Thái Thượng Kiếm Tôn (Dịch Full)

Chương 113 - Chương 113 - Chống Chọi Âm Dương Quỷ Đồng

Chương 113 - Chống chọi Âm Dương Quỷ Đồng
Chương 113 - Chống chọi Âm Dương Quỷ Đồng

Hít sâu một hơi, đột nhiên đẩy cửa điện ra, trong mắt Vân Mộng Chân lộ ra một tia hàn ý, cất bước đi ra, lạnh lùng nhìn Âm Dương Quỷ Đồng, lại vẫn không nói gì.

Đến nước này, bản thân Vân Mộng Chân cũng minh bạch, mình đã không tránh được, điều duy nhất có thể làm chính là đề thăng cảnh giác tới cao nhất, chờ một kích lôi đình của Dạ Nhận.

- Âm Dương Quỷ Đồng, đồ tử đồ tôn của ngươi đều chết sạch rồi, lần này cũng tới lượt ngươi chứ?

Ngay khi Vân Mộng Chân đã bị bức phải xuất thủ, một tia màu tím đột nhiên từ chân trời rơi xuống, hóa thành một tia kiếm quang rực rỡ, rơi thẳng xuống trước người Vân Mộng Chân.

Áo xanh đè kiếm, tử khí ngút trời!

- Bạch Nhạc!

Từ trong miệng thốt ra hai chữ này, Âm Dương Quỷ Đồng rất có một loại hận ý khắc cốt ghi tâm, nếu không phải Bạch Nhạc phá rối, lần trước khi ở sơn cốc, Vân Mộng Chân đã chết rồi, việc gì cần phải mạo hiểm đột kích Linh Tê Kiếm Tông nữa.

Lần trước khi giao thủ, Bạch Nhạc trảm sát tất cả quỷ đồng mà hắn đào tạo tỉ mỉ nhiều năm qua, khiến thực lực của hắn hao tổn rất nhiều, không thể không đầu phục Hắc Long Đàm để đổi lấy tài nguyên khôi phục thương thế.

Bắt đầu từ lần đầu tiên gặp Bạch Nhạc, hắn đã một mực chịu thiệt, nếu nói là hận, vậy hận ý của hắn đối với Bạch Nhạc đúng là ngập trời, hận không thể lột da rút gân, ăn sống nuốt tươi Bạch Nhạc!

Mấy ngày qua, hắn cũng một mực chờ khoảnh khắc gặp lại Bạch Nhạc, thậm chí đã nghĩ sẵn các phương thức tàn nhẫn nhất để tra tấn Bạch Nhạc tới chết.

Nhưng hắn có thế nào cũng không ngờ được rằng, chỉ là trong hơn một tháng ngắn ngủi, Bạch Nhạc đã bước vào Linh Phủ, hơn nữa khi thấy tử khí vấn vít chung quanh Bạch Nhạc, có thể biết được rằng Bạch Nhạc không ngờ còn là mở ra được Tử Phủ phẩm chất cao nhất.

Tử Phủ, đó là giấc mộng cả đời của hắn!

Nếu hắn cũng có thể có một Tử Phủ, có lẽ đã đi lên một nhân sinh hoàn toàn khác.

Nghĩ tới đây, hận ý của Âm Dương Quỷ Đồng càng điên cuồng hơn mấy phần.

- Tiểu súc sinh, quỷ gia nhất định sẽ cắt từng tấc xương cốt của ngươi, ăn sống nuốt tươi ngươi!

Trên thực tế, Bạch Nhạc đột nhiên xuất hiện ở đây, không chỉ có một mình Âm Dương Quỷ Đồng bất ngờ.

Cho dù là Văn Trạch và đệ tử của Đạo Lăng Thiên Tông cũng không khỏi giật mình, nói một cách không hề khoa trương, hiện giờ tuy Linh Tê Kiếm Tông nhìn thì đã loạn thành một đống, nhưng trên thực tế, bằng vào thực lực và thân phận của Bạch Nhạc, chỉ cần trốn trên Thiên Tâm Phong, hoặc là đi tìm trưởng lão của Linh Tê Kiếm Tông che chở, vẫn thoải mái giữ được tính mạng.

Nhưng chỉ độc có nơi này là nguy hiểm nhất, hơi vô ý chút sẽ có nguy hiểm tới tính mạng.

Bọn họ là đệ tử của Đạo Lăng Thiên Tông, vì bảo hộ Vân Mộng Chân nên không thể không đến, nhưng Bạch Nhạc dường như không cần thiết phải bị cuốn vào trong vũng nước đục này.

Phải biết rằng, lúc trước ở trên Thiên Tâm Phong bị Bạch Nhạc vả mặt, Văn Trạch đã có thể nhìn ra, Bạch Nhạc không có bao nhiêu sự tôn trọng đối với Đạo Lăng Thiên Tông, càng đừng nói tới vì lấy lòng mà mạo hiểm cầu phú quý! Một thiên tài đã mở Tử Phủ, bất kể có đi đến đâu, đều sẽ nhận được ưu đãi.

Nhưng Bạch Nhạc lại vẫn tới, hơn nữa còn là vào lúc bọn họ đã rơi vào thế yếu, rất có thể là không sống được bao lâu nữa.

Dường như đoán được tâm tư của bọn Văn Trạch, Bạch Nhạc nhẹ giọng mở miệng nói,

- Văn sư huynh, tuy giữa chúng ta từng có chút không thoải mái, nhưng Vân tiên tử có ơn lớn với ta, ta có thể có hôm nay, có thể nói hoàn toàn là dựa vào sự thành toàn của Vân tiên tử! Cho dù là liều tính mạng này, ta nhất định cũng phải bảo hộ Vân tiên tử được chu toàn! Hy vọng lúc này chúng ta có thể vứt bỏ khúc mắc xưa, liên thủ ngăn địch.

Những lời này kỳ thật nói cũng có chút dư thừa, nhưng Bạch Nhạc lại không thể không nói, thứ nhất hắn phải dựa vào bọn Văn Trạch để ngăn cản xà triều và người của Hắc Long Đàm, cũng phải khiến bọn Văn Trạch tin rằng, hắn nhất định sẽ tận lực bảo hộ Vân Mộng Chân! Mặt khác, hắn cũng phải mượn cái này để giải thích động cơ của mình.

Nếu không, một đệ tử Linh Tê Kiếm Tông như ngươi bất chấp sinh tử chạy tới bảo hộ Thánh Nữ của Đạo Lăng Thiên Tông, khó tránh khỏi quá kỳ quái, cũng sẽ khiến người ta nghĩ nhiều.

Nhìn Bạch Nhạc, Vân Mộng Chân không biết vì sao lại chút chua xót, thân thể không hề cao lớn đó chắn ở trước người, khiến nàng ta có một loại cảm nhận khác lạ.

Đây không phải là lần đầu tiên Bạch Nhạc chắn ở trước người nàng ta.

Cho dù luận thực lực, cho dù là hiện tại Bạch Nhạc đã thành tựu Tử Phủ, so với nàng ta thì vẫn có cách biệt một trời một vực, nhưng mỗi lần khi nàng ta gặp phải nguy cơ, Bạch Nhạc lại luôn có thể xuất hiện ở trước mặt nàng ta.

Điều này khiến nàng ta tất nhiên lại nhớ tới lời lúc trước Bạch Nhạc từng nói.

Xin để ta chết ở phía trước ngươi!

Đây không phải là lời ngon tiếng ngọt, cũng không phải hoa ngôn xảo ngữ để lừa nữ nhân vui, mà là một lời hứa, một lời hứa Bạch Nhạc nguyện ý dùng sinh mệnh để thực hiện.

Lời hứa như vậy, Bạch Nhạc như vậy, làm sao có thể không khiến nàng ta cảm động.

Bình Luận (0)
Comment