Thai Rắn

Chương 42

Còn lại ba người nam cô có ấn tượng, chính là bọn người nói cô là phụ nữ có thai sẽ liên lụy bọn hắn.

-Chúng tôi không biết cái gì là khảo cổ, nhưng điều chúng tôi biết không ít hơn những người này, huống hồ cũng đã đến, để chúng tôi đi đi!

-Nhưng mà, không thanh toán tiền xe cho chúng tôi còn muốn chúng tôi thanh toán phí ăn ở.

-Các ngươi nói ít vài câu đi, Mạn Châu Sa Hoa kia cũng đưa không ít tiền cho các người đi? Tôi cũng không tin không đủ chi những phí tổn này của các ngươi.

Người nói chuỵen chính là Hồ Ninh.

Ba người đàn ông này lập tức không nói gì nữa, kỳ thật bọn họ ở lại vì muốn kiếm chút lợi, nếu hiện tại đuổi bọn hắn đi, ngược lại bọn hắn sẽ nghĩ muốn tranh đoạt bảo bối với bọn hắn.

-Các người đều đã quyết định như vậy, thì hôm nay hãy nghỉ ngơi cho tốt, sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ xuất phát, trước khi tiến vào mộ, các người đều có cơ hội đổi ý, nhưng khi vào mộ….

Cô cố ý ngừng lại, chỉ cuối đầu xuống.

-Xấu hổ, đến lúc đó là phúc hay họa, chỉ có thể nhìn tạo hóa của các người rồi.

Sau khi để bọn họ ở lại khách sạn, cô để Hồ Ninh ở lại với bọn họ, có vấn đề gì còn có thể kịp thời liên hệ với bọn cô, mà cô và Chung Linh đi giáo đường tìm A LẠc, thuận tiện chờ Trương Doãn Hiên và Thiên Trạch trở về.

Sau khi đến giáo đường, A Lạc đang phát đồ ăn cho người dân thị trấn Thương Hải, cô và Chung Linh liền cùng hổ trợ, vừa trò chuyện.

-Chung Linh, cô đã từng tiến vào mộ sao?

-Không có.

-Tôi thì ngược lại, tôi thật sự đã tiến vào mộ của Linh Mộc, giống như một cái mê cung, nếu không phải Liễu Huyền Dạ cho tôi ngọc thạch, nói không chừng tôi đã bị vây chết ở nơi đó, cuối cùng mộ cũng đã bị sập, bây giờ nghĩ lại một chút thật sự rất khủng khiếp.

Chung Linh nhìn bụng cô một cái.

-Tô Tô, cô xác định mình không có chuyện gì sao?nếu không cô ở lại nơi này chờ chúng tôi.

Nói thật, lần trước khi tiến vào mộ thiếu chút nữa đã đánh mất con rắn nhỏ, cô nghĩ lại vẫn có chút sợ, nhưng mà Chung Linh vẫn chưa từng đi vào mộ, những người kia thì cô lại không biết ai có thể tin, đương nhiên cô không yên lòng.

-Liễu Huyền Dạ đã nói còn phải qua một thời gian ngắn nữa mới sinh, cũng phải người bình thường, sẽ không có chuyện gì.

-Nếu thật sự không được, đến lúc đó cô đừng tiến vào mộ, ở lịa phía trên, lỡ như có xảy ra chuyện gì có thể chi viện cho chúng tôi.

-Cũng có thể!

Thời điểm Trương Doãn Hiên và Thiên Trạch trở về, cô đã chuẩn bị xong tất cả đồ vật, những công cụ đó cô không biết nhiều, cái xẻng, day thừng, đèn pin, la bàn,… còn một số đồ vật hoàn toàn cô không biết tên, chỉ có cái xẻng và vài đồ vật khác, cô xem qua tiểu thuyết trộm mộ, hẳn là loại xẻng Lạc Dương, nhưng cụ thể là cái nào, hình dáng ra sao cô cũng không rõ ràng.

Đột nhiên cô cảm thấy nếu bản thân mình thật sự đi vào mộ, quả thật chẳng thể giúp được gì, mang thai nên hành động không tiện không nói, nếu như gặp một hai con quỷ thì Chung Linh và Trương Doãn Hiên có thể giải quyết hết.

-Đây là móng lừa đen?

Cô cầm một cái đồ vật đen sì hỏi Trương Doãn Hiên.

Anh ta gật nhẹ đầu.

-Lo trước khỏi họa, lỡ như gặp phải cái gì, chúng ta còn có thể kịp thời ứng phó.

-Trong mộ thật sự có cương thi?

Không có ai trả lời vấn đề này cho cô, cô cũng không tiếp tục hỏi nữa, hiện tại hẳn mọi người đều rát khẩn trương. Vào buổi tối, cô thả Tôn Tiểu Thiến ra, để cô ấy nói tường tận cho các cô vị trí của lăng quý phi, cũng vừa chuẩn bị mấy kế hoạch mới yên tâm.

Buổi sáng sớm ngày thứ hai, Hồ Ninh và mười một người đã sớm chờ, những phép tắc yêu cầu và nhưng nguy hiểm, nên nói không nên nói, hôm qua các cô đã thông báo hết, hôm nay ngược lại, một đoàn người không nói lời nào, chỉ lên tiếng chào rồi bắt đầu khởi hành.

Dựa theo cách nói của Tôn Tiểu Thiến, lăng mộ quý phi trên ngọn núi nào đó ngay bên cạnh thị trấn Thương Hải, sở dĩ nói ngọn núi nào đó, bởi vì cô ấy nói phải chờ cho đến đó cô ấy mới có phán đoán tiếp theo.

Trong đám người này, theo hiểu biết trước đó, thì Thiên Trạch biết thuật phong thủy, bởi vì anh ta ăn miếng cơm của người chết. Dọc đường đi, anh ta cũng giảng giải cho cô một ít về thuật phong thủy, tuy nhiên cô nghe không hiểu, nhưng sau này nhớ lại có thể dùng được, cũng nghe tất cả.

-Tìm kiếm cát khí vượng người phong thuỷ huyệt bình thường là tầm long, điểm huyệt, xem xét cát, kiếm nước, định hướng vị, chính là nói sau có chỗ dựa, trái có Thanh Long, phải có Bạch Hổ, trước có án núi, bên trong có minh đường, dòng nước khúc chiết, lấy làm mộ phần huyệt tàng phong tụ khí mà khiến người sống hưởng phúc nạp tài, phú quý vô cùng.

Nhìn thấy thần sắc mờ mịt của cô anh ta lại nói thêm:

-Nói đơn giản một chút chình là kế núi gần sông.

-Thật sự có thể để con cháu đời sau bay xa vạn dặm, phúc lộc kéo dài, còn có thể chống lại hết tất cả tai họa, gia đình cát tường như ý, gia đình thịnh vượng phát đạt an khang?

Nếu thực sự như lời nói, không phải mọi người đều vội vã đi tìm một khối phong thủy bảo địa sao? Để chính mình có thể an tâm ngủ, còn có thể tạo phúc cho con cháu.

-Có những việc tin thì có, không tin thì không có. Nhưng tổ tiên chúng ta đặc biệt xem trọng cái phong thủy này, cô xem đô thành các đời, lăng mộ của các đế vương, tướng quân, tể tướng, người nào mà không phải là nơi phong thủy bảo địa?

(đô thành hay còn gọi là thủ đô)

-Vậy lát nữa chúng ta lên núi làm sao tìm? Núi lớn như vậy, cũng nên có chút phương hướng chứ!

Trạch Thiên có kiên nhẫn, cũng nói nhiều hơn so với Trương Doãn Hiên, lại tiếp tục giảng giải cho cô, mấy người sinh viên khảo cổ kia cũng đi theo bên cạnh để nghe.

-Theo lý luận của phong thủy, nơi chôn cất xem trọng sinh khí ngưng tụ, gió thổi không tới, hơn nữa có dòng nước có thể giới hạn sinh kí. Cho nên chủ yếu nhất chúng ta đi tìm cửa nước, cái gì gọi là cửa nước, là chỉ nơi dòng nước là lối vào cũng là lối ra. Cửa nước là dấu hiệu chính xác củ Thiên Môn mở, địa hộ bế. Nghĩa là chỗ nước tới là Thiên Môn, nên rộng rãi. Chỗ nước đi là địa hộ, nên thu bế, có che.

Trạch Thiên nhìn cô một cái.

-Đã hiểu chưa?

Cô không biết trả lời như thế nào.

-Có phần hiểu, lại như không hiểu.

-Không hiểu cũng bình thường, nếu người mà vừa nghe đã hiểu, thì không phải có thể đi làm thầy phong thủy rồi sao.

Trạch Thiên nói xong chỉ chỉ phia strước.

-Trương Doãn Hiên thích Chung Linh?

-Đương nhiên, hai người bọn họ tôi đều biết, cũng không phải là người nhiệt tình, chỉ một tin nhắn khiến Doãn Hiên chạy tới, chắc chỉ có Chung Linh.

-Tôi cảm thấy hai người bọn họ rất xứng.

Đều là đời sau của thế gia bắt quỷ, có thể đến thì đến, quang trọng là Trương Doãn Hiên có thể đến giúp Chung Linh, không giống như cô hiện tại, vẫn là Chung Linh giúp đỡ.

Lúc này cô nghe mấy sinh viên khảo cổ bên cạnh nói:

-Chúng ta không giống như đang đi trộm mộ, ngược lại như tới du lịch nha!

-Đúng vậy! Tối hôm qua tôi còn lo lắng thật lâu, ngọn núi này không phải cũng không khủng khiếp như vậy sao? Cảnh sắc cũng không tệ lắm.

Bọn cô đã xuất phát được 1 giờ, đi tương đối chậm, chủ yếu là xem xét thể lực những người này. Đoạn đường vừa rồi cũng không gặp cái gì kì kì quái quái, cho nên cô cũng đỡ lo lắng hơn lúc trước rất nhiều.

Chỉ là không chờ bọn cô đi đến lăng mộ, trong rừng bắt đầu đầy sương mù, sương mù này nhìn sao cũng thấy không bình thường, cô chạy đến bên người Chung Linh.

-Gần đây không có quỷ, vậy sương mù này là chuyện gì xảy ra?

Khi cô đang nói chuyện thì sương mù cũng càng ngày càng dày đặt, ảnh hưởng nghiệm trọng đến tầm nhìn.Trương Doãn Hiên lớn tiếng nhắc nhở.

-Mọi người tuyệt đối đừng tản ra, chú ý cho kỹ người bên cạnh.

Đột nhiên cô nghe được một hồi âm thanh “chi chi chi”, nếu như cô nghe không nhầm thì đây là chồn.

-Chung Linh, hoàng tiên.

Nhiều lần lĩnh giáo lợi hại của hoàng tiên, cô rất kiêng kị, cảm giác cả chính mình như bị hoàng tiên này theo dõi, đi đâu cũng có thể gặp phải.

-Chị ơi, có người không thấy nữa.

Hồ Ninh đi ở phía sau hét to lên.

-Người nào không thấy nữa?

Cô nhìn nhìn những người bên cạnh mình, thiếu đi người phụ nữ mặc váy bó sát.

-Các người biết cô ta biến mất khi nào không?

Tất cả mọi người đều lắc lắc đầu.

-Vậy mọi người biết cô ấy tên gì không?

Mọi người lại lắc đầu lần nữa.

Vậy mà đến tên cũng không biết, không có cách nào, các cô cũng không thể tách ra đi tìm cô ta, liền để lại kí hiệu bên đường, hy vọng cô ta có thể tìm thấy.

Một người biến mất khiến cho mọi người đều khủng hoảng, mấy người sinh viên kia rõ ràng rất sợ, đi sát sau lưng các cô, một bước cũng không dám đi xa. Trái lại ba người đàn ông muốn tiền không muốn mạng kia coi như bình tĩnh.

Sợ mọi người càng thêm căng thẳng, cô tiến đến bên tai Chung Linh nhỏ giọng nói:

-Tôi luôn cảm thấy tôi và hoàng tiên đã kết oán, lần này hắn lại tới quấy rối.

-Có phải cô nghe nhầm rồi không? Thị trấn Thương Hải cách quê của cô xa như vậy.

-Nếu hắn và Liễu Huyền Dạ đều là yêu tiên, vậy làm gì có xa hay không? Mà cô gái mất tích kia, tôi luôn cảm thấy cô ta không bình thường.

-Cô ta không phải là quỷ.

-Tôi biết, tóm lại cũng không dễ chọc. Cho nên cô ta mất tích tôi cũng không lo lắng, nói không chừng người này đã nhân cơ hội đến lăng Quý phi trước chúng ta một bước.

Cô và Chung Linh bàn bạc xong, năm sinh viên khảo cổ học kia không biết bị trúng cái gì, tư thế kia như có thâm thù đại hận gì, những bản lĩnh này là ở đâu mà ra?

Các cô nhanh chóng tiến lên giữ chặt bọn họ, nhưng không nghĩ tới tất cả bọn họ cùng nhau đánh, cuối cùng một nam sinh đeo kính, diện mạo lịch sự vậy mà tiện tay cầm một tảng đá trên tảng đá đập bể đầu một nữ sinh, trong nháy mắt máu của nữ sinh kia đã chảy không ngừng trên mặt đất, lúc đó bốn người kia mới dừng lại động tác.

Nhưng nhìn biểu hiện của bọn họ, dường như cũng không biết mới vừa rồi xảy ra chuyện gì. Nam sinh khẩn trương vứt tảng đá trên tay xuống, ôm đầu không ngừng lui về sau.

-Không phải tôi, không phải tôi.

-Giết người….

-A…

Hai nữ sinh hét to lên, vẻ mặt hoảng sợ nhìn nữ sinh ngã trên mặt đất, không dám lại gần.

Cô đi qua dò xét hơi thở, nhìn Chung Linh lắc lắc đầu, người này đã chết.

-Mới vừa rồi xảy ra chuyện gì? Các người vì sao lại đánh nhau?

Hai nữ sinh kia ôm nhau khóc lớn.

-Tôi cũng không biết…..

Xem ra là bị cái gì mê hoặc tâm trí, cho nên căn bản cũng không biết mình làm cái gì. Cô đoán là do hoàng tiên gây nên, nhưng sương quá lớn, lại không tìm thấy tung tích của nó.

Lúc này, nam sinh giết người kia thừa dịp các cô không để ý, điên loạn chạy vào rừng sâu, vừa chạy vừa kêu.

-Tôi không muốn ngồi tù…

Sợ anh ta gặp nguy hiểm, Trương Doãn Hiên để lại một câu chờ bọn họ, sau đó cùng Trạch Thiên đuổi theo, mà nam sinh kia cũng biến mất trong sương mù dày đặt. Ngay sau đó cô nghe được một tiếng hét thảm thiết.

Lại xảy ra chuyện.

Quả nhiên không bao lâu sau, Trương Doãn Hiên và Trạch Thiên nâng thi thể của nam sinh kia trở về.

-Anh ta đâm vào tảng đá trên mặt đất.

Mới một lúc, đã chết hai người, còn lại mấy người học sinh, và ba người đàn ông kia đều sợ hãi, ầm ĩ đoài về, không chịu tiếp tục đi tiếp.

Cuối cùng không có biện pháp, cô quyết định đưa bọn họ về, bọn người Chung Linh tiếp tục tìm lăng mộ Quý phi, dù sao vốn cô cũng không định sẽ tiến vào mộ, hiện tại cũng chỉ có cô là người thích hợp đưa bọn họ về thị trấn Thương Hải nhất.

-------------

Dịch: BảoNhi

Biên tập: BảoNhi

Team: Bảo My

Bản dịch được cập nhật độc quyền tại ngày 19/11/2018
Bình Luận (0)
Comment