Thái Thượng Kiếm Tôn (Dịch Full)

Chương 1090 - Chương 1090 - Kiếm Đạo Chi Tranh (2)

Chương 1090 - Kiếm đạo chi tranh (2)
Chương 1090 - Kiếm đạo chi tranh (2)

Đối với Bạch Nhạc mà nói, toàn lực chém giết kỳ thật mang tới sự tăng tiến không thâm sâu bằng Kiếm đạo thuần túy.

Mặc dù Bắc Đẩu Kiếm Trận lợi hại, nhưng thực tế, từ lúc gặp Diệp Huyền đại sư, Bạch Nhạc cũng đã hiểu, mình không thể quá dựa dẫm vào Bắc Đẩu Kiếm Trận, nếu không nó sẽ thành trở ngại lớn trong quá trình nâng cao thực lực.

Cũng chính vì vậy, thứ Bạch Nhạc xin Diệp Huyền đại sư là một thanh kiếm, chứ không phải một bộ kiếm.

Bây giờ Bạch Nhạc đang không ngừng giao thủ với Lục Xán, đồng thời trong đầu hắn cũng xuất hiện ý nghĩ như vậy. Mặc dù dùng Bắc Đẩu Kiếm Trận để đối phó, nhưng trong đầu lại hòa nhập kiếm ý của Bắc Đẩu Kiếm Trận vào trong Kiếm đạo của bản thân, tăng thêm một bước về cảm ngộ của mình với Kiếm đạo.

...

Thư Khánh Dương nhìn lên võ đài, không khỏi khen ngợi:

- Tiên Du Kiếm Cung quả nhiên danh bất hư truyền.

Thanh kiếm trong tay Lục Xán giống như tiên nhân giáng thế, khắp nơi lộ ra ý vị mờ mịt xuất trần. Với một thanh kiếm mà lại mạnh mẽ ngăn chặn công kích của Bắc Đẩu Kiếm Trận, chỉ bằng một phần tu vi về Kiếm đạo, cũng không uổng cái danh Thiên tông.

Sự chênh lệch giữa Địa cấp Tông môn và Thiên tông không chỉ ở mỗi cường giả Hóa Hư Cảnh, mà còn ở chỗ tầm nhìn và bối cảnh cao hơn.

Ngô Văn Uyên gật đầu, rồi nói:

- Vấn đề không chỉ ở mỗi Tiên Du Kiếm Cung, mà vị Lục Xán này cũng là một thiên kiêu khó có được. Nếu không phải chỉ có Tinh Cung Cảnh trung kỳ, thực lực tuyệt đối sẽ không ở dưới những thiên tài đứng đầu kia.

Mặc dù thực lực Ngô Văn Uyên không bằng Thư Khánh Dương, nhưng bàn về tầm nhìn thì vị Thất hoàng tử Ngô Văn Uyên này không thua kém bất kỳ ai, chẳng mấy chốc đã có thể nhìn ra điểm mấu chốt của vấn đề.

Thư Khánh Dương lắc đầu, lạnh nhạt nói:

- Chỉ bằng Bắc Đẩu Kiếm Trận, trận chiến này Bạch Nhạc thua là không nghi ngờ gì. Lần trước bỏ lỡ một kiếm cuối cùng, có lẽ lần này sẽ có cơ hội thấy được.

Mặc dù từ trong miệng người khác nghe thấy Linh Tê Nhất Kiếm huyền diệu thế nào, nhưng nghe nói không thể nào bằng tận mắt chứng kiến được, Thư Khánh Dương cũng muốn nhìn lại một kiếm kia.

Bây giờ nhìn cục diện như ngang hàng, nhưng thực tế, càng ngày Lục Xán càng quen thuộc với Bắc Đẩu Kiếm Trận, Bạch Nhạc tất sẽ xuống thế hạ phong, muốn giành chiến thắng, nhất định phải xuất ra thực lực mạnh hơn.

Thư Khánh Dương tựa như nhớ ra gì đó, rồi hỏi Ngô Văn Uyên:

- Nghe nói Diệp Huyền đại sư đồng ý đúc cho Bạch Nhạc một thanh kiếm phải không?

Chuyện khác thì Thư Khánh Dương có thể không để ý, nhưng Diệp Huyền đại sư lợi hại thế nào thì hắn cũng biết, nên mới càng để bụng, lúc trước cho dù là hắn cũng đã từng nghĩ cách để xin Diệp Huyền đại sư ra tay chế tạo vũ khí, nhưng ngay cả gặp mặt mà đại sư cũng không gặp thì đã trực tiếp từ chối.

Ngô Văn Uyên gật đầu, nói:

- Chuyện này ta cũng biết một ít. Tục truyền thanh kiếm này là tác phẩm phong sơn của Diệp Huyền đại sư, phải thật hoàn mỹ, so với dự đoán thì lâu hơn rất nhiều. Theo tin tức ta biết được, nếu nhanh, có lẽ còn có thể kịp tiến vào Thượng Cổ Cấm Địa, nếu chậm thì chỉ sợ Đại hội Đạo môn lần này, Bạch Nhạc không trông cậy được vào nó rồi.

Thư Khánh Dương lắc đầu nói:

- Đáng tiếc. Thực lực của bản thân hắn không kém, nếu có bảo kiếm của Diệp Huyền đại sư trong tay, cho dù có người làm khó thì hắn cũng có thể tiến vào hàng ngũ một trăm người đứng đầu. Chẳng qua bây giờ, phải xem vận khí của hắn rồi.

Sắc mặt Ngô Văn Uyên có hơi âm trầm, lạnh lùng nói:

- Khánh Dương huynh, huynh nghĩ chúng ta có nên nhúng tay không, tốt nhất không thể để cho tên Triệu Cảnh xương này ngông cuồng như thế.

Dù sao Bạch Nhạc cũng đi cùng Ngô Văn Uyên, Triệu Cảnh Xương nhắm vào Bạch Nhạc như thế, cũng đồng thời không nể nang gì hắn.

Lấy bối cảnh của Đại Càn vương triều, cho dù bây giờ đang ở trong Đạo Lăng Thiên Tông, Ngô Văn Uyên cũng có sức ảnh hưởng không nhỏ, chí ít có thể ngăn cản Triệu Cảnh Xương không nể nang gì ai như thế.

Thư Khánh Dương nhìn võ đài, lạnh nhạt nói:

- Không cần. Chúng ta cần là một thiên kiêu có thể giúp một tay, không phải một phế vật. Ai cũng không thể xuôi gió xuôi nước mãi, coi như chuyện này là khảo nghiệm đối với hắn đi, nếu hắn có thể chống đỡ đến cùng, có lẽ thật sự có thể giúp chúng ta một tay khi vào Thượng Cổ Cấm Địa.

Phiên nhược kinh hồng, uyển như du long.(*)

(*)Phiên nhược kinh hồng, uyển như du long (Nhẹ tựa chim hồng, uyển chuyển như rồng): Câu thơ xuất phát từ bài thơ “Lạc Thần phú” của Tào Thực, dùng để miêu tả dáng vẻ Lạc Thần. Về sau câu thơ được sử dụng để miêu tả dáng người nhẹ nhàng như nhạn của phụ nữ

Câu này vốn dùng để miêu tả nữ nhân, nhưng hôm nay nếu dùng để tả kiếm của Lục Xán cũng phải nói là cực kì chuẩn xác.

Từ lúc Bạch Nhạc học được Bắc Đẩu Kiếm Trận tới nay, kẻ trước mặt hắn cũng coi là người đầu tiên chỉ dùng kiếm đạo mà có thể phá Bắc Đẩu Kiếm Trận.

Kiếm như này, cho dù là Bạch Nhạc cũng khâm phục không thôi.

Hóa ra đây mới chính là sức mạnh của Thiên tông sao?

- Kiếm hay, đáng tiếc thứ ta biết cũng không phải chỉ có mỗi một Bắc Đẩu Kiếm Trận.

Bình Luận (0)
Comment