Thai Rắn

Chương 47

-Chung Linh, cô mau giúp tôi nhìn xem, cô mau nhìn bụng của tôi, con rắn nhỏ còn đang ở bên trong đúng không?

Cô không dám giơ tay mò mẫm bụng của mình, càng không dám cúi đầu nhìn.

Một lúc lâu sau Chung Linh vẫn không nói gì, cô mở to mắt nhìn cô ấy, cô ấy lại cúi đầu né tránh ánh mắt cô. Cô lại thấy Trạch Thiên và Trương Doãn Hiên bên cạnh cô ấy, lập tức dùng ánh mắt mong đợi:

-Con rắn nhỏ không sao đúng không?

Cô cố gắng nở nụ cười:

-Lúc tôi hôn mê đã sinh đứa bé ra sao? Mọi người đừng im lặng như vậy chứ, cho dù đứa bé là con rắn, cũng không dọa mọi người như vậy được!

Cô nói một lúc lâu, giống như đang nói chuyện với không khí, bọn họ không trả lời cô, không khí trong phòng vô cùng áp lực, cô cảm thấy ngực càng ngày càng buồn bực, yết hầu cũng khô khốc:

-Chung Linh, tôi mệt mỏi quá, mọi người đi về trước đi! Tôi muốn ngủ, mọi người để cho cô ngủ thêm một lát, tôi mệt mỏi quá.

Nói xong cô dùng chăn che kín đầu mình, chắc là trong chăn thiếu không khí, hô hấp càng thêm dồn dập hơn, cô muốn há to miệng thở, bụng lại truyền đến đau đớn…

Cuối cùng, cuối cùng cô không nhịn được, trốn ở trong chăn khóc nức nở, nước mắt một viên một viên rơi xuống gối, mỗi lần nức nở bụng sẽ đau hơn, nhưng so với đau đớn nơi trái tim, căn bản rất nhỏ bé không đáng kể.

Đều tại cô, ngay cả đứa bé của mình cũng không bảo vệ được, đứa bé còn chưa nhìn thấy thế giới này liền… Cô giơ tay ra sờ bụng, nhỡ đâu vẫn còn đó! Nhỡ đâu cô nghĩ nhiều rồi?

Khi ngón tay đụng đến bụng dưới bằng phẳng, cuối cùng cô mới hiểu tuyệt vọng là gì… Cô cố gắng xoa xoa cái bụng mình, có phải ảo giác của cô hay không? Sao lại bằng phẳng? Mãi đến khi Chung Linh vén chăn của cô lên, nắm chặt lấy tay cô:

-Tô Tô, cô đang làm gì thế?

Sau đó cô ấy lại nói với Trương Doãn Hiên:

-Nhanh đi gọi bác sĩ đi, miệng vết thương rách ra rồi.

Đứa bé của cô thật sự mất… Từ oán hận đứa bé đến tiếp nhận đứa bé, cho đến bây giờ chờ mong đứa bé sinh ra, cô nghĩ vô số lần bộ dạng của đứa bé… Nhưng… Cô không kịp liếc nhìn đứa bé một cái.

Sau khi bác sĩ đến đây, đám Chung Linh đều tránh ra, bác sĩ không ngừng hỏi:

-Đang yên đang lành sao miệng vết thương lại rách ra?

Ông ta vén quần áo của cô, lắc đầu bất đắc dĩ:

-Khâu lại lần thứ hai người bệnh vô cùng chịu tội…

Ông ta có nói thêm gì đó, nhưng cô hoàn toàn không nghe vào, mở to đôi mắt trống rỗng nhìn trần nhà, để mặc bác sĩ nhích tới nhích lui trên người cô.

Mấy ngày kế tiếp cô đều bình tĩnh khác thường, không khóc không ầm ĩ, cô cố gắng làm mình không suy nghĩ tiếp chuyện này, nhưng mỗi khi nhìn thấy đứa bé chạy tới chạy lui trong bệnh viện, cô vẫn không nhịn được rơi nước mắt.

Mấy ngày nay cô không ăn cái gì, cũng không nói gì, dựa vào dịch dinh dưỡng sống qua ngày, cô cho rằng mình sẽ chết đi như vậy rất nhiều lần.

Nhưng con người là sinh vật kiên cường, mỗi lần lúc cho rằng mình sẽ ngã xuống, luôn luôn đứng dậy một cách kỳ tích. Sau khi tiêu cực vài ngày, cô biết mình không thể tiếp tục như vậy.

Cô cố gắng điều chỉnh thân thể cùng với tâm tình của mình, cũng không từ chối thức ăn Chung Linh đưa tới, mất đi con rắn nhỏ không thể trách bọn họ, dựa vào cái gì cô phải cáu kỉnh với bọn họ?

-Ngại quá, mấy ngày nay làm mọi người lo lắng rồi…

Mỗi ngày vào giờ này Chung Linh đều đưa canh bồi bổ đến cho cô, chỉ cần có thời gian Trạch Thiên và Trương Doãn Hiên cũng sẽ đến bệnh viện thăm cô, lúc sinh bệnh có bạn bè quan tâm chăm sóc thật tốt.

-Chỉ cần cô không sao là tốt rồi, không phải cô nói tôi là người nhà của cô sao, giữa người nhà còn cần khách sáo như vậy sao?

Chung Linh xoa tóc cô nói.

Cô dựa vào vai cô ấy, nhỏ giọng nói:

- Tôi quên không hỏi, mấy người kia thế nào, sao quán bar lại bị cháy thế?

-Cô bồi dưỡng thân thể cho tốt trước, tạm thời đừng lo chuyện này, không phải còn có chúng tôi sao?

-Nếu để tôi tiếp tục ở trong bệnh viện, tôi nhất định sẽ không nhịn được nghĩ đến đứa bé, chẳng bằng làm chút chuyện, phân tán lực chú ý có lẽ sẽ không khổ sở nữa.

Cô rất vui mừng vì mình có thể tâm bình khí hòa nói ra những lời này với Chung Linh, cô ấy cũng không từ chối cô nữa.

Hóa ra trong vài ngày ngắn ngủi đã xảy ra quá nhiều chuyện, Chung Linh nói cho cô biết, hỏa hoạn ở quán bar là có người cố ý phóng hỏa, đúng là những người nhận nhiệm vụ.

Bọn họ sợ chết, cho nên nghĩ ra biện pháp như vậy, đốt lửa ở quán bar Nhất Điều Nhai, rất nhiều người chết cháy, bọn họ nghĩ một người phải giết ba tên du côn lưu manh, mà bọn họ nhiều người như vậy, sao có thể giết từng bước từng bước được, cho nên phóng hỏa.

Nhưng hình như bọn họ quên mất một chuyện, tuy quán bar Nhất Điều Nhai có nhiều thành phần, nhưng đa số đều là người đến đây vui đùa, hoặc là tụ tập bạn bè.

Cho nên bọn họ không có mấy người hoàn thành nhiệm vụ, hoặc là chết vì thất khiếu chảy máu, hoặc là chết vì tắc nghẽn cơ tim, chuyện này ầm ĩ quá lớn, đương nhiên cảnh sát phải tham dự vào.

Nhưng bọn họ không tin là quỷ tác quái, cho nên điều động rất nhiều cảnh sát, tra địa chỉ IP khắp nơi, hi vọng có thể tìm được ai động chân động tay ở trong game online. Mà nhân viên công ty chế tạo ra game online này thành người hiềm nghi lớn nhất, dù sao có khả năng bọn họ tiếp xúc với người đứng sau nhất.

Bởi vì công ty bị cưỡng chế nghỉ ngơi điều chỉnh, cho nên trò chơi này không thể đưa vào hoạt động bình thường, cô ở bệnh viện mấy ngày trái lại bình tĩnh hơn.

-Tuy Doãn Hiên và Trạch Thiên còn đang tìm kiếm manh mối, nhưng có nhiều cảnh sát nhìn chằm chằm như vậy, chúng ta không dám hành động quang minh chính đại, cho nên thực ra tôi cũng rảnh rỗi, nếu không sao có thời gian đến thăm cô.

-Nếu trò chơi không đưa vào hoạt động, có thể chuyện này sẽ dừng lại, không phức tạp như vậy rồi.

-Cho nên chúng tôi không dám lơi lỏng, sợ lại gặp chuyện không may.

Cô ở trong bệnh viện mấy ngày, bác sĩ nói có thể xuất viện, một tuần sau quay lại bệnh viện cắt chỉ, Chung Linh muốn cô về nhà với cô ấy, nhưng cô muốn quay lại nhà trọ với Liễu Huyền Dạ, tuy cô không biết nên nói với anh thế nào…

Kết quả các cô mới vừa làm thủ tục xuất viện xong, Trương Doãn Hiên liền gọi điện thoại, quả nhiên đã xảy ra chuyện, có người quay được tin nhắn nhiệm vụ công ty trò chơi gửi tới, yêu cầu bọn họ quay một đoạn video clip người phụ nữ xa lạ bị xâm phạm.

-Không phải công ty trò chơi dừng buôn bán rồi sao?

Chung Linh cũng không hiểu rõ lắm:

- Tôi đưa cô về trước, lại đi tìm Trương Doãn Hiên hỏi tình huống cụ thể một chút.

- Tôi đi cùng với cô.

Sợ Chung Linh từ chối, cô lập tức nói:

- tôi không sao, nhiều người sẽ giúp ích được hơn! Tuy tôi không hiểu gì về trò chơi lắm, nhưng sao công ty trò chơi lại có số của bọn họ.

-Bây giờ trò chơi đều phải đăng ký danh tính thực, còn cả số điện thoại nữa, có cả những vấn đề riêng tư có thể nói. Chúng ta đến phòng làm việc trước.

Sau đó các cô đi từ bệnh viện về ‘Vô Quy’.

Mới vừa mở cửa liền nghe thấy tiếng Trương Doãn Hiên và Trạch Thiên tranh cãi gì đó.

-Nếu biết là quỷ gây ra, cậu còn đang đợi cái gì?

-Chúng ta ở ngoài sáng, cô ta ở trong tối, hơn nữa không biết cô ta ở đâu, chuyện không nắm chắc tôi sẽ không lấy tính mạng của người khác ra để mạo hiểm.

-Không phải, sao cậu không hiểu rõ ý của tôi thế? Chúng ta đều đã ở đây, cho dù con quỷ kia lợi hại thì có thể lợi hại đến đâu chứ? Chúng ta vẫn không bảo vệ được những người đó sao? Không ngăn cản được con quỷ đó sao?

Cô và Chung Linh ở cửa nghe mà không hiểu gì, không thèm quan tâm bọn họ còn đang tiếp tục tranh cãi, đẩy cửa ra đi vào trong.

Nhìn thấy các cô, hai người bọn họ sửng sốt một chút, đột nhiên không nói, sau đó đột nhiên nói với cô:

-Hôm nay có chút việc, không thể đến bệnh viện đón cô.

-Không sao.

-Hai người vừa nói gì thế? Nữ quỷ gì, mạo hiểm là sao đây?

Trạch Thiên và Trương Doãn Hiên không có lừa gạt các cô, giải thích:

-Chúng tôi phát hiện trong mắt người chết là hình ảnh một người, phán đoán sơ bộ là nữ quỷ, nhưng không có manh mối khác.

- Tôi đề nghị Doãn Hiên dẫn nữ quỷ này tới, đợi lúc cô ta lại giết người, chúng ta bắt lấy cô ta là được rồi, nhưng Doãn Hiên sợ bị bại lộ, làm hại tính mạng của những người đó, sống chết không chịu đồng ý.

Hóa ra vừa rồi bọn họ cãi nhau là vì vậy:

-Cô cảm thấy Trạch Thiên nói rất có lý, nếu chuyện này do quỷ làm, chúng ta chắc chắn phải chuẩn bị trước.

-Thời hạn lần này là khi nào?

-Trước mười hai giờ tối mai.

-Chúng ta có thể chuẩn bị từ bây giờ, tập trung những người nhận được nhiệm vụ đến trước, có thể tập trung bao nhiêu thì tập trung bấy nhiêu.

Sau khi đám Chung Linh hành động, cô chủ động yêu cầu về nhà, trước kia mang thai hành động còn tự nhiên, nhưng bây giờ vết sẹo dài trên bụng còn chưa có lành hẳn, còn chưa phá vỡ được phòng tuyến, lúc đi đường cần sức rất lớn, càng không cần nói chạy tới chạy lui theo bọn họ.

Sau ki quay về nhà trọ, nữ quỷ cô gặp được từ rất nhiều ngày trước vẫn ngồi xổm ở góc tường, nhìn thấy cô xuất hiện hưng phấn hoa tay múa chân nói, không đợi cô ta đến gần, cô chủ động đi tới.

Cô ôm miệng vết thương cẩn thận ngồi xổm bên cạnh cô ta:

-Sao cô không đi đầu thai?

-Cô ta nhìn cô một lát, viết chữ lên trên đất:

-Cô còn có một số việc chưa làm xong, đợi làm xong sẽ rời đi.

-Cô không thể rời khỏi nhà trọ này sao?

Cô ta gật đầu, lại viết rằng:

-Ừm, nơi này là nhà của tôi.

Hóa ra cô ta cũng ở đây, sao trước kia cô chưa từng gặp cô ta? Không đợi cô hỏi tiếp, cô ta viết mấy chữ lên trên đất:

-Cô không vui sao? Sao không thấy bé cưng của cô đâu nữa? Tôi có thể giúp cô không?

Cho đến bây giờ đều là quỷ muốn cô giúp bọn họ, đây là lần đầu tiên quỷ nói muốn giúp cô, mắt cô hơi chua xót, không biết có phải gần đây mình yếu ớt hay không, động một tí là cảm động.

-Cảm ơn cô, lúc trước cô không để ý đến cô, cô cũng không trách tôi.

Nữ quỷ vội vàng viết:

-Không có trách hay không, mới đầu lúc tôi không biết mình đã chết, thật sự rất tức giận với những người không để ý đến tôi, tôi nói gì bọn họ đều không để ý, sau đó tôi mới biết được, hóa ra bọn họ không nhìn thấy cô…

Thiếu chút nữa cô không nhịn được muốn hỏi cô ta chết như thế nào, nhưng nghĩ tới lời Chung Linh nói với cô lúc trước, không được tùy tiện hỏi chuyện trước đó của quỷ.

-Sao cô có thể thấy được tôi? Nghe nói có thể thấy được quỷ cũng không phải là một chuyện tốt…!

Cô cười, cũng không trả lời vấn đề này của cô ta. Người trong nhà trọ đi tới đi lui thấy cô ngồi xổm ở góc tường lẩm bẩm, đều nhìn với vẻ tò mò.

-Tôi phải quay về rồi, tạm biệt.

Lần này cô ta không đi theo cô, cô đi đến cửa mới lấy ra chìa khóa chuẩn bị mở cửa, đã bị người ta đánh ngất từ phía sau, trong khoảnh khắc sắp nhắm mắt, hình như cô thấy nữ quỷ kia xông đến, liều mạng muốn ngăn cản người mang cô đi, nhưng bọn họ không nghe được lời cô ta nói, cô ta cũng không đụng vào được bọn họ…

--------------

Dịch: Hà My

Biên tập: BảoNhi

Team: Bảo My

Bản dịch được cập nhật độc quyền tại ngày 23/11/2018
Bình Luận (0)
Comment