Tình hình như này, trừ khi Bạch Nhạc thật sự hoàn toàn trở mặt với Đại Càn vương triều, không thì vẫn phải nể mặt Ngô Văn Uyên, huống chi, dù là vì Bạch Nhạc hay vì mặt mũi và quyền lợi của mình bây giờ, Ngô Văn Uyên tất nhiên đều sẽ lấy lại cho Bạch Nhạc một sự công bằng, đương nhiên không cần phải vẽ rắn thêm chân.
Về phần Tam hoàng tử có thể đi theo hay không thì càng không cần phải lo lắng.
Trước đó Tam hoàng tử bị Bạch Nhạc hù dọa đã đủ để uy hiếp đến tính mạng, lúc này hắn ta mới bị ép đến mức mất hết dáng vẻ, liêu xiêu như con nhặng mất đầu.
Nhưng hôm nay hắn ta lấy lại tinh thần, chuyện đã lộ rõ, chí ít hắn ta không còn nguy hiểm tính mạng nữa, dù là chỉ vì mặt mũi, hắn ta cũng không có khả năng trốn đi.
Sắc mặt Tam hoàng tử hơi sa sầm, hắn ta gần như nghiến răng rặn ra một chữ:
- Đi!
Mãi đến khi đám Bạch Nhạc rời đi hết, đoàn người xem náo nhiệt xung quanh lúc này mới òa lên một tiếng, vô số người chỉ trỏ, chắp vá những tin tức mình nghe, thấy hay thậm chí là đoán được thành một câu chuyện hoàn chỉnh.
Câu chuyện này có thể có mấy phần tính chân thật thì rất khó nói, nhưng tất nhiên sẽ truyền khắp toàn bộ Đạo Lăng sơn bằng một tốc độ kinh người!!!
Ngô Văn Uyên trở lại chỗ ở của mình, dường như cũng thu hồi lại tất cả sự bất mãn, hắn ta khôi phục phần tao nhã và ung dung thuộc về hoàng tử.
Hắn sai hạ nhân pha trà cho mỗi người, lúc này mới đuổi người đi, sau đó hắn nâng chung trà lên, nói:
- Bạch phủ chủ, xin lỗi, chuyện này là ta sơ sẩy, ta lấy trà thay rượu, bồi tội với ngươi trước.
Dù trong lòng nghĩ thế nào thì khẩu khí của Ngô Văn Uyên vẫn tràn đầy chân thành.
- Điện hạ nói quá lời.
Bạch Nhạc hơi ôm quyền, lập tức cũng nâng chung trà lên uống một ngụm.
Ngô Văn Uyên gật đầu, trịnh trọng hứa hẹn lần nữa:
- Xin Bạch phủ chủ yên tâm, chuyện này, ta tất sẽ cho ngươi một lời giải thích.
- Giải thích, giải thích cái gì?
Thập Nhất hoàng tử thấy Ngô Văn Uyên và Bạch Nhạc tự quyết định, lập tức nở nụ cười lạnh:
- Thất ca, lời của huynh không ổn lắm. Bây giờ người chết là thủ hạ của Tam ca, vừa nãy chúng ta cũng đều thấy là Bạch Nhạc đuổi giết Tam ca. Nếu nói phải có một lời giải thích, cũng là tên Bạch Nhạc kia cho Tam ca một lời giải thích mới đúng chứ?
So với Tam hoàng tử, vị Thập Nhất hoàng tử này hiển nhiên thông minh hơn rất nhiều, mới mở miệng ra đã trực tiếp chiếm lấy quyền chủ động.
Dù ban đầu là ra tay trước, nhưng nhìn từ kết quả hôm nay thì đều là Bạch Nhạc lông tóc không tổn hao gì, mà Tam hoàng tử không chỉ mất hết mặt mũi, hơn nữa còn tổn thất một vị cao thủ dưới trướng, xem thế nào cũng là Tam hoàng tử tổn thất nhiều hơn.
Đôi khi, thật ra bản thân lý lẽ là không quan trọng, thứ quan trọng chỉ là kết quả.
Ngô Văn Uyên không để ý tới Thập Nhất hoàng tử, lạnh lùng nói:
- Tam ca, ta không muốn tranh luận mấy lời nhảm nhí này với huynh. Chuyện này là huynh ra tay, tất cả mọi người chúng ta đều biết rõ trong lòng. Sở dĩ phải đóng cửa nói riêng là bởi chuyện này không nên bị quá nhiều người biết, tránh tổn hại đến danh tiếng triều đại.
- Nếu thật sự trở mặt, ai cũng không có thể diện tốt đâu.
Câu nói này lập tức đánh động đến Tam hoàng tử. Đối với hắn, một thuộc hạ chết là chuyện nhỏ, mất mặt mới là chuyện lớn. Tam hoàng tử không nhịn được phất tay áo, hừ khẽ:
- Lão Thất, đệ muốn nói cái gì thì không cần phải vòng vo, cứ nói đi.
- Được.
Ngô Văn Uyên gật đầu, trầm giọng nói:
- Chúng ta là huynh đệ một nhà, huynh lại là Tam ca của ta, cho dù là huynh vả mặt ta cũng không sao cả, ta có thể coi như chưa từng xảy ra. Nhưng Bạch Nhạc thân là phủ chủ một châu, tuyệt đối không thể để huynh tùy ý ức hiếp như vậy. Huynh ra tay ác độc với hắn, bây giờ cũng nên bồi thường cho hắn, chuyện này huynh không có ý kiến gì chứ?
Ngô Văn Uyên nhắc tới bồi thường, Tam hoàng tử lập tức thở phào một hơi, nói nhiều như vậy chẳng qua chỉ là muốn lợi ích, có gì to tát đâu.
Nghĩ vậy, Tam hoàng tử khoát tay, chẳng hề để ý:
- Lão Thất, đệ nói không đúng rồi. Hôm nay ta chẳng qua chỉ là có tí xung đột với Bạch phủ chủ mà thôi, tất cả mọi người đều có tổn thất, không thể nào nói tới hai chữ bồi thường.
Tam hoàng tử dừng một chút, tiếp tục nói:
- Nhưng mà, nguyên nhân sự việc dù sao cũng bắt nguồn từ ta, đưa ra một sự bồi thường không thành vấn đề, như vậy đi... Bạch phủ chủ, ta bồi thường cho ngươi năm mươi vạn linh thạch, thế nào?
Đối với người khác, năm mươi vạn linh thạch đã là một con số không nhỏ, nhưng đối với Bạch Nhạc thì quả thực là một trò cười.
Mí mắt Bạch Nhạc không thèm nảy lên, giống như căn bản không nghe thấy lời đối phương.
Trên thực tế, không cần Bạch Nhạc mở miệng, Ngô Văn Uyên đã trực tiếp ngắt lời:
- Tam ca, nếu đã bàn rồi thì chúng ta phải có chút thành ý... Bạch Nhạc dù sao cũng kẻ đứng đầu một phủ, chẳng lẽ còn thiếu chút linh thạch này của huynh hay sao? Năm mươi vạn, huynh đuổi ăn mày đấy à?
- Vậy thì một trăm vạn.