Thậm chí, coi như cuối cùng, cũng do tham dục quấy phá, mới khiến Thận Lâu Vương hạ sát thủ!
Hơn nữa, cái kia vẫn là bởi vì nắm chắc phần thắng, dường như không có phát hiện bất kỳ nguy hiểm nào, nếu không phải thần thông Đại Mộng Thiên Thu quá mạnh mẽ, nếu không phải Mộng Thiên Thu lấy tính mệnh hỗ trợ, sợ là mình cũng đã sớm chết trên tay Thận Lâu Vương.
Kết hợp với những tin tức bóng gió từ trong miệng đám người Bùi Tuyết Tê, Mạc Hàn nhận được trước đó.
Làm việc như thế, một câu cẩn thận đã là nói tránh rồi, còn nói toạc ra là nhát gan sợ chết mới đúng.
Nghĩ vậy, trong lòng Bạch Nhạc cũng không khỏi cười khổ một hồi, vị Thận Lâu Vương này dầu gì cũng là lão tổ Tinh Hải Cảnh, không ngờ lại khác người như vậy, quả thực khiến cho người ta có chút không chuẩn bị kịp.
Cũng may, thực lực của mình và Thận Lâu Vương cách nhau quá xa, cho nên không ai có thể nghĩ đến, mình có thể giết chết Thận Lâu Vương, thậm chí giả mạo Thận Lâu Vương.
- Đến tột cùng ngươi muốn cái gì?
Bạch Nhạc nhìn chằm chằm vào Hà Tương Tư, lạnh lùng hỏi.
Hà Tương Tư hít sâu một hơi, chậm rãi nói:
- Ta tới, chỉ muốn hỏi Thận Lâu Vương một câu... Đến cùng Bạch Nhạc còn sống hay không?
Tất cả những gì trước đó cũng chỉ là Hà Tương Tư suy đoán mà thôi.
Sở dĩ nàng mạo hiểm đến đây, chính là vì một câu nói này.
Nàng không tin Bạch Nhạc dễ dàng chết như vậy!
Những lời đồn nàng không nguyện ý tin tưởng trước kia, bây giờ lại trở thành cọng rơm cứu mạng cuối cùng!
Nàng thà rằng Bạch Nhạc có quan hệ cùng Yến Bắc Thần, thậm chí chính là Yến Bắc Thần, cũng không muốn chấp nhận kết quả Bạch Nhạc đã chết.
Tự nhiên nàng biết, tùy tiện tới hỏi Thận Lâu Vương vấn đề này nguy hiểm cỡ nào, nhưng phần bất an trong lòng kia, lại để cho nàng liều lĩnh mạo hiểm mà đến, cầu một cái chân tướng cùng hy vọng!
Giờ khắc này, Bạch Nhạc nhìn Hà Tương Tư, trong lòng cũng không khỏi có chút cảm động.
Bạch Nhạc khẽ nhắm mắt lại, nhàn nhạt mở miệng nói:
- Ngươi muốn biết... Vậy hãy theo bản vương!
Giam lỏng Hà Tương Tư bên người, để Bùi Tuyết Tê đến xem, có đôi khi, ngay cả Bạch Nhạc cũng không biết đến tột cùng mình nghĩ cái gì.
Cõ lẽ đây cũng không phải là phương thức xử lý tốt nhất, nhưng trừ cái đó ra, Bạch Nhạc cũng không tìm được phương thức xử lý khác.
Bóng đêm chậm rãi phủ xuống, Bạch Nhạc cũng lặng yên rời khỏi Giang Lăng Thành.
Không ai nguyện ý làm Đạo Lăng Thiên Tông tức giận, cho nên, Bắc Đẩu lão tổ ước chiến, cũng hẹn ở ngoài thành Trường Giang Chi Thượng.
Trăng sáng treo cao, nguyệt mãn đại giang!
Trên sông có không ít thuyền cập bến, mặc dù là ban đêm, nhưng trên sông không vắng lặng.
Bùi Tuyết Tê và Hà Tương Tư một trái một phải đi sau Bạch Nhạc, chậm rãi tiến tới bờ sông, từ xa đã có người nhận ra Thận Lâu Vương.
Mặc dù không có ý truyền bá, nhưng chuyện trên đời này, vốn không gạt được người.
Có rất nhiều người đã chờ tại bờ sông từ sáng sớm.
Tay áo phất một cái, nhất thời có một đàn quạ đen phát ra một hồi thanh âm thê lương, phóng lên cao.
Cùng lúc đó, Bạch Nhạc bước ra một bước, trực tiếp bước vào trong sông.
- Bắc Đẩu lão tổ, ngươi và ta không thù không oán, chuyện hôm nay... Dù sao cũng nên cho bản vương một câu trả lời hợp lý?
Thanh âm Bạch Nhạc từ xa chợt truyền đến, lộ ra vài phần âm lãnh thuộc về Thận Lâu Vương, nhưng cũng lộ ra một chút tự tin khác.
- Câu trả lời? Thận Lâu Vương, từ khi nào mà ngươi cũng dám hỏi lão phu câu trả lời?
Một thanh âm đạm mạc chợt truyền ra từ trong lâu thuyền, lộ ra một loại kiêu căng khó diễn tả được.
Tại Duyện Châu, Bắc Đẩu lão tổ chính là cường giả đứng đầu đủ để chống lại Nguyệt Lâm Tiên, cho dù phóng mắt khắp thiên hạ, cũng tuyệt đối là cao thủ.
Dưới sự so sánh, một Thận Lâu Vương, thật sự không được Bắc Đẩu lão tổ để vào mắt.
- Bắc Đẩu lão tổ, ngươi có nghe nói... Mỗi thời mỗi khác không?
Bạch Nhạc hơi nhíu mày, trong mắt lộ ra một đạo tự tin, thong thả mở miệng nói.
- Có bài gì, không ngại bày ra đi, để cho lão phu nhìn một chút, ngươi có tư cách gì... là địch với lão phu!
Dường như đã sớm nghi ngờ Thận Lâu Vương có chuẩn bị, nên Bắc Đẩu lão tổ cũng không ngạc nhiên chút nào mở miệng nói.
- Ngao!
Gần như cùng lúc đó, xa xa chợt vang lên một tiếng long ngâm, trong chớp mắt, một đạo thân ảnh bạch sắc chợt xé rách bầu trời đêm, đón ánh trăng, bay lên trên sông.
Toàn thân nó như tuyết, lân phiến dựng thẳng, dài đến hơn mười mét, bay lên trời cao, trong trường giang, tụa như quân vương.
Giao Long!
Trong nháy mắt, rất nhiều người ở đây đều trở nên thất thanh, gắt gao nhìn chằm chằm vào con Bạch Giao trên sông.
Mặc dù chỉ là Giao Long, không phải chân long, nhưng một con giao long xuất hiện ở nơi này, đủ để nội tâm vô số người run sợ.
Nhưng mà, đối với những người quen thuộc tình huống mà nói, chỗ đáng sợ, đâu chỉ là một con giao long này!
- Hay cho một con Bạch Giao! Thận Lâu Vương, hóa ra ngươi thực sự đi theo Yến Bắc Thần.
Con mắt Bắc Đẩu lão tổ hơi nheo lại, lạnh giọng quát lên.
Yến Bắc Thần!
Cái tên này vừa ra, toàn trường càng trở nên xôn xao.