Bạch Nhạc mỉm cười, đột nhiên nói:
- Ánh mắt Ma Quân thật tốt! Đúng là cái thần thông này không phải do ta sáng tạo, mà là Mộng Thiên Thu sáng tạo... Mộng Thiên Thu vì bảo vệ tiểu tử Bạch Nhạc kia, đã dùng cái này trao đổi, tự nhiên ta không có đạo lý không đáp ứng.
Vù vù!
Lời này vừa nói ra, đoàn người lại xôn xao lần nữa.
Mộng Thiên Thu!
Cái tên này lại theo câu nói kia danh chấn thiên hạ.
Nghe thế, Tinh Hà lão tổ không khỏi nheo mắt lại.
Hắn rất hiểu Mộng Thiên Thu, tự nhiên cũng biết Mộng Thiên Thu yêu thích Bạch Nhạc, nếu nói Mộng Thiên Thu vì cứu Bạch Nhạc, lấy thần thông giao dịch, cũng có tám phần tin cậy.
Chỉ là... Nghe ý tứ trong lời nói này của Thận Lâu Vương, chẳng lẽ Mộng Thiên Thu và Bạch Nhạc, thật sự chưa chết?
- Ồ? Nói như vậy, Mộng Thiên Thu và Bạch Nhạc còn chưa chết?
Đại La Ma Quân chậm rãi hỏi vấn đề trong lòng Tinh Hà lão tổ.
- Ma Quân nói giỡn, thần thông như thế, nếu như ta đã đạt được... Nơi nào còn có thể tha cho Mộng Thiên Thu!
Bạch Nhạc nhàn nhạt đáp một câu, ung dung mở miệng nói:
- Còn về Bạch Nhạc, ta ngược lại thả đi, chỉ có điều hắn sống hay chết, còn phải xem mệnh.
Chỉ một câu đơn giản này, lại để lộ ra quá nhiều tin tức.
Mộng Thiên Thu chết, mặc dù Bạch Nhạc không chết, nhưng cũng không có nhẹ nhàng chạy thoát như vậy, chắc chắn còn bị vây hãm trong nguy hiểm, không phải mười phần chết chắc, thì ít nhất cũng cửu tử nhất sinh.
Nhưng vô luận như thế nào, lúc đầu Thận Lâu Vương bên trong Tinh Hải Cảnh còn có vẻ hơi yếu, bây giờ đã trở thành một cỗ thế lực cực kỳ mạnh mẽ.
Bất kể là thần thông Đại Mộng Thiên Thu lấy được từ trong tay Mộng Thiên Thu, hay là liên hệ với Thông Thiên Ma Quân hoặc là truyền nhân Ma Quân, đều khiến Thận Lâu Vương bộc lộ hết khả năng, trở thành nhân vật mà bây giờ ai cũng không thể bỏ qua.
Đại La Ma Quân liếc mắt nhìn Bạch Nhạc thật sâu, cười ha ha một tiếng, lập tức mở miệng nói:
- Vậy thì chúc mừng Thận Lâu Vương!
- Đa tạ Ma Quân!
Bạch Nhạc hơi ôm quyền, nhàn nhạt đáp.
- Đã như vậy, Thận Lâu Vương có hứng thú liên thủ cùng bản quân, chiến một trận với đám người chính đạo này trên Trường Giang chi thượng không?
Đại La Ma Quân hơi nhíu mày, trong mắt lộ ra vẻ lạnh lùng, chậm rãi hỏi.
Trong chớp nhoáng này, cho dù là Bạch Nhạc cũng không khỏi run lên, có chút không nắm chắc ý tứ thực sự của Đại La Ma Quân.
Chỉ là, dưới tình huống trước mắt này, căn bản không có khả năng cho hắn thêm thời gian suy tư, hắn chỉ có thể đánh cược!
- Mong còn không được, đã như vậy... giao Thất Tinh Tông cho ta được không?
Một tay Bạch Nhạc hơi nắm, trong mắt lộ ra sát khí lạnh như băng:
- Tuyết Tê, chuẩn bị...
Bạch Nhạc vừa mở miệng, đám người trong ma đạo đi theo Bạch Nhạc không khỏi đồng thời đứng ra, đao kiếm ra khỏi vỏ, nhắm thẳng vào đệ tử Thất Tinh Tông.
Rốt cục giờ khắc này, Hà Tương Tư cũng biến sắc!
Lần này nàng đến, vốn dĩ chỉ muốn thám thính an nguy của Bạch Nhạc một chút, nhưng ai có thể nghĩ tới, sau khi đạt được kết quả khả năng Bạch Nhạc không chết, thì chỉ trong chớp mắt, cục diện đã rơi vào hoàn cảnh này.
Dù sao nàng cũng là người Thất Tinh Tông, bây giờ lại phải trơ mắt nhìn Thận Lâu Vương ra tay với Thất Tinh Tông.
- Không được, dừng tay! Thận Lâu Vương, ngươi và Thất Tinh Tông ta không cừu không oán, bây giờ đánh tiếp, đối với ai cũng không có lợi.
Hà Tương Tư tránh thoát khỏi tay Bùi Tuyết Tê, gấp giọng hô lớn.
Đại La Ma Quân liếc mắt, cảm thấy có hứng thú mở miệng nói:
- Có ý tứ... Đây là, người Thất Tinh Tông sao?
- Tự đưa tới cửa, dĩ nhiên là bản vương sẽ vui lòng nhận rồi.
Bạch Nhạc nhàn nhạt đáp một câu, lập tức mở miệng nói:
- Tuyết Tê, bắt nàng lại cho ta, đừng để cho nàng không duyên cớ chết đi...
- Vâng!
Nói xong, liền có người vây Hà Tương Tư lại lần nữa.
- Thận Lâu Vương, lão phu không đội trời chung với ngươi!
Trong mắt Tinh Hà lão tổ lộ ra một đạo sát khí, lạnh lùng mở miệng nói.
Có thể nói Thất Tinh Tông rơi vào cục diện hiện tại, đã chân chính ở trong hiểm cảnh, hơi không cẩn thận chính là vạn kiếp bất phục!
Kết quả hôm nay, tuyệt đối là kết quả hắn không ngờ tới, bằng không cũng sẽ không dễ dàng rời khỏi Giang Lăng Thành.
- Ha ha, Thận Lâu Vương không cần nghiêm túc như vậy, bản quân chỉ đùa là mà thôi.
Đại La Ma Quân liếc mắt nhìn Bạch Nhạc thật sâu, lập tức cười to nói:
- Mặc dù ta cũng giống như ngươi, hận không thể giết sạch đám người trong chính đạo này, nhưng hôm nay... Còn không phải lúc!
Đến đây, Bạch Nhạc mới kịp nhận ra.
Trận chiến hôm nay đã kéo dài quá lâu.
Thời gian từ lúc hắn và Vệ Phạn Dạ chiến một trận, đến khi Đại La Ma Quân tự mình lộ diện quá dài, vừa đủ để cho Đạo Lăng Thiên Tông làm ra phản ứng.
Dù sao nơi đây cũng là phụ cận Giang Lăng Thành!
Nếu như Đạo Lăng Thiên Tông tùy ý buông lỏng, những người trong chính đạo tới tham gia đại hội Đạo Môn chết ở chỗ này, vậy Đạo Lăng Thiên Tông cũng không xứng được xưng là đệ nhất Thiên Tông.
Dường như để chứng minh suy đoán của Bạch Nhạc, đột nhiên phía chân trời, có hai bóng người xẹt qua, bay thẳng đến mặt sông.
Kiếm khí hạo nhiên, tự nhiên mà thành!