Quan trọng hơn… Đạo Lăng sơn này, là Đạo Lăng sơn có Vân Mộng Chân.
Người ngoài chưa chắc sẽ để ý đến tin tức của mình, nhưng Vân Mộng Chân nhất định sẽ quan tâm, nên dẫu có lý do gì, hắn cũng không muốn khiến Vân Mộng Chân chứng kiến mình thất bại.
Mà với trí tuệ của Vân Mộng Chân, nàng dễ như bỡn là có thể biết hắn đang cố tình giấu đi cái vụng của mình, nên hắn có muốn giấu cũng không được.
Đấy là lòng tự tôn cơ bản nhất của một nam nhân.
Vậy thì… Đánh đi!!!
Đệ tử của Thái Cực Đạo thì thế nào, dù sao cũng nhất định phải bước ra một bước này, vậy thì ngại gì chuyện lấy đối phương làm một hòn đá đặt chân.
Một sớm thành danh, thiên hạ biết.
Nếu bây giờ mình còn chưa đủ nổi danh, vậy thì đánh tới mức vang dang thiên hạ mới thôi.
Trong nháy mắt, trên người Bạch Nhạc đột nhiên lộ ra một ý niệm cao ngất trời, khó lòng diễn tả. Nó tựa như một thanh bảo kiếm phủ đầy bụi cuối cùng cũng tuốt vỏ, kiếm ý xông thẳng lên trời.
- Đến mà không trả lễ thì không hay, ngươi cũng tiếp một kiếm của ta thử xem!!!
Bạch Nhạc hơi nhíu mày, kiếm bỗng rời khỏi tay, đạp gió bay cao, mạnh mẽ giáng xuống đệ tử Thái Cực Đạo kia.
Phi Kiếm Thuật.
Mặc dù Ngu Kiếm nhanh, nhưng đối với Bạch Nhạc bây giờ, Phi Kiếm Thuật đã thấu suốt mới là kiếm đạo thật sự của hắn.
Ngu Kiếm dung nhập vào Phi Kiếm Thuật, sau khi rời khỏi sự khống chế của bàn tay thì mới có thể nhanh hơn!
Trong nháy mắt, một kiếm này đã đâm về phía đệ tử Thái Cực Đạo, hắn ta bất ngờ không kịp đề phòng, thậm chí ngay cả kiếm thế cũng không thể thấy rõ, đành trực tiếp tế Tinh Cung ra.
Hai làn khói trắng đen lưu chuyển, một kiếm này lại lập tức bị kẹt giữa Tinh Cung, không thể động đậy.
Đệ tử Thái Cực Đạo kia đỡ được một kiếm này thì lần nữa khôi phục mấy phần tự tin, hắn ta lạnh giọng châm chọc:
- Chút tài năng thấp kém cũng dám múa rìu qua mắt thợ!!!
- Thế à?
Bạch Nhạc hờ hững liếc nhìn đối phương, chỉ một ý niệm, lại có sáu thanh kiếm bay ra, chém về đối phương như sáu luồng ánh sáng.
Mặc dù đối phương đã tế Tinh Cung ra, nhưng Bạch Nhạc vẫn không có ý định sử dụng sức mạnh của Tinh Cung.
Đúng là đối phương rất ngông cuồng, nhưng thực lực lại không cân với sự ngông cuồng ấy.
Đối thủ như vậy không có tư cách để hắn tế Tinh Cung ra.
Trong nháy mắt khi sáu thanh kiếm khác đồng thời tiến vào trong phạm vi Tinh Cung của đối phương, kiếm thế đột nhiên thay đổi, chỉ một ý niệm đã thành kiếm trận.
- Bắc Đẩu Kiếm Trận!!!
Trong nháy mắt, các đệ tử Thái Cực Đạo chung quanh không khỏi đồng thời la hoảng.
Mặc dù xưa nay bọn họ mắt cao hơn đầu, nhưng đối với loại kiếm trận lợi hại như Bắc Đẩu Kiếm Trận cũng không thể nào hoàn toàn không biết.
Chỉ là, những đệ tử của Thái Cực Đạo này lại có nằm mơ cũng không ngờ, một kẻ rõ ràng đi theo Đại Càn vương triều đến đây lại biết kiếm trận làm nên danh tiếng của Bắc Đẩu Tinh Cung, hơn nữa… còn có thể một thân một mình thi triển!!!
Chuyện này cũng không khỏi quá huyễn hoặc.
- Ngươi là người của Bắc Đẩu Tinh Cung?
- Ngươi nói nhảm quá nhiều.
Trong mắt Bạch Nhạc lộ ra vài phần không kiên nhẫn, ý niệm trong đầu hơi xoay chuyển, Bắc Đẩu Kiếm Trận đột nhiên thi triển ra, mạnh mẽ tấn công vào Tinh Cung của đối phương.
Bắc Đẩu Kiếm Trận mạnh mẽ cỡ nào, dù Bạch Nhạc thậm chí chưa tế ra Tinh Cung, nhưng chỉ bằng bản thân sức mạnh của kiếm trận thôi cũng đã đủ để áp chế đối phương.
Đều là Tinh Cung cảnh, nhưng chênh lệch giữa tu vi lại là trời và đất.
Đệ tử Thái Cực Đạo kia vốn tưởng Bạch Nhạc là thứ vô dụng tùy ý để mình bắt chẹt, nhưng giờ phút này khi thật sự giao chiến, hắn ta mới hoảng sợ phát hiện mình quả thực đã một cước đá lên tấm ván sắt, hơn nữa còn lại là ván sắt đã nung đỏ.
- Phụt!!!
Nháy mắt, mũi kiếm đã phá vỡ sự ngăn cản của Tinh Cung, trực tiếp giáng xuống người đối phương.
Cũng may là Bạch Nhạc thủ hạ lưu tình, vẫn chưa công kích vào chỗ hiểm của kẻ nọ, nhưng dù là như thế cũng vẫn để lại mấy vết thương trên người hắn ta, máu tươi phút chốc đã thấm ướt đạo bào, nhìn thấy mà kinh.
- Đủ rồi.
Mắt thấy thắng bại đã định, đệ tử cầm đầu của Thái Cực Đạo bèn lên. Hắn ta phất tay áo, một nguồn linh lực kinh khủng lập tức phóng về phía Bắc Đẩu Kiếm Trận.
Rầm...
Bạch Nhạc không tránh không né, lại lấy Bắc Đẩu Kiếm Trận cứng rắn chống đỡ một kích của đối phương.
Chỉ là so sánh thì quả thật thực lực của đối phương đúng là mạnh hơn thực lực bây giờ của Bạch Nhạc rất nhiều, Bắc Đẩu Kiếm Trận trong nháy mắt đã bị tách ra, ép Bạch Nhạc lùi lại một bước.
Nhưng mà, gần như ngay lúc đó, một luồng sát khí đẫm máu đã mạnh mẽ giáng xuống, một cây thương xé gió lao tới, đánh thẳng vào sau lưng đệ tử Thái Cực Đạo nọ.
So với lần giao chiến lúc nãy với đệ tử Thái Cực Đạo nọ, một thương này có thể nói là kinh khủng hơn rất nhiều.
Đệ tử kia nâng tay lên, một hư ảnh thái cực lộng lẫy bỗng nổi lên trong lòng bàn tay hắn ta, va chạm với một thương này.
Thư Khánh Dương.
Bạch Nhạc nảy sinh xung đột với đệ tử Thái Cực Đạo rốt cuộc vẫn kinh động đến Thư Khánh Dương, mắt thấy Bạch Nhạc đã đánh bại đối phương lại có người dám ngang ngược nhúng tay, lúc này Thư Khánh Dương mới hung hãn ra thương.