưa nói, chúng tôi đều mở cửa làm ăn.

-Là như vậy, những người phụ nữ tôi gặp đời này nếu không phải chê tôi nghèo thì là chạy theo người khác, cho tôi đội nón xanh. Tôi cũng vì quá yêu một người, không thể tiếp nhận chuyện cô ấy rời đi mới thắt cổ. Cho nên đến bây giờ tôi vẫn còn cô đơn, một mình nằm trong hũ tro cốt lạnh lẽo thật sự quá cô độc…

Cô không hiểu ý của anh ta lắm, đã nằm trong hũ tro cốt rồi, cô độc hay không cô độc quan trọng sao?

Chung Linh ở bên cạnh nói:

-Anh muốn tìm một cô gái minh hôn với anh sao?

Nghe thấy câu này thiếu chút nữa cằm cô rớt xuống, hóa ra thật sự có chuyện minh hôn, nhưng nếu đã chết muốn đi đầu thai, còn cần thiết làm chuyện này sao?

-Tô Tô, cô qua lấy tài liệu trên cùng trong ngăn tủ bên kia qua đây.

cô tìm được tài liệu mà Chung Linh nói, tiện tay lật ra xem, đây là? Bên trong có rất nhiều ảnh chụp và tài liệu về nữ sinh, đều có khuôn mặt các loại tuổi, Chung Linh muốn mở kết hôn sao?

Chung Linh bảo cô đưa tài liệu cho nam quỷ, anh ta hơi ngượng ngùng cầm lấy, cẩn thận lật những tài liệu này, vẻ mặt biến hóa khó lường.

Đột nhiên kích động chỉ vào ảnh chụp một cô gái nói với Chung Linh:

-Tôi muốn cô ấy, bộ dạng cô gái này thật xinh đẹp.

Cô liếc nhìn một cái, rất xinh đẹp, mắt thật to khuôn mặt tròn tròn, nữ sinh này thật đáng yêu. Sau đó cô nghe Chung Linh nói:

-Được rồi, tôi đã biết. Anh đi về trước đợi tin, chúng tôi nhất định sẽ cố gắng.

Sau khi nam quỷ rời đi vẻ mặt cô tò mò ngồi bên cạnh Chung Linh:

-Không phải thật sự giống môi giới hôn nhân đấy chứ? Giống như thế kỷ giai duyến, bách hợp võng sao?

Chung Linh gật đầu:

-Có thể lý giải như vậy.

Buổi chiều cô và Chung Linh đến nhà cô gái kia, đương nhiên còn mang theo tất cả tài liệu về nam quỷ, cùng với sính lễ nam quỷ giao trước cho các cô.

Hình như người nhà này vô cùng hoan nghênh các cô đến, sau khi chúng cô nói ý đồ càng chiêu đãi chúng cô nhiệt tình. Chung Linh nói điều kiện của nam quỷ một chút, lại đưa tài liệu và ảnh chụp liên quan cho người nhà nữ sinh.

-Bộ dạng đứa nhỏ này rất thành thật!

Trước đó cô đã thấy nam quỷ trong ảnh chụp rồi, đúng là thành thật, vừa nhìn liền biết là loại người dễ bị người khác bắt nạt.

Cô còn tưởng rằng ít nhất người nhà này phải suy nghĩ một phen, kết quả không hề nghĩ ngợi nhất trí quyết định:

-Chúng tôi không thành vấn đề, hai người hẹn thời gian với cậu ấy đi, chuẩn bị nghi thức đơn giản!

-Được, tôi quay về thông báo cho đối phương.

-Thực ra! Chúng tôi không cầu đối phương là người ưu tú như thế nào, người đã không còn, còn yêu cầu nhiều như vậy làm gì! Các cô nói xem có phải không?

-Đúng vậy!

Bỗng nhiên cô cũng cảm khái, người đầu bạc tiễn người đầu xanh luôn là một trong những chuyện bi thương nhất trong thế giới này, không phải đứa bé kia là thịt trong tim cha mẹ sao. Nhìn con mình chậm rãi lớn lên, kết hôn sinh con là chuyện hạnh phúc nhất đời này.

Nhìn hai người già rõ ràng vô cùng bi thương nhưng lại cười với các cô, cô nghĩ, nhất định bọn họ ước gì có thể chết thay con của mình!

Sau khi quay về phòng làm việc, Chung Linh liền thông báo cho nam quỷ, mà nam quỷ nói anh ta sớm đã chuẩn bị xong, buổi tối có thể kết hôn với nữ sinh kia.

Buổi tối, chúng cô lại đến nhà nữ sinh kia, nam quỷ thấy cha mẹ đối phương có chút không biết làm sao, nhưng bọn họ không nhìn thấy nam quỷ, cho nên vẫn là cô ôm bài vị nữ sinh lạy ba cái với nam quỷ.

Nói thật, loại cảm giác này vô cùng quỷ dị, bỏ qua bài vị trong tay cô, vậy mà cô bái thiên địa với một con quỷ? Nhưng ngoại trừ cô ra không ai có thể làm, Chung Linh còn chủ trì hôn lễ, Diệp Tử ngay cả bài vị cũng không lấy được.

Vẫn luôn bận rộn đến đêm khuya, cuộc làm ăn này mới tính là hoàn thành, chỉ là nhìn tiền bạc hai bên đưa cho, cho dù mệt mỏi cô cũng có thể nhịn.

Sau khi quay về nhà trọ, mới vừa mở cửa Liễu Huyền Dạ đã xông tới, ấn cô ở trên cửa, cô cảm nhận được rõ ràng anh đang tức giận:

-Anh làm sao vậy?

-Em dám minh hôn với quỷ sau lưng anh?

Nhìn bộ dạng nghiến răng nghiến lợi của Liễu Huyền Dạ, cô không có tiền đồ chột dạ, nói chuyện đều hơi lắp bắp:

-Là công việc, là công việc…

-Sau này không được nhận công việc như vậy, nếu không không cho em đi làm.

Anh giơ tay nắm lấy cằm cô, ép cô nhìn thẳng anh:

-Có nghe thấy hay không?

-Đã biết, đã biết, không phải là em nguyện ý làm.

-Nếu làm sai, phải bị trừng phạt.

Trừng phạt sao? Trừng phạt cái gì? Cô còn chưa hỏi ra miệng, đôi môi lạnh như băng của Liễu Huyền Dạ dán lên môi cô, động tác còn thô lỗ cởi quần áo cô ra, nhất thời cô rùng mình từng cơn.

Cô muốn đẩy anh ra, nhưng sức lực hoàn toàn không sánh bằng anh, cô bị anh ôm để ở trên tường, cô sợ ngã xuống nên nhanh chóng ôm lấy cổ anh.

Không dễ dàng gì anh mới buông ra một chút, cô không hiểu ánh mắt của anh, giống như đang vùng vẫy cái gì:

-Liễu Huyền Dạ? Chúng ta không thể ở chỗ này?

-Không thể.

Ngay sau đó, cuối cùng cô cũng hiểu trừng phạt Liễu Huyền Dạ nói là gì, vậy mà anh khôi phục Chân Thân con rắn lớn màu đen, quấn quanh người cô đưa cô đến mặt đất phòng khách.

Vảy rắn cứng rắn cọ vào làn da cô hơi đau, cô không dám tưởng tượng kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì, lập tức cầu xin tha thứ:

-Liễu Huyền Dạ, em biết sai rồi, sau này em không dám nữa, anh tha cho em đi!

-Biết đau mới có thể nhớ lâu.

-Anh có biết đau không? Em đã đảm bảo sau này sẽ không như vậy nữa, anh còn muốn như thế nào?

Không biết có phải thật sự vì quá đau hay không, vậy mà cô khóc lên.

Hình như Liễu Huyền Dạ cũng không ngờ tới, động tác dừng lại, nhưng cô càng khóc càng to hơn, nước mắt một viên một viên rơi xuống.

Cuối cùng Liễu Huyền Dạ biến thành hình người, trên người anh không có một bộ quần áo nào, cô khóc hai mắt mông lung đẫm lệ vẫn không quên liếc trộm người anh vài lần.

Liễu Huyền Dạ ôm cô lên trên giường, nhẹ nhàng chạm vào cái mũi khóc hồng của cô:

-Nếu lại có lần sau, anh nhất định sẽ không bỏ qua cho em.

Bây giờ động tác của anh dịu dàng hơn, cô cũng không đành lòng từ chối anh, chủ động vòng tay qua cổ anh, hôn lên môi của anh.

Ngày hôm sau cô vẫn tinh thần sáng lán đi làm như trước, buôn bán của phòng làm việc không tính là doanh thu thấp, nhưng bận rộn không đi đâu. Lúc bận rộn cô đi theo Chung Linh chạy khắp nơi, lúc không bận cô ấy sẽ dạy cô các loại pháp thuật.

Mà mỗi ngày buôn bán đều vô cùng kỳ lạ, hoặc là đứa bé nhà này bị dọa bảo các cô đi gọi hồn, hoặc là các loại nam quỷ nữ quỷ trước khi chết chưa từng thổ lộ với người trong lòng, bảo các cô giúp bọn họ truyền đạt mấy câu… Tóm lại là chuyện gì cũng có, cô đều cảm thấy bây giờ mình đúng là toàn năng.

------

Dịch: Hà My

Biên tập: BảoNhi

Team: Bảo My

Bản dịch được cập nhật độc quyền tại ngày 04/11/2018
Bình Luận (0)
Comment