Từ một kẻ không được bất kỳ một ai xem trọng trong quá khứ, giờ đây Bạch Nhạc đã lần lượt phá vỡ sự nhận thức của mọi người đối với mình.
Đến giờ khắc này, đã không có ai dám tùy tiện suy đoán thắng bại của trận chiến nữa.
Khoan nói đến cách nhìn của người ngoài, cả người trong cuộc bây giờ là Bạch Nhạc càng đánh càng sảng khoái.
Mặc dù Bạch Nhạc biết sau khi dung nhập kiếm ý của Ngu Kiếm vào Phi Kiếm Thuật thì sẽ nhanh hơn, nhưng trên thực tế, đây cũng là lần đầu tiên hắn tùy ý phát huy tốc độ của nó đến cực hạn.
Có rất nhiều thứ, chỉ đơn thuần suy diễn thôi thì rất khó để đạt được kết quả thiết thực. Chỉ khi chân chính chiến đấu cùng với người có sức mạnh ngang bằng, thậm chí là cao thủ mạnh hơn mình, mới có thể khiến người phát huy hoàn toàn tiềm lực ra, để thực lực tăng lên.
Đối thủ loại này, ở tình huống bình thường chỉ có thể gặp mà không thể cầu, cũng chỉ có nơi như Đại hội Đạo môn, mới có thể cho Bạch Nhạc nhiều cơ hội giao thủ như vậy, có thể đấu với các đối thủ khác nhau, lấy các phương thức khác nhau để chiến đấu.
Quan trọng nhất chính là, ở đây chẳng cần phải lo lắng có nguy hiểm đến tính mạng hay không, đơn giản thì so với bất kỳ một nơi nào khác thì đây chính là chỗ tu luyện thích hợp nhất.
Đương nhiên, những nghĩ này ở trong lòng Bạch Nhạc mà để cho Triệu Thụy và Vệ Phạm Dạ biết, chắc chắn hai kẻ nọ sẽ tức đến hộc máu mất.
Bạch Nhạc lấy nhanh đánh nhanh, một trận chiến này, hắn đã phát huy uy lực của Ngu Kiếm đến cực hạn.
Nhưng cho dù là như thế, Bạch Nhạc đánh với Cừu Hiểu vẫn cực kỳ gian nan, trận đấu này đánh đúng một khắc. Đợi đến lúc Bạch Nhạc tích lũy kiếm thế của Ngu Kiếm đến cực hạn mới đột nhiên bộc phát ra, bây giờ mới phá được phòng ngự của Cừu Hiểu, giành chiến thắng trong hung hiểm.
Sau trận chiến này, Ngu Kiếm của Bạch Nhạc cũng vang danh thiên hạ.
...
Thời gian chậm rãi trôi qua, các vòng so tài vẫn đang tiếp tục.
Vòng thứ ba
Vòng thứ tư
Vòng thứ năm...
Mỗi một lần, Bạch Nhạc đều là người được sắp xếp ra sân đầu tiên, hơn nữa từ đầu tới giờ chưa bao giờ gặp được một đối thủ dễ đối phó, gần như là lần nào Bạch Nhạc cũng phải dốc hết sức mới có thể giành chiến thắng.
Chỉ là khác với lúc vừa mới bắt đầu, hiện tại có người gặp phải Bạch Nhạc đã chả ai cho rằng là vận khí Bạch Nhạc không tốt nữa, mà thậm chí còn ngược lại, cái người đụng phải Bạch Nhạc kia mới là người có vận khí không tốt.
Thời gian một tháng ròng rã, đã từ mấy ngàn người ban đầu đào thải đi chỉ còn hơn trăm người.
Trong lúc này, Bạch Nhạc với chiến tích năm trận thắng năm, đã trở thành một trong những cao thủ khiến mọi người chú ý.
Đến bây giờ, từ mười võ đài cũng bị cắt giảm đi chỉ còn bốn cái.
Hiện tại cũng chẳng cần tận lực an bài nữa, mỗi một người có thể ở lại trên võ đài, không ai không phải là một thiên tài chân chính.
Mà lão Triệu Cảnh Xương trước đó không ngừng nhắm vào Bạch Nhạc kia, bây giờ đã không còn tiếp tục phụ trách giám sát các trận so tài nữa.
Chỉ là tình cảnh của Bạch Nhạc cũng chẳng có cải thiện gì cả.
Danh sách tham gia tỷ thí vòng thứ sáu đã công bố ra ngoài, Bạch Nhạc vẫn là người ra sân đầu tiên, mà đối thủ lần này của Bạch Nhạc lại là thiên tài của Thái Cực Đạo, Đỗ Phi.
Đây đối với Bạch Nhạc mới có thể nói là đả kích mang tính hủy diệt.
Đỗ Phi, đệ tử chân truyền của Thái Cực Đạo, có thể đứng vào hàng ngũ mười thiên tài hàng đầu.
Hơn nữa, mâu thuẫn của Thái Cực Đạo đối với Đại Càn vương triều là sâu nhất. Lúc trước Tiêu Dật Phong đến tìm phiến phức đã láng máng nhìn ra rồi. Bây giờ Bạch Nhạc lấy thân phận Đại Càn vương triều lại đụng phải Đỗ Phi, quả là kết quả tệ nhất
Trước khi tỷ thí một ngày, Thư Khánh Dương đã đến tìm Bạch Nhạc.
Thư Khánh Dương đứng trước mặt Bạch Nhạc, cực keo kiệt lời khen ngợi với Bạch Nhạc, nói:
- Bạch Nhạc, ngươi có thể đi đến một bước này, thật sự là ta chưa từng nghĩ tới, không thể không nói, ngươi càng xuất sắc hơn so với trong tưởng tượng của ta.
- Khánh Dương công tử quá khen rồi, chỉ là may mắn thôi.
Vốn dĩ Bạch Nhạc muốn nói là vận khí tốt, nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng, Bạch Nhạc đã không nói được nữa. Đoạn đường mà hắn giành chiến thắng, bất kể thế nào đều không có liên quan gì đến vận khí hết.
Thư Khánh Dương lắc đầu, bình tĩnh nói:
- Trên đời này không có gì là may mắn cả. Hơn nữa, ngươi không thể may mắn tới năm lần được.
Năm trận thắng năm, chiến tích như này, chỉ có thể nói là dựa vào thực lực, không hề liên quan gì đến vận khí hay may mắn.
Bạch Nhạc nhún vai, không trả lời, chỉ lẳng lặng đứng chờ Thu Khánh Dương nói tiếp.
Giờ hắn đột nhiên tìm Bạch Nhạc, ắt không phải chỉ đến để nói mấy câu tán gẫu.
Thư Khánh Dương nhìn Bạch Nhạc, hỏi lần nữa:
- Trận chiến ngày mai, ngươi có nắm chắc không?
Bạch Nhạc lắc đầu, nói:
- Chưa thể nắm chắc được, chỉ có cố gắng hết sức thôi.
Thư Khánh Dương nhìn chằm chằm vào mắt Bạch Nhạc, rốt cuộc nói ra ý đồ tìm đến:
- Nếu như không nắm chắc, có thể nhận thua.
Chỉ là lời này, lại khiến lông mày Bạch Nhạc đột nhiên nhướn lên, có hơi không hiểu ý tứ của Thư Khánh Dương.