Trong mắt Bạch Nhạc bắn ra một đạo tinh mang, lập tức rơi vào trong ngõ nhỏ, đột nhiên khí tức Ma Đạo trên người hoàn toàn biến mất.
- Thiên Cơ!
Bạch Nhạc chậm rãi phun ra hai chữ này, trong chớp mắt, liền hóa thành dáng dấp một tên đệ tử Thất Tinh Tông bình thường, đồng thời Bạch Giao cũng thu nhỏ lại thành cỡ bàn tay, bị Bạch Nhạc bỏ vào trong tay áo.
Trận pháp có lợi hại hơn nữa, cuối cùng cũng không phải là không gì không làm được, chỉ cần thu liễm khí tức, Bạch Nhạc liền có nắm chắc thoát khỏi đại trận nhận biết.
Hơn nữa, một khi biến ảo khí tức, Bạch Nhạc tự tin, cho dù là Đại La Ma Quân cũng tuyệt đối không có khả năng bắt được khí tức của mình.
Đây cũng là nguyên nhân lớn nhất trước đây Bạch Nhạc dám bước vào Giang Lăng Thành.
Trong chốc lát, hơn mười đạo thân ảnh bay lên không, đồng thời xuất thủ về phía màn ánh sáng màu vàng trên Giang Lăng Thành.
Hơn mười vị cự kình Ma Đạo liên thủ kinh khủng bực nào, cho dù là Đạo Lăng Thiên Tông tỉ mỉ chuẩn bị trận pháp bảo vệ, cũng không có khả năng ngăn trở nhiều cường giả liên thủ công kích như vậy, trong nháy mắt, màn ánh sáng màu vàng kia liền rung chuyển theo.
Mượn thời gian này, Bạch Nhạc cũng đã đến bên trên thành tường.
Bạch Nhạc ngẩng đầu, liếc mắt nhìn thiên không, đột nhiên khóe miệng hiện lên một nụ cười lạnh lùng.
Bây giờ lực chú ý của tất cả mọi người đều bị hấp dẫn, chính mình có thể tìm cơ hội rời đi trước một bước.
Đối với người khác mà nói, cái đại trận thủ hộ này, trừ mạnh mẽ liều ra, gần như không có biện pháp thoát thân, nhưng đối Bạch Nhạc mà nói, lại hoàn toàn không phải chuyện này.
- Thôn Thiên!
Trong tích tắc, ma khí trên người Bạch Nhạc đột nhiên bộc phát ra lần nữa, hóa thành một cỗ lực hút kinh khủng, bay thẳng đến tầng kim quang kia!
Hay cho một cái Thôn Thiên Quyết!
Cho tới bây giờ, Bạch Nhạc chưa từng phát hiện có bất kỳ lực lượng nào, mà Thôn Thiên Quyết không thể cắn nuốt, tự nhiên đại trận này cũng không ngoại lệ.
Trong nháy mắt, màn kim quang kia liền bị Bạch Nhạc phá vỡ ra một vết rách, thân hình Bạch Nhạc thoắt một cái, liền thả người bay lên.
Gần như cùng lúc Bạch Nhạc rời đi, màn ánh sáng màu vàng mất đi Thôn Thiên Quyết ảnh hưởng, cũng đồng thời khôi phục.
Bạch Nhạc hít sâu một hơi, Bạch Giao lập tức bị hắn phóng xuất từ trong tay áo ra.
- Tiểu Bạch, chúng ta đi!
Ngao!
Bạch Giao hưng phấn rống lên một tiếng, thân hình thoắt một cái, hiển hiện ra nguyên hình, mang theo Bạch Nhạc chạy về phía bờ sông nhanh như chớp.
Hơn mười vị cự phách Ma Đạo đồng thời xuất thủ, cho dù Đạo Lăng Thiên Tông có chuẩn bị, thì dưới tình huống vội vàng như thế, sợ là cũng không ngăn được đối phương bao lâu, Bạch Nhạc rất rõ ràng, thời gian còn lại cho mình đã không nhiều.
Thân phận Thận Lâu Vương bại lộ, liền có nghĩa là thân phận này đã không thể dùng lại, nhất định phải nhanh chóng thoát thân.
Thực ra thu liễm ma khí ở lại trong Giang Lăng Thành, mới là lựa chọn an toàn nhất.
Chỉ là nghĩ đến Bùi Tuyết Tê và Mạc Hàn, trong lòng Bạch Nhạc lại có chút không đành lòng.
La Tiêu vốn có ý đồ xấu với Bùi Tuyết Tê, một khi Đại La Ma Quân thoát khỏi Giang Lăng Thành, tất nhiên sẽ ra tay với những thuộc hạ này của Thận Lâu Vương đầu tiên, người khác chỉ cần đi theo Đại La Ma Quân sẽ có một chút hi vọng sống, nhưng hai người Bùi Tuyết Tê và Mạc Hàn này, căn bản không có khả năng tiếp nhận.
Đặc biệt là Bùi Tuyết Tê, nếu như không chịu khuất phục La Tiêu, chắc chắn chỉ có một con đường chết.
Họa là do Bạch Nhạc gây ra, tự nhiên cũng cần giải quyết tốt hậu quả.
Huống chi, nếu như lợi dụng được, những người này cũng có thể bị khống chế lại, trở thành một cỗ lực lượng trong tay Bạch Nhạc.
Về phần, làm vậy sẽ tạo nên một ít phiêu lưu... Vậy thì cũng mặc kệ.
Tính khí Bạch Nhạc vốn rất quyết đoán, một khi làm ra quyết định, liền không do dự nữa, trong chốc lát, liền chạy tới bờ sông, chỉ là bây giờ đã không thấy thân ảnh Bùi Tuyết Tê và La Tiêu, ý niệm hơi chuyển, lúc này Bạch Nhạc lộn ngược lại, chạy về phía cái trấn mình ở trước đó.
- Trốn, ngươi có thể chạy trốn đi đâu?
La Tiêu hạ xuống trấn nhỏ, trong mắt tràn đầy vẻ khinh miệt.
Bùi Tuyết Tê trốn về nơi đây, nhưng La Tiêu vẫn không thèm quan tâm, hắn đã ngây người rất lâu bên cạnh Thận Lâu Vương, những thuộc hạ này của Thận Lâu Vương cũng đều biết hắn, biết thân phận của hắn. Chỉ cần Thận Lâu Vương không ở đây, căn bản không có bất luận kẻ nào dám làm gì hắn.
- Bùi sư tỷ!
Động tĩnh lớn như vậy, nhất thời kinh động đến những người lưu lại nơi này, Mạc Hàn càng là người thứ nhất lao ra.
- La Tiêu, ngươi muốn làm gì?
Một tay cầm kiếm, trong mắt Mạc Hàn lộ ra một rạch tơ máu, lạnh lùng mở miệng nói.
- Ta tưởng là ai, hóa ra là tên phế vật nhà ngươi.
Ánh mắt La Tiêu chuyển sang phía Mạc Hàn, trong mắt tràn đầy vẻ khinh thường, cho dù trong tay Mạc Hàn cầm kiếm, thì trong mắt hắn, cũng không có bất cứ uy hiếp gì đáng nói.
- La Tiêu, ngươi dám càn rỡ như vậy, không sợ sư tôn trở về giáng tội sao?
- Ta nhổ vào!
La Tiêu phun ra một ngụm nước bọt, khinh miệt mở miệng nói:
- Đến lúc nào rồi, vẫn chỉ biết trông cậy vào người khác, ngươi chỉ có chút tiền đồ như vậy, cũng xứng đối địch với ta?