Câu này của ông ta vừa dứt, không chỉ Diệp Lăng Vân, mà các lão tổ Tinh Hải Cảnh đều đen mặt, nhưng họ lại chẳng thể nào phản bác được.
Bây giờ những người khác đều đang giành giật cơ duyên, nhưng đám Vệ Phạm Dạ và Triệu Thụy này lại đột nhiên ra đòn sát thủ với đệ tử Chính Đạo cùng phe là Bạch Nhạc, chuyện này có nói thế nào cũng không xuôi.
Đầu này nói chuyện, cục diện trận chiến ở đầu kia lại lần nữa có biến hóa.
Đang khi Vệ Phạm Dạ sắp chống không nổi sự công kích của mưa kiếm đầy trời, Triệu Thụy rốt cuộc cũng đã bố trí trận pháp xong xuôi. Một luồng kim quang phút chốc xuất hiện, trực tiếp nhốt Bạch Nhạc vào.
Hư ảnh Thất Thải Tiên Liên vốn lung lay sắp đổ cũng rốt cục nhờ trận pháp của Triệu Thụy giúp mà ổn định lại.
Thấy Kiếm Linh Vũ từ từ biến mất trong vầng kim quang, đáy lòng Bạch Nhạc hơi chùng xuống.
Vẫn là chậm một bước.
Vệ Phạm Dạ khó nhai hơn so với trong tưởng tượng của hắn. Cho dù có sử dụng Nghịch Ma Kiếm, nhưng vào thế chỉ có thể sử dụng nửa tòa Tinh Cung, Bạch Nhạc vẫn không thể đánh bại đối phương trong thời gian ngắn, lại còn bị hắn ta kéo chân đến khi trận pháp hoàn thành.
Bây giờ có Triệu Thụy nhúng tay, cục diện đã lập tức đảo chiều.
Mí mắt Bạch Nhạc hơi nhướn, hắn cầm Nghịch Ma Kiếm trong tay, cũng không có ý nghĩ truy kích Vệ Phạm Dạ nữa, mà chỉ yên lặng đứng trên không, lạnh lùng nhìn Triệu Thụy.
Trong mắt Triệu Thụy lộ ra vẻ đắc ý, lạt lẽo nói:
- Bạch Nhạc, ngươi không thắng được đâu!!!
Cùng lúc đó Vệ Phạm Dạ cũng thở phào nhẹ nhõm, kiếm trong tay lần nữa chĩa vào Bạch Nhạc. Trong mắt hắn đầy vẻ khinh miệt, uy nghiêm nói:
- Yến Bắc Thần, ta cũng muốn xem thử ngươi còn giả bộ tới khi nào.
Chỉ là hắn không biết, một câu nói và một tiếng xưng hô này của mình đã dẫn tới sóng to gió lớn cỡ nào.
Yến Bắc Thần.
Cái tên này, Diệp Lăng Vân và Mặc Kình không thể không biết.
Bản thân cái tên Yến Bắc Thần không đáng nhắc đến, nhưng nó lại đại diện cho... Thông Thiên Ma Quân.
Bạch Nhạc nắm kiếm, mắt hơi nheo lại.
Vệ Phạm Dạ đoán được thân phận của hắn, chuyện này Bạch Nhạc biết. Lúc ở Thanh Châu, Vệ Phạm Dạ đã từng vạch trần, chỉ tiếc hắn ta không có chứng cứ, nên chuyện này Bạch Nhạc vẫn ém xuống được.
Bây giờ Vệ Phạm Dạ nhắc lại chuyện cũ, lại vạch trần thân phận của Bạch Nhạc lần nữa, rõ là thái độ nắm chắc phần thắng, hếch mặt nhìn Bạch Nhạc sợ hãi xin tha, sau đó sẽ tàn nhẫn đẩy hắn vào vực sâu vạn kiếp bất phục.
Sát trận của Triệu Thụy đã khởi động, còn có hắn và hai cái đệ tử chân truyền khác phối hợp hai bên. Sát cục đã thành, mà Bạch Nhạc lại không có chỗ xoay chuyển.
Triệu Thụy gườm gườm nhìn Bạch Nhạc, trầm giọng nói:
- Bạch Nhạc, cho dù ngươi có phải Yến Bắc Thần hay không, hôm nay ngươi cũng chết chắc.
Lời này lúc trước Triệu Thụy đã nói một lần, bây giờ hắn ta lập lại lần nữa, chính là nói rõ với Bạch Nhạc sự tự tin của mình.
Nếu Bạch Nhạc là Yến Bắc Thần, cho dù hắn trốn đi được, nhưng một khi tin tức truyền ra, ắt phải chết không nghi ngờ. Còn nếu không phải, Bạch Nhạc vốn sẽ không trốn nổi sát cục trước mặt.
Thấy hai đệ tử khác của Đạo Lăng Thiên Tông cũng bay tới, hình thành thế vây kín, Bạch Nhạc lại đột ngột cười rộ lên, rực rỡ không gì sánh được.
Cũng không biết tại sao, lúc nhìn thấy vẻ mặt tươi cười này của Bạch Nhạc thì trong lòng Vệ Phạm Dạ lại giật mình thon thót, đồng thời cũng nảy ra một cảm giác cực kỳ bất an.
Rõ ràng đã nắm chắc phần thắng, nhưng vì sao sự sợ hãi trong tận đáy lòng, mình vẫn không xua đi được?
Có lẽ trận chiến thua Yến Bắc Thần ở Quảng Hàn Thiên Cung ấy, vô hình trung đã để lại hạt giống sợ hãi trong lòng hắn chăng?
Trong lòng Vệ Phạm Dạ không ngừng tự động viên bản thân, hắn ép buộc chính mình lần nữa trấn định lại, lạnh lùng nhìn Bạch Nhạc.
Bạch Nhạc lật cổ tay, trực tiếp thu lại Nghịch Ma Kiếm.
Cảnh tượng này không chỉ khiến chân mày Triệu Thụy và Vệ Phạm Dạ nhíu chặt, mà tất cả mọi người đang xem hình ảnh phản chiếu trên bầu trời Đạo Lăng Sơn lúc này cũng có chung nỗi nghi hoặc không thông.
Thế này là thế nào, chẳng lẽ tên này muốn đầu hàng nhận thua sao? Nhưng hôm nay rõ là sát cục của đối phương đã thành, sao có thể đồng ý để ngươi đầu hàng được?
Đương nhiên, Bạch Nhạc không biết những thứ này. Hắn chẳng qua chỉ dùng cách bình tĩnh nhất để xử lý cục diện trước mặt mà thôi.
- Vệ sư huynh, Triệu sư huynh, khổ cho các ngươi phải hao hơi tổn sức bày ra sát cục này cho ta.
Giọng nói của Bạch Nhạc rất nhẹ, chừng có vẻ hời hợt qua loa, nhưng ý giễu cợt lộ ra trong đó khiến chân mày Triệu Thụy và Vệ Phạm Dạ nhíu chặt.
Thái độ của Bạch Nhạc bây giờ có hơi không đúng!
- Đáng tiếc, có lẽ các ngươi đã quên, trên đời này không cục diện chết chắc, nhưng thực lực tuyệt đối thì có.
Bạch Nhạc dứt lời, trong mắt cũng lộ ra sát khí lạnh như băng.
Lần này không giống lần trước, lúc này Bạch Nhạc không phải uy hiếp, mà là hắn đã thật sự nảy sinh ý định giết người diệt khẩu.
Bạch Nhạc căn bản không đợi đối phương trả lời, trong mắt hắn lộ ra vẻ giễu cợt, tự mình nói tiếp:
- Các ngươi không nên ra tay ở chỗ này. Bây giờ, trong hoàn cảnh này, sẽ không ai chú ý tới nơi đây đã xảy ra chuyện gì.