Truyền thừa Thái Cực Đạo không cần nói, đừng nói là lấy thân phận Yến Bắc Thần, cho dù lấy thân phạna Bạch Nhạc cũng không thể nhận được truyền thừa nòng cốt này của Thái Cực Đạo, chỉ có thể từ từ tìm cơ hội sau này.
Mà bây giờ đặt trước mặt, cơ hội duy nhất chính là cơ duyên trong cánh rừng này.
Cho nên cho dù chật vật hơn nữa, nguy hiểm hơn nữa, Bạch Nhạc cũng muốn thử một lần.
...
Trăng lên giữa trời!
Mặc bạch y, Vân Mộng Chân đạp ánh trăng mà tới, đoạn đường này cây cối công kích dường như căn bản không mang tới bất kỳ ảnh hưởng nào cho Vân Mộng Chân. Nhanh nhẹn như tiên, bay thẳng tới trung tâm rừng núi.
Nhưng mà khi thực sự chứng kiến cảnh tượng trước mắt, cho dù là Vân Mộng Chân cũng không khỏi khẽ run, bị ép dừng chân lại.
Trước mặt là một cây đại thụ cao chừng vài trăm thước, đây mới thực sự là kình thiên mộc. Cho dù là ai ở đây cũng sẽ sinh ra cảm giác nhỏ bé, mình giống muối bỏ biển.
Đáng sợ nhất là kình thiên đại thụ cũng đang điên cuồng cắn nuốt sinh cơ xung quanh.
Nó thậm chí không cần đưa cành lá tới công kích, bất kỳ sinh vật nào, chỉ cần cả gan tới gần thì sinh cơ sẽ điên cuồng bị cướp đoạt.
Cây cối vốn dĩ sinh trưởng bên cạnh kình thiên đại thụ bây giờ đã hoàn toàn héo rũ, hoang tàn xơ xác.
Cho dù lấy thực lực của Vân Mộng Chân, vừa nhìn vào trong gần ngàn mét sinh cơ đã nhanh chóng bị cắn nuốt, căn bản không dám mạo hiểm đi vào.
Nghĩ vậy, Vân Mộng Chân cũng không khỏi đau đầu.
Lúc ở Loạn Nhận Phong Bạo, nàng là người đầu tiên chạy tới nhưng lại bị ngăn cản bên ngoài kiếm khí màu xanh. Cho tới khi người khác chạy tới, quấy nhiễu cục diện, cuối cùng lại để Bạch Nhạc chiếm lợi.
Bây giờ nàng lại bị ngăn ở đây, có thể đoán được không lâu nữa, người khác cũng sẽ lần lượt chạy tới. Thực lực của nàng có mạnh hơn chút nhưng vẫn chưa đến mức nghiền ép tuyệt đối.
Một khi cục diện lại loạn, nàng chưa chắc có thể cam đoan nhất định giành được tiên cơ.
Trước đó Bạch Nhạc đoạt được cơ duyên thì thôi đi, vừa hay quan hệ của nàng và Bạch Nhạc không giống bình thường, Bạch Nhạc có được lợi ích, tăng thực lực cũng là một chuyện tốt. Về phương diện khác, thực lực của bản thân Bạch Nhạc vẫn có phần thấp, cho dù đạt được cơ duyên, tăng thực lực nhưng cũng không thể đánh vỡ sự cân bằng.
Nhưng những người như Quân Bất Ly hay Tư Đồ Lăng Phong, thực lực bản thân đã không yếu bao nhiêu so với nàng. Một khi có được cơ duyên lập tức có thể làm tan vỡ thế cân bằng, đuổi theo thậm chí là vượt lên nàng. Khi đó một bước nhảy lên đầu, làm nàng hoàn toàn thất bại.
Mạnh mẽ cắn môi, Vân Mộng Chân dứt khoát xông về vị trí kình thiên đại thụ.
Hành động này vô cùng nguy hiểm nhưng nàng không có lựa chọn. Bây giờ nàng, hoặc có lẽ là, bây giờ Đạo Lăng Thiên Tông không thể thua được.
Sinh cơ trong cơ thể điên cuồng trôi đi, đợi Vân Mộng Chân vào được khu vực cách kình thiên đại thụ trăm mét, tóc dài vốn đen nhánh nay đã thành màu xám trắng.
Tới mức này, cho dù là Vân Mộng Chân cũng không chịu nổi.
Thậm chí nàng còn hoài nghi nếu tiếp tục xông lên, đợi khi nàng tới được nơi cũng đã biến từ một cô thiếu nữ thành lão bà rồi.
Đối với Vân Mộng Chân, cái giá phải trả như vậy thực sự quá lớn.
Huống chi, không ai dám nói đi tới trước cái cây là có thể kết thúc.
Ngay lúc đó, bọn Tư Đồ Lăng Phong, Mặc Vũ, Tiêu Dật Phong cũng đều đồng thời chạy tới. Mặc dù có khoảng cách lẫn nhau nhưng đều cảm nhận rõ ràng kình thiên đại thụ đang điên cuồng thôn phệ sinh cơ.
Cũng nhìn thấy Vân Mộng Chân đang dẫn đầu đi vào trong, tóc biến thành màu xám trắng.
Cảnh này cũng làm tất cả mọi người chấn động.
Trước đó bọn họ cũng biết thực lực của Vân Mộng Chân mạnh hơn họ, cũng gần với thắng lợi hơn nhưng lại vẫn đánh giá thấp dũng khí cùng sự quyết đoán của Vân Mộng Chân. Như thể đang liều mạng!
Đừng thấy chỉ khoảng cách mấy trăm mét, trong đám bọn họ giờ có ai dám không tiếc sinh tử xông vào như Vân Mộng Chân?
Vị thánh nữ này xác thực là mạnh hơn bất kỳ ai, thứ nàng phải gánh vác cũng nặng hơn bất kỳ kẻ nào.
Ở đây, mỗi người đều là thiên tài đỉnh cao, cũng chính vì vậy, bọn họ mới càng tiếc mạng sống.
Bởi vì bọn họ biết tính mạng của mình trân quý biết bao!
Nhưng còn Vân Mộng Chân?
Tính mạng của vị Đạo Lăng Thánh Nữ này chẳng nhẽ còn không trân quý bằng bọn họ?
...
- Thánh nữ!
Trên Đạo Lăng Sơn, tận mắt nhìn tóc của Vân Mộng Chân biến thành xám trắng, trên gương mặt vốn hoàn mỹ cũng thêm vài nếp nhăn, vô số đệ tử của Đạo Lăng Thiên Tông không khỏi hồng hồng mí mắt.
Cho dù là đám trưởng lão của Đạo Lăng Thiên Tông, lúc này trong lòng cũng không khỏi đau đớn.
Rất nhiều người trước đó đều chuyện tâm đẩy Vân Mộng Chân khỏi vị trí thánh nữ, thậm chí là đoạn tuyệt truyền thừa thánh nữ!
Nhưng khi bọn họ tận mắt thấy Vân Mộng Chân phấn đấu vì Đạo Lăng Thiên Tông như vậy, trong lòng không khỏi hổ thẹn.
So với bọn họ chỉ muốn tranh danh trục lợi, vị Đạo Lăng Thánh Nữ này mới là người chân chính muốn Đạo Lăng Thiên Tông đứng vững, mới là người không tiếc hi sinh tính mạng của mình vì quyền lợi của Đạo Lăng Thiên Tông.
Trên thực tế, không chỉ là người Đạo Lăng Thiên Tông!