Mộng Thiên Thu hắn vốn là người Thất Tinh Tông, cho dù vì thế mà chết, cũng không có gì hối tiếc, nhưng Bạch Nhạc lại chỉ vì một cái ước định, một cái khách khanh.
Nói cho cùng, cũng là Thất Tinh Tông mắc nợ Bạch Nhạc, chứ không phải là Bạch Nhạc mắc nợ Thất Tinh Tông.
Vừa nghĩ đến đây, trong lòng Mộng Thiên Thu liền đưa ra lựa chọn.
Đúng như Bạch Nhạc nói, bất kể Bạch Nhạc có thân phận gì, thì trong mắt hắn, Bạch Nhạc vẫn chỉ là thiếu niên mới quen hắn.
Bạch Nhạc chưa từng mắc nợ gì hắn, làm sao hắn có thể vì một cái thân phận mà khoanh tay đứng nhìn?
Oanh!
Trong nháy mắt, Tinh Cung đồng thời hiện lên trên đỉnh đầu Mộng Thiên Thu, linh lực tràn ngập mà ra, khí chất toàn thân cũng lập tức thăng hoa theo.
- Tiểu tử, chúng ta vốn liên thủ đối địch, bây giờ đâu thể để ngươi mạo hiểm một mình...
Khóe miệng Mộng Thiên Thu lộ ra một nụ cười rực rỡ, trong ánh mắt nhìn về phía Bạch Nhạc, nhiều thêm mấy phần ôn hòa.
- Mộng Thiên Thu, ngươi muốn làm cái gì?
Mặc dù bị Tiểu Bạch Giao quấn lấy, nhưng Thận Lâu Vương vẫn nhận ra dị thường của Mộng Thiên Thu.
Mặc dù không biết vì sao, nhưng một khắc này, thâm tâm hắn lại bốc lên một vệt kiêng kỵ.
Gần như là bản năng, thân hình Thận Lâu Vương lóe lên một cái, nhất thời giết tới Mộng Thiên Thu.
Chỉ là trước đó hắn một mực không để ý tới Mộng Thiên Thu, bây giờ bị Tiểu Bạch Giao dây dưa, mới đột nhiên nghĩ tới xuất thủ, thì làm sao còn kịp.
Trong mắt Mộng Thiên Thu lộ ra vẻ hững hờ, chậm rãi nói:
- Mặc dù tu vi lão phu không cách nào so sánh cùng Thận Lâu Vương, nhưng trên huyễn thuật chi đạo, lại tự hỏi không kém người ngoài! Ta có một thần thông tự học, tới nay chưa xuất thế... Hôm nay, mời Thận Lâu Vương đánh giá một chút!
Gần như trong nháy mắt thoại âm rơi xuống, Mộng Thiên Thu điểm ra một chỉ, cuối cùng chậm rãi phun ra bốn chữ!
- Đại mộng... Thiên thu!
Nam kha nhất mộng.
Ngẩn ngơ trong giấc mộng, giống như là một đời, bản thân cái này là một loại thủ đoạn huyễn thuật cực kỳ cao minh.
Mộng Thiên Thu bị cái điển cố này ảnh hưởng, lúc này trong đầu mới xuất hiện ý niệm sáng tạo ra môn thần thông Đại Mộng Thiên Thu này, chỉ là độ khó trong đó, quả thực quá khó để diễn tả bằng lời.
Đối với người thường mà nói, cái này cũng không có gì khó hiểu, nhưng đối với tu hành giả mà nói, muốn đạt thành điểm này, khả năng quá khó khăn.
Điểm khó nhất trong đó chính là thời gian pháp tắc!
Đại Mộng Thiên Thu, giống như nhất mộng liền đi qua nghìn năm.
Cho dù nghìn năm này chỉ là nghìn năm trong mộng, không phải thời gian thực tế, nhưng muốn người ta rơi vào ảo cảnh chân thật như vậy, thì cũng phải có lĩnh hội về thời gian pháp tắc mới được.
Ban đầu Mộng Thiên Thu đã được coi như là tông sư huyễn thuật chi đạo, nhưng vẫn không làm được, thẳng đến khi lấy được Thận Thạch, mượn lực lượng Thận Thạch lúc này mới hiểu thấu thần bí bên trong.
Một chỉ này giống như nghìn năm thời gian!
Trong chớp mắt, Thận Lâu Vương liền cảm thấy tất cả sự vật xung quanh giống như chậm lại, trong lúc trời đất quay cuồng, dường như xung quanh đã sớm vật đổi sao dời!
Thân ảnh Mộng Thiên Thu ở trước mặt, cũng đã triệt để mơ hồ, thay vào đó chỉ còn một loại vô tận tang thương.
Nhật nguyệt luân chuyển, thời gian không ngừng trôi qua, Thận Lâu Vương muốn rời khỏi, nhưng bất kể nỗ lực như thế nào cũng không thể rời đi vùng này, càng không cách nào tìm được thân ảnh Mộng Thiên Thu và Bạch Nhạc!
Loại cảm giác bị vây ở trong thời gian kia, khiến cho Thận Lâu Vương có một loại cảm giác tuyệt vọng.
Bản thân hắn xuất hiện huyễn thuật, nên càng rõ ràng sự đáng sợ trong này hơn bất luận kẻ nào.
Thử nghĩ một chút, ngươi biết rõ tất cả đều là giả, nhưng cũng không có cách nào tránh thoát ảo cảnh, chỉ có thể bị vây ở bên trong, ngày qua ngày, năm lại một năm lẳng lặng nhìn thời gian trôi qua, nhìn chính mình già yếu... Loại cảm giác tuyệt vọng kia, đủ để cho tất cả mọi người điên cuồng!
- Mộng Thiên Thu, ngươi không vây khốn được ta đâu! Cuối cùng ngươi cũng chỉ là Tinh Cung mà thôi... Ngay cả một cái thế giới giả tạo cũng không tạo ra được, vây ta một trong khu vực nhỏ này, thần thông như thế còn kém xa!
Trong mắt Thận Lâu Vương lộ ra một màn điên cuồng, mạnh mẽ thôi động lực lượng oanh kích không gian xung quanh!
Hắn không thoát ra được ảo cảnh này, nhưng bản thân là cao thủ huyễn thuật chi đạo, nên tự nhiên hắn biết kẽ hở của cái này ở đâu.
... ... ...
- Phốc!
Mộng Thiên Thu phun ra một ngụm máu, mặt trắng như tờ giấy, cả người giống như đang run rẩy kịch liệt, Tinh Cung trên đỉnh đầu không ngừng rung động, giống như lúc nào cũng có thể hoàn toàn vỡ nát!
Đối với Thận Lâu Vương mà nói, giống như nhất mộng nghìn năm, nhưng đối với hắn mà nói, muốn duy trì loại ảo cảnh này, lực lượng cần đến thực sự quá kinh khủng, đặc biệt là khi muốn vây khốn cường giả như Thận Lâu Vương!
Nếu như không phải trong tay cầm Thận Thạch, có thể Tinh Cung sẽ vỡ nát trong nháy mắt, căn bản không vây khốn được Thận Lâu Vương mà chính mình sẽ vẫn lạc trước một bước.
Nhưng nhờ lực lượng của Thận Thạch, ít nhất hắn có thể chống đỡ được một chút!