Vân Mộng Chân bỏ chén trà trong tay xuống, quay đầu chậm rãi đánh giá Hà Tương Tư một lúc, lúc này mới lên tiếng:
- Cứu ngươi là bởi vì ta thiếu Bạch Nhạc một ân tình, chàng bằng lòng dùng ân tình này để ta cứu ngươi, cho nên nếu ngươi muốn cảm tạ thì cũng nên đi cảm tạ Bạch Nhạc.
Tính tình của Vân Mộng Chân đã cực kì lạnh lùng, đối mặt với Hà Tương Tư thì lại càng lạnh nhạt hơn.
Mặc dù vì thỉnh cầu của Bạch Nhạc nên Vân Mộng Chân mới cứu Hà Tương Tư, nhưng chuyện này cũng không mang ý nghĩa nàng có thiện cảm với Hà Tương Tư.
Loại chuyện hai nữ nhân vừa gặp mặt đã nói chuyện riêng tư, trở thành tri trỉ, hơn phân nửa là những tình tiết của những kẻ ngu si theo chủ nghĩa nam chủ tự hoang tưởng ra thôi.
Tình địch chính là tình địch.
Dù trong mắt Vân Mộng Chân, Hà Tương Tư còn chẳng có tư cách trở thành tình địch của nàng.
Hà Tương Tư lắc đầu, khẽ đáp:
- Tất nhiên phải cảm tạ Bạch sư đệ, nhưng ân cứu mạng của Thánh Nữ, Tương Tư tuyệt không dám quên.
Đối với chuyện này, Vân Mộng Chân vẫn từ chối cho ý kiến, thản nhiên trả lời:
- Ngươi cũng vừa mới tỉnh mà thôi, muốn khôi phục lại hoàn toàn còn cần rất nhiều thời gian nữa, nằm lên giường nghỉ ngơi tiếp đi, sẽ tốt với thương thế của ngươi. Sáng sớm ngày mai, ta sẽ cho người đưa ngươi đi.
Dù Hà Tương Tư có phản ứng chậm đi cho nữa thì bây giờ cũng có thể cảm nhận được Vân Mộng Chân rất lạnh nhạt với nàng.
Chỉ là Hà Tương Tư cũng không theo lời mà lên giường, trái lại chậm rãi ngẩng
đầu, nhìn Vân Mộng Chân rồi hỏi:
- Sau lúc đó... đã xảy ra chuyện gì?
Mặc dù Hà Tương Tư không biết sau đó đã xảy ra chuyện gì, nhưng lấy sự hiểu biết của nàng với Bạch Nhạc, thì nàng hiểu Bạch Nhạc sẽ không dễ dàng dừng tay như vậy.
Nhắc đến chuyện này, Vân Mộng Chân từ trên cao nhìn Hà Tương Tư, rồi lạnh nhạt đáp:
- Bạch Nhạc nói ngươi là bằng hữu của chàng, cho nên muốn ra mặt vì ngươi. Chàng cùng với Đinh Khôn của Càn Khôn Kiếm Tông kia, quyết chiến một trận ngay trên Thánh Nữ phong.
Vân Mộng Chân dừng một chút rồi mới tiếp tục nói:
- Bạch Nhạc thắng bằng chiêu hiểm nên bây giờ cái tên Thanh Châu Bạch Nhạc chắc cũng đã truyền ra khắp Đạo Lăng sơn rồi.
Mặc dù Hà Tương Tư đã sớm dự đoán được kết quả này, nhưng khi nghe thấy những lời này, mắt nàng vẫn không khỏi đỏ ửng.
- Xung quan nhất nộ vi hồng nhan (*), chắc Hà Cô Nương cũng sẽ nổi danh đấy, truyền đi cũng có thể xem như là một đoạn giai thoại.
(*) Xung quan nhất nộ vi hồng nhan - tướng quân nổi giận vì hồng nhan: câu này xuất phát từ điển tích Ngô Tam Quế vì Trần Viên Viên mà khởi xướng chiến tranh, phản bội tổ quốc.
Hà Tương Tư thở dài, nàng nhẹ giọng đáp:
- Thánh Nữ cần gì phải mỉa mai ta như thế? Ta biết là ta không xứng với đệ ấy.
Vân Mộng Chân hơi nhíu mày, giễu cợt nói:
- Tình yêu nam nữ, có gì xứng với không xứng, không phải hôm nay Hà cô nương cũng đã thổ lộ với chàng ấy rồi sao? Anh hùng cứu mỹ nhân sau đó lấy thân báo đáp, thật khiến người ta hâm mộ quá mà.
Hà Tương Tư hơi lưỡng lự, chỉ là lần này nàng không trả lời mà quay lại đề tài ban nãy:
- Thánh Nữ cứu ta, thật sự là vì trả ân tình sao?
Vân Mộng Chân có hơi ngoài ý muốn, tầm mắt nàng lần nữa rơi xuống trên người Hà Tương Tư, rồi hỏi:
- Ngươi muốn nói gì?
Hà Tương Tư trầm mặc một lát, nụ cười của nàng có vẻ hơi đắng chát:
- Từ rất lâu ta đã biết, trong lòng Bạch sư đệ có người mình thích, vì thế chẳng riêng gì ta, bất kỳ một ai khác cũng không thể bước vào trong lòng đệ ấy được. Ta vẫn luôn muốn biết người này là ai, chỉ không ngờ tới đáp án lại tuyệt vọng đến thế.
Tuyệt vọng ư?
Đúng vậy, trên thế gian này bất cứ người nào biết tình địch của mình là Đạo Lăng Thánh Nữ, chỉ sợ cũng sẽ sinh ra tuyệt vọng.
Mặc dù từ đầu đến cuối Vân Mộng Chân đều rất lạnh nhạt, nhưng Hà Tương Tư vẫn tin tưởng vào đáp án của mình, không cần vì bất kỳ lý do gì, không cần bất kỳ chứng cứ gì, trực giác của nữ nhân nói cho nàng biết tất cả đều là thật.
Vân Mộng Chân nghe được câu trả lời này của Hà Tương Tư thì mí mắt giật giật, chuyện này có hơi ngoài ý muốn của nàng, nhưng lại có một niềm vui sướng khó nói thành lời.
Hôm nay Bạch Nhạc ôm Hà Tương Tư đi cầu cứu, trong nội tâm Vân Mộng Chân rất không thoải mái, nhưng thời điểm nghe được những lời này của Hà Tương Tư thì nàng liền hiểu, Hà Tương Tư sẽ không nói dối, Bạch Nhạc cũng không nói dối.
Chẳng qua, những lời này Vân Mộng Chân không thể nhận, dù bây giờ chỉ có hai người là nàng và Hà Tương Tư.
- Có lẽ Hà cô nương cũng mệt rồi, nên sớm nghỉ ngơi đi, không cần nói những chuyện nhảm nhí này nữa.
...
Một đêm này, đã định là không ngủ.
Triệu Thụy quay người lại, nhìn Vệ Phạm Dạ đêm khuya đến thăm, lạnh nhạt hỏi:
- Đêm khuya tới chơi, vốn đã phi lễ nên không cần vòng vèo nữa, Vệ sư đệ tới gặp ta là có chuyện gì?
Như Triệu Thụy mong muốn, Vệ Phạm Dạ cũng không dông dài, mở miệng nói thẳng:
- Ta nghe nói, lúc trước Bạch Nhạc muốn lên Thánh Nữ Phong, là Triệu sư huynh ngăn hắn lại sao?