Đinh Khôn hơi ngừng, sau đó nói tiếp:
- Bạch huynh muốn ra tay với ta, ta đương nhiên sẽ tiếp, nhưng... dường như Bạch huynh không phải là người của Thất Tinh Tông, không biết lấy lí do gì để ra mặt thay cho Thất Tinh Tông?
Lông mày Bạch Nhạc hơi nhíu lại, lạnh nhạt nói:
- Từ lâu Thất Tinh Tông đã không liên quan gì đến ta, nhưng Hà Tương Tư là bằng hữu tốt của ta, ngươi đã ép tỷ ấy đến mức như vậy, chỉ bằng chuyện này, ta đã có lý do ra tay.
Bạch Nhạc cười lạnh, tiếp tục nói:
- Hơn nữa, chỉ là giáo huấn ngươi một chút, còn cần gì lý do? Chỉ cần rút kiếm ra là được.
Tuy hắn đã đồng ý với Hà Tương Tư là sẽ không ôm mối hận với Thất Tinh Tông, thế nhưng Bạch Nhạc đã có lựa chọn, nên hắn sẽ không bao giờ quay đầu lại.
Bằng không, nếu bây giờ nhìn thấy Thất Tinh Tông đáng thương liền trở về, vậy hắn đặt Ngô Văn Uyên và Đại Càn vương triều vào đâu?
Nếu bây giờ hắn đổi ý, sẽ lập tức kết thù với Ngô Văn Uyên, thậm chí là cả Đại Càn vương triều.
Đương nhiên, dù sao Bạch Nhạc cũng sẽ không bao giờ làm chuyện ngu xuẩn như vậy.
Hơn nữa, hắn chỉ hứa sẽ không ôm thù với Thất Tinh Tông, nhưng làm sao có thể thực sự xóa bỏ những gì đã xảy ra trước đây được?
Hà Tương Tư đã trả đủ giá để giành lấy hy vọng cho Thất Tinh Tông, bây giờ lại để cho Bạch Nhạc ra mặt thay cho Thất Tinh Tông, Bạch Nhạc thật sự không có hứng thú như vậy.
Bây giờ, ngay khi hắn mở miệng, hắn đã xác định lần báo thù này là vì Hà Tương Tư, vậy chắc chắn có thể giảm thiểu tác động của chuyện này.
Hơn nữa, bất kể chiến thắng hay thất bại thì cũng không liên quan gì đến mâu thuẫn giữa Đại Càn vương triều và Càn Khôn Kiếm Tông.
Cũng không phải Bạch Nhạc sợ Càn Khôn Kiếm Tông, nhưng trong lòng hắn hiểu rõ, với thân phận hiện tại của mình, không tiện gây thù với Đại Càn vương triều.
Đã nói đến như vậy, Đinh Khôn đương nhiên không có lý do gì cự tuyệt.
Coong...
Kiếm của Đinh Khôn nháy mắt tuốt vỏ, hắn ta làm động tác bắt đầu, chậm rãi nói:
- Nếu đã như vậy, Đinh Khôn xin lĩnh giáo cao chiêu của Bạch huynh!!!
Đinh Khôn mặc dù cảm thấy có chút áy náy vì đã ép Hà Tương Tư đến mức độ như vậy, nhưng đó chỉ là dựa trên sự tôn trọng của hắn đối với Hà Tương Tư, không liên quan gì đến người khác, với thân phận của hắn, không thể vì chuyện này mà xin lỗi, càng không có khả năng thủ hạ lưu tình trước sự khiêu khích của Bạch Nhạc.
Hơn nữa, trong lòng hắn mơ hồ hiểu được người xúi giục mình khiêu khích Thất Tinh Tông lần này, e là mục đích không phải Thất Tinh Tông, mà là vì tên Bạch Nhạc đang đứng trước mặt này.
Bạch Nhạc ngẩng đầu nhìn Đinh Khôn, khóe miệng lộ ra một chút châm chọc.
Trước ngày hôm nay, hắn không thực sự nổi danh, nhưng... đã ở trên Đạo Lăng sơn, hắn cũng không định tiếp tục giấu tài nữa.
Cho dù kẻ đứng sau đối phương là ai thì mục đích tấn công Thất Tinh Tông nhất định là vì Bạch Nhạc hắn.
Vậy thì... đánh đi!!!
Các ngươi muốn ép ta ra tay, thăm dò khả năng của ta, vậy thì hãy cứ đến.
Đầu ngón tay Bạch Nhạc búng một cái, trên mặt lộ ra vẻ kiêu ngạo:
- Mười năm khổ tu không ai hỏi, một sớm thành danh thiên hạ hay.
- Ta nói, từ hôm nay trở đi, ngươi sẽ nhớ kỹ tên của ta, bởi vì kể từ hôm nay, ta sẽ là cơn ác mộng mà cả đời này ngươi không thể thoát khỏi.
Trong nháy mắt, mũi kiếm hơi hất lên, chỉ tích tắc, bảy thanh kiếm bay ra từ không trung, trên không trung trực tiếp biến thành Bắc Đẩu Kiếm Trận.
Nếu muốn thành danh, liền bắt đầu từ hôm nay đi.
Tuy rằng Đại hội Đạo môn còn chưa chính thức bắt đầu, nhưng đối với Bạch Nhạc thì từ giờ phút này đã chính thức bắt đầu rồi.
- Mười năm khổ tu không ai hỏi, một sớm thành danh thiên hạ hay! Thánh Nữ, hắn thực sự rất kiêu ngạo.
Trong động phủ có một ao nước, phản chiếu tất cả sự việc đang phát sinh bên ngoài.
Tiểu Cầm nhìn cảnh tượng bên ngoài, bĩu môi nói.
Cách đó không xa, Vân Mộng Chân thản nhiên ngồi bên bàn, trên tay cầm một chén trà, dáng vẻ nhẹ nhàng bình thản như mây gió, không còn không khí căng thẳng như trước đó nữa.
Cách Vân Mộng Chân không xa, Hà Tương Tư nằm trên giường dường như đã chìm vào giấc ngủ sâu, nhưng hơi thở của nàng đã bình ổn lại, rõ ràng đã qua cơn nguy kịch.
Nếu Bạch Nhạc nhìn thấy cảnh này chắc chắn sẽ choáng váng, chỉ cần nhìn tình hình hiện tại cũng biết cứu Hà Tương Tư không quá khó đối với Vân Mộng Chân, càng sẽ không như nàng nói, cần phải trả một cái giá to lớn.
- Hắn mới tu luyện chưa đến bốn năm, mười năm khổ tu ở đâu ra?
Vân Mộng Chân nhìn thoáng qua ao nước, nhàn nhạt đáp, trực tiếp bóc trần lời nói của Bạch Nhạc.
- Há há...
Tiểu Cầm nghe Vân Mộng Chân nói, lập tức lên tiếng chế nhạo:
- Thánh Nữ, người lại nghĩ một đằng lại nói một nẻo rồi. Sau bốn năm tu luyện, hắn có thể đạt được thành tựu ngày hôm nay, cái này còn lợi hại hơn so với mười năm khổ tu, trách không được Thánh Nữ cũng ghen tị.
- ...
Vân Mộng Chân bị Tiểu Cầm mỉa mai như thế, khuôn mặt nàng lập tức đỏ bừng lên, xấu hổ khiển trách:
- Nói bậy bạ gì đó, ai ghen tị, nếu muội lại nói bậy, coi chừng ta xé miệng muội.
- Còn không chịu thừa nhận nữa.