Gần như trong tích tắc, Hà Tương Tư vốn bị Bạch Nhạc ôm vào trong ngực chợt mở miệng, hung hăng cắn về phía cổ Bạch Nhạc.
Không có bất kỳ phản ứng dư thừa nào, cứ như vậy trực tiếp cắn qua, hành động này nhìn rất thô, nhưng không thể nghi ngờ, nó so với bất cứ chiêu thức gì cũng khủng bố hơn, trong chớp nhoáng này, thứ Bạch Nhạc cảm thụ được, chỉ có linh hồn sợ hãi, bàn tay nhẹ nhàng vỗ, trực tiếp ném Hà Tương Tư trở lại trên giường.
Nhưng tất cả những thứ này còn lâu mới kết thúc.
- Oa! Oa!
Ngoài cửa sổ lại có một loạt tiếng quạ đen truyền đến, cùng lúc đó, trên người Hà Tương Tư cũng lộ ra một đạo hắc mang chói mắt, sắc mặt dữ tợn, phát ra tiếng kêu giống quạ đen, thả người nhảy lên, lần nữa nhào về phía Bạch Nhạc.
Hà Tương Tư vốn rất đẹp, nhưng hôm nay bị hắc mang bao phủ xuống, làm gì còn nửa phần mỹ cảm, quả thực giống như là một con quạ đen hình người, xấu xí mà khủng bố!
Nếu như không phải tận mắt thấy Hà Tương Tư biến thành dạng này, Bạch Nhạc thậm chí không thể tin, người trước mặt chính là Hà Tương Tư.
Thật tâm mà nói, cho dù hiện tại, thực lực Hà Tương Tư cũng không tính là quá mạnh, thực ra lấy thực lực của Bạch Nhạc, rất dễ đối phó với loại áp lực và khủng bố trong lòng kia, nhưng vấn đề ở chỗ, làm sao Bạch Nhạc có thể ra tay độc ác với Hà Tương Tư.
- Ầm!
Đột nhiên cửa phòng bị mở ra, Bạch Nhạc có chút chật vật xuất hiện ở lan can bên ngoài cửa, hắn vô ý thức quay đầu, lại phát hiện, bây giờ toàn bộ nhà trọ giống như đã biến thành một mảnh luyện ngục!
Bây giờ phản ứng của mỗi người, đều gần giống như Hà Tương Tư, không ngừng xúm lại về phía Bạch Nhạc.
- Vù vù!
Trong nháy mắt, trường kiếm bay ra, bảy chuôi trường kiếm xếp thành một hàng trên không trung, lộ ra một luồng hàn mang!
Kiếm phong lấp lóe, hiện ra sát khí lạnh như băng!
Bảy chuôi trường kiếm này, là Dương Bằng đặc biệt tìm đến cho Bạch Nhạc, mặc dù không tính là bảo kiếm đặc biệt gì, nhưng phẩm chất cũng xem như là cực kỳ tốt, quan trọng nhất là, dáng vẻ, dài ngắn, phân lượng đều giống nhau như đúc, như là một bộ kiếm.
Bạch Nhạc chỉ cần một ý niệm, đã có thể bố trí xuống Bắc Đẩu Kiếm Trận, đến lúc đó những đệ tử Thất Tinh Tông đã bị mê hoặc mất đi ý thức này, cho dù có nhiều hơn nữa, cũng rất khó thương tổn được Bạch Nhạc, nhưng một khi Bắc Đẩu Kiếm Trận được triển khai, Bạch Nhạc cũng khó lưu thủ được, chắc chắn những đệ tử vây công hắn, sẽ có tử thương cực lớn.
Mặc dù Bạch Nhạc không có tình cảm gì quá sâu với phần lớn các đệ tử, nhưng dù sao lúc này hắn cũng đại biểu Thất Tinh Tông đi ra, nếu như xuất thủ sẽ khiến những đệ tử Thất Tinh Tông này tử thương, cuối cùng để cho Bạch Nhạc khó có thể tiếp thu.
Nhưng cục diện đã đến một bước này, thì Bạch Nhạc cũng có chút đâm lao phải theo lao, hiển nhiên những đệ tử Thất Tinh Tông này, đều đã bị khống chế tâm thần, nếu mình không hạ sát thủ, rất có thể sẽ bị đối phương gây thương tích, thậm chí là bị giết chết.
Không giết người sẽ bị người giết, không có loại lựa chọn thứ ba.
Trong nháy mắt, cảm xúc của Bạch Nhạc rơi vào trong mâu thuẫn, không cách nào tự kiềm chế.
…
Oanh!
Một đạo kiếm quang khủng bố chợt xé rách bầu trời đêm, giống như một đạo tinh hà vắt ngang bầu trời, bầy quạ đen đầy trời kia, cũng ở dưới một kiếm này tán loạn.
- Kiệt kiệt!
Trong trời đêm truyền đến một tiếng cười khó nghe, một đạo thân ảnh đạp bầy quạ đen chậm rãi hiện lên không trung!
- Tinh Hà lão nhi, ta đưa ngươi phần lễ vật này, ngươi có hài lòng không?
- Thận Lâu Vương, vài chục năm không thấy, lá gan ngươi lớn lên không ít!
Trong mắt Tinh Hà lão tổ lộ ra một đạo sát khí khủng bố, lạnh lùng mở miệng nói:
- Ở trước mặt ta, còn dám phân thần, chẳng lẽ ngươi cho rằng lão phu không trảm được ngươi sao?
- Được rồi, Tinh Hà lão nhi, ngươi có bao nhiêu cân lượng ta còn không rõ ràng sao? Hà tất nói chuyện hùng hổ như vậy!
Thận Lâu Vương không thèm quan tâm sự uy hiếp của Tinh Hà lão tổ, điềm nhiên nói:
- Ngươi yên tâm, ta cũng không có ý định gây khó dễ cho ngươi, đợi những đệ tử này của ngươi chết gần hết, tự nhiên ta sẽ dừng tay!
Đến loại cảnh giới như Tinh Hà lão tổ, bình thường rất khó xuất hiện nguy hiểm quá lớn, trừ phi rơi vào bên trong sát cục vô pháp chạy trốn, hoặc là gặp phải cao thủ hàng đầu thế gian, bằng không đánh không lại, muốn đi cũng vẫn rất dễ dàng.
Cho tới bây giờ Thận Lâu Vương cũng không nghĩ tới có thể làm gì Tinh Hà lão tổ, nhưng đối với hắn mà nói, chỉ cần giết chết, làm bị thương những đệ tử Thất Tinh Tông này cũng đủ rồi.
Những đệ tử này đều đi tham gia đại hội Đạo Môn, nhưng trước khi mọi người tới Đạo Lăng Sơn, tử thương hơn nửa, thì làm sao cái đại hội Đạo Môn này, còn mở được?
Tự nhiên một cái Thất Tinh Tông, ảnh hưởng không lớn, nhưng nếu từng cái tông môn trong thiên hạ, đều như vậy thì sao?
Vậy cái đại hội Đạo Môn này còn chưa mở, đã trở thành một truyện cười?
Đương nhiên, Thận Lâu Vương không nghĩ được xa như vậy, việc hắn phụ trách chỉ là một vấn đề này mà thôi, ví dụ như, đám đệ tử Thất Tinh Tông trước mắt này.