Ngược lại, Bắc Đẩu Tinh Cung lại xuất sắc hơn nhiều. Không chỉ bản thân Vệ Phạm Dạ có thể bước vào một trăm vị trí đầu một cách thuận lợi mà những đệ tử khác cũng có thành tích không tệ, cuối cùng còn có đệ tử may mắn thăng cấp từ trong tổ người thua, thành người xếp chót bảng một trăm vị trí đầu.
Có hai người kia tọa trấn đã đủ khiến Bắc Đẩu Tinh Cung hãnh diện.
Lúc này mới thật sự gọi là mấy nhà vui mừng mấy nhà sầu.
Tin tức từ Đạo Lăng Thiên Tông truyền ra. Sau ba ngày nghỉ ngơi, Thượng Cổ Cấm Địa được mở ra, các đệ tử trong một trăm vị trí đầu tập trung lại một chỗ để đi vào. Nhưng Đạo Lăng Thiên Tông cũng đã nói rất rõ, bên trong Thượng Cổ Cấm Địa không chỉ có cơ duyên ma còn có thể có nguy hiểm, sơ sẩy nhất thời là có khi mất mạng.
Đương nhiên thực tế thì lời cảnh cáo này không có tác dụng gì. Đến bước này rồi, không ai sẵn lòng buông bỏ cơ hội tốt như vậy, cho dù có phải đánh đổi bằng tính mạng, bọn họ cũng vui lòng chịu đựng.
Chỉ có điều Bạch Nhạc không ngờ tới, người còn chưa kịp bước vào Thượng Cổ Cấm Địa đã có phiền phức tự tìm tới cửa.
Phiền phức lần này không phải tới từ bọn Triệu Thụy, mà là từ chính Đại Càn vương triều.
Dù Ngô Văn Uyên là thất hoàng tử cao quý nhưng thực ra Đại Càn vương triều cũng không phải chỉ có mỗi mình hắn đại diện. Lần này còn có hai vị hoàng tử khác tham gia, hơn nữa bọn họ cũng có thành tích không tồi.
Vốn dĩ ba hoàng tử đều có chuẩn bị riêng, kế hoạch trước đó là ba người cùng vào một trăm vị trí đầu, coi như duy trì sự cân bằng.
Không ngờ Bạch Nhạc lại có thể một đường lội ngược dòng, mạnh mẽ xông đến tận cuối cùng.
Từ lúc đó, sự cân bằng của ba bên đã bị phá vỡ.
Chỉ đến lúc này Bạch Nhạc mới thật sự nhận ra nội bộ của Đại Càn vương triều đã sớm lục đục, thậm chí còn tàn khốc hơn bất cứ tông môn nào.
Mặc dù chuyện vương triều Đại Càn có nhiều thêm một vị trí là chuyện tốt, nhưng bọn họ ít hơn Ngô Văn Uyên một chỗ thì không còn là chuyện tốt nữa.
Cho nên, thậm chí bọn họ còn không tiếc bỏ qua vị trí đó.
Chính lúc này Bạch Nhạc lại gặp phải phiền phức.
- Bạch phủ chủ, bọn ta đã nói rõ với ngươi. Nên lựa chọn thế nào thì tự ngươi cân nhắc đi.
Tam hoàng từ nhìn Bạch Nhạc, lạnh lùng cất tiếng:
- Thất đệ hứa hẹn cho ngươi cái gì, bọn ta cũng có thể. Một câu thôi, hoặc là ngươi tham gia vào nhóm của bọn ta, hoặc là bản thân ngươi từ bỏ cơ hội đi vào Thượng Cổ Cấm Địa.
Bạch Nhạc nhíu mày, hắn có thể thấy rõ sát khí trong mắt Tam hoàng tử. Hắn hiểu rõ đối phương không nói đùa, nếu như hắn từ chối thì rất có thể sẽ bị kẻ kia ra tay sát hại.
Chỉ là giờ phút này khi đối diện với bọn họ, Bạch Nhạc thật sự rất đau đầu.
Thấy Bạch Nhạc cứ giữ im lặng mãi, Tam hoàng tử lại nói tiếp:
- Ngươi không nên trông cậy vào Thất đệ hoặc Thư Khánh Dương đến giúp ngươi, hai người họ đã bị đưa đi rồi, trong vòng nửa canh giờ, không một ai có thể chạy về được.
Sát khí trong mắt Tam hoàng tử chợt lóe rồi biến mất, hắn ta chậm rãi nói:
- Ta biết ngươi có thực lực bất phàm, nhưng ngươi cho rằng một mình ngươi là có thể chống đỡ được nửa canh giờ dưới sự vây công của bọn ta ư?
Bạch Nhạc giang tay, nói:
- Tam hoàng tử, nơi đây là Đạo Lăng Thiên Tông, nếu như tùy ý ra tay chỉ sợ sẽ có ảnh hưởng không tốt.
- Ảnh hưởng?
Tam hoàng tử cười lạnh một tiếng, khinh thường nói:
- Trước khi tới đây, ta đã chuẩn bị xong xuôi hết rồi. Trong vòng nửa canh giờ, không có ai tới đây để quấy rầy được. Ngươi không cần hy vọng sẽ gặp may, ngươi chỉ có hai lựa chọn mà thôi... Hoặc là, ngươi chọn chết.
Tam hoàng tử nói ra từ ‘chết’ đã thể hiện rõ là hắn ta không thèm cho Bạch Nhạc một cơ hội từ chối nào.
Thấy vẻ mặt nghiêm túc của đối phương, Bạch Nhạc thầm hiểu rõ trong lòng là to chuyện rồi.
Dù hắn không có cái gọi là lòng trung thành với Ngô Văn Uyên, nhưng hắn rất rõ cái giá phải trả cho việc phản bội kẻ này.
Đừng thấy đối phương nói như hát hay, cái gì mà có thể nhờ cậy vào hắn, nếu Bạch Nhạc thật sự có gan làm như vậy, vừa mới trở mặt sẽ lập tức đối mặt với sự đuổi giết không ngừng của Ngô Văn Uyên, hơn nữa tên Tam hoàng tử này sẽ không ra tay ngăn cản.
Nói là cho Bạch Nhạc lựa chọn nhưng trên thực tế hắn lại không được lựa chọn gì, hắn ta chỉ buộc Bạch Nhạc phải chủ động rời khỏi Đạo Lăng Thiên Tông mà thôi.
Chí có điều bây giờ Bạch Nhạc sao có thể rời đi dễ dàng như thế.
Bạch Nhạc hít sâu một hơi, trong mắt lóe lên nét bình tĩnh, hắn chậm rãi mở miệng:
- Nghe danh Tam hoàng tử đã lâu, Bạch Nhạc... sẵn lòng đánh một trận với Tam hoàng tử.
Soạt...
Chỉ trong tích tắc, ánh kiếm ra khỏi vỏ, trực tiếp nhoáng qua bên người Bạch Nhạc.
Đối mặt với sự đe dọa của Tam hoàng tử, Bạch Nhạc không chọn lùi bước mà ngược lại, hắn chọn nghênh chiến.
Tam hoàng tử căn bản không ngờ tới kết quả này, hắn ta lập tức ngẩn ra.
Trong mắt Tam hoàng tử lóe lên tia khó lường, hắn ta lạnh giọng nói:
- Bạch Nhạc, ngươi có biết mình đang nói cái gì không?